Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 153: Hăng hái quyên tiền, Trịnh Vương chẩn tai




Edit: Tuyết Y Beta: Tiểu Tuyền

Hoàng Đế nhìn thấy tình hình này, cũng không nói lời thừa, liền ngó chừng một người trong đó. Lạnh nhạt kêu “Thuần Vương, ngươi nói xem Ôn Uyển nói lời này có đúng hay không? Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, thì cửa ải khó khăn này liền nhất định có thể vượt qua?”

“Hoàng Thượng, thần nguyện ý quyên mười vạn lượng.” Thuần Vương bị Hoàng Thượng nhìn trúng, da đầu Thuần Vương liền tê dại, đến mức độ này, không chảy máu là chuyện không thể nào. Nghĩ tới Ôn Uyển đem cả gia tài đều quyên hết, mình cùng nàng hùn vốn, Hoàng Đế còn không biết tiền trong túi của hắn sao? Lập tức, chỉ có thể cắn răng, đành chảy máu nhiều thôi. May mắn, là hơn ba năm này, cũng kiếm được nhiều, hao phí cũng ít bằng không, hắn nhất định đau lòng chết mất.

Hoàng Đế thực không hài lòng. Thuần Vương và Ôn Uyển cùng nhau làm ăn, hai năm qua hắn kiếm không ít tiền, Ôn Uyển hiến hơn một trăm vạn, hắn chỉ có mười vạn. Nếu chưa cùng Ôn Uyển so sánh, mười vạn đã là một số lượng lớn rồi, nhưng có hơn trăm vạn lượng để so sánh, thì mười vạn lượng giống như mưa phùn, quá ít.

“Thần nguyện ý hiến hai mươi vạn.” Sau khi báo xong, Thuần Vương tim rỉ máu. Lần này, hắn thật là tổn thất thảm trọng a. Hai mươi vạn lượng bạc, cứ như vậy liền mất. Nhưng mà, hừ hừ, Thuần Vương sẽ đem khoản nợ này tính trên đầu Ôn Uyển . (haha)

“Ừ, Thuần Vương hiến hai mươi vạn, không tệ.” Hoàng Đế miễn cưỡng đồng ý.

Thuần Vương cái trán đổ mồ hôi, hai mươi vạn liền đổi lấy một chữ không tệ. Lần này thật là chảy máu nhiều quá a. Hai mươi vạn, tiền lời mấy năm này của Minh Nguyệt Sơn Trang, tất cả đều dâng cho Hoàng Đế rồi, hắn chỉ còn tiền thu vào những chỗ khác thôi. Tiền kiếm được cùng Ôn Uyển, tất cả đều cho Hoàng Đế rồi a. Thuần Vương ở trong lòng lẩm bẩm, Ôn Uyển, nếu ngươi không giúp ta đem hai mươi vạn này kiếm trở lại, Bổn Vương không để yên cho ngươi.

“Phụ Hoàng, nhi thần nguyện ý hiến mười vạn lượng.” Hoàng Đế rất nhanh vòng vo phương hướng khác, lạnh lẽo nhìn Chu Vương, Chu Vương cũng vội vàng đứng ra. Chuyện đến nước này, hắn chạy không thoát. Thay vì chờ phụ hoàng bắt buộc, còn không bằng chủ động báo quyên góp.

Hoàng Đế gật đầu, kế tiếp dừng lại ở Thế Tử Thân Vương cắn răng nói ” Hoàng Thượng, thần nguyện ý hiến một năm bổng lộc của Vương phủ.”

Hoàng Đế rất không hài lòng, nhưng mà, có thể hiến hơn một vạn lượng bạc, so sánh với không có vẫn tốt hơn rồi. Tôn thất quý tộc phía dưới, đều cho thấy mình nguyện ý hiến ột năm bổng lộc. Thay nhau mà đến, nhất nhất tỏ thái độ. Không có một người dây dưa.

