Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 185: Có Chuyện Xảy Ra




Edit: Huyền Trang Beta: Tiểu Tuyền

“Con cho rằng con chiếm được nhiều lợi à? Con thật là, trong những thứ đồ trang sức kia, quý trọng nhất chính là chuỗi vòng tay ngọc trai đen đó, tiếp theo mới đến khối ngọc bội kia cuả con. Ngọc trai đen vốn là vô cùng khó tìm, từng viên từng viên lớn nhỏ đồng đều lại càng khó cầu, còn những mười tám viên. So sánh với những thứ đồ trang sức này của con đều khó cầu hơn. Ta dạy con nhiều như vậy, con lại vẫn tầm mắt hạn hẹp như thế, quả thật khiến cho ta quá thất vọng.” Hiền phi nhìn cháu gái, âm thầm thán phục ánh mắt độc đáo của Ôn Uyển .

“Đó là nàng chọn trước. Nếu như là con chọn trước, thì nhất định là của con. Nàng chiếm lợi lớn mà vẫn một bộ dạng khoe mẽ, thật là quá đáng ghét.” Tư Nguyệt trong lòng âm thầm tức giận. Không nghĩ tới kẻ câm này, lại biết giả bộ như vậy. Giả bộ đến ngay cả Hoàng gia gia cũng bị nó gạt. Thật là rất đáng hận, rất đáng hận rồi.

“Con còn dám nói, nếu như không phải con muốn đồ trang sức, còn nói với hoàng thượng. Hoàng thượng sẽ từ nội vụ phủ lấy ra một phần ba đồ trang sức, những thứ này vốn là để ban thưởng cho phi tần trong cung cùng một vài cáo mệnh . Như con vậy, chính là khi không mà đắc tội người. Con lại vẫn lộ vẻ mặt tức giận, con cho rằng hoàng thượng hào phóng như vậy nguyên nhân là vì con , lại vẫn cho là Ôn Uyển đã chiếm tiện nghi của con? Đó là hoàng thượng cho Ôn Uyển , là vì đền bù lại nàng lúc trước quyên bán đi đồ trang sức, con cầm một nửa thì xong rồi. Con kiến thức hạn hẹp như này. Việc ta bảo con làm, con đều quên đến chân trời đi. Nhìn thấy mấy thứ đồ trang sức, liền không nhớ đợc gì nữa.” Hiền phi lớn tiếng hỏi.

“Tổ mẫu, con.” Tư Nguyệt nhìn Hiền phi, có chút run rẩy. Nói đến Tư Nguyệt sợ nhất là người nào, không phải là hoàng đế, không phải là cha nàng, cũng không phải là mẹ nàng, mà là tổ mẫu. Tổ mẫu dạy nàng rất nhiều, nhưng mà đối với nàng rất nghiêm khắc cùng hà khắc. Nàng cũng rất rõ ràng, nếu một khi không còn giá trị lợi dụng, tổ mẫu của nàng đối với nàng, so với cung nữ bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu.

“Con nhớ kỹ cho ta. Ta cho con đi, thứ nhất là để cho Hoàng gia gia yêu thích, việc khác một nửa là vì có thể cùng Ôn Uyển tạo mối quan hệ tốt. Xem xem có thể từ nơi nàng nhìn ra đầu mối hay không, đạt được tin tức cần thiết. Nhưng con xem con đây là đang làm cái gì? Lần này coi như xong, lần sau con còn giở trò khôn vặt, không để ý đại cục, vậy đừng trách tổ mẫu không lưu tình.” Hiền phi mặt lạnh.

“Tổ mẫu, con.” Tư Nguyệt rút kinh nghiệm xương máu, quyết định chủ động thay đổi sách lược.

Sau đó, Tư Nguyệt đối với Ôn Uyển đúng là quá thân mật, rất muốn cùng Ôn Uyển từ từ gần gũi thân thiết. Nhưng nàng một phen thân thiết lấy lòng, ở trước mặt Ôn Uyển lại là bính liễu nhất tị tử hôi (gặp phải cự tuyệt hoặc trách cứ thì dẫn đến không vui). Ôn Uyển đối với nàng, vẫn giống như lúc trước, không nóng không lạnh, lễ phép có thêm, thân mật không đủ. Không xa không gần. Chỉ Ôn Uyển tự mình biết rõ, nếu đã định trước là địch nhân, giữ một khoảng cách, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.

