Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 88: Di Chứng




Thuần Vương mời Diệp thái y Thái y trong Cung nổi danh nhưng làm việc quái dị đến, vị này hiện tại là thái y chuyên trị cho Ôn Uyển. Ban đầu hắn bị Thuần Vương mời tới xem mạch cho Ôn Uyển, thì liền nhìn thấu đầu mối, chỉ là không có lên tiếng, làm như không biết mà thôi .

Diệp thái y chẩn đoán bệnh một hồi lâu, cầm một thứ không biết là thứ gì, ở trên mũi cho Ôn Uyển hít, rồi mới nói”Giang công tử chẳng qua là bị đút Tam Nhật Tán, ngủ đủ ba ngày thìsẽ tỉnh lại. Vương gia và thế tử có thể yên tâm. Ta đã cho Giang công tử ngửi thuốc, chờ hừng sáng, Giang công tử sẽ tỉnh lại.”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Thuần Vương hơi chần chờ, cuối cùng nói ” Diệp thái y, cháu ta bị ép ăn máu người, vạn nhất nó tỉnh lại, thì phải làm sao bây giờ a? Đứa bé kia tính tình, ngươi có thể cũng đã nghe nói rồi . Nếu để hắn biết hắn uống máu người, không biết sẽ sống thế nào đây?”

Diệp thái y nghe tiền căn hậu quả xong, trong lòng cũng rất thận trọng. Đem mũi dùng sức ngửi, lại gần bên cạnh Ôn Uyển dùng sức nghe tiếng “Đây không phải là máu người, đây là máu dê, máu người và máu dê mùi vị không giống nhau , có thể là người nào đó đùa dai ?”

Thuần Vương không biết nên nói Ôn Uyển đến tột cùng là may mắn , hay là xui xẻo . May mắn chính là, không có như hắn suy nghĩ, bị đồ khốn kiếp kia chà đạp. Xui xẻo , chính là bị lấy máu dê giả làm máu người ép uống, sau này đợi nàng tỉnh lại, cho dù nói đó là máu dê, đoán chừng là nàng chết cũng không tin , trong thời gian ngắn sợ là phải chịu hành hạ.

Thuần Vương rất thương hại và đồng tình với Ôn Uyển, cũng vì Ôn Uyển sắp gặp tình cảnh đáng thương nên nhìn có chút hả hê. Ngươi nha đầu này, cứ ngông cuồng như vậy, cuồng đến làm ọi người nhìn chướng mắt, phải ra tay trừng trị ngươi. Nếu nói người sợ nổi danh heo sợ mập, đại để chính là như thế.

Trịnh vương nhận được tin Ôn Uyển được cứu trở lại bình an, thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Trần Bá Thanh nghe được một tin tức khác đưa tới, thì ánh mắt lóe lóe.

Trịnh vương nhìn vẻ mặt Trần tiên sinh “Tiên sinh có lời gì mời nói.”

Trần tiên sinh cười nói”Vương gia, ngài không cảm thấy quá trùng hợp sao? Giống như trong cùng một ngày, xảy ra hai đại sự kiện. Hơi có chút quỷ dị , chỉ mỗi chuyện Tam gia là trúng độc mà chết cũng đã đủ quỷ dị rồi.”

Phản ứng đầu tiên của Trịnh vương chính là không thể nào”Mặc dù là quỷ dị, nhưng phương hướng cách xa nhau trái ngược hoàn toàn. Cho dù muốn an bài cũng an bài không được.”

Trần tiên sinh cười nói”Vương gia không cần lo âu, ta nghĩ Quận chúa tất nhiên là không có chuyện gì. Như Vương gia nói, phương hướng hoàn toàn trái ngược, người không biết nội tình tự nhiên là cho rằng không thể nào. Nhưng mà chúng ta là người biết nội tình. Thử hỏi có ai ăn tim gấu gan báo. Dám bắt cóc con riêng của Thuần Vương gia. Cũng bởi vì … dạng này, mới lại càng có thể. Bất quá có thể ở thời gian ngắn như vậy, tìm ra được một biện pháp cơ hồ là không có sơ hở thì vô cùng lợi hại.” Còn có một câu mà hắn không nói ra , nếu như người này là Ôn Uyển Quận chúa. Vậy đối với bọn họ mà nói, thì là trời giúp. Bởi vì, trừ đi Tam gia của Chỉ thân vương phủ. Chẳng khác gì chặt đứt một trợ lực của Triệu vương.

