Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 142: Ử lí binh sĩ bị thương




Edit: Ly Ly

Beta: Tiểu Tuyền

Hạ Dao hoàn thành xong lễ, sau đó trở lại xe ngựa, chiếc xe ngựa nhỏ thô sơ bắt đầu chạy đi, tất cả mọi người đều tự động nhường đường cho nàng, mười hán tử đi theo phía sau, muốn tiễn nàng một đoạn.

Võ Tinh liền đưa tay ôm quyền với mọi người, nói: “Quận chúa nói các vị không cần tiễn, trên người các vị còn có vết thương, mọi người nên nhanh chóng đến Bách Thảo Đường tìm đại phu để chữa trị. Các vị cứ nói với đại phu, tất cả chi phí chữa bệnh đều tính vào sổ sách của Từ Thiện Đường Hoàng Gia.”

Võ Tinh ngăn những người hộ tống lại, sau đó lái xe ngựa rời khỏi, con ngựa bắt đầu chạy vội…mà đi.

“Tôn Quý quận chúa? Không phải là Ôn Uyển quận chúa hiến toàn bộ gia sản để cứu tế nạn dân sao?” Trương Nghĩa cúi đầu hỏi. Chuyện này thật bất khả tư nghị (khó tin, không ngờ đến), người mà bọn họ liên tục nhắc đến, mới vừa rồi lại ở trước mặt bọn họ.

“Ừ, Tôn Quý quận chúa chính là Ôn Uyển quận chúa. Lần này chúng ta có thể tiêu diệt giặc Oa, nàng ở phía sau đã dốc sức rất nhiều.” Bạch Thế Niên nhìn xe ngựa dần dần đi xa, nhẹ nhàng nói.

“Nàng thật sự là một nữ tử hiếm thấy, ta luôn muốn gặp nàng, nếu có thể được gặp nàng một lần thì tốt quá, khoảng cách gần như vậy cũng không gặp được. Nếu biết vậy, ta nhất định sẽ nói chuyện với nàng, còn muốn nhìn thử xem, nàng lớn lên bộ dáng ra sao. Khụ, đáng tiếc, nếu vừa rồi nàng có thể ra khỏi xe ngựa thì tốt biết mấy!”Trương Nghĩa vô cùng tiếc nuối, cấp bậc của hắn còn chưa đủ lớn, nên không thể tiến cung diện thánh.

Bạch Thế Niên cười nói: “Nàng là thiên chi kiêu nữ (con gái của trời, ý chỉ xuất thân cao quý) chân chính, có thể vì tướng sĩ mà bất bình, ra tay bênh vực kẻ yếu đã không giống với bất kì một nữ nhi nào của Thiên gia rồi, nên không thể xuất đầu lộ diện trên đường cái được. Có thể ngồi trên cỗ xe ngựa thô sơ như vậy xuất hiện tại đây, bởi vì vị Tôn Quý quận chúa này làm việc có chút quái dị, nhưng muốn gặp nàng, rất khó khăn. Nghe nói nàng sống trong thâm cung, thường nhân khó mà nhìn thấy, trừ khi diện thánh mới có thể gặp được. Hôm nay, xem như bọn lão Hắc may mắn, tình cờ gặp phải lúc Ôn Uyển quận chúa xuất cung, nếu không muốn bọn chúng thả người, nhất định phải phí một phen trắc trở.”

Mặc dù hắn là Đại tướng quân nhị phẩm, nhưng kinh thành thâm sâu bao nhiêu, hắn biết rõ, cho nên hắn thà đi biên quan chứ không muốn tham gia vào vòng tranh đấu này.

Trương Nghĩa thầm nghĩ thật đáng tiếc, tiến cung diện thánh, hiện tại hắn còn chưa có tư cách này, có điều hắn cảm thấy rất hứng thú, nói: “Thế Niên, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ có cơ hội diện thánh, đến lúc đó phải nhìn thật kĩ Tôn Quý quận chúa a, xem nữ tử truyền kì hiếm thấy có bộ dáng gì.”

Bạch Thế Niên cười cười, không nói tiếp, dùng tiếng nói mà chỉ mình có thể nghe được thì thào nói: “không để cho những chiến sĩ đã đổ máu ở tiền tuyến còn phải rơi lệ nữa” có thể nói ra những lời này, quả thật nàng là một nữ tử đặc biệt hiếm thấy, ta nhất định phải gặp nàng một lần.”

Trở lại hoàng cung, Ôn Uyển kể cho Hoàng đế nghe chuyện mình đã gặp phải trên đường khi trở về, nói về chỗ đáng thương của những binh sĩ tàn tật kia.