Thôi đi, lúc này nếu không tỏ thái độ, không có hành động gì ngược lại thành người ngoài rồi. Cả những vương công quý tộc ngày thường vắt cổ chày ra nước kia đều hiến ột năm bổng lộc, bọn họ còn có thể thoát được sao. Phía dưới văn võ đại thần, từng bước từng bước, một người tiếp một người, mấy người Hộ Bộ ở bên cạnh lại múa bút thành văn, viết đến thực hưng phấn a. Mấy ngày nay, bị áp lực lớn nhất chính là Hộ Bộ. Hiện tại có một khoản lại một khoản bạc này. Có thể không cao hứng sao.

Mà nghe được người bên cạnh báo số tiền, mấy vị đại thần động tâm tư. Nhiều bạc như vậy, không những có thể chẩn tai, có thể lập một công trạng lớn, hơn nữa, hẳn là cũng có thể mua thêm không ít này nọ.

Cho nên, Sử Bộ Thượng Thư Mễ đại nhân đợi đến lúc, tất cả quan viên phía dưới đều tỏ thái độ nguyện ý hiến một năm bổng lộc, hiện tại liền bắt đầu thu ( Hoàng Đế không cho phép khấu trừ bổng lộc hàng tháng ). Đợi sau khi tất cả mọi người đều tỏ thái độ xong, liền bước ra nói “Hoàng Thượng, nếu hôm nay bạc chẩn tai đã có. Thần khẩn cầu hoàng thượng, lập tức phái khâm sai đại thần đi đến khu vực cứu trợ thiên tai .”

Mấy vị trọng thần đều nổi lên tâm tư. Ở trong lòng thầm chọn người mà mình muốn tiến cử. Hiện tại có hơn một trăm vạn lượng bạc của Quý Quận Chúa phía trước, phía sau khẳng định mọi người cũng rối rít mà đến quyên tiền. Việc đi chẩn tai, rơi vào trên đầu ai, thì cũng chính là một công trạng. Cho nên, đều vô cùng tích cực, rối rít đứng ra, thỉnh cầu Hoàng Đế lập tức phái khâm sai đại thần đi đến khu vực cứu trợ thiên tai.

Hoàng Đế quét mọi người một cái, nhìn khóe miệng giương lên cũng biết tâm tình cũng rất không tệ. Trong đó Hộ Bộ Thị Lang đứng ra “Hoàng thượng, thần tiến cử Triệu Vương Gia. Đất phong của Triệu Vương Gia cách khu thiên tai gần hơn. Nếu là Hoàng Thượng phái Triệu Vương Gia đi, nhất định có thể làm rất nhiều chuyện.”

Lời của hắn vừa rơi xuống, trong đó Binh bộ Thượng Thư lập tức đứng ra phản bác “Thần tiến cử Ninh Vương Gia đảm nhận khâm sai đại thần. Ninh Vương tâm địa lương thiện. Tất nhiên có thể mưu cầu phúc lợi cho nạn dân.”

Những người khác cũng tranh nhau tiến cử, Hoàng Đế đều nghe. Nhưng cũng không có tỏ thái độ. Cuối cùng chúng thần tất cả đều tiến cử xong, Hoàng Đế vẫn chưa quyết định chọn ai . Ngược lại là hỏi người vẫn không lên tiếng Tể Tướng “Tô ái khanh, trong lòng khanh có chọn được người thích hợp hay không?”

Tô Tướng thấy các vị đại thần tiến cử nhiều người như vậy, Hoàng Đế vẫn hỏi ý ông, trong lòng liền cân nhắc một phen, tâm tư xoay chuyển muôn vàn. Cuối cùng dừng lại ở phía Ôn Uyển. Ôn Uyển xuất bạc nhiều như vậy, chung quy vẫn nên thu một chút kết quả . Nói không chừng Ôn Uyển đã nói gì đó, nghĩ như vậy, Tô Tướng trong lòng lập tức thì có chủ ý “Hoàng Thượng, thần tiến cử Trịnh Vương Gia. Trịnh Vương Gia sát phạt quyết đoán, trầm ổn lão luyện, nếu Hoàng Thượng bổ nhiệm Trịnh Vương Gia giữ chức khâm sai đại thần. Thần tin tưởng, Trịnh Vương Gia nhất định sẽ đem khu nạn dân thiên tai an trí thỏa đáng, cho Hoàng Thượng cùng triều đình một kết quả vừa lòng.”

