Edit: Tuyết Y Beta: Tiểu Tuyền
“Tướng công, cái này, một mà lấy ra một vạn lượng bạc, nơi nào có mà lấy ra đây?” Tô phu nhân nghe được cha chồng cùng trượng phu mỗi người hiến năm ngàn lượng bạc, có chút khó khăn. Trong nhà sổ sách, chỉ có hơn sáu ngàn lượng bạc. Tô Tướng nói, nếu không đủ…, trước tiên dùng đồ cưới sính lễ của Tô Dương cùng Tô Chân Chân, ngày mai phải đi nộp bạc.
“Cái, cái gì? Ta là không phải là nghe lầm đi?” Tô phu nhân cho là lỗ tai mình hỏng rồi. Nghe xong hỏi trượng phu một lần nữa.
“Như nàng nghe được đấy, lần này người khởi xướng quyên tiền chính là Ôn Uyển. Không nghĩ tới đứa bé này, tuổi nhỏ như vậy lại quyết đoán bực này. Thật là khó có được, đáng tiếc, nếu là nam tử thì thật tốt. Nhưng lại là nữ tử.” Tô Hiển cảm thán.
“Nàng đem tiền toàn bộ quyên, sau này lấy cái gì để làm sính lễ? Chân Chân gả đi sau này, không phải sẽ chịu khổ sao?” Tô phu nhân cũng không có đại nghĩa cao như vậy. Nghe được tâm bà miệng bà đều đau. Nhà mình một vạn lượng đành chịu, gom góp thì gom góp. Nhưng mà Ôn Uyển, đây chính là món tiền khổng lồ. Bà còn nghĩ Thượng Đường trăm vạn điều không tốt, ít nhất cuộc sống của Chân Chân sau này nhất định sẽ sung túc. Hiện tại ngay cả một chút ưu thế như vậy cũng không có, nữ nhi thượng đẳng như thế, lại phải gả cho kẻ nghèo rớt mồng tơi.
“Suy nghĩ của phụ nhân.” [Ý là suy nghĩ nông cạn] Tô Hiển rất không khách khí khiển trách một câu, lười cùng bà dài dòng. Đi thư phòng, đi theo phụ thân thương lượng một chút chuyện sau này.
————————————————————–
“Lão gia, làm sao lần này ông lại quyên nhiều tiền như vậy. Trước kia gặp phải tình huống như thế, cùng lắm cũng là một ngàn lượng là nhiều. Lần này không ngờ lại quyên năm ngàn lượng, bạc một năm bổng lộc của ông tổng cộng cũng chỉ mới hơn hai ngàn hai, tất cả đông tây cộng lại cũng chỉ có năm sáu ngàn lượng bạc. Lần này, một năm thu nhập liền mất sạch. Ông nói xem một đại gia đình chúng ta ăn cái gì?” Phương phu nhân nhức đầu .
“Bà cho là ta không biết a? Nhưng mà quan viên trên tam phẩm, cũng là năm ngàn đến một vạn lượng, ta đây đã là coi như là ít nhất. Ít hơn nữa, ta cũng không có mặt mũi đi báo. Nếu báo quá ít, bị hoàng thượng để bụng, con đường làm quan cả đời của ta, cũng coi như xong rồi. Triều thần trên căn bản tất cả đều nghĩ như vậy.” Phương đại nhân cũng rất nhức đầu, hắn vốn tính nhiều nhất quyên cho hai ngàn lượng, nhưng người phía trước báo, tất cả đều là năm ngàn trở lên. Không có biện pháp, chỉ có thể phùng má giả làm người mập thôi. Theo số đông ở trước mặt hoàng thượng báo số.
“Lần này là chuyện gì xảy ra? Làm sao lại hào phóng như vậy rồi, có duyên cớ gì?” Phương phu nhân cũng là người thông minh , lúc này, phát giác chuyện không được bình thường.
