Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 153: Tế Bái Thánh Nguyên hoàng hậu




Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển vừa về tới cung điện của mình, chuyện thứ nhất chính là cầm khăn lông ướt lau cái trán. Ôn Uyển vô cùng hoài niệm máy điều hòa lúc trước, cũng rất hoài niệm nông trang mát mẻ a! Càng hoài niệm Minh Nguyệt sơn trang nhẹ nhàng khoan khoái a!

Cung nữ ở bên cạnh khua cây quạt cũng không được việc, nàng phất phất tay áo cho họ lui, rồi vào gian trong, cởi ba tầng y phục ra, thay đổi kiện áo choàng rộng thùng thình, lại kêu Hạ Dao đi vào quạt cây quạt. Mới đầu Hạ Dao và Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển chỉ có cái yếm, áo trong và một cái áo ngoài, thì phản đối dữ dội, nhưng Ôn Uyển tỏ vẻ mình chỉ mặc ở bên trong điện, đi ra ngoài sẽ thay quần áo, lúc này mới thôi.

Trên thực tế, nếu không phải bọn họ phản đối quá kịch liệt, Ôn Uyển thật ra muốn cởi thêm một lớp nữa. Dù sao ở nội viện trừ Hạ Dao thì chính là Hạ Ảnh. Mặc cái yếm và áo khoác, cũng đủ rồi.

Ngủ quá giờ ngọ, Ôn Uyển đi đến điện Dưỡng Hòa.

Lúc này thời tiết nóng bức nhất. Ôn Uyển cầm lấy một cây dù màu xanh để chống đỡ ánh mặt trời. Mặt trời tháng bảy tựa như một mồi lửa, cách cây dù vải xanh, nhưng ánh mặt trời hừng hực vẫn chiếu vào trên người Ôn Uyển, nóng đến nàng không chịu được.

Ôn Uyển vào Điện Dưỡng Hòa, đã nhìn thấy ông ngoại đưa tay quơ quơ, cánh tay đau nhức rồi. Quen việc dễ làm liền leo đi lên, xoa bóp cho ông. Hoàng đế nhắm mắt lại từ từ hưởng thụ Ôn Uyển nhẹ nhàng xoa bóp, rất là thư sướng.

Ôn Uyển đang xoa bóp cho hoàng đế, sau khi hoàng đế nhìn xong một tấu chương, thì không nhịn được phá lên cười “Ha ha, cái tiểu tử này, chẳng lẽ thật là thiên sát cô tinh, không lấy được vợ.”

Ôn Uyển nghi ngờ nhìn về phía hoàng đế. Nói thế này, không phải là Bạch Thế Niên sao? Hoàng đế đem sổ con đưa cho Ôn Uyển xem. Ôn Uyển nhận lấy, thật đúng là Bạch Thế Niên. Thì ra là tổ mẫu của Bạch Thế Niên, chọn trúng con gái của Đốc Sát Viện Tả Đốc Ngự Sử cho hắn, năm nay mười bảy tuổi.

Chính hắn cũng đáp ứng. Nhưng bên này mới cầm lấy bát tự đi coi bói, tiểu thư người ta bên kia liền sinh bệnh nặng, té xỉu. Cầm lại canh thiếp, bệnh lập tức khỏe lại.

Chính hắn không tin tà ma. Nên chọn lấy muội muội của một huynh đệ đồng đội. Vừa nói xong ngày thứ hai, khuê phòng của muội muội đồng đội hắn đột nhiên bị cháy rồi. Thiếu chút nữa đem người chết cháy luôn. Nàng kia khóc chết khóc sống, nói người trong nhà chính là muốn mạng của nàng.

Đồng đội hắn không làm sao hơn, chỉ có thể vạn phần xin lỗi . Lui hôn.

