Edit: Ngọc Vy
Đem khế ước lấy ra, phái Hạ Thiên cùng một gia đinh hai người tín nhiệm đi theo bọn hắn đi làm thủ tục chuyển nhượng. Thái độ này, khiến cho trong lòng Ngọc Phi Dương kinh ngạc hồi lâu. Việc này theo lý cần chờ lương thực đến, mới có thể đi bước cuối cùng này, nhưng mà bây giờ, vội vả như vậy liền đem khế ước chuyển nhượng. Còn có, Quý Quận chúa vừa nhìn giao kèo liền đáp ứng ký kết, lại không có cò kè mặc cả. Nhìn thế nào, cũng đều thấy cổ quái nha! Dường như có chỗ nào đó không đúng.
Thế nhưng vị Văn đại quan nhân kia thì mừng rỡ, trên mắt ý cười đều nhanh thể hiện đi ra rồi. Ngọc Phi Dương muốn mở miệng ngăn cản, nhưng mà Văn đại quan nhân kia rất mừng rỡ liền đi theo Hạ Thiên cùng một khác gia đinh, vội vã đi đến nha môn, đem khế ước sửa lại.
Khế ước sửa đổi xong, khi trở về cười nói với Ngọc Phi Dương “Ngọc lão đệ, đều nói Quý Quận chúa là khôn khéo cực độ, làm ăn với Thuần Vương cùng Chu Vương cũng không chịu thua lỗ. Không nghĩ tới, lại làm xuống chuyện ngu xuẩn bực này. Cứ như vậy mà tặng không khu vườn cho chúng ta, đưa lễ lớn thế cho chúng ta. Lão ca ta còn không có kiếm lời được số bạc lớn như vậy đâu.”
Ngọc Phi Dương sắc mặt âm trầm nói “Ta cho ngươi biết, bất kể như thế nào, buôn bán này đều phải làm đi.”
Văn đại quan nhân cười ha ha nói “Làm sao? Không cần nửa ngày, tất cả mọi người đều biết Quý Quận Chúa mua lương thực trữ hàng chuẩn bị phát quốc nạn tài (kiếm tiền khi quốc gia đại nạn). Ta đã chuẩn bị xong thuyền, hai khắc sau, ta đi Tây Bắc. Lão đệ, công việc tiếp theo, tất cả đều giao cho ngươi. Thật ra thì ngươi cũng không cần lo lắng tức giận như vậy, Quý Quận Chúa trải qua một chuyện này, nhất định là sẽ xong đời . Không chỉ có tiền bạc, tước vị cũng nhất định là giữ không được, đến lúc đó, nếu ngươi thật có hảo tâm, đưa lên một chút tiền bạc xuống trợ giúp, để cho thấy ngươi đại nhân đại nghĩa .”
Ngọc Phi Dương trợn trừng mắt, nhưng là hắn cũng biết, hắn không thể làm gì tên này được.
Ôn Uyển cầm giao kèo, cười lạnh một tiếng. Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển cười, cảm thấy như bừng tỉnh, cẩn thận hỏi “Quận Chúa, người vội vã muốn gặp Hoàng Thượng như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì a? Tại sao biết rõ đó là cạm bẫy, còn muốn cùng hắn hạ giao kèo này?”
Đến bây giờ, nhìn trên mặt Ôn Uyển cười lạnh. Nàng rốt cục hậu tri hậu giác hiểu, chủ tử của nàng thì ra đã sớm biết rõ, có người muốn mượn chuyện này tính kế mình. Chẳng qua là, nàng thật không hiểu, Ôn Uyển biết rất rõ ràng, tại sao còn muốn chui vào bên trong.
Ôn Uyển cười. Ngọc Phi Dương, đây là gậy ông đập lưng ông. Bằng việc lúc trước toàn bộ thân gia đều tặng cho Hoàng Đế, sẽ không có người nghĩ nàng trữ hàng lương thực. Khi đó nàng vừa muốn đem Cảnh Tú Lâm Viên bán, nhưng lại có rất nhiều cố kỵ. Lần này, đúng lúc đem củ khoai lang phỏng tay tiễn đi. Dùng tiền của bọn họ, nâng cao thanh danh bản thân, chuyện này thực hả hê a. Tin tưởng, sau khi bọn họ biết tin tức, sẽ muốn hộc máu mà chết.