Mấy vị trọng thần trong lòng lộp bộp rơi xuống, trước đây chuyện tốt như vậy, hình như chưa từng có chỗ cho Trịnh Vương. Không nghĩ tới Thừa Tướng lại đem cái nhân vật râu ria này kéo vào. Cũng không có người nào phát biểu ý kiến, thấy Hoàng Đế trong mắt có buông lỏng. Lại nghĩ một chút, người quyên tiền trước tiên kia, cũng là Quý Quận Chúa lớn lên cùng Trịnh Vương giống nhau như đúc, mọi người trong lòng liền có chủ ý. Đoán chừng Quý Quận Chúa đã cùng Hoàng Đế nói gì đó, Hoàng Đế cũng sớm đã có ý định bổ nhiệm Trịnh Vương vào vị trí khâm sai này. Lập tức những người tâm tư khôn khéo chưa tỏ rõ thái độ, tất cả đều đứng ra tiến cử Trịnh Vương.

Mà một câu nói tiếp theo của Hoàng Đế, liền từ chối những ý kiến trước, hoặc là nói suy đoán của mọi người, đều được chứng thực.

“Tốt, theo như các vị ái khanh nói. Tuyên chỉ, truyền ý chỉ của trẫm, cho bồ câu ngàn dặm truyền tin, lệnh Trịnh Vương nhậm chức khâm sai đại thần, cấp tốc đi Hà Nam cứu tế nạn dân.” Hoàng Đế thật cao hứng gật đầu, thánh chỉ vừa vặn khiến rất nhiều người tâm tư thông suốt.

Thánh chỉ vừa phát ra, lập tức dùng bồ câu đưa tin. Sau đó, vừa hạ thánh chỉ để cho Chu Vương đi Giang Nam, vùng đất giàu có và đông đúc gom góp tai ngân. Chu Vương nhận được thánh chỉ, mãnh liệt đòi gặp Hoàng Đế. Đáng tiếc Hoàng Đế không muốn gặp. Chỉ đành phải phẫn nộ trở về.

Hoàng cung, Hàm Phúc Cung

Trong chốc lát, Hiền Phi nhận được tin tức. Sắc mặt phát xanh. Sẩy tay làm vỡ mất quả cầu Bạch Ngọc Linh Lung Sư Tử giá trị bảy tám ngàn lượng mà bà thích nhất. Phẫn nộ quát”… đồ đáng chết, tất cả đều là phế vật. Nuôi một đống kẻ vô dụng bất lực. Chuyện lớn như vậy, không ngờ một chút tiếng gió cũng không truyền tới. Truyền một chút tin tức cũng không kịp. Nếu trước đây ta nhận được một chút tin tức chính xác, cũng sẽ không bị nàng đánh đến ứng phó không kịp, khiến cho nàng đạt được mục đích. Đi hỏi bọn hắn một chút, bọn hắn đang làm cái gì?”

Các ma ma thiếp thân bên cạnh nhẹ giọng khuyên “Tuy rằng trước đây có nhận được một chút tin tức, nhưng cũng khiến cho người ta nghi hoặc. Bằng vào tài danh bên ngoài của Quận Chúa, ai cũng đều cho là nàng đang tích trữ lương thực. Người đi theo bên cạnh nàng cũng bị nàng gạt ” .

“Ta vẫn có một loại cảm giác, cái nha đầu này giữ lại chính là một tai họa. Nhưng mấy năm nay, quả thật nhìn không ra chỗ nào quái dị. Thật không nghĩ tới, quả nhiên đã dẫn ra một cái đại tai họa. Thân thể Hoàng Thượng ngày càng không tốt, nhiều nhất cũng chỉ còn hai ba năm thời gian. Không nghĩ tới, vào lúc này lại vọt ra một cái phiền phức. Việc khẩn cấp quan trọng như thế, lại để cho Trịnh Vương đoạt được. Ôn Uyển, thật không ngờ, Bổn Cung rốt cuộc là xem thường ngươi. Ta ngàn phòng vạn phòng, không nghĩ tới ngươi lại giấu được sâu như thế, đều là do Bổn Cung đi sai nước cờ. Những cái phế vật này, nếu như lúc đó có tin tức truyền đến cho dù chỉ có một phần sự thật thôi, cũng làm sao có thể có chuyện ngày hôm nay phát sinh. Ta nhất định phải sớm trừ đi cái tai họa này, đám phế vật làm hư đại sự của Bổn Cung.” Hiền Phi mắt lộ hung quang.

