Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 130: Giải độc ( thượng )




Edit: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Tuyền

Một khi hoàng đế xác nhận được thứ Ôn Uyển trúng là độc chứ không phải là bệnh , thì người đầu tiên ông hoài nghi tất nhiên là bà chứ không phải người nào khác . Đây cũng chính là lí do mà bà vẫn không muốn dùng chiêu này, bởi vì một khi phải dùng đến chiêu này, Ôn Uyển mà chết rồi thì bà cũng phải chôn cùng.

Chỉ cần chuyện này bị vạch trần ra ngoài, hoàng đế căn bản sẽ không cần bất cứ chứng cớ gì, trực tiếp định tội tử hình cho bà. Hành động hiện tại của hoàng đế, hoàn toàn chính là nhằm vào bà. Hiện tại nghĩ lại, bà thật không nên dùng cách này , vì nó đối với bà mà nói tuyệt đối là cái được không bù đắp nổi cái mất.

Cao công công căn cứ vào những đầu mối như có như không, tra được Trần ma ma lúc trước từng hầu hạ ở cung của Đức Phi. Nhưng về sau không biết là vì nguyên nhân gì liền rời khỏi Trường Xuân cung .

Đức Phi lại cùng Ôn Uyển có mấy lần đụng chạm qua. Sau khi hoàng đế nhận được tin tức thì lập tức ban thánh chỉ, đem nàng giam cầm ở trong Trường Xuân cung .

“Hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng, ta bị oan uổng , ta là bị oan uổng. Hoàng thượng, hoàng thượng thần thiếp oan uổng. Thần thiếp cùng Hoàng quý Quận chúa không thù không oán, làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy. Thần thiếp bị oan uổng . Hoàng thượng.” Đức Phi vừa khóc vừa náo, thậm chí liên tục đập đầu lấy cái chết để muốn gặp hoàng đế.

Cung nữ ở bên cạnh khuyên nhủ nói “Nương nương, hoàng thượng tất nhiên là tin tưởng người . Bằng không, lấy tấm lòng sủng ái của hoàng thượng đối với Ôn Uyển Quận chúa. Sẽ không chỉ là giam cầm như vậy. Nương nương không nên chỉ lo kêu oan, mà cần phải cố gắng tìm kiếm chứng cớ. Chứng minh trong sạch của mình.”

Trong lòng Hoàng đế thật ra hiểu rất rõ ràng, chuyện này là thủ đoạn của ai, trách phạt một cung nhân chỉ là một việc nhỏ rất bình thường , không thể nào chỉ vì như vậy mà đã nhận định chắc chắn là Đức Phi làm. Hoàng đế hoài nghi nhất , không phải là Đức Phi, mà là Hiền phi. Bảy năm trước Ôn Uyển còn không có xuất hiện ở trong hoàng cung. Bảy năm trước, Đức Phi và Ôn Uyển không có bất kỳ giao thiệp nào .

Hoàng đế chỉ cần vừa nghĩ tới, có một người như thế ở bên cạnh Ôn Uyển nhiều năm như vậy. Mà trong khoảng thời gian này Ôn Uyển vẫn thường làm đồ ăn cho ông. Nếu như, nếu như không phải Ôn Uyển đối với việc ăn uống của ông đặc biết cẩn thận, nhất định là phải tự mình làm, không mượn tay người khác. Thậm chí nguyên liệu nấu ăn đều không cho những người khác chạm tới . Vậy nói không chừng ngay cả ông cũng bị ám hại bên trong đó rồi. Lúc trước ông còn cho là Ôn Uyển quá mức cẩn thận, bây giờ nhìn lại cũng thấy sự cẩn thận của đứa bé kia không uổng phí. Thật là một thủ đoạn thâm độc, tâm tư thật ác độc.