Ôn Uyển tâm tình rất tốt, nói cho Hạ Ảnh biết, nàng đem tất cả tiền bạc t đều đưa cho ông ngoại.
“Quận Chúa, người đem tiền, người đem tiền tất cả đều quyên cho triều đình sao.” Hạ Ảnh thấy mình đã nhìn được rất nhiều chuyện, nhưng vẫn là bị Ôn Uyển dọa . Nàng mặc dù biết Ôn Uyển không có tính toán trữ hàng lương thực, nhưng nàng thật không nghĩ tới, Ôn Uyển hiểu biết cao như vậy. Nàng thật là xem thường chủ tử của nàng, chủ tử của nàng, kỳ thực có tấm lòng nhân từ .
Ôn Uyển khó được nhìn thấy Hạ Ảnh thất thố như vậy liền che miệng cười, bộ dáng con ngươi cũng muốn nhảy nhót. Cười đến vô cùng vui vẻ. Có thể nhìn thất nữ nhân hung hăng như Hạ Ảnh lộ ra bộ dạng này, cũng là một niềm vui nhỏ để hả giận.
Hạ Ảnh liền biêt cái vị chủ tử trước mắt này, không làm thì thôi, làm một chuyện, thì phải hù chết người. Lần trước là chuyện nộp thuế, lần này lại quyên tiền “Quận Chúa, ta thật không nghĩ tới. Quận chúa, người thật là quá mức vĩ đại.”
Ôn Uyển khoát khoát tay, nói đem tất cả tiền đều cho ông ngoại Hoàng Đế, chứ không phải là quyên vào quốc khố.
Hạ Ảnh thái dương co giật rồi, nàng bây giờ là càng ngày càng xem không thấu Ôn Uyển. Nàng mặc dù không rõ Ôn Uyển rốt cuộc gom góp nhiều tiền như vậy để làm gì, cũng mơ hồ suy đoán được hoặc là nói, nàng tin tưởng việc Ôn Uyển làm không phải vì phát quốc nạn tài hơn, nhưng thật không nghĩ tới Ôn Uyển sẽ đem tất cả tiền quyên góp.
Nói đến nói đi, tính tình Ôn Uyển luôn luôn yêu tiền như mạng, hay phải nói là ăn sâu vào trong đầu nàng. Liền ngay cả thiếp thân nha hoàn cũng đều tin tưởng, không thể nghi ngờ. Chớ đừng nói đến người khác.
Dĩ nhiên, trên thực tế, Ôn Uyển quả thật cũng rất thích kiếm tiền, bởi vì đại gia khuê tú ở cổ đại, thật sự là không có chuyện gì để làm. Có thể ở sau lưng làm ông chủ ở nhà buôn bán. Nhưng là lại không thể ở lộ diện trước mọi người, lại càng không thể đi ra ngoài làm việc. Mà khuê tú thường làm là cái gì, đơn giản chính là học vẽ tranh, thêu thùa các loại…, chơi mấy lần, mỗi lần đều bị các nàng buộc làm chút thi từ, nàng liền đặc biệt muốn bỏ chạy a. Thật sự là, quá nhàm chán a. Nhưng thích kiếm tiền không phải là liền thích tiền. Nàng cảm nhận được niềm vui thú của quá trình trước khi kiếm tiền, bởi vì có một loại cảm giác khiến nàng thỏa mãn. Về phần kiếm được bao nhiêu tiền, đối với Ôn Uyển mà nói, chỉ cần chất lượng sinh hoạt được bảo đảm, nhiều tiền ít tiền cũng không có quan hệ gì. Nhưng là Hạ Ảnh thật sự không nghĩ tới , Ôn Uyển thậm chí có tôn chỉ cao như vậy.
