Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 144: Ôn Uyển xui xẻo




“Thiếu gia, ý tứ Quận chúa là Hứa gia, không có nhiều quy tắc. Gia tộc họ Hứa, cũng năm sáu năm làm quan, nhưng thanh quan thì không có nghe nói ra, cũng không biết người đề cử…này liệu có tốt hay không. Hay là người đi xem phụ tá kia một chút, vạn nhất không tốt, sẽ đem tai họa cho Tam thiếu gia.” Thượng Đường nghe, lập tức thay đổi sắc mặt. Mình tại sao không nghĩ tới những thứ này! Đến giờ hắn mới biết, mình vẫn còn quá lạc quan ngây thơ rồi, một nữa kiến thức của Ôn Uyển cũng không bằng.

“Không cần phải gấp gáp, huynh mang theo Hạ Thiên đi. Cho dù huynh nhìn không ra, nhưng Hạ Thiên từ nhỏ ở trong vương phủ, hai năm qua cũng cùng rất nhiều người quen biết. Là tốt hay là gian, hắn đều có thể phân rõ ràng.” Ôn Uyển nhìn bộ dạng ảo não của Thượng Đường, không khỏi bật cười.

Sau khi ăn xong, Thượng Đường lập tức chạy tới tìm Thượng Dũng, nói muốn gặp cái phụ tá kia. Thượng Dũng cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn cho là Thượng Đường quan tâm hắn, nên cũng đáp ứng.

Thượng Đường nhìn kỹ, thấy lớn lên cũng nhã nhặn, Thượng Đường nói với hắn mấy câu, tất cả hắn đều đối đáp trôi chảy, thái độ dễ thân. Thượng Đường nhìn thế cũng hài lòng. Nhưng khi nhìn về phía Hạ Thiên thì thấy hướng về mình lắc đầu, trong lòng Thượng Đường có chút kỳ quái. Hàn huyên mấy câu, liền tìm lấy cớ đi ra ngoài.

“Tại sao, có cái gì không ổn?” Thượng Đường cảm thấy kỳ quái, mình cảm thấy rất tốt mà.

“Người này mặc dù trong lời nói quy củ, nhưng lại mang đôi mắt cẩn thận đánh giá công tử, nên thái độ đối với công tử cũng có chút nhiệt tình, nhìn có chút lỗ mảng. Thượng Đường thiếu gia trước không nên đáp ứng, ta cho người đi hỏi thăm hành tung của người này một chút. Làm quan một phương, nhất định phải tìm người thỏa đáng, nếu không, dễ dàng đưa tới tai hoạ. Quận chúa cũng là lo lắng điểm này, mới để cho ta tới đây hỗ trợ xem qua.” Thượng Đường dù sao từ nhỏ cũng đều ở phòng sách quanh năm, lúc này vừa mới được chức quan nhỏ. Còn Thượng Dũng mặc dù cũng làm công vụ một năm, nhưng tiếp xúc bên ngoài khá ít, không có tiếp xúc qua những thứ người thâm sâu. Cũng không tiếp xúc qua đám người cùng chuyện phức tạp khác, nhìn người này lanh lợi, nên cho là không thua kém mình.

“Tốt lắm, cực khổ ngươi rồi.” Thượng Đường tự nhiên biết, Hạ Thiên xuất thân từ Vương Phủ, từng trải nhiều năm, nhìn người so với hắn chính xác hơn. Nên cũng rất tự giác, khiêm tốn tiếp nhận.

Qua hai ngày, liền hỏi thăm được, người này thích đánh bạc, trong nhà có ba phòng di nương. Lúc trước ở Tri Châu làm phụ tá, cũng bởi vì đánh bạc, hư chuyện nên bị đuổi. Ôn Uyển không nói gì, chỉ cho người đem tin tức kia chuyển cho Thượng Đường.

Nuôi nhiều di nương như vậy, không nói thu vào và chi ra không đối xứng, nhưng mà tay chân hễ rảnh rỗi là sẽ đi đánh bạc, không cần Ôn Uyển nói gì, Thượng Đường đã cảm thấy rất là không ổn. Đây cũng không phải là chuyện quân tử nên làm. Thượng Đường rất không hài lòng. Cùng Thượng Dũng bàn bạc về phụ tá kia, nói sẽ tìm một lần nữa, cái phụ tá kia không đáng tin cậy. Thượng Dũng hiện tại cũng nghe theo ý kiến Thượng Đường, hơn nữa hắn cũng biết tất cả người ở bên cạnh Thượng Đường đều là Chi sĩ uyên bác, giao thiệp cũng đều là thế tử gia đình danh giá, bình thời tai cũng nghe nhiều, mắt nhìn so với hắn tốt hơn, nhìn người tự nhiên là chuẩn hơn hắn.