Hoàng đế cắn răng nói: “Truyền ý chỉ của trẫm. Ở Hàm Phúc Cung của Hiền phi chỉ giữ một người ở lại, không có ý chỉ của trẫm thì không được bước ra khỏi Hàm Phúc Cung một bước , nếu không lập tức ban rượu độc tử hình .”

“Quận chúa, người nhất định phải tỉnh lại a! Tống tiên sinh đã mời thiên hạ đệ nhất thần y – Mộc thần y tới xem bệnh cho người. Chỉ cần người tỉnh lại, Mộc thần y có thể giúp người loại bỏ chất độc này rồi, người có thể khỏe lại rồi. Quận chúa, người nhất định phải tỉnh lại.” Hạ Dao nói mệt mỏi thì Hạ Ảnh nói. Hai người lại buộc Yến Kì Hiên đáng thương nói.

Tống Lạc Dương tự mình nói bên cạnh Ôn Uyển “Ôn Uyển, Lão sư đã mời danh y cho con rồi. Ôn Uyển, Lão sư biết. Những năm này thật ra con trải qua rất khổ sở, nhưng dù có khổ nữa thì cũng muốn sống cho thật tốt. Ôn Uyển, trước đây con đã làm rất tốt rồi . Lão sư đi du lịch tứ phương, đã gặp được vô số người, nhưng còn không gặp được người rộng rãi kiên cường được như Ôn Uyển của nhà chúng ta. Ôn Uyển, Lão sư tin tưởng con nhất định có thể tỉnh lại. Lão sư tin tưởng con, nhất định có thể tỉnh lại. Nhiều tai nạn như vậy đều đã qua được rồi, chúng ta đâu có sợ một chút độc nho nhỏ này.”

Ngược lại Mộc thần y ở bên cạnh quăng cho Tống Lạc Dương một ánh mắt xem thường: “Cái gì gọi là một chút độc nho nhỏ, ngươi có phải cũng muốn thử một lần hay không ? nếu không, ta cho ngươi ăn một chút. Cho ngươi thêm tới hai châm. Tin tưởng có thể làm cho ngươi cả đời khó quên.”

Tống Lạc Dương cũng không để ý tới lão già khọm khẹm bên cạnh đang càn quấy, tiếp tục cùng Ôn Uyển nói những lời khích lệ.

Mộc thần y nhìn thấy ánh mắt của Ôn Uyển dường như động đậy một lần, biết những lời nói của Tống Lạc Dương nổi lên tác dụng, lập tức cảm thán tiểu nha đầu này thật sự là không tệ. sức mạnh ý chí, dục vọng cầu sinh mạnh mẽ hàng đầu. Cho nên ở bên cạnh bỏ thêm vào một mồi lửa nói “Tiểu nha đầu a, ta chính là Mộc thần y mà các ngươi một mực tìm kiếm. Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta sẽ có thể giải độc cho ngươi, ngươi liền có thể sống. Ngươi phải tỉnh lại, nếu như ngươi không tỉnh lại bây giờ, ta cũng sẽ không giải độc cho ngươi. Có muốn sống hay không thì ngươi tự mình chọn đi. Nếu muốn sống thì phải tỉnh lại, có biết không?”

Ôn Uyển ở trong mộng đang mất phương hướng, liên tục kêu gào , ta muốn sống, ta muốn sống. Ta muốn sống sót cho thật tốt.

Hạ Dao nhìn thấy tay Ôn Uyển động đậy, liền vui mừng kêu”Quận chúa, Quận chúa. . . . . .”

Trong lúc mọi người đang chờ đợi, Ôn Uyển từ từ mở mắt. Mờ mịt nhìn về phía mọi người, nhìn thấy Lão sư, nhìn thấy bên cạnh ông có một lão đầu lôi thôi.

Ôn Uyển cười. Nàng chống đỡ được rồi, nàng thật chống đỡ được tới lúc Lão sư tìm được thần y đến rồi. Nàng không có buông bỏ chính mình, không có buông bỏ tánh mạng của mình, nàng có thể sống tiếp rồi. Thật sự, thật sự rất tốt, có thể không cần chết, có thể còn sống, thật tốt .

