Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 152: Bạch Thế Niên kính sợ




Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền

Hoàng đế căn cứ kế hoạch Ôn Uyển viết, ngoại trừ cho tiền tử (tiền đền bù cho người đã hi sinh), còn mang đất rừng phân chia cho những binh lính giải ngũ.

Hoàng đế cho đất đai núi rừng, ngươi cũng đừng nghĩ là cái ruộng tốt hay rừng cây có con mồi chạy đầy. So sánh với nơi khác thì chỉ là địa phương tương đối vắng vẻ. Ruộng cũng chưa ra hình dáng gì. Nhưng thứ nhất nó có thể trồng khoai lang khoai tây, thứ hai cây ăn quả … Cũng có thể trồng. Kết hợp lại, vẫn rất có ích. Dù sao ruộng núi, chỉ cần không phải hết ăn lại nằm, bọn họ lại không cần nộp thuế má, thì tài nguyên vô tận sẽ dùng không hết.

Bạch Thế Niên có được kế hoạch trong tay, hắn không thể không kinh ngạc. Không nghĩ tới, Ôn Uyển lại có thể suy nghĩ tỉ mỉ chu đáo như vậy. Nhân tài, đúng là nhân tài. Lúc trước chỉ thấy nhân cách Ôn Uyển Quận chúa quá yêu nghiệt, còn có nói ra mấy lời không hợp đạo lý khiến cho hắn lo lắng. Vậy bây giờ phần kế hoạch này đã không còn lời để nói.

Dựa theo kế hoạch này, thì sẽ giải quyết tất cả những vấn đề khó khăn mà binh lính tàn tật gặp phải, trong đó còn bao gồm vấn đề bọn họ lo lắng sau này già rồi không nhúc nhích được không có người để dựa vào, vấn đề đau đớn về tuổi lớn không người nào để ý tới, vấn đề con mồ côi cũng được giải quyết, phương pháp giải quyết của tất cả vấn đề đều có cặn kẽ trong ở kế hoạch, nói cách khác vấn đề bọn họ vẫn sầu lo đều bị tôn quý Quận chúa người ta giải quyết hết.

Bạch Thế Niên xem xong kế hoạch trong tay, tay hơi có chút phát run. Không nghĩ tới, chuyện tình mấy ngày nay vẫn khốn não ( vây khốn + ảo não) hắn, lại được Tôn quý Quận chúa dễ dàng giải quyết trong vòng hai ngày. Ngày đó hắn còn ôm một chút thái độ hoài nghi. Nhưng kế hoạch trong tay cũng không thể không biểu lộ rõ ràng, sự tin cậy của hoàng thượng đối với Tôn quý Quận chúa không thể không có nguyên do .

Bạch Thế Niên âm thầm cảnh cáo mình, thiên hạ này kỳ nhân tài ba có nhiều đếm không xuể, không được xem thường bất cứ người nào. Càng không thể bởi vì bề ngoài liền có chứa thành kiến. Trăm triệu lần không thể có tầm nhìn hạn hẹp.

Đem một điểm nho nhỏ nghi ngờ đối với Ôn Uyển vứt xuống nước.

“Lão Trương ta coi như là biết. Tại sao người ta tuổi còn trẻ là có thể được hoàng thượng coi trọng, bản thân được địa vị cao nhất phẩm. Nhìn chuyện người ta làm một cái, không có chút tài năng thật đúng là không làm được. Nè, Thế Niên, ngươi được gặp qua Quận Chúa hơn người, như thế nào? Có cái gì thần kỳ, nói nghe một chút a?” Bạn bè thân thiết của Bạch Thế Niên, Trương Nghĩa vội vàng hỏi. Nhìn xong những kế hoạch này. Hắn chỉ có hai chữ, bội phục. Quá bội phục. Khó trách tuổi nhỏ mà có thể có địa vị cao. Đây quả thật là không phải người thường có thể làm được.

“Nhìn không thấu, suy nghĩ không ra.” Ôn Uyển thật không nghĩ tới, nàng không có để cho Bạch Thế Niên động tâm đối với thế thân, ngược lại làm cho Bạch Thế Niên đề cao lòng cảnh giác . Đối với nàng thì khen thưởngcó thừa, nhưng lại tránh xa ba thước.

Trương Nghĩa cũng không tin tưởng. Cho dù có lợi hại cũng chỉ là một cô bé mười ba tuổi, vậy mà có thể làm cho Thế Niên sinh ra kiêng kỵ trong lòng. Ôn Uyển Quận chúa này, quả thật rất cao minh a: “Chờ có cơ hội, ta nhất định phải gặp Ôn Uyển Quận chúa. Thế Niên, bản thân ta muốn xem. Có thể Ôn Uyển Quận chúa bị câm nhưng lại có thanh danh vươn xa giống ngươi, rốt cuộc là hạng người gì.”

