Edit: Lung Nguyệt
Beta: Tiểu Tuyền
“Quận chúa, lão thái quân mời người đến thượng phòng”. Đại nha hoàn Hỉ Thước bên cạnh lão thái quân, cung kính đối Ôn Uyển thuật lại ý tứ của Bình mẫu.
“Quận chúa hỏi có chuyện gì?”. Cổ ma ma vừa nghe, lập tức đề cao cảnh giác.
“Lão thái quân nói có chuyện quan trọng muốn cùng Quận chúa thương lượng. Cụ thể là chuyện gì quan trọng, nô tỳ cũng không biết. Quận chúa đến thượng phòng sẽ rõ ngay”. Hỉ Thước hết sức hoà nhã, so với lúc trước hai bà Tử đến đây thái độ nhưng là một trời một vực.
“Biết rồi”. Cổ ma ma vừa nghe cũng biết không phải là cái gì chuyện tốt.
Thượng phòng:
“Lão thái quân, Quận chúa đến” Hỉ Thước cười ở bên ngoài truyền đạt . Hỉ Thước cũng là Đại nha hoàn đắc lực bên cạnh lão phu nhân.
“Đến, đến, đến, đến tổ mẫu bên này” Bình mẫu bỗng chốc nhiệt tình vạn phần, Ôn Uyển có chút nghi ngờ, bất quá lòng có cảnh giác nên chỉ ngồi ở chiếc ghế bên cạnh nhuyễn tháp, khiến cho Bình mẫu mặt sắc cứng đờ, bất quá rất nhanh liền khôi phục vẻ tự nhiên. Tống thị ở bên thấy vậy, mấp máy miệng. Ở trong phủ này cũng chỉ có Ôn Uyển thường xuyên có thể khiến lão thái quân ăn mệt mà lão thái quân vẫn không làm gì được Ôn Uyển.
Khụ, Quận chúa sao tự dưng lại muốn chuyển đi ra ngoài làm gì không biết, nếu ở lại trong phủ đệ, thỉnh thoảng chọc tức lão thái quân một chút, cuộc sống của các nàng ngày ngày cũng thoải mái hơn. Bởi vì có Ôn Uyển làm đối xứng, liếc một cái liền thấy rõ ràng các nàng là hết sức cung kính hiếu thuận.
“Lão thái quân, Quận chúa hỏi người tìm nàng có chuyện gì?” Hạ Ngữ trực tiếp hỏi .
“Nhất định phải có việc mới có thể tìm nàng sao? Nàng chính là cháu giá ruột ta, thấy nhớ nàng dĩ nhiên là muốn gặp nàng rồi. Đại phu nhân, ngươi nói, ta đối với hài tử trong phủ có phải người người đều tốt hay không. Ôn Uyển, lúc trước là có chút hiểu lầm, cháu cũng không cần quá để ở trong lòng”. Bình mẫu hòa ái thực giống như mọi chuyện phát sinh lúc trước đều là nằm mơ vậy.
“Đúng vậy, tổ mẫu là người tâm địa hiền hậu nhất, đối với tôn tử tôn nữ, người nào không đau, người nào không thương. Ôn Uyển muội muội, chuyện lúc trước đừng quá để tâm”. Dung đại phu nhân nghĩ muốn đi kéo tay Ôn Uyển, Ôn Uyển liền rụt tay, Cổ ma ma trợn mắt nhìn nàng một cái, Dung đại phu nhân ngượng ngùng mà đem tay thu trở về.
Ôn Uyển nhìn các nàng diễn xướng, rất nghi hoặc, nhưng chính là không nói tiếp. Ôn Uyển bất động, người bên cạnh tự nhiên cũng là bất động. Bình mẫu nhìn Ôn Uyển không nói gì thì giận đến nội thương.
“Lão thái quân, nếu như không có chuyện gì khác, Quận chúa nói muốn trở về. Hành phương các còn có rất nhiều chuyện cần người phải xử lý”. Hạ Ngữ ở bên cạnh nói. Ôn Uyển gật đầu.