Những người trong phòng, tất cả đều vui mừng tới phát khóc. Đều yên lặng ở đó lau nước mắt.

Hôm nay là ngày thứ mười một Quận chúa ngủ rồi, dựa theo lời nói của Diệp thái y thì đã hết thuốc chữa. Nhưng không nghĩ tới Quận chúa có thể tỉnh lại, thật sự đã tỉnh lại.

“Ngươi cái tiểu nha đầu này, trông thoải mái nhỉ, đến nước này rồi mà vẫn còn cười vui vẻ như thế. Đến đây, ta tự giới thiệu, ta họ Mộc, ngươi có thể gọi ta là Mộc lão đầu. Là sư phụ của ngươi mặt dày mày dạn van cầu ta đến đây. Tuy nhiên ta phải nói trước cho ngươi biết, ta chỉ có thể làm hết sức, không dám nói trăm phần trăm. Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm a.” Mộc lão đầu vừa nhìn thấy nụ cười của Ôn Uyển liền thích đứa bé này. Đối mặt tử vong nhưng có thể thản nhiên đối mặt như thế. Cõi đời này, chỉ có người có tâm tư trong sáng, tính tình kiên nghị mới có thể làm được như vậy. Lão không ôm bao nhiêu kỳ vọng, nhưng không ngờ tiểu nha đầu này lại có ý chí cầu sinh ( cầu được sống sót ) mạnh như vậy . Ngay cả ở người lớn bình thường hắn thấy được cũng là vô cùng hiếm hoi .

Yến Kì Hiên ở bên ngoài viện, vừa nghe thấy Ôn Uyển tỉnh lại. Lại nghĩ lại lời cha hắn nói, Ôn Uyển Quận chúa ái mộ hắn. Nghĩ tới nếu Ôn Uyển biết hắn mấy ngày qua vẫn theo ở bên người, làm tổn hại khuê dự của nàng , nhất định sẽ trách cứ mình. Liền lập tức trốn trở về phủ Thuần Vương .

Ôn Uyển không thể nhìn thấy hắn, cũng không thể nào nói cho hắn biết, mình chính là Phất Khê.

Hiện giờ Ôn Uyển đang rất suy yếu, ngay cả sức lực để giơ tay lên cũng không có. Hạ Ảnh bưng cháo tới cho nàng uống xong. Ôn Uyển khó khăn lắm mới uống hết cháo, có thêm chút sức lực để mấp máy miệng “Quận chúa nói, chỉ cần có hi vọng là tốt rồi. Bất kể kết quả như thế nào, nàng đều rất cảm kích tấm lòng từ ái của lão sư đối với nàng. Cũng cảm kích Mộc bá bá vì nàng mà phải bôn ba ngàn dặm. Cám ơn hai người.”

“Nha đầu ngốc, những thứ này, cũng là Lão sư nên làm. Chỉ cần con khỏe lại, cho dù Lão sư khổ thêm nữa cũng đáng giá.” Tống Lạc Dương khổ sở cười.

“Lão Tống, không tệ, thật tinh mắt. Lại có thể nhận được một đệ tử giỏi như vậy. Nha đầu, nếu không thì đừng làm đồ đệ của hắn nữa, làm đồ đệ của lão đầu ta đi, thế nào ? Ta nhất định đem một thân bản lĩnh dạy cho ngươi.” Mộc lão đầu cười ha hả nói.

Ôn Uyển cười lắc đầu, bút họa liền mấy cái” Quận chúa nhà chúng ta nói, nàng không có thiên phú học y. Đã để lão nhân gia thất vọng, nàng thật xin lỗi.”

