Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 46: Tỷ võ (trung)




Sau khi tắm rửa xong, Ôn Uyển liền bảo Đông Thanh đi ra ngoài. Nàng hỏi Băng Dao, hiện nay tình hình bên ngoài như thế nào? Bây giờ nàng rất ít nghe, phải nói là không nghe tin tức trực tiếp bên ngoài. Nói đúng ra nàng không muốn nghe nhiều về chuyện tranh đấu của phủ Trịnh vương và Triệu vương. Ôn Uyển sợ ảnh hưởng đến tâm tư của mình, càng sợ bị Băng Dao nhìn ra sơ hở. Bởi vì … có vài thứ, nàng không thể nhúng tay vào. Một khi nhúng tay vào rồi, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Thật ra Băng Dao cũng không hề giấu diếm, ăn ngay nói thật “Tình cảnh hiện tại của Trịnh vương gia không phải là rất tốt. Đệ đệ ruột của Trịnh vương phi là Quách Thông, bởi vì dính líu đến một vụ án, nên hoàng thượng đã khiển trách Trịnh vương một trận. Yến Kì Thiệu của phủ Chỉ thân vương đánh nhau với Tam vương tử, Trịnh vương bị Ngự sử buộc tội không biết cách dạy con. À, bên cạnh vương gia có một thuộc hạ, gọi là Ngọc Phi Dương. Nghe đồn là bị trúng độc, nguy hiểm đến tính mạng, cũng may sau đó nhờ Trịnh vương tặng linh dược, nên mới được cứu sống.”

Ôn Uyển hôn mê, vụ án của em vợ, thì liên quan gì đến cậu, tên đó cũng không phải là con của cậu, làm sao cậu có thể quản được. Ông ngoại hoàng đế đúng là không có chuyện gì cũng cố tình gây chuyện. Ôn Uyển hỏi, còn gì nữa không?

Băng Dao suy nghĩ một chút “Còn có, sản nghiệp trên danh nghĩa của phủ Trịnh Vương, có nô tài hành hung, cũng bị Ngự sử buộc tội. Ngoài ra, hoàng thượng đem muội muội của uy viễn hầu thế tử ban cho Triệu vương làm trắc phi, còn ban thưởng thêm hai vị mỹ nhân. Có điều hoàng thượng cũng ban thưởng đích thứ nữ của Binh bộ tả thị lang cho Trịnh vương làm trắc phi.”

Chuyện cưới thiếp thất, không nên nói cho nàng biết a! Khụ, nhìn đống ngổn ngang này, gần đây cuộc sống của cậu, còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Ôn Uyển nghĩ tới, ông ngoại ban đích nữ (con gái của chính thất) của Hầu phủ cho Triệu vương làm trắc phi, lại ban đích thứ nữ (con gái thứ của chính thất) của Binh Bộ Thị Lang cho cậu Trịnh vương. Ông ngoại hoàng đế đang suy tính hay muốn làm gì a? Binh bộ Thượng thư là nhạc phụ của Ninh vương gia. Hiện tại, thật ra Binh bộ chỉ có thể coi là ở trong tay Triệu vương một nửa, không giống như lời của những người bên ngoài, Triệu vương hoàn toàn nắm trong tay. Hôm nay không có chuyện gì, ông ngoại lại đem đích thứ nữ của đại thần thân tín của Triệu vương cho cậu làm trắc phi. Ôn Uyển biết phụ thân của Trịnh vương phi, lúc trước chỉ là quan viên tam phẩm. Trong tất cả các hoàng tử phi mà Ôn Uyển biết thì xuất thân của Trịnh vương phi là thấp nhất.

Ôn Uyển nghĩ, xem ra, ông ngoại hoàng đế không muốn để cho Triệu vương nắm trong tay Binh bộ. Kể ra, tay chân của Triệu vương đã kéo quá dài rồi. Ha hả, triều đình này đúng là náo nhiệt .

Ôn Uyển lắc đầu, ông ngoại hoàng đế rốt cuộc đang đánh ván cờ gì a? Thôi, nàng cũng không nên suy nghĩ nữa. Ông ngoại hoàng đế làm chuyện gì đều khiến cho người ta nghĩ mãi không ra.

Băng Dao thấy bộ dạng không thèm để ý của Ôn Uyển, trong lòng buồn bực. Tại sao quận chúa có thể bình tĩnh như vậy, còn tưởng rằng nàng sẽ hỏi thêm vài câu nữa chứ?