Trịnh vương trong lòng lo âu. Vẫn đợi tin tức xác thực, nói Phất Khê công tử quả thật hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả y phục cũng đầy đủ , mới chính thức yên lòng.

Không đợi đến hừng sáng. Chỉ mới hơn phân nửa đêm, Ôn Uyển đã tỉnh lại. Nhìn sắc màn Nguyệt Nha quen thuộc. Chăn đơn chăn túi chữ nhật màu đỏ tươi. Mở mắt nhìn thấy những đồ này, liền rầm một tiếng quăng xuống, chăn túi chữ nhật, chăn đơn tất cả đều quăng trên mặt đất.

Băng Dao lúc này đang canh giữ ở bên cạnh Ôn Uyển, nhìn thấy bộ dáng Ôn Uyển, biết chắc chuyện kia đã để lại bóng ma trong lòng nàng, nên rất tực trách mình tại sao không nghĩ tới. Những thứ này, tất nhiên sẽ để lại di chứng . Nàng nhanh chóng sai người đem những đồ này thu dọn, cuốn thành bao đem đi ra ngoài. Rồi trở về , ôm cái chăn màu xanh ngọc. Ôn Uyển lúc này mới an thân một chút.

Lần nữa liếc ngang đảo qua, bàn trang điểm kia cũng là Màu hồng sắc tía . Liền cầm đồ vật bắt đầu đập . Băng Dao tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, bàn trang điểm cũng cho người mang đi luôn. Băng Dao vội vàng đem đồ trong phòng, bất kể là đỏ thẫm, đỏ tươi, phấn hồng. Dù sao chỉ cần cùng đỏ dính dáng, tất cả đều sai người ta thu dọn mang ra . Người tới dọn đồ tất cả đều biết công tử uống máu người, lúc này không thể gặp đồ vật có màu hồng. Trong lòng vô cùng đồng tình vị công tử đáng thương này.

Buổi sáng Ôn Uyển cảm thấy đã khỏe lại, liền đi ra ngoài. Nhìn phòng ngoài nhiều đồ màu đỏ như vậy, liền giơ đồ lên đập . Băng Dao bận rộn ở một bên dụ dỗ Ôn Uyển nói ” công tử, ngươi trước đi ăn một chút gì đã, nơi này để ta thu dọn. Ta bảo đảm bắt bọn nó khiến cho người thỏa mãn, người trước nghỉ ngơi đi, người ban ngày đã hôn mê, trước tiên hãy ăn một chút gì đã, có được hay không? Ăn đồ mới có khí lực, một chút nữa đập cũng không muộn.” Dụ dỗ hồi lâu, Ôn Uyển mới đứng dậy trở về gian trong. Trở lại trong phòng ngủ, thấy tất cả đồ vật đều là màu trắng màu lam, mới thả lỏng chút ít.

Ôn Uyển bưng lên cháo nhân sâm lên ăn hai miếng. Nhưng vừa nghĩ tới tên buồn nôn kia liếm trên cổ mình, thì ngăn không được liền phun ra.

“Tại sao, tại sao như vậy?” Yến Kỳ Hiên mấy ngày này đều canh giữ ở bên cạnh Ôn Uyển, trước khi Ôn Uyển tỉnh lại rốt cục hắn cũng chịu không nổi, mà ngủ thiếp đi, nên bị chuyển về trong viện mình đi. Vừa mới tỉnh lại, thì biết Phất Khê đã, hắn liền vội vàng tới đây.Vừa chạy vào Bạch Ngọc Viên, đã nhìn thấy Ôn Uyển ói đến hôn thiên ám địa ( thần trí không tỉnh táo ). Liền nhanh chóng đi đến phía trước, vỗ vỗ lưng cho nàng.