Mộc lão đầu gật đầu”Ngươi yên tâm đi, chất độc này ta nghiên cứu đã hơn mười năm. Mà mạng của ngươi cũng tốt, trong thuốc giải độc này có mấy vị dược liệu khó khăn lấy nhất thì vừa đúng năm nay ta lại thu gom được đủ. Có lẽ ông trời nhìn thấy phần lương thiện trong người ngươi nên đối với ngươi ban ơn đặc biệt. Nếu không, làm sao lại có nhiều trùng hợp như vậy? Ngươi yên tâm, đã có nhiều trùng hợp như vậy, thì ông trời cũng sẽ không để cho ngươi có thể dễ dàng chết được. Diêm vương cũng sẽ không tới bắt ngươi. Nhưng mà ngươi phải có tâm lý chuẩn bị. Quá trình trị liệu sẽ rất thống khổ, ngươi nhất định phải nhẫn nhịn được. Người bình thường có thể sẽ không chịu đựng nổi đâu.”

Ôn Uyển tỏ vẻ mình có thể nhịn được.

Mấy đại dược sư dùng thời gian nhanh nhất. Đem dược tề mà Mộc thần y cần điều chế tốt. Sau đó cấp tốc đem thuốc đưa đến phủ Quận chúa. Trong khoảng thời gian này, Mộc thần y vì không để cho Ôn Uyển tiếp tục ngủ nữa, đã dùng châm kích thích Ôn Uyển không để cho nàng ngủ. Quá trình này, rất thống khổ. Nhưng Ôn Uyển vẫn cắn răng nhịn xuống .

Mộc lão đầu nhìn dược liệu đưa tới rất hài lòng, một mặt lại tức giận bất bình mà chửi mắng Trịnh vương, chửi mắng những nhà quyền quý này cũng chỉ biết bóc lột những thầy thuốc như bọn hắn. Chẳng qua nếu thuốc đã đầy đủ hết rồi. Hắn cũng bắt đầu giải độc cho Ôn Uyển . Nhìn tiểu nha đầu nhẫn nại chịu đừng mọi thống khổ, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, trong lòng hắn cũng không nỡ.

Ôn Uyển sợ bị đau phải kêu ra tiếng. Nên lấy cớ tỏ vẻ sợ đến lúc đó không có đồ cắn thì lại đem đầu lưỡi cắn đứt, cho nên dùng khăn lông nhét vào miệng.

Thời điểm Ôn Uyển sắp chết, có mở miệng. Nhưng hoàng đế lại cho là nàng dùng phúc ngữ, vì vậy đâm lao thì phải theo lao. Cứ để cho bọn họ vĩnh viễn nghĩ rằng mình là người câm. Trong lịch sử cũng giữ lại một danh hiệu quận chúa câm.

Thuốc đưa tới, Ôn Uyển liền nắm lỗ mũi đem bát thuốc khó uống tới cực điểm kia mạnh mẽ uống vào. Dùng sức mạnh ý chí lớn nhất, mới không có đem nó phun ra.

Chờ uống xong thuốc, gần nửa canh giờ sau. Mộc lão đầu lại bắt đầu giải độc cho nàng. Cái gọi là giải độc, đơn giản chính là dùng châm cứu, đem độc trong cơ thể nàng bức ra ngoài.

Mộc thần y nhìn thân thể gầy yếu đơn bạc của Ôn Uyển, mặc dù biết không có biện pháp. Nhưng vẫn mở miệng nói “Dù có đau đớn hơn nữa, ngươi cũng phải nhịn xuống, không thể ngất đi. Nếu như ngươi ngất đi, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nhất định phải kiên trì đến cuối cùng, biết không?”

Ôn Uyển gật đầu. Ôn Uyển nhìn ông đâm từng cây kim một lên người mình. Trong miệng cắn khăn lông, dù có muốn kêu cũng không kêu ra được. Hạ Dao ở bên cạnh, lau mồ hôi cho Ôn Uyển. Mặt khác Hạ Ảnh lại ở bên cạnh lau mồ hôi cho Mộc thần y .