Thượng Dũng tự nhiên uyển chuyển từ chối rồi, phụ thân của tiểu Hứa thị sau khi biết rất tức giận. Cảm thấy Thượng Dũng có chút làm giá. Nhưng vẫn bị quốc công phu nhân đè chế trụ, chỉ sai Thượng Đường đi nói xin lỗi cho xong việc.

Hứa gia bởi vì… có sự cố này, cảm thấy rất mất mặt, nên cũng không quan tâm chuyện này nữa. Lúc trước những sự tình kia, để cho cha mẹ tiểu Hứa thị hận không thôi, vì họ gặp phải không ít châm chọc. Lúc này con rể thật vất vả mới có một cơ hội, nhưng lại làm bộ làm tịch, có thể không tức giận sao?

Cuối cùng, nhạc phụ đại nhân Tô Hiển của Thượng Đường đã đề cử một người họ Khổng hơn 40 tuổi là một lão phụ tá, rất có kinh nghiệm. Ôn Uyển sau khi biết, cũng thấy yên tâm. Tô Hiển đề cử thì người này không có vấn đề. Dù sao, ở quan trường nhiều năm như vậy, đi theo Tô Tướng hơn ba mươi năm, năng lực nhận biết người nếu không có thì không nên lăn lộn nữa, về nhà để vợ nuôi cho rồi.

Thượng Dũng sau khi biết rất cảm kích, hắn tự nhiên biết chuyện này là nhờ đệ đệ mình. Thượng Đường thì như đưa đám, lúc này còn không có đính hôn, lại thiếu ân tình nhiều người như vậy, sau này làm sao có mặt mũi, ở trước mặt thê tử, đầu không thấp hơn vài phần à.

“Quận chúa, tam thiếu phu nhân sinh, sinh một tiểu tử mập mạp” nhận được tin tức, Ôn Uyển dựa theo quy củ, đối đãi với thân thích có qua lại, mà không làm cái gì quá đặc thù. Lễ tắm ba ngày của hài tử, và lễ đầy tháng, bởi vì ở kỳ hiếu tang, cho nên làm rất đơn giản. Chỉ mời mấy nhà thân cận đi qua, ăn bữa cơm. Cũng là Thượng Đường đi, Ôn Uyển không có đi. Tiểu Hứa thị có chút thất vọng. Nàng muốn nhân cơ hội này để cùng Ôn Uyển gây dựng quan hệ tốt, xem ra không được rồi.

Ôn Uyển đối với người Bình gia bài xích theo bản năng, bất kể là ai, chỉ cần là họ Bình, cũng sẽ bị nàng đẩy đi một bên. Lúc trước có chút xã giao là không có biện pháp. Hiện tại có Thượng Đường rồi, nơi nào có thể không dùng. Có người mà không biết dùng, Ôn Uyển cũng không phải là người như vậy.

Thế hệ tử tôn, chỉ cần thủ hiếu một năm. Người hầu thủ hoàn nửa năm áo đại tang. Bằng không, cả nhà đều có đại tang, ở nhà mà không làm gì làm sao sống, nếu là dân chúng bình dân, sao còn mệnh sống. nên cũng biến thông theo hoàn cảnh.

Chờ thêm nửa năm kỳ đại tang, sau nửa năm chay giới, bình thường không thể ăn mặn uống rượu chơi đùa vân vân, tuân thủ quy củ cũng đủ. Chân chính muốn thủ tròn ba năm hiếu chính là con trai không phải con cháu.

Ông cậu giúp Thượng Đường có được chức quan ở hộ bộ, là quan thất phẩm chuyên ghi chép. Hộ bộ là địa phương tốt, giống như Bộ tài chính ở hiện đại vậy, là ngành tốt. Rất nhiều người đều hướng hộ bộ mà vào đây! Thượng Đường vừa ra kỳ đại tang, lúc này đã là thời điểm tháng ba, hắn phải đi hộ bộ làm quan nhỏ.

Ôn Uyển có chút bận tâm sợ đến lúc đó Thượng Đường lại bị khi dễ, ông cậu mịt mờ nói là đến lúc đó Hộ bộ Thượng thư đều phải nghe theo Thượng Đường. Ôn Uyển còn ngây ngốc hỏi, ông cậu, người rất thân với hắn sao? Trải qua Cổ ma ma nhắc nhở, nàng mới nhớ lại Hộ bộ Thượng thư là Tào gia, từng hướng mình đề cập tới hôn sự, sau đó ông ngoại hoàng đế nói mình còn nhỏ, chờ lớn chút rồi hãy nói. Sau đó nhờ Hạo thân vương nhúng tay, chuyện này mới ngưng xuống, không còn nghị luận nữa.