Sắc mặt Hoàng đế có chút khó coi, nhưng lại không nhiều lời.

Ôn Uyển thấy thái độ của Hoàng đế như vậy, cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa, dù sao chuyện này cũng là chính sự, lỡ như nàng nói chuyện gì liên quan quá nhiều đến triều chính, không cẩn thận sẽ bị người khác nói nữ nhân tham gia vào chính sự, sẽ dẫn đến phiền toái lớn, cho nên tiếp theo nàng liền thay đổi chủ đề. Ôn Uyển nói với Hoàng đế bộ dạng cháu gái của mình đáng yêu như thế nào, hai mắt thật to, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn núc ních, trắng trắng mập mập, có chút giống nàng, khi ôm phải rất cẩn thận sợ trơn trượt phá hỏng da thịt non mềm của bé.

Hoàng đế nghe xong, tươi cười hớn hở, hạ chỉ ban thưởng vài thứ xuống dưới, khiến cho nhiều người phải đỏ mắt, có hâm mộ, có ghen tỵ, sinh con gái mà còn được nở mặt nở mày như vậy.

Sau khi Ôn Uyển lui xuống, nàng không hề hay rằng Hoàng đế đã biết cặn kẽ tình huống mà nàng gặp phải. Hoàng đế nghe kể Ôn Uyển nói với những binh lính tàn tật kia, sẽ không để cho bọn họ đã đổ máu lại còn phải rơi lệ nữa, trong mắt liền hiện lên ánh sáng rực rỡ nhưng khó hiểu.

Đồng thời, tất cả trên dưới vua và dân đều biết chuyện này.: “Không để cho các chiến sĩ đã đổ máu ở tiền tuyến lại còn phải rơi lệ nữa” câu nói này của Ôn Uyển, chỉ trong thoáng chốc đã truyền khắp phố lớn ngỏ nhỏ trong kinh thành, khiến dân chúng vô cùng xúc động, khiến cho những tướng sĩ xuất ngũ trở về vừa cảm động vừa cảm kích.

Khi Ôn Uyển nhận được tin tức, biết bây giờ lại có thêm nhiều người sùng bái mình, gần đây còn tăng thêm một đám từ tiền tuyến về làm quân nhân, nàng có cảm giác mình trở thành siêu sao rồi, mọi cử động của mình đều được mọi người chú ý đến.

Mai nhi trở lại Quốc công phủ, dùng qua bữa tối, liền ở trong phòng mẹ chồng ngây người hồi lâu. Trấn quốc công phu nhân thấy nàng như vậy cũng biết có việc.

Trấn quốc công nhận được thư của Quốc công phu nhân, nhưng không muốn khiến cho người khác hoài nghi, nên lúc dùng thiện ông mới đến. Trấn quốc công mặc một thân áo choàng bằng vải Vân Nam, có tính co giãn cao, họa tiết trang trí là cây mây phẩm xanh, vẻ mặt nhìn không ra điều gì khác lạ nhưng trong mắt lại vô cùng lo lắng.

Mai nhi thấy Quốc công gia đến, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Quốc công gia tới đây, Quốc công phu nhân phất tay áo cho tất cả mọi người lui ra. Trấn quốc công hỏi: “Có phải Quận chúa bảo con truyền lời cho ta hay không?”

Mai nhi lắc đầu.

Mặt Trấn quốc công lộ vẻ thất vọng, ông còn tưởng rằng Quận chúa sẽ nói gì với ông!

Mai nhi móc một cái hộp gỗ nhỏ, màu đen từ trong tay áo của mình ra: “Phụ thân, đây là đồ Quận chúa bảo con chuyển giao cho phụ thân, nàng nói khi phụ thân nhìn thấy nó thì sẽ hiểu.”

Hộp gỗ nhỏ màu đen này được chế tạo từ loại gỗ bình thường, không có điêu khắc hoa văn gì, chỉ là một cái hộp gỗ đen thui.

Trấn quốc công nhận lấy cái hộp, mở ra xem xét thì chỉ thấy một quân cờ màu trắng nằm yên ổn trong hộp, quân cờ làm bằng cẩm thạch, kỹ thuật điêu khắc không kém, hẳn là đã bị dùng qua vì bị mài đến rất tròn. Trấn quốc công tự mình chà chà mấy cái, nhưng cũng không mở ra cơ quan hay thư tín gì “Chỉ có cái này? Cái này có ý gì?”