“Hoàng thượng nói với huân quý trọng thần, văn võ bá quan. Nói Ôn Uyển Quận Chúa vì quyên góp tai ngân cho nạn dân, đem tất cả sản nghiệp đều bán sạch, hiến hơn một trăm bốn mươi vạn lượng bạc. Sau đó hỏi chúng ta, tính toán hiến cho bao nhiêu. . . . . . bà nghĩ xem, mang một tấm gương tốt như vậy ra, gia sản đều bán toàn bộ quyên góp đi, ai dám hàm hồ. Ngay cả Thuần Vương cũng hiến hai mươi vạn lượng, bình thường Chu Vương vắt cổ chày ra nước cũng quyên mười vạn lượng, còn thân vương thế tử hiến ột năm bổng lộc. Quan viên phía dưới ai dám giả vờ ngớ ngẩn. Tất cả cũng chỉ có cắn răng mà quyên. Đệ tử của lão Tống này, không làm thì thôi, một khi đã làm liền hù chết người. Lần trước sự kiện nộp thuế cũng vậy, lần này chuyện quyên tiền cũng vậy.” Phương đại nhân cười khổ không dứt, thật đúng là đại thủ bút, toàn bộ gia tài, hơn một trăm vạn lượng bạc nói quyên liền quyên toàn bộ. Đổi thành mình, cũng không biết có bỏ được hay không.
“Hơn một trăm vạn lượng bạc, toàn bộ đều quyên? Lão gia, ông có phải nghe sai rồi hay không ? Ôn Uyển Quận Chúa bình thường là người keo kiệt nhất, lần này, làm sao lại hiến cho toàn bộ thân gia. Không phải là tin vịt chứ?” Phương phu nhân có chút không tin hỏi .
“Hoàng đế đều ở trước mặt văn võ bá quan nói, mà còn có thể là giả sao. Nói là trừ phủ đệ cùng vài mẫu đất cằn không ai mua, tất cả đều quyên. Đứa bé này, thật xuống tay được. Nếu nói là tin vịt, thì chuyện tích trữ lương thực lúc trước mới là tin vịt đây! Ta đã nói đứa bé kia là một người khôn khéo, sẽ không làm chuyện ngốc kia. Người phía sau muốn tính toán Ôn Uyển, xem ra hiện tại là tự đánh vào miệng mình rồi.” Phương đại nhân than thở không dứt.
“Bình thường nhìn Ôn Uyển Quận Chúa cũng là ôn ôn hòa hòa, còn không nghĩ lại quá quyết đoán. Đều nói nàng là nhạn quá bạt mao, vắt cổ chày ra nước, xem sau này, còn ai dám nói nàng là vắt cổ chày ra nước nữa không ? Nên cho Vũ Đồng nhà chúng ta học tập nàng nhiều hơn.” Phương phu nhân mắt thấy như vậy, cũng bật cười.
“Bạc nếu không đủ, trước hết bán vài thứ.” Phương đại nhân cũng biết tình huống của nhà mình.
“Không cần, năm ngoái đi theo Quận Chúa góp vốn, buôn bán lời hơn hai ngàn lượng. Ta còn có hơn hai ngàn lượng vốn riêng, nếu thiếu lại đi trướng phòng lãnh. Sau năm nay, cuộc sống khó khăn hơn chút ít.” Phương phu nhân cũng cũng không thèm để ý. Phương đại nhân gật đầu.
“Tốt, tốt, con cũng muốn quyên. Con muốn hướng Ôn Uyển học tập” Vũ Đồng lập tức mở hòm.
Hoa Gia
“Ta lúc trước nghe Quận Chúa đem hai thành cổ phần cửa hàng son bột nước chuyển cho ta, ta liền cảm thấy kỳ quái. Không nghĩ tới, nàng lại tính toán làm như vậy. Hơn một trăm vạn lượng, nói quyên liền quyên, một chút cũng không hàm hồ.” Hoa phu nhân than thở .
“Ai nói không đúng chứ? E rằng Tống huynh nói đúng, chúng ta nhiều đồ đệ như vậy, có lẽ thật đúng là không bằng hắn thu một nữ đệ tử. Trong phủ chúng ta, trong vòng ba ngày có thể gom góp năm ngàn lượng bạc không?” Hoa đại nhân cảm thán nói. Quay lại hỏi phu nhân của mình.
“Trướng phòng có hơn ba ngàn lượng bạc, không đủ ta lại đi gom góp vài thứ. Thật sự không đủ nữa, thì đi mượn một chút tiền cũng không sao.” Hoa phu nhân tuyệt không đau lòng Hoa lão gia hiến bạc ra ngoài, nếu là hắn đem Hoa phủ đều hiến ra ngoài, càng tốt hơn, khỏi phải bị một thiếp thất đoạt đi, ngày ngày ồn ào đến bà nhức đầu. Muốn quản chế trượng phu thì không đành lòng, mẹ chồng lại trách tội, một đống chuyện rối tung.
