Edit: Quế Anh
Tin Tống Lạc Dương mời mấy vị đại nho đến Cảnh Tú lâm viên thưởng cúc nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Các vị đại nho tại đây làm thơ, lưu truyền khắp kinh thành. Chẳng bao lâu, người hơi có chút học thức đã có thể sang sảng đọc thuộc lòng.
Lúc Tống Lạc Dương thưởng cúc, họa một bức tranh, chuẩn bị lấy ra đem bán. Ôn Uyển nghe tin, chạy tới năn nỉ, muốn xin bức tranh.
Ôn Uyển rất thích bức tranh này, Cú Đại đóa Sắc vàng kim, dưới ánh mặt trời, chói mắt rực rỡ. Ôn Uyển chỉ cần thấy tranh, là nhớ lại ngày đi theo Lão sư và mấy người bạn cùng nhau du ngoạn ngắm cảnh. Trong lòng nàng đã cảm thấy vô cùng vui vẻ, muốn đem tranh lưu làm kỷ niệm.
“Không được, muốn có, tự mình vẽ đi. Cầm tranh của ta làm gì, không cho” Tống Lạc Dương quả quyết cự tuyệt không để cho Ôn Uyển có thời gian thương lượng, Ôn Uyển mặt như đưa đám đi về nhà.
Biết hắn quyết tâm muốn bán tranh, Ôn Uyển bất đắc dĩ, đành để cho hắn đem bức tranh đặt trong một gian hàng thư họa, để ọi người xem xét. Nói là để cho tất cả mọi người nhìn thấy, định ở nửa tháng sau sẽ mang đi đấu giá. Đây là chú ý của Ôn Uyển, nàng cảm thấy như vậy mới không uổng phí một bức tranh như thế.
Dĩ nhiên, thật ra là nàng muốn đem tranh giấu đi. Nhưng Tống Lạc Dương không cho, nói muốn thì tự mình vẽ đi. Còn nói bức tranh kia là thứ phẩm, không phải là tuyệt thế chi tác gì, sau này mà muốn, sẽ đem một tuyệt thế chi tác cho nàng. Ôn Uyển rất buồn bực, nhận được lời hứa suông như thế làm người ta thật khó chịu.
Cuối cùng, Tống Lạc Dương đấu giá bức tranh được tám ngàn lượng, có thể nói là giá ở trên trời. Tống Lạc Dương nghe được tin tức, ngẩn người rồi lại cười. Môn sinh của hắn, thật là trời sanh ra là một đứa trẻ đi kiếm tiền. Chẳng lẽ, thật là tài thần trẻ con chuyển thế.
Về phần Cảnh Tú lâm viên, ngày thứ hai Tống Lạc Dương liền đến ở tạm mấy ngày, chẳng qua là tạm thời ở, cho nên thê nhi không chuyển theo. Tại đây lâu lâu lại mời bằng hữu đến thuởng cúc, khi muốn, cũng có thể đi du ngoạn ở đây đó.
Cảnh Tú lâm viên là nơi mà một số môn sinh ưu tú cũng muốn đến. Ở đây, thật là vùng đất tốt, phong cảnh hữu tình, lại có thể gặp được đại nho. Cảnh Tú lâm viên, không đúng, hẳn phải gọi là Tịnh Thủy Lâm Uyển, Tống Lạc Dương đã đổi tên, chẳng bao lâu đã trở thành chủ đề nghị luận nóng nhất kinh thành.
Đến ngắm hoa, không cần tiền, có thể đem rượu theo, tuy nhiên phải giữ gìn cảnh sắc trong hoa viên cho đến lúc đi không thay đổi. Lúc đến như thế nào, lúc đi phải như thế ấy, nếu không vĩnh viễn sẽ không được phép quay lại. Dĩ nhiên, phải có thiệp mời, phải có chút thân phận, có địa vị học giả, người bình thường, sẽ không có thiệp mời.
Thượng Đường thường xuyên đuổi theo xin thiệp mời. Ôn Uyển cũng cho hắn, chỉ ột thiệp cho chính hắn, hắn muốn cho người nào, phải tự lấy của mình mà cho.