Thái độ của Ôn Uyển, khiến cho Tư Nguyệt vô cùng tức giận, nhưng lại không biết làm thế nào. Nhưng mà, làm cho trong lòng nàng càng phẫn hận hơn. Dựa vào, lớn lên không đẹp bằng nàng, không nói được như nàng, không thông minh đáng yêu như nàng, càng không giống nàng ngoan ngoãn hiền dịu. Tất cả mọi người đều nói không bằng nàng. Nên trong lòng Tư Nguyệt vô cùng khó chịu, nhưng là cũng không thể đối với Ôn Uyển động tay chân. Cho dù là cái nha hoàn bên cạnh Ôn Uyển , nàng cũng chạy không thoát tội. Đến lúc đó đừng bảo là Hoàng Gia Gia, chính là tổ mẫu cũng không tha cho nàng.

“Ôn Uyển, ta đến nhà của tỷ chơi có được hay không. Tỷ yên tâm, ta sẽ không quấy rối . Ta chỉ là muốn đi xem một chút nơi tỷ ở.” bộ dáng đáng thương, vô cùng thân thiết mà kéo tay Ôn Uyển. Ôn Uyển nhẫn nại một phen, vẫn là lui ra. Nhìn nàng bộ dáng kia, là nhất định không chịu bỏ qua . Thật hết cách, đành gật đầu đáp ứng.

Tư Nguyệt cùng Ôn Uyển tới Ngõ Bát Tỉnh, phủ Quận chúa của Ôn Uyển. Nhìn chung quanh, cho là nhìn. Đường đường là Hoàng Quý Quận chúa, nhưng lại ở tại nơi vừa đơn giản vừa nhỏ hẹp như vậy. Thật là làm cho nàng khó có thể tin. Đây là quận chúa phủ à, chính là hai cái sân nhà nàng so sánh với nơi này còn lớn hơn nhiều.

“Nha, Ôn Uyển, nơi này của tỷ thậm chí có nước chảy. Thật là khó có được . Thời điểm mùa hè, còn có thể ở chỗ này tắm đây!” Tư Nguyệt cười a a nói , chạy xuống nghịch nước.

Ôn Uyển cười, Hạ Ảnh nghe ánh mắt híp híp, Hạ Ngữ đứng bên cạnh hầu hạ nghe xong trong mắt tràn đầy lửa giận. Ban ngày, một nữ tử khuê các lại ở trong hậu hoa viên tắm. Lan truyền đi ra ngoài, Ôn Uyển sau này cũng không cần làm người nữa. Còn nhỏ tuổi, mà trong lòng đã cong cong quẹo quẹo nhiều như vậy.

“Nơi này bố trí thật rất độc đáo, Ôn Uyển, tỷ thật giỏi. Nếu như ta có một nửa lợi hại của tỷ thì thật tốt. Ôn Uyển, tỷ để cho ta ở cùng có được hay không. Ta muốn ở bên cạnh hảo hảo học tập tỷ, tỷ thấy có được không.” Tư Nguyệt làm nũng .

Ôn Uyển cười, bút họa mấy cái”Tư Nguyệt Quận chúa, Quận chúa chúng ta nói. Trong phủ đệ trừ nàng, còn có thiếu gia. Thiếu gia là nam tử, Quận chúa là một cô gái chưa gả, nếu như ở đây, truyền ra sẽ khiến cho người ta chê trách . Đến lúc đó, nhà chúng ta cũng sẽ bị liên lụy .”

Tư Nguyệt bĩu môi một cái, không nói gì nữa. Ôn Uyển nói thật có lý, nàng cũng không thể khiến cho người ta chuyển đi. Nơi này nhà của người ta, ở đâu có khách nhân làm cho chủ nhân phải chuyển đi đây!

Trong lúc dò hỏi. Tư Nguyệt tìm mọi cách lấy lòng, vô cùng thân thiết. Ôn Uyển cũng chỉ cười mà chống đở, thân mật chưa đầy, lễ phép là chính. Nhưng là, cũng không có có tiến thêm một bước thân thiết cùng gần gũi. Những điều này khiến cho Tư Nguyệt luôn luôn tự tin cảm thấy thất bại một phen. Cho rằng đây đâu phải là một đứa trẻ, tâm tư trầm tĩnh , mà giống như một lão bà 30 tuổi.