Hoa phu nhân thật ra thì vốn riêng rất nhiều, bằng không Ôn Uyển nói chuyển cổ, sao có thể lập tức liền nhận tay. Nhưng bà lại không có nhi tử, những thứ này, sau này còn không phải là để lại cho con gái bà. Bà đương nhiên vì nữ nhi đặt mua một phần đồ cưới thật dày. Mới để kẻ có ý đồ xấu được lợi. Hoa phu nhân một thân bận rộn, đi khuê phòng nữ nhi.
Mai Nhi nhìn thấy mẫu thân tới đây, vội vàng đặt khăn tay đang thêu xuống, đứng dậy nghênh đón. Tự mình bưng trà đưa đến trước mặt mẫu thân.
“Con thường ngày không xem không quản chuyện gì, đặc biệt là đối với tiền bạc vật chất cũng không để ở trong lòng, đối với nữ công châm tuyến lại càng nhìn cũng không nhìn. Hai năm qua, nương vì con bỏ bao nhiêu công sức thời gian cũng không làm con thay đổi. Không nghĩ tới đi theo bên cạnh Ôn Uyển Quận chúa hơn một năm, lại làm cho con thay đổi rất nhiều.” Hoa phu nhân vui mừng nói.
“Nương, đó là nữ nhi không biết sự quan trọng của chúng. Biết rồi, cho dù giả vờ cũng phải làm. Nương, có phải có chuyện gì hay không ?” Mai Nhi là hài tử thông minh cơ trí, lập tức hội ý.
“Chỉ là có chút cảm thán, muốn tới xem con một chút. Nghĩ đến Ôn Uyển Quận Chúa, mới mười tuổi, đã có thể tự lo liệu toàn gia, đem phủ đệ quản thỏa đáng. Nếu như sau này con gả đi, cũng có thể như Quận Chúa, quản lý tốt nội trạch, không bị người khi dễ, Nương cũng không cần lo lắng nữa.” Hoa phu nhân vuốt đầu nữ nhi. Cái nữ nhi này, là bà cầu thần bái Phật rất nhiều năm mới có được, qua nhiều năm như vậy, cốt nhục yêu thương nhất, đương nhiên là hi vọng nàng có thể ngàn tốt vạn tốt.
“Ôn Uyển, Ôn Uyển đặc biệt yêu tiền, mẹ không phải muốn con cũng giống như nàng đi!” Mai Nhi phì một cái bật cười, nàng thích nhất là trêu ghẹo sở thích yêu tiền của Ôn Uyển .
“Thế nhân ai không yêu tiền, không có tiền, cây kim cũng đều mua không được. Chỉ cần không vì tiền mà mờ mắt là được. Con còn không biết, liền vui vẻ trêu ghẹo Ôn Uyển yêu tiền, nàng đã đem toàn bộ sản nghiệp đều bán, xoay sở một trăm bốn mươi tám vạn bảy ngàn lượng bạc, tất cả đều quyên cho triều đình. Nói muốn trợ giúp những nạn dân kia, cho nên, nhìn người không nên nhìn mặt ngoài. Quận Chúa, không có như ngươi tưởng tượng là cái yêu tiền đâu. Cũng không phải là người keo kiệt như những người khác nói.” Vuốt đầu nữ nhi, từ ái nói.
Hoa Mai Nhi nghe xong liền đứng lên, không tin hỏi “Nương, người nói là thật? Con biết Ôn Uyển thật ra không phải là người keo kiệt, cũng không phải như người khác nói là cái yêu tiền, con có nói, cũng chỉ là trêu ghẹo nàng mà thôi. Nhưng mà Nương, người mới vừa nói có thật không? Không phải là truyền nhầm a? Tin tức không sai đi.”
Chờ sau khi xác nhận tin tức này, thần sắc Hoa Mai nhi đổi rồi lại đổi, cuối cùng lắc đầu nói “Là con xem thường nàng, cũng không biết nàng lúc ấy có tức giận con hay không.”
“Tự nhiên là không, bằng không cũng không làm bằng hữu với con. Nương nói cho con biết chuyện này, là hy vọng sau này con nhìn người nhìn chuyện không nên nhìn mặt ngoài. Nếu không, dễ ăn thiệt thòi lớn. Sau này con nên đi theo bên cạnh Quận Chúa, hướng nàng học tập nhiều hơn. Ta biết những năm gần đây, con bị rất nhiều ủy khuất. Nhưng là người sống trên đời này, làm sao có thể không chịu ủy khuất.” Nắm lấy tay nữ nhi, khổ tâm nói .