Bạch Thế Niên cười nói: “Chờ ngươi thấy được nàng, đoán chừng là sẽ không tin tưởng. Bởi vì nàng cùng trong tưởng tượng của ngươi, cũng hoàn toàn không giống nhau.”

Trương Nghĩa nghe lời này. Càng dâng lên hứng thú.

Bạch Thế Niên cười lắc đầu. Mặc dù hắn rất kiêng kỵ Ôn Uyển Quận chúa, nhưng biết rõ Ôn Uyển Quận chúa là người rất tốt, cũng sẽ không giận chó đánh mèo người vô tội. Hơn nữa còn làm nhiều chuyện tốt như vậy. Nghĩ tới đây trong lòng Bạch Thế Niên có chút nghi ngờ. Người có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, sao lại có cái bộ dạng kia ? Bạch Thế Niên vốn cảm giác là lạ ở chỗ nào đó. Nhưng nói không được.

Trải qua Ôn Uyển nhúng xuống một tay, binh lính giải ngũ, gia đình của liệt sĩ, mặc dù không có cầm được tiền tử trong dự trù. Nhưng có thể đạt được đất đai cùng núi rừng như vậy, đều có tiền đồ sản nghiệp kéo dài cuộc sống hàng năm. Cũng vô cùng hài lòng. Còn có hài tử đến trường không cần tiền, xem bệnh không cần tiền ( cái này có hạn chế cụ thể đấy. Không thể không ngừng nghỉ mà xem bệnh uống thuốc, nếu không núi vàng núi bạc cũng không đủ dùng. )

Sau khi núi rừng điền sản toàn bộ đến nơi. Ôn Uyển còn phái người dạy bảo bọn họ. Thủ hạ của Ôn Uyển chính là hai vị quản gia đều rất không tệ. Đặc biệt là Hạ Hằng, đối với mấy việc này rất tinh thông. Giao cho hắn, chính hắn nói bảo đảm có thể dạy tốt cho những người đó. Nhất định hoàn thành viên mãn lời nhắn nhủ của quận chúa.

Ôn Uyển viết chi tiết những điều cần thiết cho hoạt động từ thiện lần này,những điều cần thiết cần phải làm nhanh. Mà nhân viên thực hành cụ thể. Tất cả đều là người rất rãnh rỗi ở phủ Quận chúa thực hiện. Dù sao cũng đang có người nhàn rỗi nên không cần phải lãng phí. Ôn Uyển từ trước đến giờ luôn sử dụng hết tài nguyên. Lãng phí tài nguyên là hành động đáng xấu hổ.

Hôm nay, Ôn Uyển bưng cái mâm chuẩn bị đi vào. Ở ngoài điện Dưỡng Hòa, chỉ nghe thấy là Uy Hùng tướng quân ở bên trong. Ôn Uyển liền bưng cái mâm đưa cho Hạ Dao, tự mình trở về cung điện.

Lòng cảnh giác của Ôn Uyển đối với Bạch Thế Niên vô cùng cao. Trong tình hình bình thường nếu như Bạch Thế Niên qua, cũng phải báo trước một tiếng. Không tới hai ngày hành động khác thường của Ôn Uyển đã bị hoàng đế biết. Hoàng đế cười hỏi nguyên nhân gì.

Ôn Uyển tự nhiên là không thể nào nói cho hoàng đế nguyên nhân đích thực. Thật ra thì nguyên nhân chân thật, đến Hạ Ảnh cũng không biết. Ôn Uyển kiêng kỵ Bạch Thế Niên. Cái kiêng kỵ này, không phải vì sợ Bạch Thế Niên mà kiêng kỵ hắn. Sự kiêng kỵ này là do Giác Ngộ Đại Sư nói cái nhân duyên mệnh định kia. Ôn Uyển mơ hồ cảm thấy, rất có thể, Bạch Thế Niên chính là người nam nhân này. Mặc dù không có bất kỳ căn cứ nào, nhưng Ôn Uyển cho là trực giác của mình thì cần phải tin tưởng . Một người nam nhân như Bạch Thế Niên. Ôn Uyển tự nhận là nàng không thể nắm được trong tay. Đến lúc đó không nói nắm được hắn trong tay, không bị hắn trấn áp đã không tệ rồi. Cho nên vẫn phải cách hắn thật xa là tốt nhất.