Nhưng Tư Nguyệt rất nhanh điều chỉnh tâm tình, đảo mắt một cái lại hết sức phấn khởi mà lôi kéo Ôn Uyển, để cho Ôn Uyển phụng bồi nàng đi xem chung quanh. Là một cái viện tam tiến, tiếp tục xem, một khắc đồng hồ đã xong. Buổi trưa nàng ở phủ đệ Ôn Uyển cùng Ôn Uyển dùng cơm trưa. “Ôn Uyển, hai ngày nữa, tỷ đến nhà ta làm khách có được hay không. Mẫu phi ta các nàng cũng không ở Vương Phủ, chỉ có hai người chúng ta. Nhà của ta chơi rất vui, ta dẫn tỷ đi xem đồng hồ pha lê Tây Dương, rất đẹp.”

Thấy ánh mắt Ôn Uyển cũng không động, dồn dập lôi kéo Ôn Uyển bút họa mấy cái”Thật đó, đồng hồ Tây Dương có một cái cao thế này. Toàn thân đều mạ vàng. Phía trên khảm nạm bảo thạch đầy màu sắc, trên mặt thân đồng hồ hiện đầy toái chui, con số cùng kim đồng hồ, cũng là dùng bảo thạch làm thành , thân đồng hồ tất cả đều là điêu khắc hoa văn tinh xảo. Vô cùng xinh đẹp, là lễ vật sinh nhật người khác tặng phụ vương , thật đẹp. Thật đó, nếu không ngày mai tỷ đi nhà chúng ta nhìn xem. Bảo đảm sẽ mở rộng tầm mắt.”

Ôn Uyển nhìn bộ dáng của nàng, giống như chưa từng thấy sự đời vậy. Đồng hồ Tây Dương thì có gì hay. Nói nhiều như vậy làm gì, xe ngựa của Thuần Vương phong cách như vậy, nàng cũng còn không chớp mắt. Trừ đẹp mắt một chút, tính an ổn so với xe nhà nàng còn không bằng.

Nhà các ngươi có đồng hồ, tác dụng còn không phải giống đồng hồ cát nhà chúng ta sao . Ngọc Phi Dương tặng nàng đồng hồ bỏ túi nàng còn không cần, bởi vì tác dụng không lớn, lúc này cũng là tỏ vẻ phải là nông dân, giống như chưa từng thấy vậy, lập tức lắc đầu” Quận chúa nhà chúng ta nói, ngày mai nàng nhiều việc bề bộn,. Chờ sau này đi cũng không muộn. Dù sao thì đồng hồ cũng vẫn ở đó, chạy không được.”

Tư Nguyệt nhìn một phen lời hữu ích đúng lúc, cũng không nghe được bất kỳ lời nào của Ôn Uyển. Nàng lần này đau lòng thật rồi, người này thật đúng là như trong truyền thuyết giống nhau, nói được làm được, tuyệt đối sẽ không thay đổi chú ý. Tư Nguyệt chỉ đành phải thất vọng trở về nhà.

“Quận chúa, như vậy, có phải không hay lắm không.” Hạ Ảnh có chút lo lắng. Sợ hoàng đế cho là Ôn Uyển không thân thiện. Như vậy, ở trong lòng hoàng đế, liền thật giảm giá.

Ôn Uyển ra dấu mấy cái, nàng là một người ngoài lạnh bên trong càng lạnh hơn , thậm chí có tính tình quái gở. Hoàng đế đã sớm hiểu cách làm người của nàng. Nếu như lúc này biến thành mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cùng người không thích vẫn có thể hoà thuận vui vẻ, cùng người chung quanh đều thân cận hòa hợp, đó mới kỳ quái đây! Cũng rất giả tạo, không nói nàng làm không tốt, đoán chừng ở trong mắt hoàng đế, mới thật sự sẽ giảm giá.

Dĩ nhiên, nàng cũng không sợ khấu trừ tình cảm, dù sao những việc nàng làm cũng vẫn còn ở đó. ông ngoại Hoàng đế cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà chán ghét nàng.