Thật ra Ôn Uyển là không để ý thật, chứ không phải đang ngụy trang. Dù sao chẳng qua là bị bắt buộc, hơn nữa em vợ bị bãi quan cũng không có liên quan gì đến cậu. Nếu như nói thân thể của Trịnh vương không thoải mái hoặc là có chuyện gì nguy hiểm đến tánh mạng, nàng khẳng định sẽ chạy về gặp cậu. Nhưng những chuyện này, đều không phải là chuyện quan trọng. Nàng cũng không để ở trong lòng.

Băng Dao liền nói tiếp “Gần đây trong kinh thành, danh tiếng của Tư Nguyệt quận chúa là thịnh nhất. Kể từ khi Quận chúa dưỡng bệnh ở Ôn Tuyền thôn trang, quận chúa Tư Nguyệt rất được cưng chìu. Quận chúa Tư Nguyệt thông minh lanh lợi, khôn khéo hiểu lòng người, rất biết cách làm cho hoàng thượng yêu thích. Đoán chừng gần đây Trịnh vương bị chèn ép cũng không thoát khỏi liên quan. Hiện tại khắp nơi đều đang nói…, vị trí thái tử chắc chắn là của Triệu vương gia, không thể nghi ngờ.”

Ôn Uyển khoát tay áo, để cho nàng đừng nói nữa. Ông ngoại hoàng đế cũng không phải là hôn quân, dựa theo suy nghĩ của Ôn Uyển, thì ông ngoại hoàng đế chính là một Lão Hồ Ly ngàn năm. Làm sao có thể bị một chút thủ đoạn của Tư Nguyệt lừa gạt, hơn nữa còn để ấy câu nói bậy của nàng tham dự vào chuyện chánh sự, vì chuyện này mà đối với cậu không tốt. Vậy là quá coi thường ông ngoại hoàng đế rồi.

Dĩ nhiên, Ôn Uyển thật sự không hiểu hoàng đế. Lần trước nàng đã tỏ vẻ rõ ràng với hoàng đế, Tư Nguyệt là một người lòng dạ hẹp hòi. Còn có chuyện mưu sát nàng, đoán chừng hoàng đế cũng đã nhận được tin tức. Tại sao lại còn sủng ái Tư Nguyệt như vậy? Nàng không tin hoàng đế lại không biết. Chẳng lẽ, bởi vì muốn sủng ái Triệu vương, cho nên đối với những việc làm của Tư Nguyệt, mới giả bộ không nhìn thấy. Nếu đã như vậy, tại sao không dứt khoát lập Triệu vương làm thái tử, cũng không cần làm cho triều đình đấu tranh kịch liệt như hiện nay. Còn kéo theo cậu Trịnh vương xuống nước.

Lúc trước nàng đã cảm thấy quái dị rồi, nếu quả thật trong lòng hoàng thượng có chủ ý, quyết định lập Triệu vương làm thái tử, thì phải hắn mới tốt, không nên để cho hắn kiêu ngạo như vậy mới đúng. Tại sao chuyện gì người cũng nghe theo hắn?

Nhưng sau khi trải qua chuyện của Đông Chính Vi, Ôn Uyển coi như đã hiểu. Mọi chuyện cần thiết đều do ông ngoại hoàng đế nắm trong bàn tay. Ông ngoại hoàng đế đè ép chuyện này, giống như suy nghĩ của nàng. Ngoài mặt dung túng cũng không có nghĩa là chấp nhận. Còn hà khắc đối với cậu Trịnh vương như vậy, để cho cậu lâm vào hoàn cảnh khó khăn như lúc này, chưa chắc là không phải vì tôi luyện người. Dựa theo sự hiểu biết của Ôn Uyển về triều đình hiện nay, loạn trong giặc ngoài. Đón cái gậy này, nếu như không có đầy đủ quyết đoán, thiên hạ của Yến gia sẽ gặp nguy hiểm.

Băng Dao thấy Ôn Uyển quả thật không thèm để ý, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Không biết bây giờ mình nên bày ra vẻ mặt gì. Nàng còn tưởng rằng Quận chúa có ý nghĩ gì đó. Nào biết đâu rằng, người ta chuyện gì cũng không nghĩ. Dĩ nhiên, cho dù có ý nghĩ gì, cũng sẽ không để cho người khác biết.

