Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 164: Tiểu thư Đinh gia (thượng)




Ôn Uyển còn không có nhích tới gần. Đã nghe thấy nàng kia bi thương nói: “Bà vú, ta đau chân.” Tiểu thư yểu điệu sao có thể quen đi đường núi này.

Phụ nhân kia cẩn thận dỗ dành nói: “Cố một chút, một hồi nữa là xuống núi rồi. Tiểu thư, người kiên nhẫn một chút. Đến dưới chân núi, chúng ta tìm cỗ kiệu. Chờ tránh thoát ngày mai là được.”

Cô gái khóc rồi ừ một tiếng.

Ôn Uyển nhìn hai người kia, đầu óc liền chợt hiểu. Cũng biết tại sao hai người kia có thể bình yên mà sống ở nơi này. Bởi vì hai người này có thể nói chuyện, chung quanh lại có quan binh. Những thích khách kia sẽ không giết người đang nói chuyện, làm quan binh chú ý. Ôn Uyển biết, đến bây giờ, trên núi đã có đầy quan binh.

Ôn Uyển quyết định, sẽ dựa vào hai người này. Nhưng đến ngày thứ hai, Ôn Uyển liền vô cùng hối hận, đem ông trời đều mắng gần chết. Ban đầu còn tưởng rằng là may mắn, gặp phải hai kẻ dễ lừa gạt. Kết quả lại xảy ra chuyện kia, làm nàng giận đến muốn hộc máu.

Phụ nhân cùng cô gái tuổi thanh xuân đang định tiếp tục đi, thì nghe được trong bụi cỏ bên cạnh có tiếng sột soạt. Hai người giật mình. Phụ nhân lớn tuổi rốt cục cũng trải qua nhiều chuyện, gan lớn chút ít, quát lạnh nói: “Người nào, đi ra ngoài. Đừng ở đây giả thần giả quỷ.”

Hai người cảnh giác nhìn chỗ phát ra tiếng vang thì nhìn thấy một nha hoàn đầu đầy cỏ dại từ trong đống cỏ đi ra. Cầm trong tay một cái bao. Ngẩng đầu nhìn họ một cái, liền cúi đầu.

Phụ nhân vừa nhìn cái tư thái này: “Ngươi là nha đầu nhà ai?”

Ôn Uyển mấp máy miệng, ấp úng hồi lâu vẫn không nói chuyện.

Trái lại tiểu thư kia đánh giá Ôn Uyển từ trên xuống dưới một phen, nàng kia nhìn thấy trước mắt là một nha hoàn, chải búi tóc tiêu chuẩn của một nha hoàn, búi tóc đang cắm một đôi trâm đồng khắc hoa mạ bạc bình thường. Ngoài ra còn có hai bông hoa nhỏ bằng lụa, vòng tay được bện bằng cỏ và dây thừng. Mặc một thân quần áo màu xanh đồng. Nhìn từ trên xuống dưới, bộ dáng bình thường, sắc mặt xám xịt, trừ tư thái yểu điệu chút ít thì không nhìn thấy chút gì nổi bật. Người cao đại khái khoảng mét sáu trở xuống, lúc này một bộ dạng rụt rè, thấp thỏm lo âu. Nhìn thân trang phục này, còn có bộ dáng kia. Liền biết là nha hoàn của nhà giàu.

Nha hoàn của nhà giàu, cầm trong tay một cái bọc. Một thân một mình bên ngoài. Không nói cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Đồng thời lúc cô gái đánh giá Ôn Uyển, Ôn Uyển mặc dù cúi đầu. Nhưng hai mắt nhỏ vẫn liếc nhìn. Cô gái kia thân cao chừng một thước sáu, đang mặc một cái áo choàng ngắn bằng gấm màu hồng, phía dưới là một cái váy dài. Khuôn mặt hình oval, mày ngài (lông mày thanh và dài), mắt ẩn phong tình, da mịn như ngọc, nhu hòa mà tinh tế. Sợi tóc hai bên má theo gió lướt nhẹ qua mặt lại càng tăng thêm mấy phần hấp dẫn, phong tình, là một mỹ nhân.