“Khụ, khụ, khụ. , đây là Chi Tuyết, Chi Hoa, cũng là biểu tỷ của cháu, làm việc thông minh có năng lực. Cháu không phải là muốn đi trạch viện khác ở sao? Khẳng định là tạm thời sẽ chưa thể thích ứng, ta sẽ cho hai biểu tỷ ngươi đi tới đó giúp đỡ ngươi, đỡ bị mấy kẻ điêu nô dụ dỗ qua mặt”. Bình mẫu lôi kéo hai nữ tử. Lớn lên trông cũng khá xinh đẹp, một người cúi đầu thoạt nhìn rất khiếp nhược, người kia thì giương đầu rất xấc láo kiêu căng
Ôn Uyển vẻ mặt nghi hoặc, tay thủ vài động tác: “Quận chúa nói, nhà mới nơi đó cũng đã thu xếp thoả đáng, hạ nhân đều mua xong rồi, thiếp thân nha hoàn cũng có mười hai người, không cần thiết phải thêm người nữa. Đa tạ lão thái quân hao tổn một phen tâm ý”
“Đó là biểu tỷ của cháu, tại sao có thể nói là hạ nhân được? Hơn nữa một mình ngươi ở tòa nhà lớn như vậy có nhiều lúc cũng sẽ buồn bực. Có Chi Tuyết, Chi Hoa phụng bồi cháu cũng vui vẻ cười đùa nhiều hơn chút không phải tốt hơn sao?”. Dung đại phu nhân ở bên cạnh cười nịnh hót.
“Quận chúa nói, nàng nếu nhàm chán buồn bực tự nhiên sẽ mời Tư Mạn, Tư Thiến mấy vị Quận chúa hoặc là tôn tiểu thư của tướng quốc phủ cùng nhau chơi đùa, không cần lão thái quân phải hao tâm tốn sức” Hạ Ngữ sắc mặt rất bình thản thuật lại. Bình mẫu sắc mặt thì rất khó coi, Dung đại phu nhân còn lại là vừa tức vừa giận, Ôn Uyển lời này là có ý gì, dám xem thường con gái của nàng.
“Nương, ta đã nói không cần đến , người lại vội vội vàng vàng bắt ta đến đây. Người ta là Quận chúa, làm sao sẽ nhìn nhận thân thích nghèo túng như chúng ta vậy chứ”. Nữ tử kiêu căng tức giận nói. Quận chúa thì thế nào, còn không phải là một người câm sao, có gì đặc biệt hơn người.
“Quận chúa nói, nếu lão thái quân không có chuyện gì, nàng xin phép trở về”. Nói xong cũng đứng dậy đi ngay. Tất cả người trong nội viện nhìn Ôn Uyển ngạo mạn như thế không khỏi ngây người.
“Cô mẫu, người nhìn đi. Không phải là một Quận chúa thôi sao, đã vậy còn quá lên mặt, trong mắt có còn tổ mẫu người hay không, một chút tôn ti có khác cũng không có” Dung đại phu nhân tức giận muốn chết
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa”. Bình mẫu mất mặt lớn như vậy, nghẹn sẵn một bụng khí rồi lại không biết phát tác ở đâu. Mặc dù mình bối phận lớn, nhưng khi lão quốc công nhường lại tước vị, phẩm giai nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cuả nàng cũng không có, chỉ còn là một lão thái thái bình thường trong trạch viện. Luận đứng lên thì Ôn Uyển là quân mà bà cái gì cũng không phải , cũng chỉ là ỷ vào bối phận lớn, bị chữ hiếu đè nặng. Nhưng Ôn Uyển nếu không nghe bà, bà cũng không còn làm gì được, kim roi trong tay nàng ta kia, Bình gia không có ai không sợ .
Phòng lớn:
“Quỷ mê tâm hồn, thế nhưng nghĩ đưa nữ nhi đi tìm hiểu vốn riêng của Quận chúa. Đó là thứ nàng có thể dòm ngó sao? Lão thái quân đút riêng cho bọn họ hơn mười năm, bản thân không rõ mình là thứ gì, cũng không biết trời cao đất rộng. Chân chính đáng hận” quốc công phu nhân được tin tức, tức giận.
“Nương, người là không biết, từ đầu Quận chúa hoàn toàn không liếc mắt nhìn tới Chi Tuyết, Chi Hoa kia một lần, còn nói thẳng trong nhà hạ nhân đều đã mua đủ. Đem Dung đại phu nhân tức đến xanh cả mặt. Đều đã đến mức đó còn dám mặt dày lấn tới, bị Quận chúa nói một câu, muốn tìm cũng là tìm Vương gia Quận chúa, tìm Tô gia tiểu thư cùng nhau chơi đùa đùa giỡn, mới đem nàng á khẩu không nói ra lời”. Tống thị che miệng cười.
