Ôn Uyển nhìn mấy đường mình vẽ, có một cảm giác nói không ra lời, dường như có người cố ý đem nàng dẫn tới cái cục diện này, kéo nàng đuổi theo tra chân tướng. Truy xét chân tướng mẹ nàng rốt cuộc là bị người nào hại chết. Nhưng mà có chân tướng sao? Mang thai cũng chính là bản thân mẹ nàng muốn, những người đó cũng chỉ là nửa đẩy nửa đưa giúp mẹ nàng có thai. Thật ra mà nói, các nàng cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, bất đắc dĩ mà bị ép buộc thôi. Người duy nhất bị gạt cũng là Hoàng ma ma trung thành cảnh cảnh. Điều tra ra, có thể trị tội gì, không có bọn họ dung túng, cũng sẽ không có kết quả là nàng đây, cũng chỉ là một hồi chê cười thôi.
Ôn Uyển từng cái từng cái đều xem xét, từng cái từng cái khả năng nàng đều nghĩ tới. Nhưng mà vẫn không nghĩ được một cái đáp án nào. Cuối cùng vứt vào trong chậu than, đốt sạch. Có nghĩ cũng nghĩ không ra, còn không bằng nghỉ ngơi một chút, một lát lại nghĩ.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ngữ ở một bên thu dọn, đợi sau khi nàng thu dọn xong. Hướng về phía nàng bút họa mấy cái, ý là, nếu như ngươi biết mẹ của ngươi là bị người khác hại chết. Ngươi sẽ như thế nào.
Hạ Ngữ lúc ấy còn không kịp phản ứng ý tứ mà Ôn Uyển hỏi, chẳng qua là nghiến răng nghiến lợi nói “Đương nhiên là phải vì mẹ ta báo thù rồi. Không giết người này, làm sao xứng đáng với mẫu thân đã hàm oan mà chết đây?” Nói một hồi, Hạ Ngữ sắc mặt đại biến “Quận chúa, ý của ngươi là, công chúa là bị An thị hại chết. bà ta làm sao có thể có lá gan lớn như vậy, đây cũng là tội tru di cửu tộc. Quận chúa, có chứng cớ không? Nếu có chứng cớ, người cũng không thể tự xử lý kế mẫu, nhưng mà có thể đem chứng cớ giao cho Hoàng Thượng. Để cho Hoàng Thượng trả lại cho công chúa quá cố một hồi công đạo. Giết An thị kia, diệt luôn An gia.”
Ôn Uyển nghe lời này, suy nghĩ rồi cười một tiếng. Hướng về phía Hạ Ngữ bút họa một chút, ý là, không phải như thế, chẳng qua là tùy tiện hỏi chút thôi.
Ôn Uyển nghe xong những lời Hạ Ngữ nói…, lại suy nghĩ một chút nữa. Rốt cục thì nghĩ thông suốt, chuyện này chỉ cần sau này một khi nàng truy cứu sẽ dẫn phát ra hậu quả gì, như vậy vừa nghĩ, là có thể hiểu rõ ràng. Thử nghĩ xem nàng nếu như phái người mang tất cả những người thiếp thân hầu hạ mẹ công chúa đều bắt về, nhất nhất nghiêm hình thẩm vấn. Cuối cùng thẩm tra ra cũng không ngoài một cái kết quả, chủ mưu sau lưng chính là An thị.
Nếu như trong tình huống đó, nàng trong cơn tức giận giết chết An thị, kết quả sẽ như thế nào, không biết. Dĩ nhiên, An thị có chết hay không, quan hệ không quá lớn, cùng lắm cũng chỉ bị người ta nói nàng giết chết của kế mẫu của mình. Nhưng mà bởi vì mẹ nàng thân phận đặc thù, chính là công chúa hoàng gia. Dám can đảm mưu hại công chúa hoàng gia, là nhất hạ phạm thượng, nghiêm trọng hơn thì xem như mưu phản, đó là tội liên lụy cửu tộc.