“Quận chúa, chuyện này người làm rất đúng. Nếu là Vương gia biết, nhất định sẽ vui mừng vô cùng .” Hạ Ảnh suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là chuyện thu được kết quả tốt vạn phần. Lấy cách thức mà Ôn Uyển quyên tiền, hơn một trăm vạn, ở trong mắt Hạ Ảnh, cùng với kiếm một vạn lượng bạc cũng không có khác nhau. Nhớ lại, Vương gia tuy ngoài mặt mặt trách mắng, nhưng sau lưng cũng là mang nhiều tiền bạc như vậy tới đây, bên trong thư kia một lời vô ích cũng không có, hẳn là đoán được ý định của Quận Chúa .
Nghĩ tới đây, Hạ Ảnh cười tươi như nở hoa. Cũng là Vương gia lợi hại, một chút liền đoán được ý định của Quận Chúa , hai người không chỉ có lớn lên tương tự, ngay cả tâm tư cũng tương thông.
Ôn Uyển ra dấu vài cái, ý là, đoán chừng kế tiếp, sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái nhức đầu. Bởi vì nàng ra mặt, tất nhiên sẽ đắc tội một số người. Nhưng là, Ôn Uyển không hối hận. Hôm nay thấy Ông ngoại Hoàng Đế vì tiền rầu rĩ, già đi nhiều như vậy. Nàng thật rất đau lòng. Cho đến bây giờ, trong lòng nàng, nàng cũng là chỉ có hai người thân nhất, một người là Hoàng Đế, một người là Trịnh Vương. Có thể vào thời điểm người thân nhất của nàng đang cần trợ giúp, giúp bọn họ chia sẻ một chút, nàng cũng rất thích ý . Còn về hơn một trăm vạn lượng kia, không có thì không có. Nàng còn có điền sản, còn có rất nhiều châu báu đồ trang sứ, còn có đất phong, đời này, cũng không phải buồn phiền chuyện tiền bạc. Cho dù không có những thứ này, nàng cũng có thể vượt qua thật tốt.
“Người yên tâm, Quận Chúa, ta sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi.” Hạ Ảnh nghe, trong lòng lộp bộp rơi xuống, rất nhanh đề cao cảnh giác. Hai người nghĩ , căn bản là không phải cùng một cái vấn đề
Mà tin tức Ôn Uyển cùng người ký kết mua số lượng lớn lương thực, chuẩn bị trữ hàng , trong lúc nhất thời mọi người đều biết. Cũng bằng tốc độ nhanh nhất truyền đi ra ngoài.
An thị nhận được tin tức kia, cười ha ha “Thật là trời giúp ta. Thật là ông trời cũng đang giúp ta a, Bình Ôn Uyển, không ngờ ngươi tự tìm đường chết. Lần này, ta xem ngươi chết như thế nào.”
Bình Hướng Hi đã sớm phiền chán An Thị, nhưng mà nghe được đại sự quan hệ tới tồn vong gia tộc, nên cho phép nàng vào thư phòng. Bình Hướng Hi được tin tức, liền ngây người. Sau khi hoàn hồn, nổi giận đùng đùng đi tới Ngõ Bát Tỉnh. Vừa đến phía trước phủ đệ của Ôn Uyển, ở cửa đang đứng rất nhiều người.
“Cái kia, kẻ kia chính là phụ thân của nữ nhân phát quốc nạn tài này. Mọi người đánh hắn, đánh chết … đồ không có lương tâm này.” Một đám côn đồ lang thang bị thu mua, ở trước cửa phủ đệ Ôn Uyển huyên náo, một vài người dân không biết chuyện, tất cả cũng đi theo xem náo nhiệt. Hướng về phía Bình Hướng Hi ném hột gà thúi. Ném cho Bình Hướng Hi toàn thân thối hoắc .
Bình Hướng Hi chật vật vào trong phủ. Hạ Thiên thấy những người này muốn gây chuyện, lập tức cho người ta báo nha môn kinh thành, để cho hắn phái người tới dọn dẹp hiện trường. Nào biết đâu rằng nha môn tới thì tới, bất quá đã là một canh giờ sau rồi.
“Ngươi nói xem, ngươi thật mua số lượng lớn lương thực chuẩn bị trữ hàng, chuẩn bị phát quốc nạn tài hả?” ngón tay Bình Hướng Hi , chỉ còn kém không có đâm vào mắt Ôn Uyển.