“Nương nương, sự tình đã như thế, nên thương lượng bước kế tiếp nên làm như thế nào. Hiện tại lại đi truy cứu những chuyện này, đã không còn quan trọng nữa. Nương nương, ngàn vạn lần phải duy trì bình tĩnh a.” Hiền Phi tự nhiên biết, ở đây oán trách, cũng không thay đổi được gì.

“Ôn Uyển Quận Chúa quả thật quá khôn khéo. Những người nàng tin cậy, cũng đều là những người phủ Trịnh Vương cho nàng. Những người kia, có kẻ không có thân nhân; có người có thân nhân thì tất cả cũng ở đất phong của Trịnh Vương. Những người khác, không nói tới việc dò hỏi không được tin tức nội bộ. Chính là tiến vào phòng trong, cũng không được phép vào. Nếu không, lần này chúng ta cũng sẽ không chật vật như vậy.” Những người bên cạnh, cũng là mặt ủ mày chau.

Không nói những người bên ngoài nàng không quen thuộc, ngay cả thiếp thân đại nha hoàn Hạ Ảnh cùng Hạ Ngữ của Ôn Uyển nàng cũng không tin tưởng trăm phần trăm. Kể từ khi có nhiều vấn đề liên tiếp xảy ra. Nàng đối với người bên cạnh đề phòng tới cực điểm. Chỗ ở của nàng, quét dọn đều là Hạ Ảnh cùng Hạ Ngữ làm. Những người khác, không có phân phó, không cho phép bước tới gần. Nếu không một khi tra ra, không có vấn đề liền bán đi, có vấn đề giao cho Hạ Ảnh xử trí. Giao cho Hạ Ảnh xử trí, kết quả không phải là là chết thì chính là tàn phế, nếu không cũng sống không bằng chết. Chẳng qua Ôn Uyển trong lòng mặc dù biết, nhưng cũng không hỏi tới, có biết, chỉ cần không phải thấy tận mắt nhìn, trong lòng nàng cũng sẽ không khó chịu. Mặc dù nàng không nguyện ý lại càng không muốn giết người, nhưng mà, nếu không xử trí các nàng, chết, cũng là bản thân mình.

“Đúng là một người cẩn thận. Những điều này ta không lo lắng, ta chỉ lo, là tính tình của nha đầu này, nàng không sợ đắc tội người khác cũng không sợ cùng người khác trở mặt, là một người không có chỗ nào cố kỵ. Càng làm cho Bổn Cung lo lắng, là nàng khiến cho ta nhìn không ra thủ đoạn, nắm không được mạch sống, không cách nào hạ thủ. Lúc trước thanh danh như vậy, nàng cũng có thể làm như không có chuyện gì mà chịu đựng. Nhưng là một khi động thủ, thì là việc nàng đã nắm chắc. Cái nha đầu này, khiến cho ta nhìn không thấy đáy.” Hiền Phi lần đầu tiên, có một loại cố kỵ đối thủ. Mặc dù rất hoang đường, nhưng quả thật là có cảm giác như vậy.

Thời điểm ban đầu bà đã muốn động thủ, tuy nhiên vẫn còn cố kỵ. Hoàng đế mặc dù trên mặt đối với nha đầu kia không quản, nhưng kỳ thật lại rất quan tâm nha đầu kia. Cộng thêm bên cạnh nha đầu kia có cao thủ bảo vệ, bà muốn động thủ nhất định phải bảo đảm vạn vô nhất thất, không thể khiến bất luận kẻ nào hoài nghi đến trên đầu của bà, cho nên một mực tìm cơ hội thích hợp. Sau lại nhìn tính tình của nha đầu kia, cũng là cảm thấy thú vị, cũng muốn chậm rãi xem, càng xem càng muốn cười. Cao quý như Tô Phượng cùng Phúc Huy, làm sao lại lưu lại cốt nhục tham lam keo kiệt không biết liêm sỉ như vậy ở nhân gian. Vẫn nghĩ nhìn Ôn Uyển như hầu tử đang nhảy nhót, vì tiền, theo Chu Vương cùng Thuần Vương vỗ bàn, khi đó vui vẻ bà một hồi lâu. Sau lại thấy nàng ngay cả bạc khen thưởng hạ nhân cũng không nguyện ý ra, thiếu chút nữa bị bóp chết thế nhưng vì tiền cũng không truy cứu, còn đem vườn của Phúc Linh cũng thu. Bà nghe thế yên tâm không ít, một kẻ yêu tiền tham tiền, không đáng để lo. Dùng tốt, ngược lại có thể bại hoại danh tiếng của lão Bát.