Ôn Uyển nghe được tin tức này, nhưng một chút cũng không cho là nhân duyên Bạch Thế Niên có khó khăn. Bây giờ Bạch Thế Niên là Tướng Quân Nhị Phẩm Thực Quyền. Muốn trèo cành cây cao còn nhiều, rất nhiều, không sợ không lấy được vợ. Tin đồn khắc vợ truyền dữ dội, khiến người làm mai cũng e ngại.

Có điều Ôn Uyển đối với chút ít tin đồn này rất là hoài nghi. Mặc dù Ôn Uyển chưa từng thấy, nhưng mà Ôn Uyển hiểu rõ, Bạch Thế Niên này nếu không phải là bên tiểu thư nhà Đốc Sát Viện Tả Đốc Ngự Sử không đồng ý. Thì bên phía người đồng đội kia cũng có hôn sự khác lựa chọn nên mới thế.

Ôn Uyển thử nghĩ một chút liền bỏ qua một bên. Bát Quái Bát Quái, thích làm sao thì là thế đó, không liên quan đến nàng. Dù sao nàng cùng Bạch Thế Niên không có qua lại nữa.

Nhưng Bạch Thế Niên thì buồn bực đến mức muốn phun máu. Cô nương nhà Đốc Sát Viện Tả Đốc Ngự Sử, là tổ mẫu gạt hắn đi, còn muội muội của đồng đội, là đồng đội kia tự nói. Hắn còn không có đáp ứng, vậy mà không duyên không cớ lại mang thêm danh tiếng như vậy.

Hoàng đế hơi có thương cảm nói “Còn một ngày nữa là ngày tế lễ của bà ngoại cháu rồi. Làn này, để cậu cháu mang cháu đi tế bà ngoại cháu.”

Ôn Uyển gật đầu. Không có nghĩ nhiều.

Tin tức kia vừa truyền ra, liền nổi lên sóng to gió lớn. Trịnh vương và Ôn Uyển lớn lên quá mức giống nhau, mặc dù không có chứng cớ nhưng ở trong mắt rất nhiều người Trịnh vương chính là nhi tử của Thánh Nguyên Hoàng hậu. Chuyện lần này càng chứng thực hoài nghi của người ta hơn. Mà tin tức Trịnh vương là nhi tử của Thánh Nguyên hoàng hậu kia một khi bị hoàng đế chứng thật, Trịnh vương có thể là con trai trưởng. Con trai trưởng thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước là phù hợp tổ chế.

Trong lòng Trịnh vương cũng ba đào mãnh liệt. Hắn cố gắng ngăn cản cảm xúc phức tạp trong lòng đến nhận thánh chỉ, an bài sắp xếp từng chuyện. Sợ đến lúc đó có sai lầm.

Lần này, tất cả mọi người đều hoài nghi hoàng đế vì Trịnh vương mà làm lót đường cuối cùng. Dù sao con trai trưởng kế vị, danh chánh ngôn thuận, là chính thống trong mắt Nho gia.

Triệu vương thì sắc mặt âm trầm đáng sợ. Hiện trạng lúc này đối với hắn mà nói cực kỳ bất lợi . Nếu như không có động tác thì hắn chắc chắn phải thua.

Trịnh vương mang theo Ôn Uyển đi Hoàng Lăng tế bái Thánh Nguyên hoàng hậu.

Ôn Uyển không nghĩ nhiều như vậy, cũng không có người nói cho nàng biết Trịnh Vương đi cùng nàng sẽ có ý nghĩa khác biệt gì. Dĩ nhiên, cho dù biết Ôn Uyển cũng sẽ không để ý.

Ôn Uyển dựa theo yêu cầu của Tế Tự Quan, lễ bái, hành lễ. . . . . . Làm xong một bộ lễ tiết, cái trán và đầu gối tất cả đều sưng đỏ.

Trịnh vương đứng ở trước lăng mộ Thánh Nguyên hoàng hậu, ngưng mắt nhìn lăng mộ. Ôn Uyển rất nghi ngờ, cậu dường như đang nói thiên ngôn vạn ngữ cùng bà ngoại.