Ôn Uyển híp mắt cười gật gật đầu, Bình Hướng Hi giận đến mức lý trí gì cũng không còn, một cái tát hạ xuống. Ôn Uyển cười cười, khuôn mặt châm chọc. Cơ hồ trong cùng một lúc, cánh Bình Hướng Hi đã bị Hạ Ảnh bắt được. Hạ Ảnh dùng sức một chút, xương Bình Hướng Hi thiếu chút nữa bị bóp nát, đau đến nỗi trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh. Phẫn nộ cùng cực “Ngươi cái điêu nô này, người đâu, loạn côn đánh chết.”
Lúc này Hạ Ảnh cũng không cố kỵ, Ôn Uyển làm một việc đại sự kinh thiên như vậy, cho Hoàng Đế một ấn tượng tốt thế, khi truyền ra ngoài, cũng chính là việc thiện bằng trời, nhất định sẽ danh dương thiên hạ. Với hành động phía trước của nàng cũng không sợ người khác nói năng lộn xộn. Hạ Ảnh nếu không phải sợ có người nói Ôn Uyển bất hiếu, ngỗ nghịch phụ thân, thì đã dứt khoát ra tay rồi .
“Ta tại sao lại có thể có nghịch nữ như ngươi? Ban đầu khi sinh ra, tổ mẫu muốn dìm chết ngươi, ta lại ngăn cản. Nếu biết ngươi là súc sinh bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa như vậy, lúc ấy ta nên đích thân bóp chết ngươi. Để không bại hoại gia phong Bình gia ta, ông trời a, Bình Hướng Hi ta làm sao lại sinh ra thứ không bằng súc sinh thế này?” Bình Hướng Hi bi phẫn muốn chết, cả tâm đều muốn chết.
Ôn Uyển vẻ mặt khinh thường nhìn hắn, ra dấu vài cái ” Quận Chúa chúng ta nói, nếu như vậy. Vậy ngươi hãy cùng nàng thoát ly quan hệ phụ tử đi. Nữ nhi như nàng khiến ngươi mất mặt, nàng cũng vì có phụ thân như ngươi mà bi ai đây!”
“Ngươi, ngươi tên súc sinh này. Ta hiện tại đi bảo tộc trưởng mở từ đường, gạch tên ngươi ra. Từ đây về sau, Bình Hướng Hi ta không có loại nữ nhi súc sinh này.” Nói xong, liền phẩy tay áo bỏ đi.
Ôn Uyển nhìn bóng lưng của hắn, cũng chỉ cười. Vui vẻ vô cùng, đây đúng là chuyện vui mà, ra dấu một hồi lâu,tâm tình khoan khoái, mong chờ hiện đầy trên mặt của nàng.
Hạ Ảnh biết ý tứ của Ôn Uyển, nhưng vẫn là lắc đầu”Quận chúa, người cao hứng quá sớm rồi. Tộc trưởng không phải là Ngũ lão gia, không thể cũng hồ đồ giống hắn. Người vì dòng họ cống hiến lớn như vậy, nếu như thật sự muốn gạch tên người ra, tất nhiên còn phải được đồng ý của Quốc Công Gia cùng mấy vị trưởng lão. Thời gian này, tin tức người quyên góp tiền, khẳng định đã lan truyền ra. Khi đó, Bình gia chính là có chết cũng sẽ không cho người xuất tộc .”
Ôn Uyển trong lòng vẫn là ôm một phần vạn may mắn, vạn nhất thành. Vạn nhất thành, có thể cùng những người ác tâm này cắt đứt quan hệ, chuyện thật tốt a.
Tìm được tộc trưởng, vừa nói chuyện Ôn Uyển dự trữ lương thực phát quốc nạn tài. Tộc trưởng hiện tại là nhi tử của lão tộc trưởng. Hắn cảm thấy chuyện này thực sự trọng đại, Ôn Uyển đối với dòng họ cống hiến lớn như vậy. Nếu như không có căn cứ chính xác, thì tuyệt đối không thể đáp ứng cái yêu cầu này.
