Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 219: Hoàng đế tự định giá (một)




Edit: Leticia

Lúc trước Hoàng đế còn tưởng rằng Ôn Uyển không muốn bị nam nhân xa lạ nhìn thấy mặt mình. Sau này, phải nói là kể từ bây giờ mới biết Ôn Uyển hoàn toàn bị người bên cạnh dạy dỗ hỏng rồi. Đường đường là một Quận chúa của hoàng gia lại bị người dạy bảo thành nha hoàn nô bộc bị khinh bỉ rồi.

Cũng may nha đầu này đã ý thức vấn đề, với sự thông minh của Ôn Uyển, muốn thay đổi cũng không phải là việc khó. Về điểm này Hoàng đế vẫn có lòng tin.

Hoàng đế nghe Ôn Uyển có ý định muốn nữ giả nam trang, mặc dù sẽ không đáp ứng, nhưng khó khi lộ ra hứng thú hỏi:”Ah, con có ý định giả trang thành nam tử. Nhưng gương mặt này của con đã có rất nhiều người nhìn thấy, con cho là mặc xiêm y của nam tử thì sẽ không bị người khác nhận ra sao?”

Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ không cần lo lắng. Đến lúc đó làm ặt xấu xí đi, sẽ không có ai để ý đến một tiểu tử xấu xí.

Hoàng đế nghe thấy Ôn Uyển không ngại làm ình xấu xí thì cười vui vẻ. Là một cô nương, ai mà không hi vọng làm ình thật xinh đẹp. Dù mới mười tuổi nhưng cũng cần phải xinh đẹp chứ. Mà nha đầu này lại không ngần ngại một chút nào, rồi ông lại nghĩ lại những lời Trịnh vương vừa nói, trong lòng lại dâng lên một cỗ chua xót. Lắc đầu phủ nhận “Cho dù con có làm mình xấu đi cũng vô dụng. Nếu như con đi Thuần vương phủ để cho thuần Vương dạy con thì ông ngoại đồng ý. Nhưng muốn nữ giả nam trang, nghĩ cũng đừng nghĩ. Như thế còn ra sao nữa?”

Ôn Uyển vừa nghe xong mặt liền suy sụp luôn.

Hoàng đế mặc dù có cho phép Ôn Uyển đi chỗ Thuần vương để lịch lãm rèn luyện nhưng không đồng ý cho nàng nữ giả nam trang. Bởi vì điều này làm tổn hại đến khuê dự. Thấy Ôn Uyển len lén nhìn, con ngươi chuyển đi chuyển lại, chuyển cả buổi a. Hoàng đế không cần suy nghĩ cũng biết, nha đầu này tất nhiên là đang nghĩ cách thuyết phục ông. Hoàng đế nhìn một lúc rồi không để ý tới gút mắc trong lòng của Ôn Uyển, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Ôn Uyển ở trong lòng suy nghĩ đủ loại lý do, cuối cùng vẫn không tìm được một lý do mà nàng cho là hoàn mỹ vô khuyết. Nàng sợ vạn nhất nói, ngay cả cơ hội tạm thời đi tránh né cũng không có thì sao. Khi đó, có thể ngày ngày nàng phải ngây ngốc ở trong hoàng cung, nàng sẽ bị ép đến không thở nỗi nữa. Hơn nữa, hệ số nguy hiểm cực cao.

Trong Trịnh vương phủ, Trịnh vương phi mời hắn đến hậu viện. Thấy Trịnh vương, vô cùng áy náy mà tỏ vẻ nàng đã không chiêu đãi tốt Ôn Uyển. Trịnh vương hỏi rốt cuộc là có chuyện gì? Trịnh vương phi đem chân tướng của chuyện này nói cặn kẽ.