Ở bên cạnh hoàng đế lâu như vậy, chuyện này Ôn Uyển vẫn có thể khẳng định, An thị hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nàng chết cũng là chưa hết tội. Nhưng vấn đề là, ông ngoại hoàng đế sẽ buông tha như vậy sao? Đó là nữ nhi của ông, nữ nhi của ông bị một cái tiểu thiếp ưu hại, không nói cái khác, đầu tiên chính là người Bình gia tuyệt đối chạy không thoát, chớ đừng nói chi thân là người trong cuộc như Bình Hướng Hi. Thử nghĩ, nếu không phải hắn dung túng, An thị sẽ có lá gan lớn như vậy sao. Cho dù không có, nhưng bàn tay dẫn dắt phía sau, cũng sẽ khiến cho hắn trở thành đồng lõa thậm chí là chủ mưu đi. Sau này lại ra sao, nàng làm sao bây giờ?
Hại chết nữ nhi của hoàng đế, trước kia hoàng đế đối với mẹ công chúa của nàng lạnh tâm thất vọng xem như không tồn tại tự nhiên là vô sự. Nhưng là chuyện này một khi lôi ra, ông ngoại hoàng đế lúc đó đối diện với mẹ công chúa đã sớm mất lòng mang áy náy, ông có thể tha An gia cùng Bình gia sao. Có thể buông tha An thị cùng Bình Hướng Hi sao, điều cuối cùng chờ đợi bọn họ chính là thiên đao vạn quả. Loại bỏ xong những kẻ này, cho dù không có thân tình, chuyện này một khi nháo ra, cộng thêm bàn tay phía sau màn thôi thúc, chính là vì tôn nghiêm hoàng gia, ông ngoại hoàng đế tuyệt đối muốn Bình Hướng Hi đền mạng. Đến lúc đó nàng cầu tình, hay là không cầu tình.
Cầu tình , đối với mẹ công chúa chính là đại bất hiếu, sẽ làm cho ông ngoại hoàng đế trong lòng nguội lạnh. Mẹ Công chúa cũng bị những người này hại chết, nàng không những không báo thù ngược lại còn vì súc sinh kia cầu tình, trên thế giới có nữ nhi như vậy sao? Không cầu tình, đó là cha ruột của nàng, vẫn là nàng một tay gây ra hậu quả này, nếu như nàng mắt thấy cha ruột bị xử tử mà thờ ơ, nàng liền trở thành kẻ vì quyền thế có thể mắt lạnh nhìn cha ruột bỏ mạng, mà còn có thể nhận danh là nữ nhi bất hiếu. Nàng lúc đó chính là triệt triệt để để trở thành một người bất trung bất hiếu. Ở cái thời đại lễ nghi trung hiếu này, bất trung bất hiếu, là kẻ bị mọi người phỉ nhổ. Cái tình cảnh kia, tương đương với phía trước là ác lang, phía sau là vách đá, chỗ nào cũng không tốt.
Mà kẻ tính toán thiết kế dẫn nàng vào cục diện này, thật đúng là giỏi tính toán. Chỉ cần nàng điều tra càng sâu, lúc đó nàng sẽ phải lâm vào cục diện bị động.
Ôn Uyển suy nghĩ thật lâu, cuối cùng, vẫn là kiềm chế lại, không tiếp tục tra thêm nữa. Cho dù không phải giống như mình suy đoán cái kia dạng, chẳng qua chỉ là trùng hợp, nhưng đảm bảo một chút vẫn tốt hơn. Nàng cũng không muốn đối mặt với việc chọn đứng về phía mẹ nàng bên kia, hay là cha nàng bên này. Vô luận đứng về bên nào, dù sao cũng không có quả ngon cho nàng ăn. Vẫn là giả bộ làm như không biết, chỉ cho là một chuyện ngoài ý muốn thôi.
Phía ngoài rất nhanh liền lan truyền, Ôn Uyển ngược đãi nha hoàn bà tử mà Phúc Huy công chúa lưu lại. Đối với người đến tìm nơi nương tựa, một người cũng không có kết quả tốt.
Chờ Ôn Uyển nghe được tin đồn phía ngoài, càng thêm khẳng định ý nghĩ lúc trước. Phân phó Hạ Ảnh điều thêm mấy người, gia tăng công việc thanh tra. Trong chuyện này, những người trong cung đưa tới chính là đối tượng trọng điểm phải điều tra, chỉ cần có nghi điểm, có dính líu, tất cả đều bán đi thật xa. Không thể bán đi, ví dụ như cung nữ trong cung đưa tới, liền đuổi tới thôn trang đi.