” Bình gia chúng ta danh tiếng đã như vậy. Nếu lại có một cái nữ nhi phát quốc nạn tài, sau này nữ nhi Bình gia, tất cả đều không thể gả đi. Tộc trưởng, vì con cháu Bình gia suy nghĩ, ngươi phải đem cái súc sinh này xoá tên. Về phần lo lắng của ngươi, ngươi hoàn toàn không cần để ý tới. Chuyện này hoàng thượng biết rồi, nhất định sẽ tước đi tước vị Quận Chúa của nàng.” Bình Hướng Hi tại thời khắc mấu chốt, suy nghĩ cũng sáng tỏ.
Tộc trưởng nghe được phụ thân Bình Hướng Hi của nàng chính miệng nói ra, hắn đã nghĩ Ôn Uyển làm chuyện này, đúng là thật. Tộc trưởng cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nếu Ôn Uyển thật làm chuyện như vậy, hậu quả kia bọn họ cũng không thể lường được . Nhưng vì tính tình thận trọng, vẫn là cho người đi hỏi Ôn Uyển, chuyện này đến cùng có đúng hay không.
Hạ Thiên tự mình tới đây đáp lời “Quận Chúa nửa canh giờ trước quả thật cùng người ta ký khế ước mua hai mươi vạn lượng bạc lương thự. Việc Ngũ lão gia nói, cũng là thật, chủ tử chúng ta nói, chuyện nàng làm, nàng cũng không cần giấu diếm. Tương lai có hậu quả gì, chúng ta một mình gánh chịu, tuyệt đối không dính líu đến bất luận kẻ nào của Bình gia.”
Hạ Thiên kể từ từ khi làm tổng quản ngoại viện, hắn biết tất cả vinh nhục của hắn đều dựa vào trên người Ôn Uyển, đối với Ôn Uyển trung thành cảnh cảnh. Cho dù người ở bên ngoài nói Ôn Uyển như thế nào keo kiệt, đại nghịch bất đạo, hắn cũng không vì thế mà thay đổi. Thậm chí lần này lan truyền Ôn Uyển muốn tích trữ lương thực, phát quốc nạn tài, hắn cũng là làm như không nghe thấy, Ôn Uyển nói bán nhà liền bán nhà, bán sản nghiệp thì bán sản nghiệp, hắn một câu nói thừa cũng không có. Tận tâm làm tốt mỗi một chuyện Ôn Uyển phân phó, đem chuyện bên ngoài xử lý thật thỏa đáng. Những cái khác, hắn không nghĩ nhiều. Về phần Ôn Uyển có phải là thật muốn làm chuyện như vậy hay không, suy nghĩ của chủ tử, hắn không thể đoán mò. Làm tốt chuyện mình nên làm thì tốt rồi.
“Này. . . . . .” Tộc trưởng rối rít. Tại sao một người phát quốc nạn tài, lại có thể đem chuyện này nói đến đương nhiên như vậy. Dĩ nhiên, nếu thật làm chuyện như vậy, cũng nhất định phải xóa tên Quận Chúa . Chẳng qua là, chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Ôn Uyển không phải một người bình thường, nàng cống hiến trong tộc rất lớn . Tộc trưởng cũng vì thận trọng, hướng về phía Bình Hướng Hi nói, cho dù muốn xoá tên, cũng phải được đồng ý của trưởng lão trong tộc, còn có Quốc Công Gia .
Ôn Uyển nhận được tin tức, vì tộc trưởng Bình gia thận trọng mà thở dài một tiếng. Chờ Quốc Công Gia trở lại, đoán chừng sẽ không thành. Khụ, thiếu chút nữa thôi, thiếu chút nữa đã thành rồi nha. Nếu biết trước chuyện này, lúc đó có chết cũng không quyên tiền cho trong tộc. Này thật đúng là không có chuyện chính mình lại gây nên chuyện, gậy ông đập lưng ông a. Ôn Uyển hối hận thật sâu a.
Hàng xóm của Ôn Uyển là Vương đại nhân, hắn đang là ngũ phẩm quan giai. Nhận được tin tức, nhốt mình trong thư phòng, múa bút thành văn, vận dụng từ ngữ sắc bén nhất hà khắc nhất buộc tội Ôn Uyển vô lương cùng đáng hận. Phán xét Ôn Uyển mười phần chính là kẻ hại nước hại dân, thỉnh cầu hoàng đế nghiêm trị.