Nghe xong, chân mày của Trịnh vương càng nhíu lại chặt hơn. Nhưng hắn cũng không giận lây sang Vương Phi, chỉ nhàn nhạt nói: “Chuyện này cũng không liên quan lắm đến nàng. Tính tình của nha đầu kia hết sức nhạy cảm, cộng thêm Tư Thông lại không đúng mực. Nàng cũng không cần để ý. Tính tình của nha đầu kia chính là như vậy, tính thẳng thắng, nhưng làm người cũng rất thiện lương. Chờ qua một thời gian, nàng hết giận thì sẽ không có chuyện gì đâu. Thời gian này, nàng còn đang nổi nóng nên sẽ không đến vương phủ. Vương Phi, sự kiện lần này mặc dù không liên quan đến nàng mấy. Nhưng việc nuôi dạy Tư Thông, cũng đừng để cho ta quá thất vọng. Gần đây bổn vương không nhúng tay vào chuyện đối nội, là hi vọng nàng có thể giúp bổn vương quản lý tốt hậu viện, mong là nàng sẽ không để cho ta thất vọng. Trong phủ đệ việc nuôi dạy mấy hài tử, nàng nhất định phải toàn tâm toàn ý. Đừng để cho các nàng giống như lần này, không có một chút bộ dáng của đại gia khuê tú chút nào. Dạy dỗ các nàng thật tốt, để cho bọn chúng biết thế nào là đúng mực. Nếu không, lan truyền ra ngoài, sẽ khiến phủ Trịnh vương bị chê cười. Nếu còn có lần sau thì đuổi bọn chúng về Nghi Châu đi.”

Trịnh vương phi nghe xong những lời này, vẻ mặt đầy áy náy đáp ứng. Ôn Uyển có ý nghĩa như thế nào với Vương gia, sao nàng lại không rõ cơ chứ? Chẳng qua là nàng là thật không ngờ, Tư Thông không có đầu óc như vậy. Mới vừa vào cửa, mà đã trắng trợn khi dễ Ôn Uyển. Để cho Ôn Uyển một chút cũng không muốn chào đón tất cả người trong vương phủ. Nếu không phải Vương gia, nói không chừng sau này ngay cả tới cửa đứa bé kia cũng không muốn.

Trịnh vương cũng không quan tâm Trịnh vương phi nói gì, những lời muốn nhắn nhủ đã nói xong. Xoay người đi vào thư phòng. Buổi tối cũng ngủ lại trong thư phòng.

Tâm phúc của Trịnh vương phi, Bội ma ma thấy như vậy bèn nói: “Không nghĩ tới Vương gia sủng ái Ôn Uyển Quận chúa như vậy. Vương Phi, từ trước cho tới bây giờ chưa từng thấy Vương gia quan tâm đến người nào đến thế.”

Vương Phi lắc đầu cười khổ, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy chuyện như vậy. Không nghĩ tới trượng phu cũng có lúc không lạnh nhạt. Qua nhiều năm đã thành thói quen, hôm nay nhìn bộ dáng của hắn, nói trong lòng không kinh hãi là không thể nào. Nhưng cũng may đó là con gái bên ngoại, không phải là người ngoài . Nếu không, thật đúng là nàng còn phải lo lắng thêm một địch nhân mạnh rồi.

Nghĩ lại thái độ của Ôn Uyển đối với nàng, lúc đầu còn tốt, nhưng sau đó ngay cả nàng mà Ôn Uyển cũng không nhịn nữa rồi. Trịnh vương phi nghĩ mãi mà không rõ là mình sai ở chỗ nào, cho nên chỉ đành phải lắc đầu nói:”Cũng không biết tại sao ngay cả ta mà đứa bé này cũng bài xích. Nhưng không sao, có thể là ta làm không được tốt, từ từ thay đổi là được rồi.”

Bội ma ma gật đầu nói vẫn còn nhiều thời gian. Suy nghĩ một chút lại nói:”Vương Phi, ngài nói trong vương phủ có lời đồn đãi là Vương gia muốn chọn trong mấy vị thiếu gia một người tốt nhất để cưới Ôn Uyển quận chúa, điều này có thật không?”