Ôn Uyển cảm nhận được loại đau đớn như đao cắt truyền đến trên người, trên người càng ngày càng đau đớn kịch liệt, đau đớn này so với thiên đao vạn quả cùng lắm cũng chỉ đến như thế thôi. Ôn Uyển thật sự hận không thể hôn mê đi, hoặc là nếu ngủ mà có thể đi lên thiên đường cũng không tệ.

Hạ Dao nhìn bộ dạng mơ hồ của Ôn Uyển, liền ở bên cạnh nhẹ giọng nói “Quận chúa, người chịu đựng, rất nhanh là xong rồi. Quận chúa, xong ngay đây. Thần y nói, chẳng qua không tới nửa khắc nữa sẽ tốt rồi. Người nhất định phải chịu đựng, nhất định phải kiên trì đến cuối cùng. Quận chúa, nhất định phải kiên trì đến cuối cùng. Nô tỳ tin tưởng Quận chúa, nhất định có thể kiên trì đến cuối cùng .” Hạ Dao một mực nói bên tai Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhìn nàng, rất bất đắc dĩ. Nàng sẽ không ngủ , nhưng mà quá ầm ĩ rồi! Thật sự rất muốn che lỗ tai lại cho rồi! Từ lúc nào mà Hạ Dao lại lải nhải nhiều như vậy.

Người ở bên trong đều cảm thấy dường như một phút đồng hồ trôi qua giống như một vạn năm vậy . Người chờ ở bên ngoài cũng cảm thấy một phút trôi qua giống như một năm, Trịnh vương ở bên ngoài đợi cứ đi qua đi lại, hiện tại đã nửa canh giờ rồi, làm sao mà ở bên trong một tiếng vang cũng không có a.

Ở Mộc thần y châm xong một châm cuối cùng, Ôn Uyển vẫn nháy nháy mắt nhìn hắn. Mộc thần y nhìn Ôn Uyển cười mắng “Châm xong rồi, vẫn phải đau đớn thêm một lúc nữa. Yên tâm, chỉ cần một lần, sau này không cần châm nữa, chỉ cần kiên trì uống thuốc trong ba tháng là có thể đem độc còn dư trong cơ thể thanh trừ sạch sẻ. Ngươi cái nha đầu này, thật đúng là có thể nhịn được đau. Ta từng chữa trị qua nhiều người, không có một người nào có thể chịu đựng được đau đớn bậc này. Nên tất cả đều đã chết.”

Hạ Dao kinh sợ nói “Ngươi không phải nói có tám phần hi vọng sao?”

Mộc thần y cũng không quan tâm nói “Ta là nói ta có tám chín phần hi vọng. Nhưng bản thân không thể nhịn được thì có quan hệ gì tới ta.”

Ôn Uyển cũng không tin lời Mộc thần y nói, người có chứng thích ngủ này, xác xuất một phần vạn cũng chưa tới, hoặc là nói độc “Thụy Mỹ Nhân “ cũng là vật hiếm có. Ở đâu lại có nhiều người trúng như vậy.

Hạ Ảnh đem thuốc đã sắc thật tốt tới cho Ôn Uyển uống.

Mộc thần y nhìn ra được Ôn Uyển căn bản không tin tưởng lời của hắn”Không nhất định chính là bị bệnh như thế này mới thi châm. Những thứ bệnh khác đều cần thi châm giống như vậy, chẳng qua ta cũng nhìn người mà thi châm. Ngươi là do không còn biện pháp nào cả. Những người khác thì phải xem tâm tình cũng hứng thú của lão đầu ta.” Cao hứng thì đâm ít đi hai châm hoặc không đấm, nếu mất hứng nhiều thì đâm một trăm tám mươi châm, để cho hắn kêu cha gọi mẹ cũng không kịp.