Văn Đức Điện
Triều thần chờ hoàng thượng đi ra, thấy Hoàng Đế khí sắc so với trước đây tốt hơn nhiều, rất nhiều người trong lòng cũng buông lỏng rất nhiều. Hoàng Đế gần đây trừng trị không ít người, hôm nay khí sắc tốt như vậy, đoán chừng cũng không có nhiều người chịu tội nữa.
“Hiện tại, đầu năm nay có sóng thần, đến 6 tháng thì có lũ lụt, hơn một tháng qua, trẫm vui mừng nhất một ngày này.” Hoàng thượng một lời mở kim khẩu, mở một lời dạo đầu như vậy.
Chúng thần tử nghe, tất cả đều trợn tròn mắt, không hiểu nổi tình trạng, bọn họ làm sao nói tiếp nha! Gần đây Hoàng Đế tính tình quả thật không tốt, phát tác rất nhiều người, rất nhiều người còn đang bị giam trong ngục, nhẹ cũng bị cách chức đuổi về. Hoàng Đế bây giờ nhìn sắc mặt tốt hơn nhiều, nhưng ai biết tiếp theo có phải lại đổi sắc mặt hay không, hiện tại ai cũng không dám nói năng bừa bãi, chỉ sợ nói sai nửa câu mũ ô sa cũng bị tước mất. Một khi làm không tốt, mạng nhỏ cũng không còn.
Hoàng Đế cũng không quản văn võ đại thần phía dưới trong lòng thảo [tính toán, suy đoán] cái gì, vẫn là khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nói “Trẫm còn nhớ rõ, bốn năm trước cũng tại nơi này, trẫm sắc phong Ôn Uyển làm Quý Quận Chúa, còn ban thưởng cho nàng một cây Kim Tiên, nói, nếu ai dám khi dễ nàng, từ hoàng thân quốc thích, cho tới người dân buôn bán nhỏ, chỉ cần ai dám khi dễ nàng, đều dùng roi mà đánh, chết hay sống không cần lo.”
Các vị lão thần trong lòng lộp bộp rơi xuống, tình cảnh này, nghĩ hồi lâu, nhất định cùng Ôn Uyển Quận Chúa có liên quan. Rất nhanh, tất cả mọi người đều có một cỗ cảm giác nguy cơ. Không tốt, phàm là chuyện có liên quan cùng Ôn Uyển Quận Chúa, nhất định cũng sẽ không có chuyện gì tốt. Lần trước là chuyện đóng thuế buôn bán, nháo đến người ngã ngựa đổ, mất gần một năm, mới vào khuôn phép. Khiến cho bọn họ lỗ lã thê thảm. Không thể được, Ôn Uyển Quận Chúa lại làm nên chuyện thiêu thân gì nữa. Ánh mắt các lão thần liền hướng về Bình Hướng Thành.
Bình Hướng Thành thật oan uổng, gần đây hắn ở nhà giữ đạo hiếu, còn có chuyện tình trước đây, nàng ngay cả cửa lớn cũng không ra, hắn làm sao biết là chuyện gì. Trong lòng khủng hoảng, cô cháu gái này không biết lại làm chuyện kinh thiên động địa gì đây. Sẽ không phải thực sự đi tích trữ lương thực đi.
Lúc trước đã nhắc nhở qua, hắn còn có thể làm thế nào, đem nàng nhốt trong phủ. Không đúng, nếu như Ôn Uyển thật là đi tích trữ lương thực, Hoàng Đế sẽ không mang nàng ra làm cớ để nói. Cũng sẽ không khiến tình thế lớn thế này! Nhìn bộ dáng này của Hoàng Đế, cao hứng như thế. Không có khả năng là chuyện kia. Cô cháu gái này, lại làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì, hắn thật là không biết a, trong lòng thầm kêu oan.
“Ngươi nói cho bọn hắn biết, bên trong hộp trong tay ngươi là cái gì?” Hoàng Đế cũng không để ý tới bá quan thần sắc khác nhau, thần sắc vẻ mặt phiêu động.