Trịnh vương phi cười nhìn nói: “Hẳn là tám chín phần mười. Thân phận Ôn Uyển tôn quý thì có tôn quý, nhưng lại có bệnh câm, người ta cũng không biết rốt cuộc có thể ảnh hưởng đến việc nối dõi hay không, chuyện này ai cũng không biết. Lúc trước có mấy nhà trình sổ con muốn cầu hôn với Ôn Uyển Quận chúa, thì đều có tính toán riêng của mình, cũng không phải thật lòng muốn cầu hôn. Còn nữa những nam tử trẻ tuổi có tài học, ai nguyện ý cưới một thê tử có tật câm chứ. Nếu cưới sẽ bị mọi người chê cười vì muốn leo lên quyền quý, cả đời cũng không ngẩng đầu lên được. Giữa phu thê làm sao có thể hòa thuận vui vẻ được, tối đa cũng chỉ tương kính như tân thôi. Vương gia cưng chiều Ôn Uyển như vậy sao có thể để nàng chịu khổ. Gả vào vương phủ thì có Vương gia che chở, có ta chiếu cố nữa, ai cũng không có gan khi dễ nàng. Đến lúc đó, cuộc sống tất nhiên là vô cùng tốt rồi.”

Bội ma ma lo lắng nói:”Vương phi, nếu luận về thân phận, trong vương phủ quý trọng nhất là Thế tử gia. Cho dù không phải là Thế tử gia, thì cũng là Tam gia và Lục gia. Đến lúc đó thì làm như thế nào cho phải.” Bởi vì nàng là nha hoàn thiếp thân tâm phúc của Vương phi mới dám nói những lời như vậy. Nếu thật dựa theo ý tứ của Vương gia, tất nhiên sẽ để cho con trai trưởng cưới Ôn Uyển .

Vương phi nghe vậy, không tức giận, cũng không lo lắng:”Chọn ai cũng sẽ không chọn Kỳ Ngôn, Kỳ Ngôn lớn hơn Ôn Uyển năm tuổi. Hơn nữa Kỳ Ngôn là thế tử, phải gánh trách nhiệm nặng nề, Vương gia sẽ không để Ôn Uyển gả cho Kỳ Ngôn, theo suy đoán của ta, hẳn là lão Ngũ hoặc là lão Lục. Bàn về thân phận, lão Lục là ta sinh , là con trai trưởng, chắc sẽ là lão Lục đấy.”

Bội ma ma chính là lo lắng chuyện này nên mới nói như vậy.

Trịnh vương phi nhìn Bội ma ma, cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, lão Lục tính tình quá bộp chộp, còn Ôn Uyển lại chững chạc. Nếu Kỳ Phong thật sự cưới Ôn Uyển, ta sẽ không phải lo lắng cho nó rồi. Còn về bệnh câm của nàng cũng không là do trời sinh, sẽ không ảnh hưởng đến con nối dõi.” Còn có những lý do khác mà nàng chưa nói, nếu Vương gia đã quyết định rồi thì làm gì có chỗ trống nào cho nàng phản bác nữa. Hơn nữa, gả cho Kỳ Phong tốt hơn nhiều là gả cho lão Ngũ. Ôn Uyển được Vương gia coi trọng, nếu lão Ngũ Kỳ Huyên cưới Ôn Uyển, nàng lo lắng đứa nhỏ này sẽ xúc phạm đến Ôn Uyển. Tuy tính tình lão Lục hơi bộp chộp, nhưng vẫn là đứa ngoan ngoãn nghe lời. Ôn Uyển ngoại trừ không thể nói chuyện là kém người khác thì tướng mạo, tính nết, tài nghệ, còn có khả năng kia nữa thì trong kinh thành không tìm ra được một người thứ hai như thế đâu, tuyệt đối là nhất đẳng đấy. Ôn Uyển gả cho lão Lục, cũng không ủy khuất lão Lục.

Bội ma ma thấy Vương phi cũng không để ý, nên không nói nữa. Nghĩ lại đột nhiên cảm thấy mình bị choáng váng rồi, cho dù Vương phi để ý thì như thế nào, trong vương phủ làm chủ chính là Vương gia, Vương phi phản đối thì có tác dụng gì chứ.