Ôn Uyển phất tay một cái để cho nàng đi ra ngoài. Ôn Uyển nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng nói thầm, Hạ Dao là người của ông ngoại hoàng đế , bình thường cũng không phải là người nói nhiều, tại sao hôm nay lại nhiều lời như thế. Chẳng lẽ là ông ngoại hoàng đế muốn nàng truyền lời. Nhưng truyền những lời này cho nàng làm gì? Cho dù cuộc sống của cậu trôi qua không như ý muốn, thì nàng có thể làm gì, ngoại trừ càng lo lắng thêm thì có thể làm gì. Chẳng lẽ nàng còn có thể nói những lời tốt đẹp giúp cậu Trịnh vương. Ông ngoại hoàng đế thật là khiến cho người khác suy nghĩ không ra. Ông ngoại hoàng đế rốt cuộc đang đi nước cờ gì, bàn cờ kia, nàng xem không hiểu. Nếu xem không hiểu, vậy thì không chú ý tới nữa là được. Dù sao Ôn Uyển biết, mặc dù hôm nay tình cảnh của cậu Trịnh vương không tốt, nhưng có chuyện lúc trước, theo nàng suy đoán, tỷ lệ của cậu Trịnh vương và Triệu vương là ngang bằng nhau.

Nàng lo lắng cũng vô ích, bởi vì nàng không thể giúp được gì. Hiện tại nàng đang trong khoảng thời gian thả lỏng, sẽ không dính líu đến những chuyện phức tạp hiện nay đâu, mặc kệ chuyện của triều đình, chỉ để ý đến việc tỷ thí.

Ôn Uyển lắc đầu không để ình suy nghĩ nhiều. Cuộc sống dễ chịu của mình cũng không còn bao nhiêu thời gian, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, Ôn Uyển nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục chạy đi tập luyện cưỡi ngựa.

Ba ngày sau, có rất nhiều người tề tựu ở sân luyện tập của kinh học đường để chầu chực nhân vật chính Ôn Uyển ra sân. Khi Ôn Uyển đến nơi, thấy nhiều người như vậy, liền lắc đầu. Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều người như vậy. Ôn Uyển nói thầm, số người có mặt hôm nay, đoán chừng là nhiều nhất từ lúc Kinh học đường thành lập đến nay.

“Ngươi…chuyện này. . . . . .” La Thủ Huân thấy Ôn Uyển dẫn Tiểu Mặc ra, liền u mê. Hắn là người biết nhìn hàng xịn, hắn vừa nhìn ngựa này đã biết nó chính là bảo mã, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với ngựa của hắn. Hơn nữa quy định của cuộc tranh tài là có thể mang theo ngựa nhà mình, không có quy định nói không thể. Lần này, phiền phức rồi. tên hắc tiểu tử này, cũng quá xảo quyệt đi, thậm chí ngay cả ngự tứ thiên lí mã cũng dẫn tới.

Hắn không biết, tất cả đều do Ôn Uyển đã sớm tính toán hết rồi.

“Sợ sao? Nếu sợ thì bây giờ chấp nhận thua đi, vẫn còn kịp.” Đông Thanh khiêu khích nhìn La Thủ Huân.

“Ai sợ thì người đó là con rùa rụt cổ.” Lập tức cưỡi ngựa làm nóng người.

Ôn Uyển cũng lên ngựa, xoay vòng tại chỗ, làm nóng người. Gần đến giờ, hai người bắt đầu lên xếp hàng. Ôn Uyển nhìn La Thủ Huân đang ở bên cạnh, liền hướng về phía hắn cười đắc ý một tiếng, thấy phu tử đi lại, nàng liền dùng lực quất mạnh roi lên mình con ngựa, ngựa chạy thật nhanh. La Thủ Huân vừa định nói ngươi phạm quy, thì thanh âm hô ‘ bắt đầu ’ của trọng tài truyền tới.

Nói cách khác, Ôn Uyển chạy trước nhưng lại không có phạm quy. La Thủ Huân lại thêm được một chút hiểu biết đối với hành động không cần mặt mũi của Ôn Uyển. Hắn vẫn cho rằng sĩ tử là phải cao thượng, không nghĩ tới, tên kia lại xảo trá như vậy.

“Phất Khê cố gắng lên, phất Khê cố gắng lên. . . . . .” Tiếng la của Yến Kì Hiên vang vọng.Tất cả tùy tùng bên cạnh cũng lớn tiếng kêu la, reo hò trợ uy.

“La Thủ Huân, cố gắng lên; La Thủ Huân, cố gắng lên.” Người của La Thủ Huân bên này cũng không cam chịu yếu thế, lớn tiếng kêu. Người của hai bên đều cố gắng căng cuống họng ra.

Tiếng ngựa hí vang, vó ngựa lọc cọc, tiếng reo hò rung trời. Phía sau sân luyện tập vô cùng náo nhiệt.

Ôn Uyển cưỡi ngựa chạy băng băng trên đường đua, nàng cảm thấy mình giống như một cơn gió, ào ào lướt qua mọi thứ. Tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại. Cái loại cảm giác này vô cùng hưng phấn.