“Hồi Hoàng Thượng, cái hộp trong tay nô tài đang cầm, thứ trong hộp là tiền mặt Quý Quận Chúa bán toàn bộ thân gia, cùng sản nghiệp một trăm bốn mươi tám vạn bảy ngàn lượng, toàn bộ đều đổi thành ngân phiếu của ngân hàng tư nhân, tùy thời có thể lãnh tiền. Quận chúa đối với Hoàng Thượng nói, nàng đem tất cả tiền tài này đều hiến cho triều đình, nàng vì dân chúng đang gặp thiên tai kia mà hiến một chút sức lực non nớt.” Ôn công công rất tự hào, giọng nói the thé như vịt đực lớn tiếng mà kể.
Lời này vừa xong, phía dưới giống như chết lặng. Ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, không ai nói tiếp. Tất cả đều ngây ngẩn đến hôn mê, người khá hơn chút thì trước mắt dần hiện ra những thỏi bạc trắng lóa. Một trăm bốn mươi tám vạn bảy ngàn lượng bạc, đây thực là một khoản tiền lớn, trời ạ, số lượng lớn như vậy, có thể đem chất đầy một phòng, có thể đem bọn họ đè chết đi. Đây chính là cả đời bọn họ cũng không biết có thể kiếm được nhiều bạc như vậy hay không.
Mà mấy vị Ngự Sử đang mài đao soàn soạt, trong đó còn có người đã thảo xong sổ con. Nghe đến đó, mặt đều cúi xuống, tất cả đều đỏ. Chỉ còn kém đem đầu rụt vào trong đũng quần thôi.
Ánh mắt của Quốc Công Gia cũng muốn trừng rớt ra ngoài. Phản ứng đầu tiên, không phải là nghe lầm chứ? Hắn không phải là nằm mơ chứ, bằng cô cháu gái kia, cái cháu gái vắt cổ chày ra nước, thế nhưng lại đem tất cả gia tài đều quyên góp đi. Cái này cùng trời đổ tuyết đỏ không có khác nhau. Nhưng là ngược lại, chờ xác nhận đây không phải là giả, thì liền mừng như điên, nếu như chuyện này đồn đãi ra ngoài. Tất cả khuất nhục lúc trước của Bình gia, do Nhị lão gia ảnh hưởng không tốt, danh tiếng của Bình gia bọn họ mất đi cũng không khôi phục được. Bình gia, lần này lại có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người rồi.
Tô Tướng sửng sốt một giây đồng hồ, tiếp đó gật đầu tựa như tán thưởng.
Hạo Thân Vương trong nháy mắt ngây ra, cái này cùng suy nghĩ của hắn, quả thực là thiên nhưỡng địa biệt (một trời một vực) khác nhau nha? Bất quá hắn định lực hơn người, rất nhanh liền khôi phục như cũ. Trong lòng thầm nghi hoặc, nha đầu này, thật ngoài sức tưởng tượng a. Nàng làm gì cũng không theo lẽ thường mà làm. Ngay cả hắn, cũng bị lừa gạt bên trong, thậm chí nói, lừa gạt cả thiên hạ. Nha đầu này, trong lòng đến tột cùng đang nghĩ cái gì. Hành động này, đó chính là hai mặt đối lập thật là làm cho người ta chịu không nổi a.
“Các ngươi không tin, trẫm mới đầu cũng không tin tưởng. Cho nên phái người đi thăm dò rồi, lấy được tin tức xác thực, tất cả sản nghiệp danh nghĩa của Ôn Uyển, tất cả đều đổi chủ. Trong đó, Minh Nguyệt Sơn Trang cùng cửa hàng đồ chơi trẻ em chuyển nhượng ột thương nhân, Ôn Tuyền thôn trang cho lão Ngũ, năm thành cổ phần Học Viện Khai Tâm chuyển cho Thuần Vương, cửa hàng son phấn là chuyển cho Hoa gia. . . . . .” Hoàng Thượng hướng về phía thần tử nhất nhất mà nói.