“Đó là tự nhiên, chỉ bằng hai kẻ nghèo rớt kia, ngay cả bên cạnh Quận chúa nha hoàn cũng không sánh bằng, cũng dám nói là biểu tỷ của Quận chúa, chỉ là kẻ sa cơ thất thế cũng không biết lấy gương tự soi xem mình là ai. Mấy năm nay dỗ lão thái quân cầm bao nhiêu vốn riêng đi trợ cấp Dung gia, lão thái quân vui, ta cũng không nói gì, hết lần này tới lần khác còn luôn hướng về phía chuyện trong phủ ta quơ tay múa chân. Nếu không phải lão quốc công đè ép, còn không phải đã sớm có chuyện! Lần này thế nhưng ba lần bốn lượt đem chủ ý đánh tới trên đầu Quận chúa. Quận chúa dễ bị tính toán như vậy sao? Hoàng thượng mặc dù không có cho đòi nàng tiến cung nhưng tuyệt đối là thương yêu mấy phần . Trước đó vài ngày mấy nhà huân quý trong kinh thành sau lưng Quận chúa làm chuyện xấu, đốt xưởng đập phá cửa hàng, bị hoàng thượng ép buộc phải đi bồi thường bạc đó thôi. Ngay quốc công Gia cũng bị hoàng thượng khiển trách rất nhiều lần. Nếu không phải như vậy, quốc công Gia nơi nào sẽ để cho Quận chúa nói chuyển ra liền chuyển ra. Lần này, dám có tâm tư tính toán Quận chúa, không phải tự tìm đường chết sao”. Quốc công phu nhân đối với Dung gia thật sự chán ghét tới cực điểm. Dung gia hơn mười năm trước gia cảnh sa sút, mấy năm nay vẫn dựa vào Bình phủ mà sống. Lão thái quân hàng năm trợ cấp bọn họ một hai ngàn lượng bạc không nói, lại còn muốn can thiệp vào chuyện trong phủ, còn có ý nghĩ kì lạ muốn cho con hắn vào phủ làm đại quản gia, chuyện gì cũng muốn nhúng chàm thường xuyên làm cho Đại phu nhân ngột ngạt.
“Nương, bản thân con không lo lắng chuyện này. Con nhìn thấy người bên cạnh Quận chúa phần lớn đều là người trong vương phủ, còn có một phần là người trong cung tới, ngay cả nha hoàn bà tử làm việc nặng cũng mua từ bên ngoài, không muốn dùng người trong phủ. Còn duy nhất một Hạ Lăng cũng đi ra. Quận chúa là muốn cùng Bình gia đoạn tuyệt quan hệ sao?” Tống thị có chút bận tâm nói.
“Bình gia là hơn trăm năm thế gia, quan hệ rắc rối phức tạp. Nàng đây là không muốn bị người khác khoa tay múa chân, nháo chút ít chuyện không hay ho, con nhìn Hạ Nhật kia không phải là được lưu tại nhà mới sao. Hạ Nhật là một thân một mình, trong phủ cũng không có những thân thích bằng hữu gì khác, cũng chưa thành thân chỉ một người thanh bạch. Về phần con lo lắng Quận chúa muốn cùng Bình gia đoạn tuyệt quan hệ, cho dù bên cạnh không có người của Bình gia, cũng vẫn là Thập tiểu thư Bình phủ ta. Nàng cho dù không muốn liên quan đến Bình gia, cho dù trong đầu có ý nghĩ đoạn tuyệt quan hệ, cũng là bất thành “. Quốc công phu nhân nói. Tống thị cũng hiểu rõ.
“Bất quá ta cũng không ngờ, Quận chúa còn quá kiên cường. Nhớ một năm trước, nàng vẫn là một cô bé nhút nhát rụt rè, thấy người còn núp phía sau lão quốc công. Bây giờ ngay cả lời của bà bà cũng không để trong lòng. Có thể thấy được, nàng thật kiên cường”. Quốc công phu nhân chỉ biết lắc đầu.
“Trên có hoàng đế cho trông chừng, giữa có Trịnh vương gia lúc nào cũng quan tâm, bên cạnh còn có Thuần Vương Phủ cùng Tướng Phủ chiếu cố, hiện tại ngay cả Chu vương cũng có thể chạy đến thay nàng làm chỗ dựa. Đổi lại là người khác, ai cũng kiên cường. Nương, con cũng không hiểu, người nói quận chúa này vì sao lại được nhiều người để mắt như vậy”. Đại phu nhân thật sự là nghĩ không ra, nàng cũng không có nhìn ra Ôn Uyển có chỗ nào bất đồng.