Ôn Uyển ra dấu mấy cái. Ý là ngày đó ở trên đường cái thấy hắn, nên có chút sợ hãi. Hôm đó cả gan gặp hắn, lại càng sợ hãi.

Hoàng đế nghe cười ha ha “Không nghĩ tới Ôn Uyển của chúng ta cũng có người để sợ. Tiểu tử kia lớn lên không tệ, nhưng khí thế thì có chút dọa người. Không nghĩ tới đã đem Ôn Uyển nhà chúng ta dọa sợ. Ôn Uyển, lá gan của con vẫn phải luyện một chút. Cô nương khuê các khác có thể sợ, con thì không thể sợ.”

Ôn Uyển hết còn gì để nói rồi, cái gì gọi là người khác có thể sợ mình không thể sợ. Nhưng nghĩ tới ông ngoại hoàng đế vạn nhất tâm huyết dâng trào, bắt nàng ngày ngày đối mặt với tên kia. Vạn nhất làm lộ chuyện thì vấn đề sẽ lớn rồi. Vội vàng viết ” Ông ngoại hoàng đế, thật ra thì con cũng không sợ hắn. Chẳng qua là ngày đó con có chút tò mò tự mình nhìn hắn, hắn liền nhìn thẳng vào con, cứ như chưa từng thấy qua cô nương bình thường. Thấy vậy mặt con đỏ tới mang tai, kinh hãi không dứt. Nơi nào lại có một đại nam nhân nhìn một cô gái khuê các như vậy. Ông ngoại Hoàng đế, nếu ông để cho con thấy hắn nhiều, vạn nhất hắn nhìn trúng con hướng ông thỉnh cầu tứ hôn thì làm sao bây giờ? Con không cần gả cho một tên “sao chổi” khắc vợ. Nói không chừng, không tới hai ngày đã bị hắn khắc chết.”

Hoàng đế sửng sốt, cười nói “Ha ha, tốt, tốt, Ôn Uyển nhà chúng ta trưởng thành rồi”

Hoàng đế tuy cười ha ha, nhưng đối với lời Ôn Uyển nói trắng ra Thế Niên nhìn thẳng vào Ôn Uyển, vẫn có chút không thích. Ngẫm lại cũng đúng, tiểu tử kia cho đến bây giờ cũng không thành thân đâu! Mặc dù nói ông sẽ không để Ôn Uyển gả cho hắn, nhưng vạn nhất hắn thật coi trọng bảo bối của ông, mà hướng ông cầu hôn, làm hư mất danh tiếng Ôn Uyển nhà ông, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất. (TT : ta chen ngang 1 tí, ông và Trịnh vương cứ nghĩ thế này, thì ai cũng chả xứng với bảo bối nhà ông cả)

Ôn Uyển may mắn tránh được một khó khăn. Nhưng đáng thương cho Bạch Thế Niên bị hoàng đế cho rằng hắn ham muốn Uyển Nhi. Nên số lần triệu kiến hắn cũng giảm bớt.

Tiến vào hạ tuần tháng bảy, nóng đến không chịu được. Thể chất Ôn Uyển vừa sợ lạnh lại sợ nóng. Thái y nói là do thai độc, khi còn bé không có cố gắng điều dưỡng, bị mệt mỏi, đưa đến thể hư. Nghỉ ngơi qua hai năm sẽ tốt lên.

Ôn Uyển xì mũi coi thường, nói như vậy còn không phải là muốn cho mình uống nhiều thuốc à. Lần trước Vương thái y đã nói thai độc của mình sớm hết, lúc này kéo ra những thứ không có kia, còn không phải là sợ gánh trách nhiệm, tùy tiện nói một chút. Chính thân thể nàng tự mình biết, thân thể đã đều dưỡng tốt rồi.

Thuốc cổ đại thuốc uống không chết người, nên tự nhiên là càng nhiều càng tốt. Ôn Uyển rất buồn bực, kể từ khi vào hoàng cung, mỗi ngày ăn tổ yến nhân sâm dược liệu trân quý làm như không cần tiền, mới không tới một năm, mập tròn thêm mười lăm cân, kết quả Ôn Uyển phải cố tận lực khống chế.Vuốt cánh tay trắng nõn như ngó sen non, trong lòng Ôn Uyển một mảnh kêu đau.

“Quận chúa, nước ô mai ướp lạnh người muốn đã tới.” Ôn Uyển uống một chén nhỏ, liền không cho uống nữa. Vương thái y nói, loại đồ uống ướp lạnh này vẫn là uống ít, uống nhiều thì sẽ bị tiêu chảy, cho nên một ngày cũng chỉ cho uống một chén nhỏ.