Còn nữa Ôn Uyển từ trước đến nay là người sẽ không chịu ủy khuất, nàng mới không cần cùng người mình không thích chung đụng hòa hợp, lừa gạt người khác đồng thời, cũng là đang lừa gạt chính mình.

Quan trọng nhất, Ôn Uyển rất rõ ràng. Triệu vương cùng Trịnh vương không thể nào chung sống hòa bình, trong hai người cũng chỉ có một người thắng. Bất kể là ai thắng, nàng cùng Tư Nguyệt cũng sẽ ở vào phía đối lập . Hiện tại nếu hảo hảo thân cận, tiếp xúc mà phát sinh tình cảm thật, sau này gặp phải vấn đề càng khó xử. Hơn nữa, nàng cũng nhìn ra, Tư Nguyệt đối với nàng như vậy là có tính toán, cũng không phải là thật lòng giao hảo. Ôn Uyển chán ghét người có chứa mục đích tới cùng mình giao hảo như vậy. Mặc dù nàng là đứng ở trên thuyền của Trịnh vương. Nhưng nàng không thể nào giúp Trịnh vương đi làm bất kỳ việc mà nàng không thích làm. Đây là nguyên tắc của nàng. Ai cũng không thể sửa đổi.

Nàng chỉ thích cùng người tâm tư đơn thuần ở cùng một chỗ. Bởi vì …như vậy, rất thoải mái. Cũng làm cho người ta buông lỏng, mà không phải lúc nào cũng căng giây thần kinh, lo lắng người khác hoặc là người bên cạnh ngươi tới đâm ngươi một đao. Sống như thế, mệt chết đi . Nàng không cần sống như thế, nàng muốn sống đơn giản, bình thường, vui vẻ .

Cho nên, nàng mới phiền chán Tư Nguyệt như vậy. Trong lòng cũng đối với chuyện tình trong hoàng cung càng ngày càng bài xích. Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng là thật không hy vọng tiếp tục sống ở chỗ này. Sống ở đây, sớm muộn cũng có chuyện phát sinh . Hơn nữa Ôn Uyển có thể đoán được, nhất định không phải chuyện tốt.

Đối với Triệu vương, có sự kiện mãnh liệt một lần, nàng lại không sợ. Nàng sợ, ngược lại là Hiền phi trên mặt từ ái, ngay cả ông ngoại hoàng đế cũng khen ngợi bà chính là người hiền lành. Một người có thể mang mặt nạ sống đến tuổi này, cho tới bây giờ còn không ai nói bà không tốt. Chỉ phần thủ đoạn này, Ôn Uyển cũng chỉ có quỳ gối khâm phục. Người như vậy, nếu như là đồng minh của nàng, đó là vinh hạnh trời cho. Nếu như là địch nhân, đó chính là cơn ác mộng. Mà nàng, rất xui xẻo, hết lần này tới lần khác chính là địch nhân của bà ta. Ôn Uyển rất sợ, một loại sợ hãi không nói ra lời. Nàng sợ, Hiền phi sẽ khiến nàng có một cơn ác mộng chưa thành hiện thực. Mặc dù hiện tại Hiền phi cũng chưa có khiến cho nàng bị thương tổn, nhưng nàng vẫn cứ sợ. Lần này chạy ra một Tư Nguyệt Quận chúa, càng làm cho nàng lên tinh thần, đề cao cảnh giác.

Chẳng qua là khiến cho Ôn Uyển không thể ngờ, có chuyện xảy ra rất nhanh. Hơn nữa, thật đúng là ngoài dự liệu của nàng a!

Hoàng cung, Dưỡng Hòa điện

Ngày hôm đó, hoàng đế còn chưa đi tiền điện thượng triều. Tư Nguyệt vào Dưỡng Hòa điện, không bao lâu thì đi ra. Sau đó lôi kéo Ôn Uyển tiến vào, lúc hoàng đế không có ở đây, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không vào Dưỡng Hòa điện. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bên trong có rất nhiều tấu chương. Vạn nhất thiếu một phần tấu chương , Ôn Uyển cũng không muốn chọc vào phiền toái.

