Edit: Ly Ly
“Cám ơn muội muội” Thượng Đường rất cao hứng nhưng lại cảm thấy hổ thẹn. Mình ăn mặc, tiêu sài đều dùng tiền của Ôn Uyển. Bây giờ còn muốn dùng tiền của nàng giúp muội muội ruột của mình, khó tránh khỏi xấu hổ.
“Tháng sau, tiền tiêu hàng tháng của Thất thiếu gia tăng lên ba mươi lượng bạc, số tiền đó chia làm ba, cách mười ngày đưa một lần. ” Ôn Uyển phân phó xong, liền đi vào phòng.
“Thất thiếu gia cũng thật quá đáng, hằng ngày thiếu gia chỉ việc đọc sách, mỗi tháng còn được hai mươi lượng bạc. Bình thường trong ngày cũng không cần tiêu tiền, cần cái gì đều lấy từ Quận chúa. Quận chúa đối với thiếu gia tốt như vậy, Thất thiếu gia để dành tiền giúp đỡ Tam thiếu gia cũng thôi đi, bây giờ còn muốn lấy tiền giúp đỡ Thanh Thủy cô nương. Làm như Quận chúa là một cái động không đáy vậy, lúc trước ở trong nhà kia, mấy người đó không nhớ đến tình nghĩa mà Quận chúa đã giúp đỡ họ. ” Hạ Lâm mất hứng nói. Hạ Lâm là người ăn nói chua ngoa, nói chuyện vô cùng thẳng thắn, đôi khi có một người như vậy bên cạnh cũng thú vị.
Ôn Uyển lắc đầu, không thèm để ý. Ít nhất, có hắn ở đây cũng đỡ được rất nhiều chuyện. Khi Bình Hướng Hi tới đây, có chuyện gì, ở trước mặt Thượng Đường, ông ta cũng không có mặt mũi mở miệng.
“Thiếu gia, đây là đồ Quận chúa đưa tới cho người.” Thượng đường mở ra nhìn, là một vòng đeo cổ bằng vàng, phía trên có hai cái chuông thêm đôi vòng tay bằng bạc. Hai thứ này trị giá ít nhất cũng cả trăm lượng bạc, hắn vừa cảm động vừa xấu hổ nhưng cũng không nói cám ơn.
Hạ Ngữ thấy hắn như vậy, gật đầu cười. Nếu như nói cám ơn chứng tỏ hắn không xem mình là một thành viên trong nhà này, không nói lời cảm tạ nhưng lại đem phần ân tình này để trong lòng.
Thượng Dũng thấy Thượng Đường lấy ra một trăm năm mươi lượng bạc, vừa cảm động vừa khó chịu. Nửa năm này, đệ đệ lấy tiền của mình giúp đỡ hắn không ít. Năm nay trong nhà thu hoạch thấp, thê tử quản lí tiền bạc rất chặt chẽ nhưng rất nhiều thứ lên giá, muốn tiết kiệm cũng tiết kiệm không được.
“Ca, huynh yên tâm, Ôn Uyển muội muội đối với đệ rất tốt, sẽ không để ý mấy đồng bạc này. ” Thượng Đường lắc đầu. Thượng Dũng vỗ bả vai của đệ đệ mình, nhìn nó càng ngày càng có sức sống, càng ngày càng thanh nhã lịch sự, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa chua chát. Không đến một năm, nhưng so với trước kia, đệ đệ anh tuấn, vui tươi hơn rất nhiều, so với trước kia cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Xem ra, quyết định của mình quả thật không sai.
Thượng Dũng lấy bạc mua một đôi vòng tay có đính hình hoa mẫu đơn bằng vàng, ngoài ra còn mua thêm quần áo, nón…tổng cộng tốn khoảng một trăm lượng, cộng thêm những món Ôn Uyển cho lúc trước, Lễ vật này cũng đủ giá trị.
Ôn Uyển nghe Hạ Hỉ hồi báo, có chút nghi ngờ, nàng vốn không có hứng thú với chuyện của chi thứ hai, nhưng gần đây tình hình kinh tế của Thượng Dũng rất eo hẹp, điều này khiến nàng có chút khó hiểu. Nếu là chuyện xả giao trên quan trường, Hứa thị cũng không phải là người nhỏ mọn, không thể nào không trợ cấp cho hắn. Trừ khi, Hứa thị không muốn trợ cấp, mà lí do của chuyện này thì chỉ có một.