“Cố gắng lên, cố gắng lên. . . . . .” Những người vây xem chung quanh, cũng lớn tiếng kêu la. Bởi vì hai người ngang tài ngang sức, không phân biệt được trước sau.

“Phất Khê nhất định có thể thắng, Phất Khê cố gắng lên. . . . . .” Yến Kì Hiên la đến nổi cổ họng không thể phát ra âm thanh, nhưng vẫn lớn tiếng kêu. Một đám tùy tùng bên dưới cũng giống vậy, dùng hết sức để la.

Quy định là chạy đúng mười vòng, kết quả, Ôn Uyển với ưu thế nhỉnh hơn một chút mà thắng cuộc tranh tài này. Đến điểm cuối, Ôn Uyển hưng phấn dang hai tay ra, cười vô cùng vui vẻ. Thật không nghĩ tới, lại có được cảm giác sướng khoái bất tận như vậy. Cảm giác này thật sự vượt qua mong đợi của nàng.

La Thủ Huân vốn muốn nói không công bằng, bởi vì hắn cho rằng hắn với Ôn Uyển phải là hoà nhau. Nhưng phu tử đã phán hắn thua. Cho nên, mặc dù hắn biết Ôn Uyển chơi không đẹp, hắn cũng không có cách gì để phản bác. Có thể mang ngựa ở nhà theo, đây là quy củ, Ôn Uyển không có làm trái với quy củ. Việc Ôn Uyển chạy trước, một câu phu tử cũng không nói. Nếu có bản lãnh, thì ngươi cứ mang ngựa tốt hơn đến. Nếu bản thân ngươi nhanh trí, thì cứ chạy trước, phu tử cũng sẽ không nói gì, đó cũng là bản lãnh. Hơn nữa phu tử là người được học viện công nhận, cũng là người do hắn mời tới, nếu phu tử đã nói tên hắc tiểu tử này thắng, thì đương nhiên là hắn thắng. Hắn không có quyền cãi lại.

“Phất Khê, đệ thật là lợi hại. Phất Khê, đệ thật lợi hại. Bắt đầu từ hôm nay, đệ chính là lão đại của ta.” Yến Kì Hiên đi tới, cho Ôn Uyển một cái ôm thật mạnh.

“Trận tiếp theo, tỷ thí tại sân của võ quán.” Phu tử nói. Ôn Uyển nghỉ ngơi một lúc, bị mọi người vây quanh như ngôi sao đi đến võ quán để tỷ thí.

“Phu tử, vòng thi này, học trò bỏ cuộc.” Ôn Uyển cũng không muốn phải cố hết sức làm chuyện không đạt kết quả tốt, xác suất thắng vòng thi này tương đối nhỏ, còn có thể rước lấy một thân đau đớn, không có lợi.

“Không thể bỏ cuộc, nếu không ta sẽ phán ngươi là người thua cuộc.” Phu tử rất dứt khoát cự tuyệt.

Ôn Uyển mở to ánh mắt, không thể như vậy a, không đánh cũng không được sao. Ôn Uyển rất tức giận, đúng là cổ nhân không biết linh hoạt, đáng đời vì không thể so sánh với Hãi lão của Hải gia học viện. Người bảo thủ.

Ôn Uyển ủ rũ đi theo đoàn người đến sân tỷ thí. Trước khi tham gia vòng thi này, Ôn Uyển đã sai Đông Thanh làm dụng cụ phòng thủ bên ngoài cho nàng, đệm hai miếng sắt ở chỗ đầu gối và trước ngực cho nàng. Như vậy, dù cho có bị đá trúng, cũng không đau lắm. Tạm thời có thể chịu đựng được. (ÔU à, nàng còn có thể vô sỉ hơn nữa không!)

Ôn Uyển lên khu vực tỷ thí, thấy khu vực tỷ thí này rất giống với võ đài, làm nàng không khỏi nghĩ đến một trò chơi rất thịnh hành ở kiếp trước, đó là quyền anh. Chẳng lẽ bây giờ, mình cũng được thử chút cảm giác chơi quyền anh. Ôn Uyển nhìn về phía tên to con La Thủ Huân, xem ra muốn lung lạc tên lỗ mãng này, thì mình cần phải phát huy tinh thần không sợ chết rồi.

Hai người đối đầu với nhau, nhìn chăm chú vào đối phương. Trước hết là La Thủ Huân nhào tới, Ôn Uyển phản kích. Ôn Uyển nhìn tên La Thủ Huân không biết xấu hổ kia, hắn đã quên mất chuyện sẽ nhường mình hai mươi chiêu. Ôn Uyển thấy hắn ra đòn quá mạnh, nàng bất đắc dĩ phải dùng chỗ có miếng sắt để phòng thủ.