Nàng kia dò xét trên dưới một lát, ánh mắt liền sáng lên: “Đi tới.” Ôn Uyển cẩn thận đi tới. Nàng kia để cho Ôn Uyển đứng ở bên người nàng. Hai người vừa so sánh, nàng kia cao hơn Ôn Uyển không quá nhiều.

Cô gái kia nhìn, đánh giá Ôn Uyển lần nữa, lập tức nhảy nhót mừng rỡ. Rất là hưng phấn. Đè thấp giọng hướng về phía phụ nhân kia thầm nói: “Bà vú, ngươi nhìn nha hoàn này, mập gầy có phải không khác lắm hay không?”

Bà vú gật đầu.

Cô gái giương đầu cao ngạo nói: “Ngươi là trốn nô. Ta nói không sai chứ?”

Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn hướng nàng kia, thấy nàng kia trong mắt tràn đầy tính toán. Ôn Uyển có chút hoảng sợ nhìn nàng kia: “Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ. . . . . .”

Nàng kia vung tay lên nói: “Ta không truy cứu ngươi, nhưng ngươi phải theo ta cùng xuống núi, biết điều một chút nghe lời, ta có thể để ngươi đi theo ta. Nếu không, ta liền đem ngươi đưa đến quan phủ. Để chủ nhà bắt được ngươi. Loạn côn đánh chết ngươi.”

Ôn Uyển buồn bực, vừa thoát khỏi hang sói, lại tiến vào hang hổ. Mặc dù nàng kia đè thấp giọng, nhưng Ôn Uyển có lỗ tai nhạy cảm. Nên đã nghe được, cảm thấy trong lòng không ổn. Nhưng so với tình huống hiện tại, thì sống vẫn tốt hơn. Dù sao thiên hạ đệ nhất sát thủ kia cũng không biết đã đi nơi nào. Ôn Uyển lập tức gật đầu đáp ứng, muốn đi theo các nàng. Những người đó, cũng không thể giết một người nha hoàn.

Nàng kia trong lòng cân nhắc một hồi bỗng nói: “Nói, ngươi là nha hoàn nhà ai? Tại sao trốn ra được?” Nắm được nhược điểm, nàng mới có thể yên lòng dùng.

Ôn Uyển ở trong đầu suy nghĩ cách trả lời, liền nhanh chóng làm ra biểu tình đáng thương trên mặt, cúi đầu trước vị tiểu thư này hành một cái lễ tiêu chuẩn của nha hoàn: “Nô tỳ là một nhị đẳng nha hoàn của phủ Bá tước Hoa gia, trong phủ có Nhị lão gia nhìn nô tài lớn lên tròn trịa non mềm, nói ta có tướng sinh con trai, muốn đòi nô tỳ làm thiếp, sinh nhi tử cho hắn. Nô tỳ không muốn, cho nên bỏ chạy đi ra ngoài.”

Đinh tiểu thư kia trên dưới đánh giá Ôn Uyển một phen, mặt cũng tròn trịa , nhưng có tướng mạo sao? Chỉ tin năm phần lời của Ôn Uyển thôi. Ở cổ đại tư thái mượt mà cũng là tượng trưng cho phúc khí. Đinh tiểu thư nhìn Ôn Uyển chê cười: “Chủ tử đòi ngươi làm thiếp, ngươi là một tiện tỳ có thể làm di nương, đó là do tổ tiên ngươi tích công đức. Ngươi lại dám không muốn.”