Mai nhi lắc đầu: “Con cũng không rõ ràng lắm, Quận chúa giao vật này cho con, nói là phụ thân vừa nhìn sẽ biết. Quận chúa nói, chuyện này chỉ để một mình phụ thân biết, không được để người khác biết.” Nói cách khác, đến phụ tá cũng không thể nói.

Trấn quốc công cầm quân cờ, trở về thư phòng, từ từ suy nghĩ.

Trấn quốc công phu nhân kéo tay Mai nhi, từ ái nói “Làm khó con rồi, con đang mang thai nhưng vẫn vì chuyện trong phủ mà bôn ba khắp nơi.”

Mai nhi cầm tay Quốc công phu nhân: “Nương, con cũng là một phần tử của phủ Quốc công, ra sức vì phủ quốc công là trách nhiệm của con.”

Trấn quốc công phu nhân vỗ vỗ tay nàng, đứng lên, cầm một cái hộp, nói: “Đây là quà nương tặng cho con, nương già rồi, không mang được mấy món đồ trang sức sáng bóng này.”

Mai nhi nhìn lại thì thấy một cây trâm kim phượng luy ti. Thân cây trâm phượng này dùng tơ vàng để chế thành, đầu đuôi cây trâm đều được khảm bằng bảo thạch ngọc bích xanh biếc, miệng của con Phượng hoàng ngậm đông châu (viên ngọc trai ở phía đông). Cả cây trâm toát lên vẻ đẹp cao quý, lộng lẫy, bất luận là ngọc bích hay đông châu đều phản chiếu ánh sáng rực rỡ chói mắt: “Thật xinh đẹp, nương, vật này quá quý trọng, con dâu chỉ làm tròn bổn phận của mình, sao có thể nhận món đồ trang sức quý trọng như vậy?”

Quốc công phu nhân cười nhìn xuống bụng của Mai nhi, lấy cây trâm cài lên tóc nàng, cười ha ha nói “Đồ của nương, sau này còn không phải là của con sao? Cầm lấy đi, nương có thể cho, thì con cũng có thể nhận.” Quốc công phu nhân sinh nhiều con như vậy, nhưng cũng chỉ có mình La Thủ Huân là nhi tử. Tất cả đồ của bà sở hữu, còn không phải đều để lại cho nhi tử sao.

Mai nhi không cự tuyệt nữa, trên mặt tràn đầy ý cười rồi nhận lấy.

Quốc công gia trở về thư phòng, xem trái, xem phải, xem trên, xem dưới, sờ mó, chà xát, chỉ thiếu nước lấy búa đập nát quân cờ nhưng vẫn không nhận ra sự huyền diệu trong đó “Ôn Uyển Quận chúa rốt cuộc đang đánh bí hiểm gì đây?”

Quốc công gia thấy trên bàn có đặt một bàn cờ, trong đầu liền hiện lên một ý niệm, ông lập tức tự mình đi vào nhà kho lấy bàn cờ đã niêm phong ra, để lên bàn sách, đặt quân cờ vào vị trí vốn được đặt từ trước nhưng lại không có cờ để đặt. Quân cờ vừa được đặt xuống, thế cục của cả bàn cờ trong nháy mắt liền sáng tỏ, tuyệt sát.

Đầu óc Quốc công gia có chút loạn, lúc này trong đầu của Quốc công gia chỉ có một câu nói, không thể nào, chuyện này không thể nào. Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào chén trà do thủ hạ dâng lên, nhìn hoa văn ngũ phúc trên chén trà không đảo mắt, sau đó lại đem ánh mắt trở về, nhìn tổng thể bàn cờ.

Năm đó ông đánh cờ với Giang Thủ Vọng, chính Giang Thủ Vọng đã lấy quân cờ đi. Sự thật bày ra trước mắt, không thể nào, nhưng vẫn có thể. Nếu không, tại sao Ôn Uyển Quận chúa lại có được quân cờ này? Tại sao nàng biết được chuyện này?

Quốc công gia cười khổ, Ôn Uyển Quận chúa đã lật con át chủ bài ra với ông, nói với ông chuyện cơ mật như vậy, nếu ông không hợp tác, vậy có nghĩa là ông đã mất tư cách trở thành đối tác với Ôn Uyển. Nếu tương lai Trịnh vương đăng cơ làm Hoàng đế, không nói đến việc giúp đỡ, mà còn có thể truy xét lại chuyện cũ. Hiện tại, ông thật sự không muốn làm cho mọi chuyện phức tạp thêm, cho dù ông muốn báo thù, muốn đối phó lão Lục, cũng nên đợi đến lúc Hoàng đế chính thức lập thái tử, hoặc chờ tân hoàng lên ngôi.