Mặt khác, trong một sân nhỏ phủ Trịnh vương. Tư Thông đang ôm Phùng trắc phi khóc vô cùng thương tâm:”Mẫu phi vì cái gì, phụ vương vì cái gì mà bất công như vậy. Con mới là nữ nhi của cha, là nữ nhi thân sinh của cha. Vì cái gì mà phụ vương lại sủng ái con câm kia như vậy, những năm nay tất cả những đồ tốt gì đều gửi cho con câm kia. Những chuyện này con đều nhịn, không phải chỉ đụng vào làm hỏng một chút đồ xấu xí của nó thôi sao, phụ vương lại muốn nhốt con vào trong Phật đường. Mẫu phi, phụ vương quá bất công. Mẫu phi, con không muốn đi Phật đường, ngài đi cầu xin phụ vương cho con được không. Mẫu phi, con không muốn đi Phật đường.”

Phùng trắc phi cười khổ nói:”Tính tình của phụ vương con không phải là con không biết, từ trước đến giờ nói một không nói hai. Nếu mẫu phi đi cầu tình, không những không tha cho con, ngược lại còn trách phạt con thêm.”

Tư Thông nghe như vậy còn khóc dữ tợn hơn:”Mẫu phi, con không phục, con không phục, con mới là con gái ruột của phụ vương. Trước kia phụ vương hiểu con nhất, nhưng kể từ khi con câm kia xuất hiện, phụ vương lại không thương con nữa. Trong phủ có đồ gì ngon, thứ gì tốt đều đưa cho con câm kia. Dường như đó mới là nữ nhi ruột của phụ vương, còn con thì chỉ là đứa được nhặt về vậy. Mẫu phi, con thật khó chịu.”

Phùng trắc phi ôm nữ nhi nhẹ giọng nói:”Nha đầu ngốc, con là nữ nhi thân sinh của phụ vương, điều này ai cũng biết. Con cũng là hài tử mà phụ vương con thích nhất. Chẳng qua là phụ vương con làm như vậy là có đạo lý của mình. Con phải thông cảm với phụ vương, mà không phải giống như hôm nay, gây ra tai họa như vậy. Con phải nhớ kỹ ẫu phi, Ôn Uyển là người con không được đụng đến, ngay cả mẫu phi cũng không dám đắc tội với nàng. Mẫu phi biết con bị ủy khuất, cũng biết con vì bênh vực kẻ yếu là mẫu phi. Cho rằng nàng coi thường mẫu phi. Nhưng con phải nhớ kỹ, sau này không được đắc tội với nàng.”

Tư Thông ngẩng đầu lên, kỳ quái hỏi:”Mẫu phi, phụ vương có lý do gì?”

Phùng trắc phi hạ giọng nói:”Mẫu phi nói cho con biết, nhưng con chỉ có thể để ở trong lòng, không được nói cho người thứ ba.” Thấy Tư Thông đáp ứng, mới nói giống như muỗi kêu:”Phụ vương con sở dĩ thương yêu Ôn Uyển như vậy. Bởi vì Ôn Uyển lớn lên rất giống phụ vương con. Bà ngoại ruột của Ôn Uyển chính là Tô quý phi. Hiện tại Ôn Uyển là bằng chứng sống có thể chứng minh thân phận thật của phụ vương con, thêm nữa Ôn Uyển chính là trợ lực thật lớn cho phụ vương con. Nếu không phải Ôn Uyển, chúng ta cũng không được đến kinh thành. Vì tương lai, vì phụ vương con, con phải nhẫn nhịn cho ta. Không được làm ra những chuyện như ngày hôm nay. Con là nữ nhi của phụ vương, cho dù thân cũng không thân bằng ruột thịt. Con biết chưa?”

Tư thông nghe xong, mắt trợn tròn. Một lúc lâu sau mới giật mình vui vẻ nói: “Mẫu phi, ý của ngài là, phụ vương đối xử với con câm kia tốt như vậy, hoàn toàn vì phụ vương muốn lợi dụng nàng. Lợi dụng nàng chứng minh thân phận, lợi dụng nàng giúp đở phụ vương nhận được sự coi trọng của Hoàng gia gia.”

Phùng trắc phi gật đầu.

Tư Thông biết nguyên nhân rồi, phẫn hận trong lòng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu. Nghĩ đến thiếu chút nữa mình làm hỏng đại sự của phụ vương, nàng rất hoảng sợ.