Ôn Uyển lập tức cho người đi điều tra, không bao lâu, liền có câu trả lời. Ôn Uyển nghe xong, vừa bực mình vừa buồn cười, liền sai người đi kêu Thượng Đường đến đây.
“Quận chúa nói, nàng không phản đối việc thiếu gia viện trợ cho ca ca của mình, nếu như đúng thật là có chuyện, Quận chúa còn có thể giúp một tay. Nhưng ca ca của thiếu gia lại lấy tiền của Quận chúa bao nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài, như thế thì làm sao mà ăn nói với người khác. Làm gì có ai lấy tiền của đệ đệ mình ở bên ngoài làm chuyện hoang đường như vậy.” Cổ ma ma khiển trách .
“Không, không thể nào?” Mặt của Thượng Đường lập tức đỏ bừng. Nhưng hắn biết Ôn Uyển không phải là người ăn nói lung tung, chẳng qua hắn lại không muốn tin đây là sự thật. Nên nhất thời rơi vào thế khó xử.
Ôn Uyển cũng không nói thêm lời nào, để cho hắn tự đi hỏi Thượng Dũng, để hai huynh đệ họ tự giải quyết với nhau. Nếu mình nhúng tay vào, sẽ bị nghi ngờ là cố ý chia rẽ tình cảm của huynh đệ bọn họ.
Thượng Đường nghe nói vậy, lập tức đi hỏi Thượng Dũng. Lúc đầu Thượng Dũng không thừa nhận, nhưng bị Thượng Đường ép, nếu huynh không nói đệ sẽ tự mình đi điều tra, lúc này hắn mới thừa nhận, khiến cho Thượng Đường giận muốn chết, rống lớn nói “Bộ dáng của huynh bây giờ có khác chút nào so với cha ngày xưa. Huynh đã quên lúc trước mỗi ngày nương đều khóc hết nước mắt sao, huynh đều đã quên hết rồi sao?”
Những lời này khiến cho Thượng Dũng như bị ngũ lôi oanh đỉnh, lảo đảo đi trở về, buổi tối hôm đó, hắn liền phát sốt, cũng may Hứa thị rộng lượng, không để ý chuyện cũ, vẫn chăm sóc tốt cho hắn.
“Nương tử, thật xin lỗi.” Thượng Dũng nhìn thần sắc tiều tụy của thê tử lại nhớ tới những lời đệ đệ đã nói, nhớ lúc đầu nương tử bị ủy khuất như thế nào, hắn nắm tay của thê tử, áy náy nói.
“Ta cùng cô gái kia không có gì, thật sự không có gì. Lúc đầu, ta chỉ muốn giúp nàng ta một chút. Không nghĩ tới, nàng ta lại. . . . . . cũng không biết tại sao lại biến thành cái bộ dáng này. Nàng yên tâm, ta sẽ không học cha ta. Lúc trước, ta có chút phiền muộn nên mới tìm đến nàng ta để tâm sự. Ta cùng với nàng ấy hoàn toàn trong sạch, thật không có gì. Nương tử, nàng phải tin tưởng ta.” Thượng Dũng nói xong, Hứa thị nước mắt lưng tròng. Sau đó, hai người lại hòa thuận như lúc ban đầu, còn cô gái kia bị Đại phu nhân bán cho người khác.
“Cô, lúc đầu cháu thật sự rất sợ, cháu sợ mình sẽ đi theo con đường cũ của bà bà (mẹ chồng).” Hứa thị vô cùng cảm kích nhìn Hứa phu nhân.
“Thượng Dũng không phải là Nhị lão gia, Nhị lão gia bị lão phu nhân cưng chìu từ lúc mang thai, còn Thượng Dũng chỉ là bị ma quỷ ám ảnh trong chốc lát, bị nữ nhân hạ tiện kia mê hoặc. Bản chất của Thượng Dũng rất tốt, có ý chí vươn lên, là người rất có tiền đồ, nếu không lúc trước cô cũng không làm mai hắn cho cháu. Nếu không chẳng phải là làm hại cháu sao? ” nhìn cháu gái của mình tiều tụy, Đại phu nhân cũng rất đau lòng.