Tư Nguyệt cầu xin thật lâu, cũng vô ích. Tư Nguyệt âm thầm bĩu môi, không biết làm thế nào, đành mặc nàng. Không bao lâu, thì đã nghe hoàng đế tới. Tư Nguyệt thật cao hứng lôi Ôn Uyển đi vào, đi tới bên cạnh một cái giá. không hiểu chuyện gì, lúc Ôn Uyển bước đi chân bị một vật cứng ngăn trở, do không đề phòng, cả người liền ngã về phía trước, phía trước chính là một giá hoa, đầu đụng vào, không thể không chảy máu. Nói không chừng, rất có thể bị hủy dung. Nữ tử thời cổ đại vô cùng chú trọng dung mạo , không thể nào không chú ý. Bởi vì … này không chỉ là phá tướng khiến dung mạo khó coi, còn có thể bị cho là giảm phúc khí. Hôn sự rất khó tìm .

Bất quá cũng may, Tư Nguyệt nhanh tay nhanh mắt lôi Ôn Uyển về phía sau. Ôn Uyển mượn lực này lui về phía sau một bước, nhất thời không đứng vững, liền ngồi trên mặt đất.

Nhưng Tư Nguyệt bởi vì giúp đỡ nàng, thân thể lại đụng phải giá đỡ phía trước. Bình hoa cổ trên giá hoa rớt xuống, đập lên trên lưng Tư Nguyệt, tiếp tục rơi trên mặt đất, kêu choang một tiếng, vỡ thành bảy tám miếng. Ôn Uyển nhìn thì vô cùng tiếc, đây là gốm đời Đường, cứ như vậy làm vỡ. Tư Nguyệt té trên mặt đất, đau đến toát mồ hôi lạnh. Thời khắc quan trọng không lo người, lại thở dài đồ tốt bị hủy. Cũng chỉ một người không tim không phổi là nàng.

“A. . . . . .” Một tiếng thảm thiết tiếng kêu gào. Cung nữ thái giám bên cạnh tất cả đều sợ cháng váng.

“Quận chúa, Quận chúa, thái y, thái y. Mau gọi thái y.” thiếp thân nha hoàn của Tư Nguyệt, Thải Y lớn tiếng kêu to . Gấp đến độ nước mắt rớt xuống.

Ôn Uyển nhìn nàng một cái, rất trầm mặc. Chỉ cúi đầu nhìn mảnh vỡ lọ gốm đời Đường trên mặt đất, trong lòng còn đang suy nghĩ cứ vỡ như vậy đoán chừng sư phụ giỏi nhất cũng không sửa được.

“Đây là sao?” Hoàng đế nghe được tiếng kêu, vội vàng đi ra. Nhìn Ôn Uyển đang cúi đầu, buông thỏng mặt. Tư Nguyệt trên mặt đất lại vô cùng đau đớn, cũng vội kêu thái y. Vừa nhìn nhíu mày, sau khi hỏi rõ rang mọi chuyện xong, chỉ nhẹ nhàng mà nói, sau này đi đường cẩn thận chút, té ngã thật chính là việc hệ trọng rồi.

Ôn Uyển khiêm tốn đón nhận phê bình, thật ra thì lúc bắt đầu nàng đứng vững liền nhìn xuống dưới đất . Nhưng khi nhìn chung quanh hết thảy đều bình thường, trong mắt vô cùng hiểu rõ. Bị tính kế rồi! Mới vừa rồi hẳn là bị người ngăn chân, nàng bỗng chốc mới có thể mất đi thăng bằng. Nàng thật không muốn như thế, càng không muốn tranh sủng, không muốn cưỡng chiếm ông ngoại hoàng đế thương yêu. Nàng chính là muốn chiếm cũng chiếm không được, trưởng bối đối với vãn bối thương yêu đó là phát ra từ nội tâm . Mà tình cảm nàng đối ông ngoại, là thật tâm thực lòng . Cho nên ông ngoại mới có thể thương nàng như vậy. Mà tình cảm Tư Nguyệt đối với ông ngoại, thì chen lẫn tâm tư khác, Tư Nguyệt là cháu nội ruột của ông ngoại hoàng đế, nếu như là thật lòng , không chứa tâm tư khác, thì hai loại thương yêu sẽ giống nhau . Hà tất phải đi tranh đoạt đâu, vì sao nhất định phải tranh đoạt, nhất định phải một người chiếm lấy đây! Loại sủng ái này, hoàn toàn là có thể cùng tồn tại . Ôn Uyển rất bình tĩnh.