“Đi đem dưa hấu để ở trong giếng mang lên.” Phân phó đi lấy dưa hấu, lại đi lấy dưa hồng, long nhãn, chuối chà bột, bồ đào và vài dạng hoa quả, rồi mang theo hưng phấn mà ngồi xuống một bàn đầy hoa quả. Trong mâm dùng chút ít băng, như vậy trái cây sẽ ngọt hơn. Nghe được phía ngoài truyền lời, ông ngoại đã sắp làm xong công việc, liền đem một mâm đầy hoa quả bưng đi qua.

“Vạn tuế Gia, Quận chúa ở bên ngoài hầu .” Ôn Bảo nhìn Ôn Uyển bưng cái mâm, ở bên ngoài chờ, đầu đầy mồ hôi. Thái giám biết Quận chúa được sủng ái, vạn nhất hoàng thượng trở lại trách phạt bọn họ thì sao? Cho nên vẫn phải tranh thủ thời gian bẩm báo. Hoàng đế vung tay lên, liền để cho nàng vào.

Tướng gia đứng trong phòng, thân mặc áo dài màu đỏ phía trước có hình hạc trắng, vòng eo mang đai ngọc, tay cầm thẻ ngà voi, Ôn Uyển lễ phép cùng ông cậu làm cái chào hỏi, rồi đem mâm hoa quả đặt ở trước mặt hoàng đế trước mặt. Điện Dưỡng Hòa của Hoàng đế đã bỏ không ít khối băng vào nên rất mát mẽ.

“Ái khanh không biết đâu, thứ mà nha đầu này mò mẫn ra, không phải dùng tốt thì cũng là ăn ngon.” Hôm nay tâm tình Hoàng đế không tệ, mặt mũi tràn đầy nụ cười.

Ôn Uyển không đợi hoàng đế lên tiếng, liền bảo Ôn công công đi lấy một chén bạc tới đây, Ôn Uyển gắp đầy một chén bạc, cầm cây tăm, đưa cho ông cậu đại nhân.

Tô Tướng đại nhân nhận lấy cây tăm, đâm miếng lê Hương đặt ở trong miệng, ngọt mát, nên ăn thêm mấy miếng dưa hấu nữa. Cẩn thận từ từ ăn, hoàng đế cũng ở một bên chậm rãi ăn, Ôn Uyển thì thừa dịp quay người liền đem sổ con đã phê duyệt xong rơi lả tả gom lại, từng cái dựa theo nhãn cất kỹ.

Tô Tướng đại nhân nhìn Ôn Uyển tay chân lanh lẹ sửa sang lại tấu chương, thần sắc bình thường. Cái cảnh tượng này không phải là lần đầu tiên ông nhìn thấy, tự nhiên là thấy nhưng không thể trách.

“Tốt lắm, năm nay lại khảo hạch. . . . . .” Hoàng đế bắt đầu nói chính vụ, Ôn Uyển cũng không tránh ra. Chỉ ở bên cạnh, cầm lấy quạt ngọc nhẹ nhàng mà quạt cho hoàng đế. Bên cạnh cũng có cung nữ cầm quạt hương bồ to quạt ở đây, Ôn Uyển thỉnh thoảng hướng chính mình phù phù dùng sức quạt.

Ôn Uyển từ lần đầu tiên nhìn thấy mấy vị Thượng thư đại nhân vì tiền gây lộn ầm ĩ lật trời mà giật mình không dứt, đến bây giờ đã là thấy nhưng không thể trách rồi. Dù sao quốc khố không có tiền, có tiền bỏ vào quốc khố, tất cả mọi người đều tới làm ầm ĩ muốn có. Cuối cùng cơ bản cũng vì gấp rút là quan trọng nhất. Trong ngày thường muốn dùng tiền, tất cả đều là lấy cài này lấp cái kia. Một quốc gia, nhưng lại nghèo đến nước này. Ôn Uyển vì hoàng đế bị khó khăn này mà lắc đầu không dứt. Cũng không biết Triệu vương đi theo Trịnh vương ngày ngày vì vương vị tranh giành cái gì. Tranh đoạt được còn không phải là làm khổ sai sao ? Đổi lại là nàng, đưa cho nàng vị trí này, nàng mới không thèm làm.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển há miệng rồi bĩu môi, bộ dáng rất là im lặng. Khẽ cười cười. Không nói gì thêm nữa, tiếp tục quay đầu trở lại cùng Tể tướng nói chuyện chính sự.