“Mấy tháng này cháu vẫn luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ Hồ Ly tinh kia bắt mất hồn của phu quân, khiến người không về được. Nếu không phải cô vẫn khuyên cháu nên bình tỉnh, vững vàng, thì có khi cháu nhịn không được sẽ tìm tới cửa, đánh chết con hồ ly tinh kia. ” Hứa thị nghĩ tới khoảng thời gian mình bị ủy khuất, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Sau đó Hứa thị nghi ngờ hỏi, tại sao chỉ cần quản chặt tiền của phu quân là có thể giải quyết mọi chuyện?
“Hắn không có tiền, bất đắc dĩ sẽ phải mượn Thất thiếu gia. Thất thiếu gia cùng hắn huynh đệ tình thâm, đương nhiên có cầu tất ứng, nhưng tiền tiêu của Thất thiếu gia là lấy từ chỗ Quận chúa. Một lần mà tiêu nhiều tiền như vậy, đương nhiên Quận chúa sẽ cảnh giác, sợ Thất thiếu gia học điều xấu bên ngoài, chỉ cần sai người đi tra xét thì sẽ điều tra ra được nguyên nhân. Đến lúc đó cho dù Thất thiếu gia cảm thấy bất bình, Quận chúa cũng sẽ ra mặt. Quận chúa rất thông minh, đương nhiên sẽ không để cho thói xấu ảnh hưởng đến thiếu gia, có điều không nghĩ tới chỉ một mình Thất thiếu gia đã có thể làm cho Thượng Dũng tỉnh ngộ, so với dự tính của ta, đúng là tốt hơn nhiều. Quận chúa thật sự rất thông minh, đáng tiếc tất cả người Bình gia chúng ta đều đã đắc tội với nàng. Nếu không, làm sao còn sợ không có tiền tiêu. Ta thấy Quận chúa ôn hòa, khoan dung với Thượng Đường như vậy, ta cũng có chút hối hận, lúc đầu tại sao lại không tranh thủ để cho Thượng Vệ đi làm con thừa tự của Công chúa, không nói đến những thứ khác, cả đời vinh hoa phú quý là chắc chắn.” Hứa phu nhân có chút cảm khái.
“Cô, người cũng đừng suy nghĩ nhiều. Cho dù người muốn thì Quốc công gia cũng sẽ không đồng ý.” Hứa thị lắc đầu, nói ra điểm quan trọng của vấn đề. Quốc công gia chỉ có hai người con trai trưởng, làm sao có thể để cho con trai trưởng của mình đi làm con thừa tự, không sợ bị người đời cười chết sao. Đại phu nhân biết điểm này, cho nên lúc ban đầu cũng không dám đề cập đến chuyện này.
Thái Thường tự Khanh:
“Tại sao con có thể làm chuyện xấu hổ, mất mặt như vậy, trước mặt chồng chưa cưới của mình, con thế nhưng lại nói con không lấy chồng. Con muốn đi làm ni cô sao? ” Lý phu nhân giận đến nỗi khóc lớn.
“Con không lấy chồng, trong nhà của người này vừa có thông phòng vừa có tiểu thiếp. Con gả cho hắn thì được xem là cái gì, gả tới đó, suốt ngày cùng các nữ nhân đó đấu tới đấu lui, con không muốn phải chịu khổ. Con nhất định không lấy chồng, nếu phải gả thì mẫu thân để cho các nàng gả đi, dù sao các nàng cũng cầu xin được gả mà. ” Thái độ của Lý Bình Lộ rất cương quyết, mạnh mẽ, khiến Lý phu nhân giận đến nỗi phải đem nàng nhốt lại.
Buổi tối hôm đó, Lý Bình Lộ trèo tường trốn ra ngoài, khiến cho Lý phu nhân tức giận đến té xỉu. Nơi duy nhất Lý Bình Lộ biết đương nhiên là phủ Quận chúa, nào biết đâu tìm tới tận cửa rồi mà Ôn Uyển lại sai người trói nàng lại, đưa về phủ Thái Thường Tự Khanh.
“Quận chúa nói, tiểu thư nhà các người rất có thể là bị điên hoặc là bị ma nhập. Các người tốt nhất là nên dạy dỗ đàng hoàng, đừng để nàng suốt ngày chạy đến phủ chúng ta nói hưu nói vượn (nói bậy bạ, vớ vẩn).” Hạ Nhật lạnh lùng nói.