Ôn Uyển bối rối rồi, vô cùng bối rối. Sau đó nổi giận, ông cậu nhất định là cố ý, đúng, nhất định là cố ý. Bằng không nhiều chức vị như vậy, nhiều nha môn như vậy, làm sao lại đi hộ bộ! Cái này, không sao cũng thành có quan hệ.

Ôn Uyển bi phẫn, thoạt nhìn dường như ông ngoại hoàng đế có hướng vào Tào gia a. Nàng cũng không muốn dán lên người nhãn mát Tào gia a! Vạn nhất Tào Tiểu Tam là một kẻ hoa tâm ; không chịu trách nhiệm ; là một oai dưa kém hơn táo; hoặc đến nửa đường chết non, vậy mình chẳng phải biến thành nấm mốc à. Cũng may ông ngoại hoàng đế còn có một chút lòng từ bi, không có chính thức gật đầu, chỉ nói là chờ lớn lên nhìn kỹ hẵn nói. Lúc này tất cả mọi việc chẳng qua là tin đồn. Ôn Uyển rất hi vọng mọi người không nhớ cái tin đồn này nữa.

Qua chuyện này, Ôn Uyển thử nghĩ xem cũng không đúng nha, không phải chuyện này con có Thân vương cùng trang Quận Vương bên kia à. Họ cũng dám trắng trợn thế, lại không sợ hai Vương Phủ truyền ra lời gì. Ôn Uyển trong lòng buồn bực.

Kết thúc áo đại tang, Thượng Dũng lập tức mang theo phụ tá họ Khổng do Tô Hiển đề cử, tới Quý Châu đi nhậm chức. Hứa thị vừa lúc ở cử không bao lâu, bởi vì trong lúc mang thai, bị đả kích, thai không ổn định. Cho nên, hài tử có chút suy yếu, không thích hợp đi đường dài bôn ba. Chờ thêm một đoạn thời gian, bên kia dàn xếp ổn thỏa, hài tử khỏe lên một chút có thể chịu được với đường dài, lúc đó quyết định đi cũng không muộn. Hài tử cổ đại, vô cùng yếu. Lại phải lặn lội đường xa, không nói một đứa bé có tình huống không tốt, còn là hài tử mới sinh ra không lâu, dù là người lớn thì cũng không có bao nhiêu người sức chịu đựng. Tiểu Hứa thị cũng không lo lắng trượng phu ở bên đó làm bậy, hiện tại hiếu tang còn không có thủ xong, trượng phu lại có cơ hội tốt như vậy, tự nhiên sẽ không để sức khỏe xấu được, lộ nhược điểm cho người khác công kích. Nàng đem thân thể dưỡng tốt mới là đúng đắn. Những cái khác, sau này hãy nói.

Thời điểm tháng tư, triều đình xảy ra chuyện, phải nói khu vực duyên hải xảy ra chuyện. Mấy châu phủ Phúc Kiến, gặp phải sóng thần. Nghe nói dân chúng vô cùng đáng thương, không nói ăn ở, ngay cả mặc cũng không có. Ôn Uyển vốn nghĩ là nếu có người nào phát động quyên tiền gì, thì mình cũng đi tham gia náo nhiệt, bày tỏ một chút tâm ý. Nào biết đâu rằng, căn bản là không cần nàng tham gia vào.

Bởi vì triều đình rất nhanh phái người đi Giang Nam chuyển tiền phòng tai họa, tất cả giá hàng trong kinh thành cũng không có chấn động gì lớn. Chuyện này rất nhanh chìm xuống. Ôn Uyển đối với năng lực triều chánh của ông ngoại hoàng đế, có nhận thức sâu sắc.

Phúc Kiến có tai nạn hay không, đối với Ôn Uyển mà nói không quan trọng. Nàng vẫn trãi qua cuộc sống của nàng. Nghĩ tới chờ qua tiết Đoan Ngọ, xem một chút, không có chuyện gì nữa, thì sẽ đi thôn trang. Mùa hè trong kinh thành quá nóng đi thôn trang tránh thật là tốt.

Ở hai ngày trước tiết Đoan Ngọ, cũng không biết Bình Hướng Hi đột nhiên bị thần kinh hay động kinh. Cho người ta truyền lời tới Ôn Uyển, nói tiết Đoan Ngọ phải trở về, người một nhà cùng đón tết trung thu. Thượng Đường gần đây là mỗi ngày đều đến nha môn làm việc, Ôn Uyển cũng không đi đến học viện. Lão sư trở lại, nên nàng không cần đi học viện.