“Nương, con là đau lòng dùm người. Nương mỗi ngày mỗi đêm đều vì cha trù tính, nhưng là cha trong mắt chỉ có con hắn. Tổ mẫu lại làm khó dễ người. Bọn họ vì cái gì lại đối xử với người như vậy, cho dù Nương không theo như ý muốn của bọn họ, nhưng mà, Nương người cũng không muốn như vậy. Nương, con không ủy khuất, là ủy khuất thay người.” Phụ thân thiên vị, tổ mẫu vô tình, mẫu thân lặng lẽ lau nước mắt, khiến trong lòng nàng tràn đầy căm phẫn. Không thể vì mình không phải là nhi tử, thì phải để ẫu thân bị thiếp thất gây khó dễ, tổ mẫu kiềm chế. Nàng muốn phản kháng nhưng phản kháng không được, dứt khoát tỏ thái độ. Hiện tại đã biết, cũng là sai lầm, cho dù không công bằng, cũng nhất định phải đi tranh thủ .
“Con có biết ban đầu nương vì cái gì mà muốn cho con đi theo Quận Chúa không ? Con thật cho là Nương xem trọng tiền tài sao, Nương là vì con mà tính toán.” Hoa Mai Nhi kỳ quái địa nhìn mẫu thân nàng, không biết mẫu thân nàng sao lại nói lời như vậy. Chẳng lẽ ban đầu Nương cho chính mình đi, không phải là vì muốn cùng Ôn Uyển buôn bán.
“Nương chỉ có một nữ nhi là con, đồ cưới đã sớm chuẩn bị cho con, Nương tuổi đã lớn như vậy rồi, cần nhiều tiền như vậy làm cái gì. Con chỉ biết là Quận Chúa khi còn bé bị tống đến thôn trang, ăn chút ít khổ, nhưng còn không biết Ôn Uyển Quận Chúa đã trải qua những chuyện gì?” Nhìn nữ nhi bộ dạng mê hoặc, thì nhẹ nhàng đánh vào trán nàng một cái.
“Quận Chúa mới ra sinh chưa được ba tháng, đã bị đưa đến thôn trang. Ở thôn trang nàng còn phải tự mình giặt quần áo nấu cơm. Ngay cả cuộc sống như vậy, kế mẫu còn không bỏ qua cho nàng, cho người mang nàng ném vào sông muốn nàng chết đuối. Cửu tử nhất sanh xong, lại bị bán cho An Nhạc hầu phủ làm hạ nhân hơn hai tháng. Sau lại thần xui quỷ khiến, mới cùng Trịnh Vương điện hạ nhận thức. Ngày thứ hai sau khi trở về Bình phủ, Bình gia liền xảy ra rất nhiều chuyện. Tất cả mọi người nói nàng khắc phụ khắc mẫu khắc gia, Bình gia mọi người gặp nàng đều tránh lui ba thước. Mai Nhi, con có thể tưởng tượng cuộc sống như vậy ra sao không? Nương chẳng qua là thỉnh thoảng bị tổ mẫu con khiển trách, con chẳng qua là thỉnh thoảng đối mặt với việc tổ mẫu con gây khó dễ, đã cảm thấy mỗi ngày muôn vàn khó khăn, núp ở trong phòng không ra. Mà Quận Chúa nàng, là bị mọi người Bình gia vứt bỏ, cái loại cuộc sống này, con có thể tưởng tượng ra là như thế nào không? Không thể diễn tả được.” Nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt trơn bóng của nữ nhi.