Nào biết đâu rằng, cư nhiên lại làm ra khỏi chuyện như vậy. Lúc này bà muốn động thủ, thì cũng đã lỡ mất thời cơ. Hiện tại Ôn Uyển làm xuống ra đại sự thế này, đã tích vào trong tâm khảm của Hoàng Thượng. Nếu hiện tại bà động thủ, nhất định sẽ khiến cho Hoàng Đế hoài nghi. Đến lúc đó, khẳng định còn ảnh hưởng đến ấn tượng của hoàng nhi bà trong suy nghĩ của Hoàng Đế. Quan trọng nhất là, một khi Ôn Uyển chết, trong lòng Hoàng Đế sẽ vĩnh viễn tưởng nhớ nàng. Mà Trịnh Vương cùng Ôn Uyển lớn lên giống nhau, khi đó hắn có thể sẽ được lợi. Cân nhắc một hồi, thì cái được không bù đắp đủ cho cái mất. Cho nên, tạm thời không thể động được.

“Nương nương, không cần quá lo lắng. Sau lần này, nàng nhất định sẽ thường xuyên tiến cung, sẽ thường xuyên tiếp xúc. Chúng ta từ từ trù tính.” Hiền Phi nghe gật đầu. Tình huống như bây giờ, còn có thể như thế nào, chỉ có tính toán lại.

Chờ nghe được thánh chỉ của Hoàng Đế, bổ nhiệm Trịnh Vương giữ chức khâm sai đại thần. Hiền Phi phẫn nộ đem Kim hộ thủ (*) trên tay vứt xuống. Móng tay bà vẫn xem như bảo bối, cũng bị bẻ gãy. Hiền Phi sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt càng ngày càng lạnh thấu xương, làm cho người ta khiếp sợ, phảng phất có thể lập tức đoạt đi hồn phách người khác.

Tô Tướng sau khi từ Hoàng Cung đi ra, trên mặt tràn đầy vui mừng chưa từng có. Ngay cả Bình Quốc Công Gia, cũng là khuôn mặt vui mừng. Về phần những người khác, trên căn bản cũng là khổ sở. Nhiều tiền như vậy, nơi nào lấy ra a.

Thuần Vương nộ khí đằng đằng liền muốn đến Ngõ Bát Tỉnh, hắn muốn tìm Ôn Uyển đòi tổn thất về.

Lúc này Ôn Uyển cầm giao kèo nhìn thế nào vẫn cảm thấy chướng mắt “Gọi Hạ Thiên tới đây.”

Ôn Uyển để cho Hạ Thiên cầm giao kèo mới ký vừa rồi, đưa đến trong tay Hộ Bộ Thượng Thư. Hộ Bộ là nơi quản tiền, nói không chừng lấy danh nghĩa của cậu, hiến một khoản tiền lớn như vậy, Ông ngoại Hoàng Đế sẽ mềm lòng, có thể mở một mặt lưới, để nàng đi đất phong. Đến lúc đó nàng liền ở lì tại đất phong cũng không trở về nơi này. Ông ngoại Hoàng Đế cũng thật là hẹp hòi, nàng đem cả gia tài đều hiến hết rồi chỉ xin một cơ hội hồi đất phong thôi, cũng không cho nàng. Ai, nàng trước kia làm sao lại không phát hiện ông ngoại Hoàng Đế lại keo kiệt như vậy, đều có thể so sánh với danh tiếng bên ngoài của nàng.