Ôn Uyển đoán được không sai, quả thật trong lòng Trịnh vương có vạn phần nghi vấn, muốn hỏi Thánh Nguyên hoàng hậu nằm ở trong lăng mộ. Bà có cái nỗi khổ tâm gì, đến tột cùng là cái nguyên nhân dạng gì, khiến bà phải bỏ ra hy sinh lớn như vậy. Không bận tâm đến cả hai đứa con.

Ôn Uyển lôi kéo tay Trịnh vương, viết trên tay hắn “Cậu, không cần nghĩ nhiều. Nếu quả thật là như cậu nghĩ, bà ngoại nhất định là có lý do của mình. Cậu không nên oán bà, người làm cha mẹ ai mà không thương yêu con của mình, cháu tin tưởng bà ngoại nhất định có nổi khổ tâm vạn bất đắc dĩ.”

Trịnh vương ôm Ôn Uyển, trong lòng vạn phần chua xót. Tất cả mọi người đều nghi ngờ, nhưng vẫn không có chứng cớ, không có chứng cớ thì nói gì cũng vô dụng .

Tế tự Thánh Nguyên hoàng hậu xong, Trịnh vương mang theo Ôn Uyển trở về kinh thành.

Ngày hôm sau Trịnh vương và Ôn Uyển hoàn thành tế bái Thánh Nguyên hoàng hậu, liền nhận được tin báo tám trăm dặm, người Mãn Thanh đang quấy rầy biên thành. Lại muốn nổi lên chiến hỏa.

Nhưng bây giờ quốc khố trống không, tiền bạc không có. Lúc trước hoàng đế đã dùng toàn bộ tăng cường chiến sự vùng duyên hải. Nếu như cuộc chiến biên quan này phải đánh. Thứ quan trọng đầu tiên trên danh sách chính là tiền bạc. Hiện tại quốc khố một lượng bạc dư thừa đều cầm không ra, cuộc chiến này căn bản là không có cách nào đánh.

Ôn Uyển cảm giác rõ ràng tâm tình hoàng đế không tốt. Nhưng mà nhiều năm như vậy đều chịu đựng qua, hiện tại mối họa giặc Oa ở duyên hải đã trừ, chỉ cần sửa trị nội vụ một chút là có thể chuyên tâm đối địch.

Hai người từ Tế tự Thánh Nguyên hoàng hậu xong trở lại, hoàng đế dần dần đem một vài chính vụ, bắt đầu chuyển tới trong tay Trịnh vương, để cho hắn quản lý. Ở trong mắt đại thần, hoàng đế làm thế là đã đem Trịnh vương xem như Thái tử, thậm chí đã di chuyển lên trên con đường đế vương rồi.

Mặc dù trong lòng Trịnh vương thật cao hứng, cũng biết hoàng đế làm thế là đã ngầm đồng ý với hắn. Nhưng hắn rất trầm ổn, không có ra vẻ quá vui sướng. Vẫn cẩn trọng làm việc, cũng không vượt Lôi Trì nửa bước. Hoàng đế thấy vậy rất hài lòng. Cũng đạt được nhất trí tán thưởng của trên dưới triều thần. Nhưng mà chuyện này hãy nói sau.

Ôn Uyển trở lại trong hoàng cung, vẫn hầu hạ hoàng đế giống như ngày thường. Chẳng qua hiện tại Ôn Uyển có thêm một chuyện nữa, là nàng cần phải thời thời khắc khắc đề phòng vạn nhất vị Bạch tướng quân kia tới gặp ông ngoại hoàng đế. Vì thế, Ôn Uyển cố ý giảm bớt số lần đi Điện Dưỡng Hòa. Chỉ nói quá nóng, không muốn động. Vừa động liền ra một thân mồ hôi. Hoàng đế biết là Ôn Uyển sợ nóng, nên cũng không có nảy lên lòng nghi ngờ. Chỉ có Hạ Dao biết rõ, trong lòng Quận chúa nhất định có quỷ