Ôn Uyển nghe đến đó, bấm ngón tay vào lòng bàn tay, nghĩ tới hoàn hôm nay thật hung hiểm, còn không biết mấy thiếp thân nha hoàn và thị vệ sống chết ra sao? Không biết là do đau tay hay đau lòng, nước mắt liền rơi xuống. Nghe Đinh tiểu thư nói, nàng khóc nức nở: “Tiểu thư, tiểu thư có điều không biết. Nhị lão gia kia là một tên háo sắc, phàm là nha hoàn có chút vẻ thùy mị đều chạy không thoát lòng bàn tay của hắn. Lại có mới nới cũ, đùa bỡn mấy ngày mới mẻ rồi không quản nữa. Nhị lão gia mặc dù không có con, nhưng Nhị phu nhân lại thật lợi hại, nhà mẹ đẻ có thế lực, Nhị lão gia sợ nàng muốn chết. Nhị phu nhân không sinh nhi tử còn có lòng dạ độc ác, phàm là nha hoàn bị Nhị lão gia chạm qua, bị chán ghét vứt bỏ thì không phải là bị bán đi kỹ viện, cũng bị chôn sống hay đánh chết. Nói nô tài có phúc khí, sinh nhi tử cho hắn, bất quá chỉ muốn đùa bỡn nô tỳ thôi. Chờ hắn chơi chán rồi, không còn mới mẻ nữa, thì cho dù may mắn có phúc khí sinh được con trai hay con gái, đến lúc đó cũng bị Nhị phu nhân ôm đi. Sống chết chẳng qua là một câu nói của Nhị phu nhân thôi. Thậm chí sẽ bị bán đi kỹ viện. Nô tỳ không muốn chết, lại càng không muốn bị bán đi kỹ viện. Cho nên, nô tỳ bất chấp bất cứ giá nào. Kính xin tiểu thư, cho nô tỳ một con đường sống!”

Ôn Uyển vì mạng sống có thể co có thể duỗi, nhất thời khuất nhục so với mạng nhỏ, thì lựa chọn không cần suy nghĩ. Lời nói dối vừa rồi, độ chân thật vô cùng cao. Cũng không uổng trong ngày thường nàng thích nghe tin tức bát quái, đối với chuyện trong kinh thành đều biết tường tận. Cho nên mới có thể hạ bút thành văn. Hơn nữa nàng đúng là đã từng làm nha hoàn. Đối với những gì nha hoàn cần tuân thủ vẫn còn nhớ rất rõ.

Đinh tiểu thư bởi vì theo phụ thân từ bên ngoài mới trở lại kinh thành không bao lâu, hơn nữa vẫn đi theo phụ thân ở ngoài thành, đối với chuyêện trong kinh thành không quen thuộc lắm. Lần này trở về, còn chưa đủ hai tháng, cơ hội đi ra ngoài cũng tương đối ít. Đinh tiểu thư ngẩng đầu nhìn về bà vú.

Bà vú hướng về phía nàng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, Nhị lão gia Hoa gia đúng là yêu thích sắc đẹp, trong phòng không biết thu bao nhiêu nha hoàn. Hoa Nhị phu nhân kia ở trong kinh thành nổi danh là người đàn bà đanh đá, cô cô nàng ta lại là nương nương trong cung, nhà mẹ đẻ đắc lực cũng là thật. Thường xuyên đánh chửi đem bán những nha hoàn bà tử, những thứ này cũng không phải là lời nói dối. Còn nữa, hôm nay, Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân Hoa gia cũng tới nơi này dâng hương. Còn đem vài vị cô nương tới, nàng có thể nói được rõ ràng như thế, hẳn là thật.”

Thật ra thì Ôn Uyển rất hiếu kỳ là làm sao các nàng trốn xuống được. Coi như có thể nói chuyện cũng đâu có dễ dàng đi như vậy.

Đinh tiểu thư đem Ôn Uyển nhìn từ đầu tới đuôi, thấy nha hoàn trước mắt còn đang phát run hoảng sợ thì rất là vừa lòng. Giương đầu cao ngạo hỏi: “Ta làm sao tin tưởng ngươi nói sự thật?”

Ôn Uyển giả làm bộ dáng há hốc mồm: “Tiểu thư, nô tỳ, tiểu thư. Trên người của ta không có đồ gì chứng minh thân phận. Nhưng người đi hỏi thăm một chút cũng biết. Ta tên là Thanh nhi. Là nhị đẳng nha hoàn trong viện Nhị phu nhân Hoa gia.”