Mỗi ngày phải học tập, làm rất nhiều bài tập, còn phải xử lý chuyện làm ăn, cũng rất lộn xộn.

Thượng Đường thì không sao, bảo Ôn Uyển không cần lo lắng, có chuyện gì để hắn đi thay. Trực tiếp mở miệng nói nàng không rảnh, hoặc bận rộn. Sau này có cơ hội, sẽ ở chung một chỗ, hiện tại thì không được. Người đến truyền lời không có đạt được, Bình Hướng Hi liền tự mình đến mời.

“Quận chúa, trước kia tin đồn nói người bất trung bất hiếu vừa qua khỏi. Hiện tại Ngũ lao gia tự mình mời qua, người cũng nên đi một chút. Nếu người không đi, mọi người sẽ nói người ngỗ nghịch, bất hiếu.” Cổ ma ma khuyên Ôn Uyển.

Ôn Uyển cực kỳ khó chịu, rõ ràng là lừa đời lấy tiếng. Nhưng ở xã hội nơi này, một danh tiếng xấu đối với cô gái mà nói là đả kích trí mệnh (có thể chết người). Nếu không nàng cũng không cần kiêng kỵ như vậy, bị nhiều uất khí còn đổi lại không được gì, trước tình hình thế này chỉ có thể đè nén nhượng bộ. Vừa đến ngũ phòng Bình gia, Bình Hướng Hi liền gọi Thượng Đường vào thư phòng, hai người ở bên trong nói chuyện một hồi lâu.

“Quận chúa, trong ngày thường không có chuyện gì, cũng nên tới lui nhiều một chút.” Phạm Nhị phu nhân đến gần. Ôn Uyển lạnh lùng nhìn nàng, quay đầu, đi theo Hạ Ảnh nói chuyện. Phạm Nhị phu nhân cho là Ôn Uyển để Hạ Ảnh phiên dịch, nào biết đâu rằng Hạ Ảnh căn bản không thèm nhìn nàng, đi theo Ôn Uyển tự nói tụ cười. Phạm Nhị phu nhân đỏ mặt, có chút tức giận.

Chờ món ăn lên đủ, sau đó Bình Hướng Hi mang theo Thượng Đường đi ra, trên mặt Thượng Đường có vẻ cảm kích. Người cha hờ này, đối với cháu tốt như vậy, còn đối với mình, hừ.

“Món ăn gì đây, cố ý không để cho người ăn đúng không?” Thanh San nhìn một bàn toàn rau xanh, không phải là món mình thích, lập tức đập đũa, phát tính tình.

“Những món này điều là do Quận chúa thích ăn. Quận chúa khó được trở lại một chuyến, làm mấy món nàng thích, cũng là đương nhiên. Ngươi làm tỷ tỷ, chẳng lẽ nhường muội muội một chút cũng không được.” Phạm Nhị phu nhân ở một bên, không vội khuyên nhủ.

“Hừ, làm cái gì muốn ta nhường nó. Hiện tại kinh thành người nào không biết nó tiền vô như nước, tự mình mỗi ngày đều ăn sơn trân hải vị. Cũng không còn thấy nó tặng thứ tốt cho ta, ta làm cái gì phải nhường cho nó” Thanh San rất là mất hứng kêu lên.

Ôn Uyển chẳng qua là nhẹ nhàng mà ăn món ăn, cũng không đáp lại.

“Ngươi nhìn nó xem, có đem ta để vào mắt sao? Cha, cha không phải là thường xuyên dạy chúng con, người một nhà phải hòa thuận à. Người cũng nên để Quận chúa này, làm cái gì đó khiến cho chúng ta hòa thuận. Nàng nhiều tiền như vậy, dù sao cũng phải cầm một phần ra ngoài nuôi gia đình. Để cha phải khổ cực nuôi gia đình như vậy, nàng là nữ nhi, một chút cũng không biết thương cảm” Thanh San tức giận kêu.

Ôn Uyển xem như mình không nghe, tiếp tục tinh tế nhai lấy cơm trong miệng. Đối với biểu hiện trên vẻ mặt từng ngươi, xem như không nhìn thấy.