“Làm sao bây giờ a, công tử ăn cái gì ói cái đó, tiếp tục như vậy, làm sao tốt lên được.” Đông Thanh vừa khó xử vừa bất an. Ôn Uyển cũng mang vẻ mặt đáng thương ,vốn đã bị đói bụng một ngày rồi, bây giờ còn ăn không vô bất kỳ thứ gì. Hiện tại nàng toàn thân như nhũn ra a, phải làm sao có thể tốt được đây

Nhìn trên bàn nhiều món ăn ngon như vậy, nàng thật sự rất muốn ăn. Nhưng chỉ cần vừa vào trong bụng, nàng liền nhớ lại tên biến thái kia, còn có những thứ buồn nôn. . . . . . . Ôn Uyển buộc mình đừng suy nghĩ, đừng suy nghĩ. Nhưng , không muốn cũng đã đi vào trong đầu rồi, ọe , một cái liền phun ra.

Cứ như vậy kéo dài đến ngày thứ ba, mà vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Ôn Uyển toàn thân một chút khí lực cũng không có, mềm nhũn nằm úp sấp ở trên giường, sức để động đậy cũng không có. Những người ở bên cạnh nói cho nàng biết rồi, đó là máu dê , không phải là máu người , cũng không được. Ôn Uyển nằm ở trên giường, người mềm nhũn, không có cả sức để nâng tay lên. Băng Dao vẫn ở bên cạnh khuyên can, nhưng đáng tiếc đều vô dụng.

Ôn Uyển ngồi ở trên bàn thở hào hển, nhìn thấy Kỳ Hiên bưng một chén nhỏ đi vào. Đợi nhìn thấy chén kia chính là máu, thì thiếu chút nữa liền phun ra. Nàng hiện tại thật chán ghét màu đỏ, chán ghét cực độ. Xem không được một chút sắc hồng, nhìn thấy màu đỏ, thì giống như muốn mạng của nàng. Lúc này nàng nhìn Yến Kỳ Hiên giống như nhìn thấy cừu nhân.

“Không có chuyện gì, không phải là máu sao? Ngươi nhìn nè, ta cũng uống mà, không có chuyện gì.” Mặc dù có mùi tanh, nhưng hắn vẫn cố nén mà uống vào.

Đôi mắt Ôn Uyển nhìn chằm chằm hắn thật sự uống một chén máu dê, thì há hốc mồm. Băng Dao nhìn thấy vậy nhanh chóng bưng lên một chén cháo tổ yến loãng, Ôn Uyển ba ngụm hai miếng liền đem một chén cháo uống vào.

Nhưng vừa uống xong, liền nhớ tới đồ chơi buồn nôn kia thì phun ra. Cố ăn vài hớp thức ăn, cũng phun ra sạch sẽ. Kỳ Hiên ba bước thành hai bước đi tới trước mặt nàng, vỗ vỗ lưng cho nàng.

Lúc này ánh mắt của Ôn Uyển sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn Yến Kỳ Hiên. Kỳ Hiên cũng nhìn nàng sững sờ, gương mặt ngẩn ra, lấy làm khó hiểu hỏi “Tại sao, có cái gì muốn ta làm à, ngươi nói đi?”

Ôn Uyển vung tay lên, tất cả mọi người đều đi ra ngoài. Nàng kéo hắn vào trong phòng, đè hắn ngồi ở bên bệ cửa sổ, hướng cổ của hắn một ngụm cắn xuống . Đau đến Kỳ Hiên nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không dám mở miệng kêu đau. Ôn Uyển cảm giác được trong miệng có mùi, mới cảm thấy tốt đi một chút. Ít nhất, cũng không có buồn nôn như vậy.

Ôn Uyển nhìn trên cái cổ trắng nõn của Kỳ Hiên, có một dấu răng, thì ngại ngùng. Sờ sờ cổ của mình, muốn nói nếu không thì ngươi cũng cắn lại ta một ngụm.

