Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 91: Cơ hội




Edit: Phương Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển tự nhiên là không tin một nha hoàn mà lại dám nghị luận thị phi nàng. Thái độ của Ôn Uyển đối với Thuần Vương và Thuần Vương Phi vô cùng kiên quyết, nhất định phải truy xét đến tận cùng, nàng cũng không muốn bị người ta phá hủy danh dự. Thuần Vương nhìn thấy thái độ Ôn Uyển kiên quyết như thế thì vô cùng hài lòng. Để cho Thuần Vương Phi tra rõ. Bất kể tra ra là ai, nhất định cũng phải xử lý thật nghiêm khắc.

Vương Phi không chống lại được việc Thuần Vương gia phân phó, hơn nữa càng không chịu nổi áp lực cường thế của Ôn Uyển, vẫn phải truy xét tiếp. Cuối cùng, cũng là tra ra được là một gã sai vặt bên người Kỳ Hiên, nhưng mà gã sai vặt này sau khi nhận được tin tức, liền tự tử. Điều tra thêm nữa cũng không tra thêm được ra cái gì.

Ôn Uyển nghe tin, cười lạnh một tiếng. Nàng cũng không muốn tiếp tục nói với Thuần Vương Phi cái đề tài này nữa. Chẳng qua là tự tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Thuần Vương Phi, một câu cũng không có nói thêm.

Ôn Uyển cũng không phải là kẻ ngu, một nha hoàn làm việc nặng, còn có một gã sai vặt, hai người như vậy có ân oán gì với nàng. Bọn họ dám tung ra lời đồn như vậy, muốn chết phải không. Chắc chắn nha hoàn này đã bị bán đi ra ngoài. Ôn Uyển hướng về phía Băng Dao, ý là để cho nàng đi điều tra thêm gia cảnh trước đây của nha hoàn này cùng với tung tích của gã sai vặt kia gồm thông tin về người nhà cùng hoàn cảnh.

Băng Dao trở lại nói “Nha hoàn kia, đã chết rồi. Người nhà gã sai vặt, tất cả đều bị bán ra ngoài. Mấy người Tỷ muội của Trường An tất cả đều đã chết. Người một nhà của gã sai vặt bị bán đến biên quan, nghe nói ở trên đường đi, muốn chạy trốn, bị sai nha bắt được, đang sống đánh chết tươi.”

Ôn Uyển nghe xong ánh mắt lóe lóe. Không có nói gì nữa. Chuyện này Ôn Uyển nghĩ như thế nào đều cảm thấy kỳ quặc làm sao. Người liên quan ngày đó, tất cả đều đã chết. Về phần mấy người Băng Dao, Ôn Uyển tin tưởng tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức. Chẳng qua là, tại sao lại có tin đồn thế này truyền tới.

Ôn Uyển vốn định tra rõ, nhưng mà suy nghĩ kỹ một hồi kết lại, dù sao cuộc sống ở chỗ này cũng không còn lâu. Hơn nữa để cho cuộc sống yên ổn một chút cũng tốt chứ sao! Nhưng mà, chờ đến khi Ôn Uyển lại một lần nữa từ trong miệng Yến Kỳ Hiên nghe được chữ Băng Cầm, với vẽ mặt khó chịu. Khi Ôn Uyển nghe được cái tên Băng Cầm này, thời điểm đó cảm thấy lành lạnh. Để cho Băng Dao đi dò tra người tung tin đồn , có phải chính là từ chỗ nữ nhân này hay không?

Băng Dao thật đúng là tra ra dấu vết. Ôn Uyển vạn phần căm tức, một tỳ nữ nho nhỏ, mà lá gan đúng là lớn hơn trời đi. Nhưng nàng làm như vậy, có vẻ giống như chống đối lại Vương Phi. Xem ra, Vương Phi đã biết chân tướng nhưng cố ý che dấu cho nàng ta.

Thuần Vương nhìn Ôn Uyển nói “Cháu nói cái gì? Là Băng Cầm tung ra tin tức? Cái này không thể nào. Băng Cầm với cháu không cừu không oán. Sao nàng ta lại tung ra tin tức như thế?” Cảm giác đầu tiên của Thuần Vương chính là không tin. Nhưng nhìn thần sắc của Ôn Uyển cũng biết, hẳn là thật.

Ôn Uyển cũng tỏ vẻ lấy làm khó hiểu, nàng cũng không biết. Nhưng thật ra thì trong lòng nàng biết rõ. Đơn giản vì mình năm lần bảy lượt trừng trị nàng ta trước mặt nha hoàn bà tử mà thôi. Cái nha đầu kia, thật đúng là to gan lớn mật. Cũng phải, nàng ta vẫn luôn khi dễ chủ nhân mà.