Ôn Uyển lúc này còn muốn ông ngoại Hoàng Đế có thể mở một mặt lưới, để cho nàng đến đấy phong gặp cậu đây. Nhưng là rất nhanh nàng sẽ biết, tưởng tượng thật tốt đẹp, thực tế thì lại tàn khốc .

“Tào đại nhân, quản gia của phủ đệ Quý Quận nói, tìm đại nhân có việc. Đã đợi một hồi lâu rồi.” Chờ Tào Ngân vừa về tới Hộ Bộ, mới biết quản gia trong phủ Quý Quận Chúa tới tìm hắn. Lúc này Hộ Bộ đều bận đến phát điên. Nếu là người khác tới, thì không có thời gian gặp. Nhưng Quý Quận chúa là đặc thù, đặc biệt là vào lúc này, lại càng vạn phần tôn kính. Người nào cũng có thể không ặt mũi, nhưng là Quý Quận chúa, thì tuyệt đối không thể đắc tội.

Vốn là có nhiều người quyên tiền như vậy, tay bạc cứu tế khẳng định là dư dả. Nhưng mà Hoàng Đế còn phái Chu vương gom góp thêm tai ngân cứ trợ khu thiên tai. Hoàng Đế là tính toán lấy chuyện Ôn Uyển Quận Chúa hiến toàn bộ gia tài, một lần nữa hướng Giang Nam gom góp một số bạc. Bạc thì không sợ nhiều, ai cũng sẽ không chê ít. Xem ra Hoàng Đế định dùng chuyện lần này, kiếm thêm một khoản tiền. Như vậy cũng tốt, hắn cũng không cần mỗi ngày đều phải mang một cái đầu lớn đi làm. Trong quốc khố có bạc, cuộc sống của hắn cũng sẽ dễ chịu .

“Không biết Quý Quận Chúa tìm Bổn Quan có chuyện gì?” Tào Ngân hướng về phía Hạ Thiên rất khách khí.

Hạ Thiên cười nói “Là như vầy, Quận Chúa chúng ta có một chuyện phiền toái đại nhân. Đây là giao kèo Quận Chúa cùng người khác ký kết, nghĩ lấy danh nghĩa Trịnh Vương đóng góp, không biết có thể thu hay không?”

Tào Ngân nhận lấy khế ước, khóe miệng trực tiếp co giật. Không thu, người ta hiến cho hai mươi vạn lượng lương thực ngươi lại không thu, hắn cũng không có lá gan lớn muốn chết như vậy. Lúc này triều đình thiếu nhất chính là lương thực. Nếu thu, chuyện này trước đây chưa có tiền lệ, ở giữa có khả năng có chút phiền toái. Nhưng trong lòng hắn rất nhanh thì có chủ ý “Cái giao kèo này, ta cầm lấy trước. Chẳng qua là trước đây không có tiền lệ này, số tiền lại lớn, ngươi trở về nói cho Quận Chúa, chờ ta thỉnh ý của Vạn Tuế Gia, sẽ cho Quận chúa một câu trả lời, ngươi xem thế nào?”

Hạ Thiên đương nhiên đồng ý, lúc đi ra, sống lưng cũng rất thẳng. Mấy ngày hôm trước, ra cửa đều giống như chuột, lúc này, ngay cả Thượng thư đại nhân đều đối với hắn khách khách khí khí. Hắn cảm thấy đặc biệt tự hào. Đúng là phụ thân thật tinh mắt, Quận Chúa, quả thật không phải là người phàm a! Đi theo chủ tử tốt như vậy, mới có hi vọng, mới có thể ngẩng đầu làm người. Nếu không, người ta đường đường một quan lớn, nơi nào cấp cho hắn sắc mặt tốt như vậy .

Ngõ Bát Tỉnh

“Quận chúa, Thuần Vương bên ngoài muốn gặp người.” Ôn Uyển biết Thuần Vương là tới đòi giải thích, nếu là người khác tới, nàng còn có thể không ặt mũi. Nhưng đối với Thuần Vương, người ta mới vừa rồi còn giúp nàng chuyện lớn như vậy, hơn nữa cho tới nay đều đối với nàng vô cùng hiền hòa. Làm sao có thể nói trở mặt liền trở mặt. Cũng thật là vong ân phụ nghĩa.