Mọi người có mặt tại đây. Mấy người được chuyển nhượng sản nghiệp của Ôn Uyển, tất cả đều gật đầu. Mọi người, đều trợn trừng mắt, mới vừa rồi tất cả đều mang vẻ mặt hoài nghi, hiện tại trên mặt đều biến nhiều màu sắc. Biến hóa này, thật là làm cho người ta ngay cả phản ứng cũng không kịp, cảm giác đầu tiên, có phải là Hoàng Đế nói sai người hay không? Nhưng mà vẻ mặt của mấy người mua sản nghiệp của Ôn Uyển đã nói cho bọn hắn biết, chuyện này, là thật. Không phải là Hoàng Đế nói đùa với mọi người.
Thuần Vương chờ sau khi xác nhận chuyện này, mặc dù hắn biết, lần này hắn có làm sao cũng đều chạy không thoát, nhưng mà dựa vào thái độ kỳ quái lúc trước của Ôn Uyển thì có thể giải thích tất cả. Nếu trốn không thoát, vậy còn không bằng dứt khoát giả làm người chính trực, cười đối với người chung quanh xác nhận lời Hoàng Thượng vừa nói là thật. Hơn nữa Minh Nguyệt Sơn Trang, ôn tuyền sơn trang, cùng Ôn Uyển góp cổ phần sản nghiệp, nàng có bán. Ôn Uyển cũng đều phái người báo cho hắn biết .
Chu Vương nét mặt dữ tợn chợt lóe. Cái nha đầu này, lúc ấy hắn hỏi nàng định làm gì, nàng thế nhưng nói cho hắn biết là vì tích trữ lương thực. Nguyên lai là vì mua vào cho phụ hoàng với giá thấp. Thật là đáng ghét, cái nha đầu này, lần trước là chuyện thuỷ vận, lần này, thật đúng là đem hắn chơi đùa trong tay. Cùng lão Bát, giống nhau hết sức đáng hận. Chu Vương trong lòng đại hỏa hừng hực.
Mà lời nói của Hoàng Đế…, khiến cho các công huân quý tộc, văn võ bá quan phía dưới tất cả đều á khẩu không tiếng động. Được rồi, hiện tại đến kẻ ngu cũng không dám nói tiếp. Nếu vạn nhất Hoàng Thượng đánh chủ ý, các ngươi nên hướng Ôn Uyển Quận Chúa học tập, chẳng lẽ cũng học Quận Chúa, bán cả nhà. Người ở đây, đều còn có một đại gia đình phải nuôi sống. Không giống Ôn Uyển Quận Chúa, một người ăn no, toàn gia không đói. Huống chi Quận Chúa người ta còn có đất phong. Cả đời không lo ăn mặc .
“Trẫm lúc ấy hỏi Ôn Uyển, hỏi nàng tại sao làm như vậy. Ôn Uyển lúc ấy nói, bạc không có có thể kiếm lại, thiên triều Đại Tề mới là trọng yếu nhất. Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, liền vượt qua được. Ôn Uyển nàng chỉ là một hài tử mười tuổi, liền có lòng lo lắng cho bách tính, lúc nào cũng quan tâm quốc kế dân sinh, tấm lòng như vậy. Biết quốc khố không có tiền, khu vực thiên tai nạn dân không có cơm ăn, đã đem tất cả thân gia đều bán gom góp bạc cứu nạn thiên tai. Triều đình Đại Tề ta nhiều tài năng trụ cột như vậy, chẳng lẽ ngay cả một cái hài tử mười tuổi cũng không bằng. Trẫm tin tưởng, các vị ái khanh đứng tại đây, nhất định cũng như Ôn Uyển, cũng là lo quốc lo dân, trung quân ái quốc, trong lòng còn có dân chúng. Trẫm cũng tin tưởng theo như lời nói của Ôn Uyển, trên đời này không có cửa ải khó khăn nào không vượt qua được. Hiện tại lũ lụt, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, trận thiên tai này nhất định có thể rất nhanh đẩy lùi.” Hoàng đế hăng hái cao giọng nói.
Phía dưới, yên lặng như tờ. Ai cũng không dám nói tiếp, đều cúi đầu, duy trì trầm mặc