Phúc Linh công chúa ban đầu vừa nghe đến Ôn Uyển thật sự nhận lâm viên của nàng thì tim cũng đau, gan cũng đau, dạ dày cũng đau. Nghe tất cả mọi người nói Ôn Uyển tính tình tham lam vô cùng. Châm chọc nàng ta không hay tý nào, trong lòng nàng cũng dễ chịu một chút. Nào biết hiện tại lại có bộ dáng này. Cảnh Tú lâm viên đã giúp cho nha đầu này rạng danh tên tuổi. Làm cho nàng trong lòng vô cùng tức giận, hận không thể đem lâm viên lấy về. Nàng xài nhiều tiền như vậy để trang trí và xây dựng vườn hoa, kết quả là được lợi cho cái nha đầu chết tiệt kia. Bất quá, bây giờ thật là nàng không có biện pháp nào.
Cái nha đầu chết tiệt kia cũng không đến nơi hẹn, ngày ngày co đầu rút cổ ở nhà. Mỗi ngày trừ đi học nghe giảng, thì ở tại gia làm việc. Bận rộn vô cùng. Lý do cự tuyệt cũng quang minh chánh đại, việc học quan trọng. Nghe vậy Phúc Linh công chúa tức muốn hộc máu, không phải là nam tử việc học quan trọng thì để làm gì.
“Ngươi nói, Tống Lạc Dương bây giờ đang dạy Ôn Uyển sử ký? Hắn dạy Ôn Uyển sử ký làm cái gì?” Những lời này, không phải là đang hỏi, mà là đang lầm bầm lầu bầu. Một nữ hài tử, dạy cái gì không dạy, lại đi dạy sử ký.
Hiền phi biết chuyện này, thì kinh ngạc cực kỳ, bà thật suy nghĩ không ra. Vương Tử Hoàng Tôn mới cần học sử ký, hắn dạy Ôn Uyển để làm gì. Nhưng dò thăm không được tin tức, chỉ biết Ôn Uyển ngày ngày bị buộc học sử ký. Bất đắc dĩ chỉ có thể không đề cập tới, một đôi tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương.
Ôn Uyển kể từ sau lần thưởng cúc, hiện tại ngày ngày tích cực cùng Tư Mã sử ký, sau lại cùng Nhị Thập Tứ sử phân cao thấp. Cuối cùng, chuyển đến Liên Tô tuần, Lục quốc sách. Còn có ‘Tiến Thái tông thập tư sơ’… Tất cả đều là lịch sử, cuối cùng, giảng cho Ôn Uyển nghe về tranh đấu giành ngôi vua giữa các hoàng tử. Tranh giành vô cùng thảm thương, phải trả giá thật cao, cực kỳ nặng nề.
Tống Lạc Dương dụng rất dụng tâm, Ôn Uyển thật ra trong lòng đã cảm giác được, nàng mơ hồ đoán được Lão sư hẳn là cố ý dạy cho nàng. Sợ nàng thiệt thòi, biết thêm những điều này, có lẽ có lúc sẽ phải dùng tới. Ôn Uyển ở trong lòng rất cảm động, không tỏ thái độ khổ sở nữa, ngược lại dùng toàn tâm mà đi học.
Hơn nhiều năm sau, nhớ lại chuyện cũ này, Ôn Uyển vô cùng cảm kích, nàng thật không biết, những gì học được trong mấy ngày này, so sánh với những ngày khác, đều hữu dụng. Cuộc sống ở học tập lặng lẽ trôi qua. Đảo mắt, đã đến tháng mười hai.