Ôn Uyển cười cười, đều nói càng già càng ngoan đồng, xem ra là thật rồi.

Uống xong thuốc một lúc thì cơn buồn ngủ của Ôn Uyển lại nổi lên. Ôn Uyển không dám ngủ, cứ mở to hai mắt. Chết cũng không để cho mình ngủ.

Mộc thần y cười nói “Đoán chừng là thuốc phát huy công dụng rồi. Ngươi yên tâm đi, lần này có thể yên lòng ngủ. Không có chuyện gì. Sau mấy canh giờ nữa là có thể tỉnh lại.”

Ôn Uyển nhận được câu nói này, liền nặng nề mà ngủ tiếp.

Nghe được người nói đã xong rồi, Trịnh vương lập tức vọt vào cửa nhanh như mũi tên, nhìn thấy Mộc lão đầu đi ra. Trịnh vương thấy Ôn Uyển nằm xuống ngủ, bị làm cho sợ đến lập tức chạy qua: “Ôn Uyển làm sao lại như vậy?”

Vẻ mặt vui tươi của Mộc lão đầu rút đi một nửa, tâm tình không phải quá tốt. Chẳng qua nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Trịnh vương, nên cũng cảm khái trong hoàng thất khó còn được một đôi cậu cháu hiếm thấy như vậy “Nha đầu kia đã không có chuyện gì rồi, đang nằm ngủ. Đợi sau khi nàng tỉnh lại, mới cần phải chăm sóc thật tốt, uống thuốc ba tháng, đem toàn bộ dư độc trong cơ thể bài trừ sạch sẽ thì cũng sẽ không có việc gì nữa rồi.”

Nói xong liền quay về chỗ lão ở, trèo lên trên giường ngủ bù, dù vậy cũng đã hao phí tất cả tinh lực của lão rồi. Cứu cái tiểu nha đầu này cũng muốn lấy mất nửa cái mạng già của hắn. Hi vọng lần này không cứu lầm người nữa. Nếu không thì không biết ông trời có ứng cái lời thề của lão không? Nếu vậy thì lão thật sự đúng là xui xẻo

Trịnh vương nghe được Ôn Uyển vô sự, trong lòng mới thả lỏng. Đi tới bên sương phòng. Hơn một tháng rồi, hắn ngủ không ngon giấc, mấy ngày nay, quả thật là trắng đêm không ngủ. Hiện tại lo lắng trong lòng đã buông xuống, mới nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.

Hoàng đế nhận được tin tức trước tiên, cũng thở phào nhẹ nhõm thật sâu. Mấy ngày qua ông vừa hi vọng lại vừa sợ hãi, sợ phải đối mặt với cái hậu quả bi thương không thể chịu nỗi kia, cũng may tất cả đều thuận lợi.

Hoàng đế thở ra xong, đồng thời đối với chuyện Ôn Uyển bị trúng độc lại cực kỳ tức giận. Lần này là Ôn Uyển, lần sau có phải là ông hay không? Hoàng đế bởi vì chuyện này mà đã phát tác với rất nhiều người. Đem hạ ngục, bãi quan miễn chức, trong chuyện này, hơn phân nửa đều là thế lực của Triệu vương. Mặc dù Hoàng đế chỉ đem hiền phi giam lỏng, trên mặt cũng không có xử trí Triệu vương. Nhưng cũng là biến tướng trừng phạt Triệu vương rồi. Dù sao, đối với thời khắc mấu chốt trong lúc tranh trữ, cthì on người mới chính là thế lực quan trọng nhất.

Triệu vương trải qua chuyện lần này, nguyên khí tổn thương nặng nề. Bất luận là thế lực hay nhân khí, Triệu vương hiện tại cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cùng với Trịnh vương thôi, thậm chí, còn rơi xuống hạ phong.

Triệu vương dù có tức giận, cũng không thể làm gì được nữa .