Thuần Vương có chút khó xử. Băng Cầm dù thế nào mà nói cũng là cháu gái bà vú của Vương Phi, hắn muốn đánh muốn giết cũng phải nhìn đến sắc mặt của Vương Phi. Suy nghĩ một chút rồi nói “Chuyện này ta sẽ xử lý .”

Thuần Vương xử lý thế nào đây , xế chiều hôm đó Ôn Uyển liền biết. Vương Phi tự mình mang theo Băng Cầm tới đây, giải thích nói rằng cũng không phải là lỗi của Băng Cầm. Nàng cũng chỉ nghe người khác nhắc tới chuyện này, nhưng cũng không có nói lung tung ra ngoài. Ngược lại còn khiển trách nha đầu thô xử kia. Chuyện này không liên quan với Băng Cầm. Nhưng vì trừng phạt để cảnh cáo, cũng vì muốn làm tan lửa giận của Ôn Uyển. Vương Phi cuối cùng vẫn đem Băng Cầm khiển trách một trận, hơn nữa phạt bổng lộc một năm. Cái này thật là nhẹ nhàng quá.

Ôn Uyển nhìn Thuần Vương Phi cười. Dù sao cũng không phải là nhà mình, hơn nữa cũng không thực sự có bằng chứng chính xác, đành cứ như vậy thôi . Nếu truy cứu đi xuống, thì sẽ nhúng tay trực tiếp vào nội vụ bên trong Thuần vương phủ. Mặc dù Thuần Vương đối với mình không tệ, nhưng mà tin tưởng hắn cũng sẽ không muốn để ột ngoại nhân nhúng tay vào chuyện nhà của hắn. Hơn nữa nàng cũng không muốn cuốn vào chuyện bên trong Thuần Vương phủ. Nơi này, còn có rất nhiều thứ nàng không thể can thiệp vào. Suy tính một hồi lâu, Ôn Uyển cũng bỏ qua, không quan tâm nữa. Dĩ nhiên, nếu như nàng ta một lần nữa tung tin bất lợi đối với mình, khi đó tất nhiên sẽ không thể buông tha.

Ôn Uyển biết ông ngoại hoàng đế cố ý nói qua hai ngày nữa nàng phải trở về. Ôn Uyển tự mình viết một phong thơ cho hoàng đế, nói hoàng đế đã nói nên giữ lời. Vẫn còn có hai tháng nữa. Qua hết hai tháng nàng sẽ trở về đi. Hoàng đế nói chuyện có thể coi là chắc chắn, nàng cũng nhất định tuân thủ ước định.

Hoàng đế nhìn thư của Ôn Uyển. Rõ ràng là nàng đã gặp phải nguy hiểm, lại cứ tự nhiên nói mình đã trải qua một lần khảo nghiệm sinh tử, mà nàng đã vượt qua kiểm tra rồi. Còn nói hoàng đế thánh chỉ là miệng vàng lời ngọc, nói rồi không được đổi ý. Hoàng đế nhìn thư của Ôn Uyển, biết hiện tại muốn đem nàng kéo về thì nàng cũng không cam tâm, tình nguyện. Thử suy nghĩ một chút, nên phái người tùy thân đi theo như vậy ông cũng có thể yên tâm.

Ôn Uyển thấy hoàng đế gửi tin trở lại nói, ông nói lời giữ lời, Ôn Uyển thấy tảng đá treo trong lòng cũng buông xuống. Vừa dứt chú ý khỏi chuyện này thì thấy La Thủ Huân mang tin tức vui vẻ chạy tới “Đoán xem đoán xem năm nay tỷ thí người nào đạt được danh hiệu đệ nhất?” Ôn Uyển nhìn hắn vui mừng nhướng mày cũng biết là người nào được đệ nhất rồi .

“Đúng, chính là Tào Tụng, người anh em thân thiết nhất Tào Tụng của ta.” La Thủ Huân cười ha ha. Dường như người được đệ nhất chính là hắn, mà không phải Tào Tụng.

“La Thủ Huân, lẽ ra ngươi là một con bò ngu ngốc, làm sao có thể cùng tên Tào Tụng kia ở chung một chỗ với nhau, ở giữa nhất định là có nguyên do, nói nghe một chút xem.” Ôn Uyển đối với mấy chuyện bát quái này tương đối cảm thấy hứng thú.