Cũng không biết là bởi vì tác dụng trong lòng, hay là Ôn Uyển đã dùng lực nhẫn nại cường đại cùng ý chí của mình mà khắc phục cái cửa ải khó khăn này, hoặc là ái tâm của Yến Kỳ Hiên cảm động Ôn Uyển. Dù sao, bữa cơm này nàng không nôn ra nữa. Có lần đầu tiên, sau này hẳn sẽ dần dần tốt lên. Ít nhất Băng Dao nhìn thấy rất là vui mừng.

“Không nghĩ tới tiểu tử này, nhanh như vậy đã tốt. Mới ba ngày, đã đem tật bệnh khắc phục được. Thật là lợi hại.” Thuần Vương tự hỏi nếu là mình thì chắc làm không được .

“Ôn Uyển, ngày đó cháu rốt cuộc làm sao bị bắt? Tướng mạo giặc cướp, cháu có trông thấy không?” Thuần Vương chờ Ôn Uyển bình thường một chút rồi, lập tức bắt đầu đặt câu hỏi .

Ôn Uyển lắc đầu, dù sao câu trả lời của nàng, chính là hỏi gì cũng không biết. Một mực nói mình ngất đi, sau đó cái gì cũng không biết . Nàng bị sương mù cho hun cho bất tỉnh, làm sao có thể thấy ai. Nhưng mà ở lúc ánh mắt bị băng kín, nàng cảm giác được có người đút mình uống thứ gì đó có mùi tanh tưởi . Nhưng lúc ấy ánh mắt của nàng bị băng kín nên căn bản là nhìn không thấy gì. Trả lời đơn giản, trực tiếp, cũng rất có hiệu quả.

“Rốt cuộc là ai làm , chỉ vì lừa gạt mười vạn lượng bạc. Nếu có người có bản lãnh bực này, thì làm sao chỉ lừa gạt mười vạn lượng bạc thôi?” Thuần Vương rất là không hài lòng. Nếu có thể bắt được để làm việc ình thì tốt rồi, người có khinh công bực này, thì những việc hắn muốn có thể dễ dàng hơn nhiều !

Ôn Uyển nghe xong muốn hộc máu, mười vạn lượng bạc, tương đương năm trăm ngàn nhân dân tệ a. Ở hiện đại, cũng đã coi như là bắt cóc kinh thiên rồi, tuyệt đối đã coi là đại án . Còn nói chỉ là mười vạn lượng, Thuần Vương này, thật đúng là nói nhẹ nhàng quá, vì chảy máu cũng không phải là bản thân hắn. Nhiều hơn nữa hắn cũng không đau lòng. Thật là một Vương gia máu lạnh, không có tình thương, không có lòng đồng cảm. Nhìn con của hắn đi so sánh với hắn thì tốt hơn nhiều.

Ôn Uyển xoay người chuẩn bị rời đi, thì Thuần Vương đột nhiên cười nói ra một câu “Ôn Uyển, hôm đó, cháu là bị bắt đến Chỉ Thân Vương Phủ sao? Trong phòng kia, ta nghe nói tất cả đều là màu đỏ, trong phòng một mảnh đỏ chói. Cho nên cháu mới dị ứng với màu màu đỏ.”

Ôn Uyển quay đầu, tức giận nhìn hắn.

Thuần Vương cười ha ha”Ngươi nha đầu chết tiệt này, thiếu chút nữa ngay cả ta cũng lừa được . Không tệ, không tệ. Nếu không phải ngày đó ta cảm thấy chuyện máu kia có chút kỳ hoặc, thì thật đúng là bị cháu hù dọa . Xem ra, cháu mặc dù đem lá gan luyện được khỏe mạnh . Tính tình của cháu vẫn không đành lòng thương tổn người vô tội , và quá nhân từ. Ôn Uyển a, cháu phải biết rằng người làm đại sự, tuyệt đối không thể tâm từ thủ nhuyễn ( tâm tính mềm yếu ), nếu không, người bại nhất định là cháu. Điểm này, cháu nhất định phải nhớ lấy.”