Cho nên nói một năm thời gian trôi qua trong nháy. Bỗng chốc đã đến tháng chạp, sản nghiệp trên danh nghĩa cũng đã lấy lại. Lấy bàn tính tính toán một hồi, một năm này, Minh Nguyệt sơn trang thu hồi không chỉ ba vạn lượng bạc đã đầu tư, mà còn lời được hai vạn lượng bạc ghi vào sổ. Cửa hàng đồ chơi trẻ em được 1.9 vạn lượng; tiền cho thuê điền trang một năm thu vào 2500 lượng, gia cầm thu vào 4500 lượng, rau dưa mùa đông 1.5 vạn lượng. Suối nguồn mỹ lệ 1. 2 vạn lượng. Cửa hàng văn phòng tứ bảo 2400 lượng, bat xử phòng tiền cho thuê 8200 lượng; Ôn Uyển một năm thu hơn tám vạn lượng bạc. Thu nhập thật sự mà nói, bao gồm bán trong cửa hàng, cộng lại có hơn mười vạn lượng.
Ôn Uyển cảm giác mình đã thành phú bà rồi, hiện tại trong tay đã có hơn hai mươi vạn lượng bạc. Nên làm gì để dễ kiếm tiền đây! Cũng không phải Ôn Uyển đặc biệt yêu tiền, chủ yếu là vì Ôn Uyển trong xương có đặc tính Ôn gia, là thương nhân khôn khéo. Tiền cầm trong tay, cảm thấy giống như giấy, không có khác nhau.
Nhớ tới lúc trước ý niệm kia ở trong đầu, nàng khẽ cười. Liền tìm tới Hạ Nhật, viết một trang giấy đưa cho Hạ Nhật. Hạ Nhật kinh ngạc nhìn Ôn Uyển một cái, Ôn Uyển gật đầu.
“Trò muốn kiếm tiền như vậy, hãy mở một gian hàng bán nữ trang, ta ở Nghiễm Châu biết mấy Đại thương gia. Trong đó ta đã cứu mạng một người, có thể giúp trò liên hệ để tìm nguồn hàng” Tống Lạc Dương nhìn nàng vì tiền mang bộ dạng phiền não, buồn cười nói.
“Đồng hồ, thủy tinh. . . . . .” mấy thứ này, đều là vật lạ. Đối với thủy tinh, nàng chỉ biết nguyên liệu, nhưng cách làm cụ thể ra sao thì không biết. Mà thủy tinh rất quý nhiều người muốn có. Nếu có nhiều một chút, kêu người gia công. Mình tạo đồng hồ cùng thủy tinh, nói không chừng có thể kiếm nhiều tiền.
“Ánh mắt trò rất cao, những thứ này đều là vật quý hiếm. Ta sẽ giúp trò liên lạc” Tống Lạc Dương cười đáp ứng. Thật ra thì hắn biết, Ôn Uyển ở bên ngoài có danh hiệu vắt cổ chày ra nước cũng không phải là thực, ít nhất, nàng không phải là cái loại yêu tiền như như mạng. Ôn Uyển đối với hắn, rất là hào phóng. Lần trước Ôn Uyển còn giúp hắn một ngàn lượng bạc. Trải qua thời gian dài như vậy hắn cũng hiểu rõ, kiếm tiền chẳng qua là hứng thú của Ôn Uyển, cũng giống như mình thích đi chu du tứ hải. Cho nên, hắn có thể giúp, cũng sẽ giúp Ôn Uyển gánh vác một phần.
Danh tiếng của Ôn Uyển trong sĩ tử cũng không xấu. Thậm chí có thể nói, đặc biệt không tệ. Những lời đồn đãi kia, đối với nàng ảnh hưởng không lớn. Ôn Uyển ôm vòng eo tráng kiện của Lão sư, cười vô cùng ngọt ngào.
“Ngươi bị đồng tiền che hết cả mắt, nha đầu ngốc” Tống Lạc Dương nhìn liền không nhịn nổi mà cười sờ đầu nàng. Đối với người môn sinh này, hắn xem nữ nhi của mỉnh. Mà Ôn Uyển, đối với hắn cũng rất tốt. Thời điểm hắn không có ở đây, đã chiếu cố nhi tử của hắn rất tốt.