“Ha hả, đứa nhỏ này là người thông minh. Sau này con từ từ xem sẽ biết, nàng rốt cuộc vì điểm gì mà được nhiều người để mắt như vậy”. Đại phu nhân cười. Thật ra thì chính nàng trong lòng cũng không hiểu, quy nạp vì duyên phận đi!
Ngõ Bát Tỉnh:
“Quận chúa nói, nhìn ở ngươi một người thanh bạch , sẽ không đem ngươi trả về Bình gia. Bất quá sau này không nên cùng Bình gia bên kia có dính dáng gì nữa”. Đối Hạ Nhật nói.
“Vâng”. Hạ Nhật thành thật đáp lời.
“Ngươi năm nay cũng đã hai mươi sáu rồi, vì sao còn chưa thành thân? Quận chúa nói, nếu như ngươi thân thể khỏe mạnh, không có bệnh gì không tiện nói ra, nàng sẽ sắp xếp cho ngươi một cửa hôn sự, ngươi coi xem thế nào?” Hạ Ngữ nhìn Hạ Nhật.
Hạ Nhật ánh mắt sáng lên, cửa hôn sự này ít nhất cũng là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh Ôn Uyển. Những nha hoàn kia người nào cũng đều tốt, tùy tiện gả một người ình cũng đủ thỏa mãn.
“Thuộc hạ trước kia có một cửa hôn ước, một mực chờ đợi, năm đó đi mới biết được gia đình nhà gái tám năm trước đã đem vị hôn thê của ta gả cho người khác rồi, cho nên mới phí thời gian đến tận bây giờ”, gián tiếp nói, thân thể của hắn không thành vấn đề, là bởi vì nguyên nhân bên ngoài.
“Vậy ngươi sau này hảo hảo hầu hạ, hiệp trợ Hạ Thiên quản lý tốt ngoại viện sự vụ, thu xếp tốt thôn trang, cũng không nên lười biếng”. Hạ Ngữ cũng là rất nghiêm nghị.
“Thuộc hạ tuyệt không dám lười biếng”, trong bụng vui mừng, chuyện này trên căn bản coi như đã định.
“Hạ Lam tâm tư thuần hậu, tâm nhãn cẩn thận khéo léo, phu thê một lòng hướng về phủ viện “. Cố ma ma nhìn lướt qua sổ sách người làm, hướng về phía Ôn Uyển nói. Ôn Uyển gật đầu.
Cũng không biết hoàng đế có phải hay không cố ý , hai ma ma đều có thân thích , nhưng là tám cung nữ có sáu người là không thân nhân, còn lại hai người thân gia đều ở rất xa . Lúc trước Hạ Trừng đã bị Hạ Ảnh xử lý, là ở thời điểm đi xưởng từ trên xe ngựa té xuống không cứu được. Riêng Hạ Chanh ngay cả có hai người cũng chẳng làm được gì. Ôn Uyển vì phòng bị, đem Hạ Thanh có thân nhân điều đi, để nàng đặc biệt phụ trách chuyện sổ sách, không bao lâu sau ban cho nàng một cửa hôn sự, ân điển cho ra ngoài ở, lại dùng những nha hoàn bối cảnh trong sạch đã tra được cẩn thận bổ sung vào.
Ôn Uyển nghĩ tới đây, trong lòng đặc biệt cảm kích . Bọn họ không có người trong nhà, chỉ có thể một lòng vì Ôn Uyên tính toán . Bởi vì chỉ có Ôn Uyển tốt, các nàng mới có thể tốt.
Nếu là lúc trước, Ôn Uyển có lẽ sẽ trưng cầu ý kiến những người có liên quan. Có lẽ là lần này ăn đau khổ nhiều nên nàng đã tự nói ình, nếu ở thời đại này thì nên tuần hoàn quy tắc của thời đại này, không thể đem thái độ đời trước tới đây, thiệt thòi lớn mới biết mình đã sai lầm rồi .
Hạ Nhật cùng Hạ Lam cũng nên vì bọn họ chọn một ngày thật tốt để tổ chức hôn sự. Hạ Nhật từ khi biết Quận chúa chọn trúng Hạ Lam cho hắn làm thê tử thì vô cùng cao hứng . Hạ Lam lớn lên không tính là xinh đẹp, nhưng rất ôn nhu, cũng rất săn sóc, tâm nhãn cũng tốt.