Thuần Vương vừa tiến đến, vô cùng buồn bực liền chỉ trích Ôn Uyển “Ngươi nói, chuyện lớn như vậy thế nhưng ngay cả một chút gió cũng không cho ta biết, để cho ta ăn một cái thiệt thòi lớn như vậy. Nếu ngươi sớm đi nói cho ta biết, ta sẽ bị một thân chật vật như vậy sao? Mau giải thích cho ta.”

Ôn Uyển không cần nghĩ cũng biết, chuyện nàng đem cả gia tài nhiều tiền bạc như vậy tất cả đều hiến hết. Thuần Vương cùng nàng góp vốn làm ăn, ông ngoại Hoàng Đế còn có thế tha sao, muốn làm thịt khẳng định làm thịt hắn đầu tiên. Lúc này nhìn vẻ mặt liền biết. Nhưng mà Ôn Uyển cũng không thể cho hắn biết tiểu tâm tư của chính mình, sau này nói không chừng còn có rất nhiều chuyện phải phiền toái vị phải nhờ cậu họ này, hay là giả bộ ngu cho thỏa đáng. Cho nên, đối mặt với chỉ trích của Thuần Vương, Ôn Uyển mang vẻ mặt khó hiểu. Chờ biết tiền căn hậu quả, Ôn Uyển vô cùng vô tội mà tỏ vẻ, mình thật sự cái gì cũng không có nói. Chỉ viết bạc có thể kiếm lại, thân thể ông ngoại là quan trọng nhất. Không nói cái vì Đại Tề, cái vì bách tính thiên hạ, cái vì bá tánh. Chỉ muốn vì ông ngoại Hoàng Đế tẫn một phần hiếu tâm, chính nàng nổi danh yêu tiền, vậy cũng không có nghĩa là có cơ hội liền tùy ý khoe khoang. Muốn nàng đem tiền tất cả đều hiến cho cho nạn dân, nàng không hề nghĩ đến, nàng cũng không có vĩ đại như vậy. Nàng chẳng qua là nghe được ông ngoại Hoàng Đế vì bạc mà sinh bệnh, cho nên muốn góp một phần hiếu tâm. Chưa nói vì cái gì thiên hạ, cái gì dân chúng nha.

Ôn Uyển keo kiệt yêu tiên là nổi danh thiên hạ. Nói nàng vì giang sơn Đại Tề, nói nàng vì lê dân bá tánh, không nói Thuần Vương không tin, chính là tên khất cái trên đường cũng không tin. Nhưng nếu là vì Hoàng Đế mà đem tài sản đều hiến, cũng thật có thể có. Ôn Uyển đối với thân nhân rất coi trọng, quan trọng hơn cả tiền tài. Ví dụ chính là, Ôn Uyển đối với Trịnh Vương cực kỳ hào phóng. Bất kể chuyện tốt gì Trịnh Vương cũng có một nửa. Đối với Lão sư Tống Lạc Dương của nàng cũng vậy, đều đem hắn như phụ thân mà hiếu thuận.

Sự thật cũng là như vậy. Nếu như ông ngoại của Ôn Uyển không phải là Hoàng Đế, nếu như Hoàng Đế không phải vì bạc mà buồn bực đến bệnh nặng, sau khi Hoàng Đế khỏi bệnh vẫn còn vì bạc mà buồn phiền không thôi. Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không hào phóng như vậy. Dĩ nhiên, nếu nàng biết rước lấy tai họa, mà có người đi đầu quyên tiền, nàng khẳng định cũng sẽ hiến bạc, nhưng tuyệt đối sẽ không hiến toàn bộ gia tài. Thiên tai này, xảy ra chuyện, đương nhiên là quan phủ phải có trách nhiệm, liên quan gì đến nàng, có thể đi quyên tiền cũng đã đại biểu là nàng có lòng đồng tình. Dĩ nhiên, nếu Hoàng Đế là ông ngoại của nàng, nàng cũng sẽ không luyến tiếc tiền tài mà buông tay. Rất nhiều chuyện tất cả đều là hỗ trợ lẫn nhau, ngược lại nếu như ông ngoại của nàng không phải là Hoàng Đế, nàng cũng không kiếm được tiền tài lớn như vậy.