Hướng về phía Hạ Ảnh ra dấu mấy phen, ý là, về sau đối với chuyện liên quan tới mẹ công chúa của nàng, đến đây là chấm dứt, không thể tiếp tục điều tra nữa. Sau này có cơ hội thì lại điều tra.
Hạ Ảnh rất không hiểu, nhưng kể từ sau sự kiện quyên tiền. Nàng cũng biết trong lòng Ôn Uyển, đối với bất cứ chuyện gì, đều cân nhắc thỏa đáng, biết xử trí như thế nào là tốt nhất. Nàng chính là có thêm ba bộ não, cũng không sử dụng tốt một phần như Quận chúa. Cho nên, nàng cũng không hỏi nhiều, liền chỉ tuân theo phân phó.
Phủ Trịnh Vương
“Hoàng tỷ ở trong hoàng cung là người hòa khí nhất, không có khả năng cùng người kết oán. Đến tột cùng là ai lại hướng nàng hạ thủ, muốn tính toán cái gì?” Trịnh Vương trăm mối vẫn không có lời giải.
“Chuyện tình của Phúc Huy công chúa có thể từ từ điều tra tìm hiểu, nhưng là an toàn của Quận chúa thì không thể không suy xét. Triệu Vương bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Quận chúa., Quận chúa là lá át chủ bài lớn nhất trong tay người. Nếu như Quận chúa có chuyện gì bất trắc, đối với chúng ta ảnh hưởng rất lớn.” Trầm Giản lo lắng .
“Ngươi yên tâm, trong lòng ta đều biết” Trịnh Vương gật đầu. Ngày tiếp theo, Trịnh Vương đưa thêm ba người cho Ôn Uyển. Hai người theo sát bên cạnh; một vị đầu bếp nữ, quản việc ăn uống hằng ngày.
“Xin Quận chúa ban tên cho.” Hai người nữ nhân cung kính quỳ gối trước mặt Ôn Uyển. Tướng mạo bình thường, cũng là loại người đặt trong một đám người thì cũng tìm không ra. Ôn Uyển gật đầu.
Ôn Uyển nghĩ tới mẹ công chúa đối với Bình Hướng Hi một phen tình ý, còn liều mạng muốn sinh hạ mình. Mẹ Công chúa thậm chí vì cha hờ, ngay cả hoàng đế đều ngỗ nghịch, Ôn Uyển không khỏi cười khổ hai tiếng:
” Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến. ”
Dịch nghĩa:
“Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng
Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay”
Lấy hai chữ Sơ, Thu trên một quyển thi thượng. Hai nữ nhân, một người tên là Hạ Sơ, một người tên là Hạ Thu. Dù sao nàng cũng không có thiên phú đặt tên, cứ như vậy đi
Sau một lần nữa tiến hành bố trí. Hạ Sơ bên cạnh chịu trách nhiệm việc ẩm thực của Ôn Uyển, tất cả thức ăn đều phải qua tay nàng. Hạ Thu chịu trách nhiệm y phục đồ trang sức của Ôn Uyển. Hạ Ngữ quản người ra vào tới lui, Hạ Phàm chịu trách nhiệm đồ đạc dụng cụ, khố phòng. Nữ đầu bếp vừa đến, Ôn Uyển cho nàng quản lý phòng bếp, cùng Trần ma ma cùng nhau làm thức ăn ình. Bởi vì kiêng kỵ Hiền Phi, cho nên Ôn Uyển đối với người trong hoàng cung, cũng có một loại bản năng không tin tưởng. Cho nên, nàng cần bên cạnh có người quan trọng quan sát Trần ma ma, cũng không dám để toàn bộ thức ăn đều do Trần ma ma làm. Bởi vì nàng từ trên quyển du ký đã từng thấy, nếu như thức ăn có giấu chất gây nghiện, cũng sẽ làm cho người ta nghiện, cũng không thể rời khỏi người này [người nấu thức ăn]. Chuyện như vậy, mặc dù có chút Thiên Phương dạ đàm, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Chuyện liên quan đến mạng nhỏ thà tin là có, còn hơn là không.