“Chuyện này có cái gì không thể nói, chính là một năm trước ở trong một lần hội chùa tại kinh thành, hắn rơi xuống đất, thiếu chút nữa bị bay mất hàng răng cửa. Là ta nhìn thấy liền cứu hắn, sau đó trở thành những người anh em thân thiết. Đây cũng là do hai người chúng ta có duyên phận với nhau.” La Thủ Huân ha hả cười. Đây cũng là một chuyện anh minh nhất mà hắn làm được, từ đó về sau lại có thêm một đồng minh.

Ôn Uyển bỉu môi, đơn giản như vậy thôi à, thật không có ý nghĩa. Người ta cũng là tài tử giai nhân gặp gỡ, sao lại thành trò đùa như vậy a!

“Nói chuyện này để làm gì, đi xem một chút, phụ vương của ta đã mang tới cho ta một con ngựa tốt, đi xem một chút.” Yến Kỳ Hiên vội nói, mang theo hai người đi tới Mã tràng.

“Công tử, đây là thiệp mời của mấy vị công tử ở dưới cho người, muốn mời người hẹn gặp.” Ôn Uyển nhìn một chồng thiệp mời, không dưới hai mươi chiếc, thì có chút im lặng, để cho Đông Thanh ném đi.

Ý nghĩ này chợt lóe qua, Ôn Uyển cũng biết thế là xong rồi, trong óc nàng thế nhưng dần hiện ra những lời thô tục. Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt, nàng đã từ từ bị Yến Kỳ Hiên cùng La Thủ Huân hai gia hỏa này đồng hóa rồi, không ngờ nàng cũng sẽ tuôn ra những lời thô tục, quả là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng nha! Nàng lại bị hai tiểu tử này gây ảnh hưởng rồi.

Ngày hôm đó, Yến Kỳ Hiên cùng bằng hữu của hắn đi ra ngoài. Ôn Uyển rảnh rỗi nhàm chán, cũng đi ra phía ngoài đi một chút. Lần này Băng Dao không dám khinh thường, nhưng cũng không khuyên can được Ôn Uyển không đi ra. Ôn Uyển vẫn còn dư lại mấy tháng ngắn ngủi, muốn nàng ngày ngày sống ở trong vương phủ, cũng không khác gì muốn lấy tính mạng của nàng. Bất quá, Ôn Uyển hôm nay tùy thân trừ mang theo sáu thị vệ đi cùng, thiếp thân tùy tùng là Đông Thanh, mặt khác còn có thêm một người nam tử trung niên, thoạt nhìn, ở trong một đám thị vệ một chút cũng không hợp mắt.

Bất quá Ôn Uyển cũng hiểu, tất nhiên là người rất lợi hại. Ôn Uyển cưỡi ngựa, giống công tử quần áo lụa là, đi lại trên đường cái, lắc lư rất thảnh thơi. Khụ, không có nhiều thời gian tiêu dao tự tại như vậy. Về đến nhà rồi, sẽ không được tự do nữa. Hiện tại Ôn Uyển quý trọng thời gian mỗi ngày.

Ngày hôm đó mang theo Đông thanh đi mệt rồi, lại đến quán trà lúc trước. Cái này cũng là Ôn Uyển cố ý đi đến. Đây là một quan điểm phổ biến của mọi người. Lúc trước nàng ở nơi này gặp chuyện không may, nếu nàng thật sự bị người biến thái bắt đi, tất nhiên là sẽ ẩn núp ở nhà không dám ra cửa. Bị kinh sợ bậc này, không nói có bị bệnh thần kinh không, nhưng ít nhất cũng cần thời gian hảo hảo điều chỉnh. Nhưng hiện tại nàng ngược lại thỉnh thoảng đi ra nơi này lắc lư, tinh thần diện mạo không tệ. Hơn nữa như trước hắn còn tản mát thảnh thơi, làm cho người ta không tìm ra đầu mối. Cuối cùng là muốn làm cho lúc trước bị bắt cóc là thực. Bắt cóc, thì chỉ cần hộ vệ bên cạnh đủ nhiều đủ mạnh, cũng không còn đáng sợ như vậy.

Ôn Uyển ngồi ở chỗ đó chỉ trong chốc lát, đã có người bắt đầu nói chuyện bát quái. Ôn Uyển bắt đầu còn cảm thấy có chút nhàm chán, sau lại nghe được một chuyện Bát Quái khiến cho lỗ tai thực dựng lên.