Nhưng bây giờ thái độ của Ôn Uyển Quận chúa rất rõ ràng, nàng muốn mượn tay của mình để trả thù Hiền phi. Được rồi, muốn nhận được thứ gì, thì đương nhiên phải trả giá.

Hoàng đế cho là Ôn Uyển sẽ chủ động nói đến chuyện này, nào biết đâu rằng đã qua hai ba ngày, dường như Ôn Uyển đã quên mất mình đã từng nói một câu như vậy “Uyển Nhi, cháu nói không thể để cho tướng sĩ đã chảy hết máu ở tiền tuyến lại còn phải rơi lệ nữa. Nhưng làm sao mới có thể khiến cho bọn họ không rơi lệ nữa đây?” .

Ôn Uyển ngồi ở trên giường gạch cau mày, suy nghĩ thật lâu, vẫn không có đầu mối gì, nàng lắc đầu, tỏ vẻ lúc ấy thấy những binh lính tàn tật kia thật đáng thương nên nàng nhất thời xúc động mới nói như vậy. Chuyện này rất phức tạp, chỉ có ông ngoại Hoàng đế mới có thể xử trí được.

“Thật sự không nghĩ đến, hay nghĩ đến nhưng sợ nên không dám nói ra.” Ánh mắt của Hoàng đế lợi hại thế nào chứ, chỉ cần đảo qua đã nhìn thấy vẻ chấn động trên mặt Ôn Uyển, liền biết là nàng không muốn nói.

Mắt Ôn Uyển đảo vòng vòng, sau đó tỏ vẻ mình không biết.

“Nhát gan thành như vậy, thật sự biết tiếc mạng a, nói một chút, không sao đâu. Hiện tại mọi người cũng đang đàm luận việc này, xem như là tùy tiện tâm sự mà thôi, cũng không có người nào biết.” Hoàng đế nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, bản thân ngồi ngay ngắn lại, hai người mặt đối mặt.

Ôn Uyển viết “Có thể cung cấp cho bọn họ một môi trường thật tốt để sinh sống, cho bọn họ đất, cho bọn họ núi rừng, để bọn họ tự lực cánh sinh, cũng có thể an bài chức vị thích hợp cho họ, nhờ vậy bọn họ có việc để làm, mỗi tháng còn có tiền để tiêu. Bằng không chỉ dựa vào tiền an ủi chăm sóc (những người đã hy sinh) thì quá ít, cả đời còn dài, thân thể họ đều có thương tích trong người, làm sao có thể sống tốt mấy chục năm, cho nên nhất định phải lên một kế hoạch thật tỉ mỉ, như vậy mới có thể khiến cho bọn họ yên tâm, mới có thể để cho các tướng sĩ ở tiền tuyến không thất vọng đau khổ.”

“Vậy cụ thể phải làm thế nào?” Hoàng đế cảm thấy rất hứng thú với những lời Ôn Uyển vừa nói.

Khiến cho Hoàng đế thất vọng chính là Ôn Uyển rất kiên định lắc đầu, kiên quyết bảo mình cũng không rõ lắm, càng không bắt tay vào làm.

Hoàng đế nhớ tới việc Ôn Uyển rất biết làm ăn, nên đối với chuyện này, khẳng định cũng rất lành nghề, thế nên ông trực tiếp ép hỏi, đáng tiếc Ôn Uyển không chịu nhượng bộ, kiên quyết tỏ vẻ mình không biết. Nói giỡn, nàng không lấy mạng nhỏ của mình ra để làm tiền đặt cược đâu.

“Chưa từng thấy qua người nhát gan như vậy đấy.” Hoàng đế làm khó dễ Ôn Uyển cũng không được, ông còn muốn ép Ôn Uyển lập ra một kế hoạch thích đáng, Ôn Uyển không làm, Hoàng đế cũng không rút lui.

Lý do của Ôn Uyển rất đầy đủ, nữ nhi không thể tham dự vào việc triều chính, nếu như bị đại thần biết, nàng sẽ chịu không nổi nên kiên quyết không làm, cho dù nói là có lòng tốt nhưng cũng dính đến chính sự.

Bạch Thế Niên đi đến hộ bộ, truy xét chuyện này, dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu xử lí không tốt, sẽ khiến cho các thương binh phản kháng. Đến lúc đó, người chịu thiệt vẫn là những binh sĩ bị thương kia.