Hoàng đế nhìn thấy sự bình tĩnh trong mắt Ôn Uyển, trong lòng liền động, nhìn lại chung quanh. Thấy chung quanh hai cung nữ là cung nữ thiếp thân bên cạnh Tư Nguyệt, một cung nữ cùng thái giám là của Dưỡng Hòa điện . Hoàng đế nhìn một vòng sau, mặt như hồ nước, không dậy nổi một tia gợn sóng.

“Hẳn là bị tụ máu, cầm cái này, đắp lên vết thương cho Quận chúa . Sẽ có chút đau, Quận chúa đến lúc đó phải nhịn một chút.” Vương thái y cặn kẽ hỏi một chút quá trình, cầm lọ thuốc đi vào. Kê đơn thuốc, để đi bốc thuốc.

“Quận chúa, người làm gì phải cứu nàng. Ngay cả câu nói cám ơn cũng không có, đã lâu như vậy, vẫn một mực trầm mặc kìa. Thật là, người không có lương tâm. Khó trách mọi người đều nói nàng lòng dạ hiểm độc bụng dạ độc ác, vừa máu lạnh vừa ác độc, ta thấy lời đồn đãi nhất định sự thật.” Thải Y vô cùng tức giận mắng Ôn Uyển.

“Ông ngoại, con muốn về.” Ôn Uyển tâm tình không phải là rất tốt. Khụ, đều nói chỗ nào có người , thì chỗ đó có tranh đấu. Huống chi là hoàng cung đây!

Hoàng đế nghe, gật đầu ưng thuận. Mà Ôn công công hỏi một vị cung nữ cùng thái giám ở trong Dưỡng Hòa điện lúc đó, đều nói là sự cố, là ngẫu nhiên đột phát. Ôn công công thầm nói, cái giá kia bình thường rất vững chắc, chỉ va chạm một cái lại đổ sao! Xem ra Tư Nguyệt Quận chúa vận khí thật đúng là không tốt.

Sau này, Ôn Uyển để bày tỏ ý tứ, tặng cho Tư Nguyệt rất nhiều thuốc bổ, làm tạ lễ. Nhưng mà Ôn Uyển cũng không có đi nói xin lỗi thậm chí nói cám ơn nàng.

Giai thoại Tư Nguyệt Quận chúa vì cứu Ôn Uyển Quận chúa bị thương, truyền khắp các nhà huân quý. Cùng với đó , là Ôn Uyển đối với ân cứu mạng của Tư Nguyệt Quận chua, thế nhưng ngang nhiên tỏ vẻ. Liền một tiếng cám ơn cũng không có. Bạc tình bạc nghĩa đến làm cho lòng người lạnh ngắt.

Chuyện này rất nhanh trong cung truyền ra, không bao lâu, chuyện này đã truyền khắp trong kinh thành. Bắt đầu là nói Tư Nguyệt cứu Ôn Uyển. Sau lại truyền tiếp truyền tiếp, có người tốt bụng thêm dầu thêm mỡ nói Ôn Uyển là ghen tỵ với Tư Nguyệt được hoàng đế cưng chìu, cố ý đẩy ngã bình hoa muốn hại Tư Nguyệt Quận chúa. Dù thế nào cũng đem Ôn Uyển nói thành một đứa trẻ có một lòng ghen tỵ mạnh, tâm tư không trong sáng. Mà Tư Nguyệt Quận chúa là đứa trẻ thân thiện, hiếu thuận cỡ nào, danh tiếng thoáng chốc truyền ra ngoài. Danh tiếng của Ôn Uyển lại một lần nữa nhận lấy khảo nghiệm trước nay chưa từng có.

Ôn Uyển nghĩ tới, cái này có thể chính là Cung đấu trong truyền thuyết . Nếu nói lời đồn đãi có thể giết chết người. Ôn Uyển nghĩ, lời đồn đãi này tốc độ truyền bá thật đúng là nhanh nha! Chờ Ôn Uyển lại vào hoàng cung, nhìn cung nữ thái giám chung quanh đều có thái độ phòng bị, Ôn Uyển lại càng chán ghét.