Đinh tiểu thư mới không cần biết những thứ này, nắm nhược điểm trong tay rồi liền gây khó dễ: “Ta cứu mạng ngươi, sẽ dẫn ngươi trở về phủ. Nhưng ngươi nhất định phải nghe lời. Nếu không, hiện tại ta sẽ đem ngươi đuổi về Hoa gia hoặc là giao cho quan gia. Đến lúc đó bọn họ biết ngươi là trốn nô, nhất định sẽ mang lại kết quả gì cho ngươi, tin tưởng ngươi nên biết…”

Ôn Uyển nghe thấy thất kinh: “Tiểu thư tha mạng, nô tỳ đều nghe theo tiểu thư. Tiểu thư phân phó nô tỳ làm cái gì thì nô tỳ làm cái đó. Chỉ cần người tha cho nô tỳ, nô tỳ cầu tiểu thư trường sinh, phù hộ tiểu thư nhiều con nhiều cháu, phúc thọ an khang.”

Đinh tiểu thư nhìn bộ dạng của Ôn Uyển thì rất hài lòng: “Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp. Chỉ cần ngươi nghe lời của ta, ta sẽ không đem ngươi đuổi về Hoa gia.”

Ôn Uyển gật đầu như bằm tỏi, trên mặt tràn đầy vui mừng. Phút cuối cùng còn dùng tay áo chùi nước mũi. Thấy vậy Đinh tiểu thư buồn nôn muốn chết. Thật là một đồ hạ tiện không biết tốt xấu.

Đinh tiểu thư bước đi thì thấy chân đau, nhìn lại Ôn Uyển cũng không gầy yếu, có thể làm vài việc tốn sức. Nên ngạo nghễ nói: “Đến, cõng ta xuống núi.”

Ôn Uyển vô cùng nghe lời liền ngồi xổm người xuống, nàng kia trèo lên trên người Ôn Uyển, Ôn Uyển còn chưa đi một bước, liền bổ nhào về phía trước. Nếu không phải bà vú bên cạnh tay mắt lanh lẹ thì Đinh tiểu thư đã bị ném xuống đất. Ôn Uyển cũng bị té lăn trên đất.

Ôn Uyển cười lạnh, kêu ta cõng ngươi cũng phải coi ngươi có mệnh hưởng thụ hay không. Nhưng trên mặt lại ra vẻ tội nghiệp nói: “Tiểu thư, ta đã một ngày không ăn gì. Không còn khí lực.”

Nàng kia trong mắt bốc hỏa, nhưng bởi vì còn muốn dùng đến Ôn Uyển, nên không nổi giận ở chỗ này. Vả lại cũng không phải là thời cơ: “Đần muốn chết. Tới dìu ta.”

Ôn Uyển cẩn thận đi tới dìu lấy vị tiểu thư yểu điệu này, từ từ đi trên đường lớn. Hiện tại nàng đã không còn lo lắng nữa. Thử nghĩ xem những thứ đạo tặc kia ngay cả có một trăm cái đầu, cũng sẽ không quá mức chú ý đối với một đứa nha hoàn.

Còn chưa đi ra nửa dặm đường, đã bị một đoàn người ngăn lại. Hai nam một nữ, một đám bộ dáng hung thần ác sát, làm người xem thấy sợ.

Nàng kia, lớn lên rất mê hoặc lẳng lơ: “Đứng lại, các ngươi là người nào?” Nhìn thấy một bà vú một tiểu thư và một đứa nha hoàn. Nên ngăn họ lại hỏi.

Tiểu thư kia bị làm cho sợ đến run run nói không được, những người này vừa nhìn chính là loại người giết người không chớp mắt. Bà vú cũng nơm nớp lo sợ , hàm răng run lên nói: “Chúng ta, tiểu thư nhà ta là tam tiểu thư của Đinh Đại Hải Thủ tuần đạo viên ở Hà Nam (là chức quan tuần tra ở biển). Ta là bà vú cuả tiểu thư nhà chúng ta.”

Còn Ôn Uyển thì trốn phía sau Đinh gia tiểu thư co người lại.