Đã trải qua hai lần chuyện như vậy, Ôn Uyển đối với người trong hoàng cung tới, theo bản năng lộ ra không tin tưởng. Trừ người trong vương phủ đưa tới, những người khác, đều không thể đến gần Ôn Uyển. Ăn mặc chi phí đồ đạc lại càng không thể đến tay người khác. Ngay cả như Trần ma ma, hiện tại bên cạnh cũng có người giám sát. Xe ngựa cũng là Hạ Luân tự mình trông coi. Ôn Uyển nhìn, cũng yên tâm một chút. Ở thời đại này, mạng nhỏ đúng là gặp nguy hiểm. Không cẩn thận, thì cũng không còn.
Hiền phi nghe được tin tức, nói Ôn Uyển cũng không điều tra thêm nữa, mà đem chuyện áp chế lại. Trong lòng, nói không ra tư vị gì “Quách ma ma, ngươi nói nàng tại sao có thể nhịn được, tại sao lại không theo điều tra. Cái nha đầu này, đến tột cùng đang suy nghĩ gì?” .
“Đúng vậy a, người bình thường dưới tình huống như thế, cũng sẽ đuổi theo tra ra chân tướng, đây mới là thái độ mà nữ nhi nên có. Tại sao nàng có thể áp chế bất động” Quách ma ma trong lòng có chút khủng hoảng.
Phàm là người làm nữ nhi, thời điểm biết mẫu thân mình chết là có chuyện kì lạ, người nào mà không tức giận đi thăm dò điều tra mọi chuyện đâu! Nhưng mà nàng lại có thể kiềm chế, đây tột cùng là loại người nào. Liền ngay cả hiếu đạo cơ bản nhất của người làm nữ nhi cũng không có, hay là thực ra nàng đã có tính toán hết rồi.
“Chẳng lẻ, nàng đã đoán được, chuyện này thủ phạm sau lưng là Bình Hướng Hi, cho nên, nên mới áp chế bất động sao? Hay là, nàng đã hoài nghi cục diện này là do ta dàn xếp thiết kế nàng, cho nên, lúc này mới dừng tay.” Hiền phi tự nhủ. Rất nhanh liền bác bỏ ý nghĩ này, cục diện này, cũng là bà gần đây mới nghĩ ra được, Ôn Uyển tuyệt đối là nghĩ không ra.
“Có lẽ, nàng không muốn để cho hoàng thượng nhớ tới công chúa từng ngỗ nghịch bất hiếu, cho nên mới áp chế không động. Sẽ không có nhiều tâm tư như vậy .” Quách ma ma an ủi.
Hiền phi vô cùng tiếc hận “Một nước cờ tốt như vậy, cứ thế mà bỏ đi, thật là lãng phí. Còn đem một cây đinh cuối cùng cũng nhổ đi. Ôn Uyển nơi đó, có còn người của ta hay không”
Quách ma ma suy nghĩ một chút “Nương nương, có thể bắt tay hành động từ Bình Hướng Hi hoặc An thị bên này hay không? Hay là, tìm cái Phạm di nương kia. Không có Ôn Uyển Quận chúa nhúng tay vào, vẫn có khả năng thành công.”
Hiền phi lắc đầu “Không có ích lợi gì, mấy người này, đều là phế vật. Hơn nữa chuyện này, nếu không khởi đầu từ Ôn Uyển, cũng dẫn không ra hiệu quả. Chỉ có từ Ôn Uyển khởi đầu, dẫn dắt, để cho Bình Hướng Hi lâm vào tử cục, mới có thể dẫn phát ra một loạt chuyện phía sau. Nếu không, đến lúc đó nàng chỉ cần cầu tình, kết thúc bổn phận của mình, hoàng thượng có muốn giết Bình Hướng Hi hay không, cũng không có quan hệ lớn tới Ôn Uyển. Hiện tại nếu chúng ta làm, nhất định sẽ đả thảo kinh xà. Đến lúc đó hoàng thượng một khi tra ra là chúng ta ở chính giữa nhúng tay vào, sẽ có phiền toái. Ta thấy bỏ đi, lại suy nghĩ những biện pháp khác vậy.”
Ôn Uyển cẩn thận nhất thời, khiến cho nàng tránh được việc sa vào hoàn cảnh lựa chọn khó khăn. Coi như là trong bất hạnh lại gặp được may mắn.