“Ôn Uyển, tỷ phải tin, thật sự không phải ta tung tin đồn. Tỷ phải tin ta, ta không nói những lời như vậy. Ta là thật lòng đối xử với tỷ. Bằng không lúc ấy ta cũng sẽ vì không cứu tỷ, mà bị thương.” Tư Nguyệt biết được tin tức, lập tức đến chỗ Ôn Uyển giải thích.

Tư Nguyệt thấy Ôn Uyển không có biểu cảm gì, lại càng nóng nảy”Ôn Uyển, tỷ phải tin ta. Ta thật không nói như vậy. Ta vẫn luôn coi tỷ như người thân của ta mà đối đãi vậy. Ôn Uyển, tỷ không nên hiểu lầm ta được không? Ta chưa từng nghĩ muốn cướp đi thương yêu Hoàng gia gia đối với tỷ. Thật ra thì Hoàng gia gia thương yêu nhất vẫn là Ôn Uyển tỷ. Ôn Uyển, ta, thật ra thì tỷ cũng nghĩ, không phải là ta tung tin, có đúng hay không. Ôn Uyển, tỷ cũng tin ta phải không?”.

Bộ dạng kia ngoài dự liệu của Tư Nguyệt, Ôn Uyển cũng không có cùng nàng trình diễn tiết mục tương thân tương ái. Mà là rất bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt buồn vui. Phút cuối cùng, chẳng qua là nhàn nhạt cười, nụ cười kia, chính là đầy châm chọc. Ngay tình hình lúc đó, thật ra thì nàng đã hiểu rõ. Bởi vì Ôn Uyển thận trọng, cả Hạ Ảnh từ trước tới giờ cũng không cho phép đi theo vào Dưỡng Hòa điện. Cung nữ thái giám lúc đó, tất cả đều nghiêng về Tư Nguyệt. Hơn nữa lúc đó nếu như không thừa nhận, vậy thì chờ tuyên cáo thiên hạ nàng là người vong ân phụ nghĩa. Cho nên, nàng giữ vững trầm mặc.

Tư Nguyệt cảm thấy giống như là bị nhìn thấu, bị Ôn Uyển nhìn rõ ràng minh bạch.

Ôn Uyển cười cười, bút họa mấy cái. Hạ Ảnh hàn quang đảo qua” Quận chúa nhà chúng ta, nàng chưa từng nghĩ tới là Tư Nguyệt Quận chúa ngươi nói lời này, những thứ kia cũng chỉ là lời nói chuyện của cung nữ thái giám. Cho nên xin Tư Nguyệt Quận chúa yên tâm, Quận chúa nhà chúng ta không nghĩ nhiều. Kính xin người an tâm dưỡng thương.”

Ôn Uyển không chỉ có phiền chán thủ đoạn như vậy, cũng chán ghét những người gặp cao đạp thấp, thấy trăng quên đèn. Cho nên, đã khôi phục thái độ lúc trước. Đối với Tư Nguyệt vẫn lạnh lùng. Mà như vậy, lại càng gia tăng tính chân thực của những lời đồn đãi lúc trước .

Nghe ngôn ngữ càng truyền càng hung ác,còn có cả những lời ngày đó Tư Nguyệt đau khổ cầu khẩn nàng, xin nàng tha thứ nàng không có cướp đoạt sủng ái của hoàng đế đều truyền đi. Muốn bao nhiêu khó nghe, thì liền có bấy nhiêu. Ôn Uyển mặc dù buồn bực vì ông ngoại hoàng đế không chen lời hai câu. Nhưng nhìn lời đồn càng ngày càng kịch liệt , không nên tiếp tục trầm mặc.

Ôn Uyển nghĩ tới Tư Nguyệt, không, phải nói một chút thủ đoạn của Hiền phi kia, trong lòng có chút chán ghét. Khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh. Rất tốt, các ngươi không phải là muốn gài tang vật hãm hại ta sao? Vậy được, ta liền trả các con một phần lễ vật! Hi vọng sẽ không khiến cho các ngươi thất vọng. Mặc dù phần lễ vật này rất nhỏ, thậm chí không lên được mặt bàn, nhưng, hẳn là có hiệu quả tốt hơn so với chuyện mà các ngươi đã làm. Các ngươi muốn là thái độ cuả tất cả mọi người, mà ta chỉ cần thái độ của một người là đủ.