Nhìn nữ nhi bộ dạng không dám tin, thì nhẹ nhàng mà cười cười “Ta không biết Quận Chúa như thế nào đối mặt, nhưng nàng đã vượt qua. Một ngày, nàng xuất hiện trong lễ mừng thọ của hoàng thượng. Nương nghe được những tin đồn kia, cũng đặc biệt chú ý nàng. Tại thời điểm Quận chúa xuống xe ngựa, Nương nhìn thấy Quận chúa. Khi đó, Nương không nhìn thấy trên mặt Quận chúa có tức giận, không cam lòng, càng không có cừu hận. Nương nhìn Ôn Uyển cùng Trịnh Vương ở chung một chỗ, là nụ cười hạnh phúc. Nụ cười này, rất chân thật, không phải là miễn cưỡng cười vui. Sau đó nàng được phong làm Quận Chúa, trong kinh thành truyền ra chuyện dồ cưới của công chúa tất cả đều bị người Bình gia chiếm đoạt. Hoàng thượng buộc bọn họ đem tất cả bạc trả lại cho Quận Chúa. Nhưng mà Quận Chúa đem số bạc này, tất cả đều hiến cho trong tộc. Để cho tộc trưởng tu sửa từ đường tổ tông, cho dòng họ đặt mua sản nghiệp, cải thiện cuộc sống mọi người trong tộc người. Những tộc nhân kia, ở thời điểm Quận Chúa lâm vào khó khăn cũng không nhận được một tia trợ giúp nào từ bọn họ, nhưng Quận Chúa lại có thể bỏ qua mọi chuyện trợ giúp bọn họ. Mai Nhi, nếu đổi lại là con, con có thể làm được sao? Sẽ không đâu.” Hoa phu nhân nhìn nữ nhi sắc mặt biến đổi, biết nàng là đặt ở trong lòng, chân chính bắt đầu suy nghĩ.
“Phụ thân Quận Chúa đối với nàng không nghe không hỏi, nhưng là Quận chúa đối với hắn cung kính có thêm. Người trong tộc đối với nàng lạnh mạc, nàng lễ nghĩ làm đủ, còn xuất tiền trợ giúp bọn họ. Nàng sau này bị nhiều ủy khuất như vậy, còn có thể mỗi ngày dùng tâm trạng vui vẻ mà sống. Đây chính là mục đích Nương cho con đi theo Quận chúa: Nương hi vọng con có thể học được ở Quận Chúa độ lượng cùng kiên nhẫn. Người sống ở trên đời này, không thể nào thuận bườm xuôi gió, sẽ gặp phải thời điểm không thuận lợi. Chỉ có tích cực mà đối diện với cuộc sống, giữ vững một tấm lòng rộng lượng, tương lai, mới không phải chịu khổ. Mai Nhi, không nên ghi hận, nếu như trong lòng con có hận, thì bi thương chính là con. Liền giống như Quận Chúa, nếu như trong nội tâm nàng có hận, nàng sẽ không sống tiêu sái cùng vui vẻ như thế. Mai Nhi, Nương hi vọng con giống như Quận Chúa, khiến cho bản thân khai tâm vui vẻ qua mỗi ngày. Cho dù bất đắc dĩ phải như vậy, cũng phải để cho cuộc sống của chính mình trôi qua tốt hơn. Sống như vậy, mới sống tốt được.” Những thứ này, càng sớm dạy nữ nhi càng tốt.
“Nương, người yên tâm. Nữ nhi sẽ không cô phụ tâm ý của người. Nữ nhi sau này nhất định hướng Ôn Uyển học tập nhiều hơn, sẽ không để người lo lắng, vì mà nữ nhi bận tâm. Nương, người yên tâm đi.” Nhìn mẫu thân tóc điểm trắng, trong mắt Hoa Mai Nhi tràn đầy nước mắt.
“Ừ, nương tin tưởng Mai Nhi nhất định có thể làm tốt. Vậy bây giờ, con nên hành động thực tế đi, đi giúp đỡ Quận Chúa.” Hoa Mai Nhi nghe, nặng nề gật đầu.
Thật nhiều năm sau này, sau khi Mai Nhi trải qua rất rất nhiều chuyện, trong lòng từ trong tâm đều cảm kích mẫu thân nhìn xa trông rộng. Nếu như nàng không cùng Ôn Uyển học tập, khi vấp phải nhiều chuyện, thậm chí cuộc đời của nàng, đều có thể là là một tình cảnh khác. Mặc dù không biết đó là cái gì, nhưng Mai Nhi biết nhất định sẽ không tốt. Nhưng bởi vì gặp Ôn Uyển, khiến nàng thay đổi rất nhiều, làm cho nàng đối với tình đời có một phen lĩnh ngộ khác, biết được rõ ràng nhân sinh sau này, mới từ từ thay đổi ý nghĩ cao ngạo lúc trước. Khiến trong đời nàng sau này chịu ít đau khổ rất nhiều. N năm sau, lúc nàng tán gẫu với con cháu nói, cả đời này nàng cảm kích nhất có hai người, một người là người nàng yêu nhất tôn kính nhất, mẫu thân của nàng; một người là bằng hữu tốt nhất của nàng, Ôn Uyển Quận Chúa.