Mà Ôn Uyển đã hối hắn lập tức phải thực hiện, viết thơ đưa đến Quảng Đông Đại Thương. Hiện tại hải vận vẫn bị cấm, buôn bán đường hàng hải, phải có bối cảnh vô cùng đặc biệt. Ra biển, bây giờ còn chỉ có thể coi là buôn lậu, cho nên, Lão sư biết một người như thế, liền giúp cho Ôn Uyển thu được lợi ích lớn.
Trái ngược với sự giàu có của Ôn Uyển, rất nhiều người giống như lấy trứng chọi đá. Vì năm nay khô hạn hơn hai tháng, thu hoạch không tốt, rất nhiều người thu giảm đi. Ví dụ tiêu biểu là Bình phủ.
Ngõ Bát Tỉnh
Không quá hai ngày, thôn trang đưa lễ vật mừng năm mới đến. Lễ vật mừng năm mới so sánh với năm trước ít hơn rất nhiều, Ôn Uyển cũng không quan tâm đến điểm này.
“Quận chúa nương nương, người nói mấy thứ đồ đó nếu tồn tại thật. Có thể tìm được hay không, nếu trồng được, có thể cứu rất nhiều người. Quận chúa cũng sẽ lưu danh muôn thuở” Ô Kim nói xong, lại nói đến thôn trang sát bên, mình còn khá hơn người ta một chút, người ta thì phải bán con gái. May mà chỗ của bọn họ không có chuyện này.
Ôn Uyển rất xấu hổ, chuyện này nàng đã quên mất. Nhưng mà rất nhanh, tỏ vẻ mình nhất định sẽ làm hết sức. Qua năm, sẽ cho người đi tìm, nhất định sẽ tìm cho được. Nàng lập tức trả lời chắc chắn. Sau đó, đem chuyện này đặt ở trong lòng.
Bình phủ gởi thư, hắn cùng Thượng Đường trở về. Thượng Vệ muốn thành hôn. Cổ đại có một phong tục, có tiền hay không có tiền cũng phải cưới vợ để sống qua năm. Bởi vì ở cổ đại muốn lấy vợ, phải có hồi môn rất nhiều. Thượng Vệ muốn cưới là nữ nhi Hồng Lư Tự. Con thứ Quốc Công gia, là thứ nữ quan viên tứ phẩm, bất quá Thượng vệ cũng không thể tập tước, coi như là môn đăng hộ đối.
Đại phu nhân đối với Ôn Uyển cũng không tệ lắm, Thượng Vệ đối với mình lại càng không tệ. Ôn Uyển nghĩ tới, trong hộp còn có ít nữ trang, không biết có thể dùng hay không. Nếu có thể dùng, mình cũng sẽ không keo kiệt.
Thời điểm có hỉ sự, nữ nhi xuất giá đều trở về. Thanh Thủy cũng trở về. Ôn Uyển đối với bọn họ cũng không cảm thấy hứng thú, chẳng qua nhìn cho có lệ, rồi trở về chỗ của mình.
Thanh Hà, Thanh Thủy tới, muốn cùng nàng ôn chuyện, Ôn Uyển thiếu hứng thú, phản ứng cũng vô cùng lãnh đạm. Mọi người cũng không phải là nghèo túng, muốn cùng mình làm ăn kiếm tiền à, nàng liền không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Muốn cùng nàng làm ăn, cũng phải xem ngươi có tiền vốn hay không. Mà không chỉ là tiền vốn, mà còn xem ngươi có một chút thế lực không. Ôn Uyển đã làm, thì phải làm ăn lớn. Buôn bán nhỏ, nàng không muốn đi làm.
Ngại thân phận đặc thù của Ôn Uyển, nên không ai dám nói thêm gì. Ôn Uyển trở lại Hành Phương các, nhưng không gặp ai cả.
Bởi vì Thượng Vệ là người duy nhất ở quốc công phủ đối với nàng rất tốt. Ôn Uyển cũng cho hắn mặt mũi. Hạ Đại định thời điểm Ôn Uyển không có ở đây, cho nên không có nhìn, bất quá nghe nói rất náo nhiệt.
Thời điểm mang đồ cưới, ngàn vạn lần không thể bỏ qua.