Cũng giống với kiếp trước, nàng làm quản lý của bộ phận tiêu thụ. Phó giám đốc cấp dưới của nàng bởi vì bị bệnh mà nghỉ việc, thế nên phải từ hai vị chủ nhiệm phía dưới tuyển chọn lên một, một họ Tiếu, một họ Lăng. Lúc ấy có thể nói cạnh tranh vị trí phó quản lý bộ phận tiêu thnày, vô cùng kịch liệt, bởi vì thực lực cùng lý lịch hai người đều ngang nhau. Mà tương lai thăng cấp lại quá hấp dẫn. Bởi vì một khi thăng cấp, tiền lương tăng gần gấp đôi phúc lợi đãi ngộ tất cả cũng đều tăng lên một bậc.

Ôn Uyển đối với cạnh tranh của bọn hắn cũng chỉ là lấy góc độ những người đứng xem mà quan sát, cũng không có ý định đi can thiệp, chỉ cần tùy theo nước chảy , chọn người nào đối với nàng mà nói cũng chỉ là người trợ giúp công việc. Chẳng qua là ở thời khắc mấu chốt, thế nhưng đột ngột Tiếu chủ quản lại bị đồn công an giam giữ.

Lúc ấy tổng giám đốc vừa nhậm chức là Đại Đường ca vừa nghe liền tức giận, bổ nhiệm vị Lăng chủ quản kia làm phó quản lý, cho họ Tiếu chủ quản ghi một lỗi. Nhưng chỉ có nàng, cảm giác được trong đó có kỳ hoặc. Bởi vì tiếp xúc không tính là ngắn, Ôn Uyển biết vị Tiếu chủ quản kia là một người rất yêu gia đình, bình thường cuộc sống riêng cũng vô cùng thận trọng. Cho dù không nói những thứ này, là một tinh anh, có thể ở công ty khảo hạch thời khắc mấu chốt, phạm lỗi nghiêm trọng như vậy. Cho dù thật muốn tìm tình nhân, dựa vào thân phận địa vị của hắn, tìm một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp cũng không phải là việc khó.

Nàng làm cho người ta đi điều tra rồi, thì ra vị Lăng chủ quản kia chơi bẩn. Dựa theo quy trình bình thường, nàng tuyệt đối sẽ không can thiệp vào việc thăng chức của cán bộ trong công ty. Nhưng chuyện này, làm cho nàng rất tức giận. Không chỉ hủy bỏ chức vị của quản lý họ Lăng, còn khiến cho hắn cuốn gói rời đi. Người như vậy, nàng dùng không nổi. Bình thường cạnh tranh nàng cảm thấy rất bình thường, nhưng mà dùng đến thủ đoạn này, không chỉ là nhân phẩm có vấn đề. Mà vị chủ quản họ Lăng cũng là một người da mặt dày khó có được, hắn không muốn rời đi, kéo theo rất nhiều quan hệ, nói có thể điều xuống cơ sở phía dưới làm sếp. Thái độ của nàng vô cùng kiên quyết, phải đuổi đi. Hơn nữa, nàng là cổ đông, cũng là đổng sự, quyền lợi đuổi vẫn phải có.

Sự kiện lần này cũng giống như vậy, nàng bình thường cũng chưa từng cùng Tư Nguyệt tranh chấp, ở trong lòng hoàng đế cũng là một đứa trẻ trong sáng hiếu thuận thiện lương. Nhưng mà ở trong chuyện này biểu hiện được thờ ơ như thế, bản thân chính là một chuyện thật quái dị. Khiến cho người ta không muốn biết tin tức bên trong cũng không được. Nàng chính là muốn tạo ấn tượng như vậy với hoàng đế, tiếp đó sẽ lên tiếng phản kích. Như vậy, so sánh với nói một ngàn câu làm một vạn việc, làm n chuyện cũng có hiệu quả hơn.

Người khác nói nhiều hơn nữa, khó nghe hơn nữa, cũng không bằng thái độ của một mình hoàng đế. thái độ của Hoàng đế, mới là điểm mấu chốt.