“Lúc ấy người hán tử kia, cầm một thanh đao dài, nhìn thấy La Ngũ Gia từ tửu lâu mới đi ra, liền xông tới định chém. Ngũ Gia La gia nhất thời không có chú ý, tùy tùng bên cạnh cũng không nghĩ rằng ban ngày ban mặt mà có người to gan lớn mật như thế, liền vô thanh vô tức bị một đao. Ngươi không biết đâu, trên tay kia, xuất hiện một lỗ hổng lớn như vậy, máu tươi chảy ròng ròng. Nhưng mà thị vệ đã kịp thời phản ứng, hán tử kia ở tại chỗ bị chém giết ở bên ngoài tửu lâu, máu chảy đầy đất a. Thật rất đáng thương.” Một nam tử đè thấp thanh âm nói.

“Đây rốt cuộc có thâm cừu đại hận cái gì a, dám đi ám sát La Ngũ Gia?” Một người khác lại thấp giọng hỏi.

Nam tử vừa rồi lại nói “Ngươi cũng không phải là không biết La Ngũ Gia chính là một kẻ hám sắc như quỷ. Thấy nữ nhân xinh đẹp thì hận không thể mang được về. Hôm đó. . . . . .” Đang nói thì nhìn thấy có người hướng trong quán trà đi tới, khách nhân kia liền không nói thêm gì nữa đi xuống, bộ dạng rất kiêng kỵ.

Ôn Uyển nhìn người nọ một cái, Đông Thanh đã ở bên tai Ôn Uyển nói “Đây là Nhị thiếu gia của Khương gia, vị mà nghe nói so sánh với Ngọc Phi Dương còn lợi hại hơn, chính là Khương Lâm. Cũng không biết hôm nay hắn làm sao mà lại đến quán trà này.”

Khương Nhị Gia kia đưa mắt quét qua quán trà một lượt, thấy vị trí của Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển một cái trên mặt liền lộ ra nụ cười vui vẻ. Đại danh của Ôn Uyển hôm nay, trong kinh thành không người nào không biết. Nếu có thể cùng người như vậy kết giao, sẽ cùng Thuần Vương Phủ hướng tới một quan hệ mới. Vậy thì là một việc rất tốt.

Ôn Uyển thấy hắn đi tới, bộ dạng giống như là muốn đi đến bắt chuyện. Liền nhìn Đông Thanh một cái “Tiểu nhị, tính tiền.” Ôn Uyển xoay người định rời đi.

Khương Lâm sửng sốt, hắn vốn là chỉ muốn đi chào hỏi thôi. Không nghĩ tới cái tiểu tử này kiêu ngạo như vậy, khó trách lại làm cho người ta nhìn không thuận mắt, bắt cóc rồi, còn ác tâm muốn hủy hoại hắn.

Ôn Uyển đi ra khỏi quán trà, đến trong góc không người nào chú ý. Hỏi Đông Thanh ở bên cạnh, biết danh tiếng của vị La Ngũ Gia sao? Nàng lúc trước có xem qua tài liệu, đúng như vừa rồi khách nhân mới nghị luận, là một kẻ háo sắc “Đúng, công tử, người này là con thứ năm của La Lục lão gia, cũng là con trai trưởng của La Lục lão gia. Đều nói người này vô cùng háo sắc, cùng La Lục lão gia không phân cao thấp. Ta còn nghe nói, chút ít cơ thiếp La Lục lão gia nuôi, cũng thay phiên bị hắn ngủ.” Nói tới đây, thấy thần sắc Ôn Uyển quái dị, liền dừng lại.

Con thứ năm của La Lục lão gia, thời điểm Ôn Uyển biết là con trai trưởng, khuôn mặt liền hiện nụ cười. Mặc dù nói con trai lớn của La lục lão gia là con thứ hai nhưng lại là con của La gia Lục lão gia cùng vợ kế. Nhưng mà ở triều đại này, địa vị của con trai trưởng vẫn cao hơn xa hơn con vợ kế, con trai trưởng thường được gia tộc cho truyền thừa.

Ôn Uyển cảm thấy rất hứng thú, để cho Đông Thanh đi dò tra, hán tử kia trong nhà còn có người nào, trước sau đều phải hỏi thăm rõ ràng, xem một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.Đông Thanh đáp dạ rồi lập tức quay đi.

Ôn Uyển tiếp tục đi dạo, thị vệ phía dưới nhìn công tử của bọn họ, thật đúng là vô cùng thảnh thơi. Bất quá đi theo công tử, không cần lo lắng đề phòng giống như đi theo thế tử. Công tử chỉ thích đi bộ chung quanh, những chuyện khác cũng không làm cái gì. Nhưng mà sau chuyện kinh hãi lần trước, tất cả mọi người kiên quyết không hướng tới những địa phương vắng vẻ nữa. Cho dù Ôn Uyển muốn đi, cũng không cho đi.