Thuần Vương cũng biết Ôn Uyển không việc gì mà phải lừa gạt hắn, mà căn cứ hiểu biết của hắn, Ôn Uyển quả thật không phải là người hào phóng đại nghĩa. Nhưng mà nghe lời nói của Ôn Uyển…, trong lòng vẫn thật cảm động. Đứa bé này, hắn cũng không có phát hiện, nàng lại quá hiếu thuận như vậy. Hoàng Đế cũng không có vì nàng làm gì, nhưng nàng lại có thể bỏ được toàn bộ gia tài tất cả đều đem cho Hoàng Đế. Bằng phần hiếu tâm này, sau này hắn cũng sẽ không có thành kiến với Ôn Uyển nữa.

Hiểu thì hiểu, cảm động thì cảm động. Nhưng mà chỉ thoáng một cái liền mất đi hai mươi vạn lượng bạc, Thuần Vương trong lòng vẫn còn rầu rĩ, uy hiếp Ôn Uyển nói ” Ta đây vì cháu mà mất nhiều bạc như vậy. Ôn Uyển, ta nói cho cháu biết. Chờ sau này, nếu cháu có hạng mục kiếm tiền tốt, nhất định phải có phần ta. Nếu không, cháu không xong với ta đâu.”

Ôn Uyển vô cùng dứt khoát lưu loát gật đầu đáp ứng. Hướng Thuần Vương bảo đảm, nếu như nàng lại tiếp tục làm ăn, tuyệt đối cho hắn là một cổ đông. Thuần Vương lúc này mới cảm giác lấy lại được chút vốn, có cái hứa hẹn này của Ôn Uyển, Thuần Vương mới trở về, cũng không còn bộ dạng trầm trọng như lúc đến.

Ôn Uyển nhân cơ hội hỏi Thuần Vương vừa xảy ra chuyện gì. Ôn Uyển nghe, ông ngoại Hoàng Đế lại muốn quan lại các cấp toàn bộ hiến một năm bổng lộc. Hơn nữa còn lần lượt truyền xuống, liền nhíu chân mày. Nếu thật làm như vậy, nàng có thể bị sẽ bị rất nhiều người chán ghét, hơn nữa có thể hảo tâm sẽ gián tiếp trở hành ảnh hưởng xấu.

Mà Thuần Vương đem chuyện này nói cho Ôn Uyển, nhưng chuyện quan trọng nhất là Trịnh Vương được nhậm chức Khâm sai đại thần cũng không cho Ôn Uyển biết, chỉ đại khái nói mấy câu, Thuần Vương đã trở về. Thuần Vương vừa về tới Vương Phủ, lập tức phái người đi hỏi Ôn công công. Ôn Uyển đến tột cùng có nói như vậy.

“Vương Gia, Ôn công công đáp lời nói, Quận Chúa quả thật có viết, Hoàng Đế thân thể là trọng yếu nhất. Nhưng rốt cuộc là quyên cho nạn dân Đại Tề, hay là cho Hoàng Đế, Ôn công công chưa nói.” Được tin tức này, Thuần Vương coi như biết, Ôn Uyển là bị Hoàng Đế đem làm kẻ chịu trận. Mình cũng bị Hoàng Đế xem thành dê béo đợi làm thịt

Về phần nói là hiến cho dân chúng Đại Tề gặp thiên tai, hay là ột mình Hoàng Đế. Đối với Thuần Vương mà nói cũng là giống nhau. Cho Hoàng Đế, còn không phải là cho Đại Tề, đặc biệt là tại thời điểm nguy cấp như hiện tại. nếu Hoàng Đế không lấy nàng ra làm tấm gương, mới kỳ quái. Sau này vẫn nên khiêm tốn làm việc, kiêm tốn làm việc. Nếu như lại chảy máu nhiều như vậy một lần nữa, hắn cũng không muốn sống rồi. Bất quá nghĩ tới, đi theo Ôn Uyển làm ăn, món tiền này sau này nhất định còn có thể kiếm lại, trong lòng cũng hơi dễ chịu một chút.