“Nàng ta rõ ràng là xuyên không, là đồng hương với ta. Tại sao không chịu giúp ta, nàng chỉ cần nói một câu là mọi chuyện đều có thể được giải quyết, tại sao lại không chịu thừa nhận?” Lý Bình Lộ kêu to.
“Bốp. . . . . .” Lý lão gia tát mạnh một cái, Lý Bình lộ đầu óc choáng váng. Lý lão gia quay sang nói chuyện với Hạ Nhật, sau đó cung kính tiễn Hạ Nhật ra cửa.
“Phu nhân, nói không chừng tiểu thư bị quỷ ám. Hay là người xin Pháp sư tới làm phép, đem bọn yêu quái độc ác này đuổi đi. Bằng không, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của tiểu thư a.” Tâm phúc bên cạnh bận rộn khuyên giải. Lý phu nhân nghe, trong lòng lại càng khó chịu, nhưng vẫn cố gắng kiên cường, trói Lý Bình Lộ lại, đem đến Hoàng Giác tự.
“Đại sư, van cầu người hãy để cho ta gặp Giác Ngộ đại sư. Van cầu người, hãy cứu lấy nữ nhi của ta, cũng không biết yêu quái nơi nào, chạy đến chiếm thân thể của con gái ta. Van cầu Giác Ngộ đại sư nhất định phải cứu lấy nữ nhi của ta.” Lý phu nhân cũng thường xuyên đến Hoàng Giác tự, hiện tại là chuyện lớn liên quan đến mạng người.
Phương trượng nghe nói có yêu quái làm loạn, lập tức liền tiến vào phòng trong. Qua thật lâu, một hòa thượng lớn tuổi toàn thân màu đỏ, mặt mũi hiền lành đi từ bên trong ra, nhìn Lý Bình Lộ đang giãy dụa, niệm câu a di đà Phật.
Mở một tràng siêu độ, một trăm lẻ tám tăng nhân ngồi trong đại điện. Lão giả ngồi đối diện với Lý Bình Lộ chính diện, cùng các hòa thượng khác tụng Kinh niệm Phật, nhắm mắt lại niệm một lúc lâu.
“Đừng niệm nữa, cầu xin các người đừng niệm nữa.” Lý Bình Lộ nghe thấy, đầu cháng váng, não sung huyết. Nói thật không phải là có yêu quái nhập vào cơ thể, mà là bị tiếng ồn này quấy nhiễu đến nhức đầu.
“Thí chủ, từ đâu tới đây, hãy quay về đó đi. Nên đi, nên đi, trở về, trở về. . . . . .” Lý Bình Lộ bị niệm đến nỗi đầu đau muốn vỡ tung, niệm suốt một ngày. Lý Bình Lộ chịu không nổi, liền hôn mê.
“A di đà Phật, thiện tai thiện tai . . . . . .” Lão giả nhìn người đã hôn mê, bảo mọi người ngừng niệm kinh. Sau đó, đem người mang lên sương phòng.
“Đại sư, nữ nhi của ta, nàng. . . . . .” Lý phu nhân lo lắng .
“Trước mắt lệnh nữ có một kiếp nạn, chỉ cần tu dưỡng tốt thì sẽ bình an. A di đà Phật” Lão giả nói xong, liền trở về hậu đường. Lý Bình Lộ hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.
“Nương, chúng ta đang ở đâu vậy?” ôn nhu yếu ớt, hoàn toàn không giống với bộ dáng lúc trước, cảm giác cũng khác biệt hoàn toàn. Lúc trước trong lòng Lý phu nhân căng thẳn bây giờ đã được thả lỏng, liền ôm nữ nhi khóc lớn. Sau khi Lý Bình Lộ tỉnh lại, cũng rất bình thường. Trừ thân thể còn có chút suy yếu, nàng ta đúng là một đại gia khuê tú chính hiệu.
Trong kinh thành, chuyện này được truyền sôi sùng sục, đối với những lời Lý gia tiểu thư nói lúc trước, Ôn Uyển cũng đến từ một nơi giống nàng ta, rất nhiều người đều âm thầm nghị luận, cảm thấy chuyện này rất có thể là đúng…