“Thanh San, lời này của muội, sau này không cho nói, mặc dù Quận chúa có thể kiếm tiền, tiền kiếm được cũng không ít, nhưng cũng là do nàng tự kiếm. Lại không cầm trong nhà một phân tiền làm vốn, là tự nàng dùng tiền riêng để kiếm, nên tiền đó chỉ có thể là của nàng. Cha tại sao có thể để cho nữ nhi cầm tiền riêng của mình nuôi gia đình, đây chẳng phải hoang đường sao. Truyền đi a ngoài, cha làm sao có thể gặp người ta” Thượng Kỳ nghe, còn không đợi Bình Hướng Hi nói gì, đã tự mình nổi giận, buông đũa xuống, khiển trách.

Phạm Nhị phu nhân sắc mặt biến đổi, cúi đầu có chút tức giận. Thượng Lân thì lại kêu “Tiền riêng, tiền riêng của nàng so với mọi nhà chúng ta đều nhiều hơn. Lấy ra một chút cho chúng ta, cũng không quá đáng. Đại ca, huynh nói xem có phải không?.”

“Chính là nhiều hơn nữa, chúng ta cũng không thể nghĩ đến. Thời điểm ở riêng cũng chia không ít điền sản cùng cửa hàng, còn có tòa nhà hai nơi, cha mỗi tháng đều có bổng lộc, cuộc sống cũng không khó khăn, trong nhà chúng ta lại không thiếu ăn thiếu mặc. Các ngươi muốn tiền của Quận chúa làm cái gì? Quận chúa có bao nhiêu tiền, thì có quan hệ gì đến chúng ta. Có câu Quân tử ái tài, làm người phải hiểu được thỏa mãn, không nên đi lấy cái không thuộc về mình. Phải nhớ tiền phải tự mình kiếm” Thượng Kỳ mất hứng nói tiếp.

“Ca, huynh đứng về phía người nào, làm sao mà huynh luôn giúp đở nàng nói chuyện vậy, nàng cho huynh chỗ tốt gì?” Thanh San nghe vậy, kìm nén không được phẫn nộ trong lòng, đối với chỉ trích của ca ca mình.

“Ta chỉ nói sự thật” Thượng Kỳ đối với bộ dạng đệ đệ muội muội mình, cũng rất nhức đầu. Không biết tại sao. Ôn Uyển đối với gia đình mình, tuy nói không tốt, nhưng tuyệt đối không xấu. Vốn chính là cùng cha khác mẹ, không có sống cùng nhau, không thân cận cũng là bình thường. Hiện tại thân phận Ôn Uyển quý trọng, đồ đạc của nàng cũng không thể đụng vào. Nguyện ý cho, đó là nàng hiếu thuận, không muốn cho, bọn họ cũng không thể làm gì được. Tại sao mọi người lại la hét bắt cho, nghĩ như vậy không thông, nên đối với nàng rất đồng tình.

“Đại ca, huynh nói. Nàng có nên cầm một chút tiền ra ngoài trợ cấp cho gia đình hay không?” Thanh San nhìn Thượng Đường vẫn cũng không nói chuyện, quay đầu lại hướng về phía Thượng Đường.

Thượng Đường đối với bọn hắn đột nhiên đặt câu hỏi, không biết nên làm sao nói tiếp. Không biết trả lời thế nào, mà không trả lời cũng không được, cuối cùng nhìn Ôn Uyển vẫn không nhúc nhích “Ôn Uyển làm sao làm, ta cũng không nói. Những thứ tiền vốn làm ăn kia, cũng là tiền đồ cưới nương để lại uội muội. Muội muội nguyện ý lấy ra một chút, tự nhiên là tốt. Muội muội không muốn, cũng là thiên kinh địa nghĩa, chúng ta ăn mặc chi phí, cũng chưa xài qua trong nhà một phân tiền. Trong nhà cũng không phải quá khó khăn, tại sao Ôn Uyển nhất định phải lấy tiền ra ngoài nuôi gia đình. Hơn nữa, muốn nữ nhi chưa giả nuôi gia đình, nói ra, đối với danh tiếng làm quan của cha cũng có trở ngại. Cha thấy đúng không?”

Thành công đem cầu đá cho Bình Hướng Hi, mấy người đều nhìn chủ nhà. Bình Hướng Hi giật giật đôi môi, không nói gì. Quay nhìn lại nghĩ là Ôn Uyển sẽ rất thất vọng, không ngờ Ôn Uyển ở tại đằng kia từ từ ăn, ăn được đặc biệt ngon, dường như thức ăn kia có mùi vị ngon nhất trên đời.

“Đây là ta đặc biệt phân phó đầu bếp làm, cũng may Quận chúa thích ăn. Xem ra, cũng không uổng phí tâm ý của ta một phen” Phạm Nhị phu nhân nhìn thấy, cười nói.

“A, không thể nào, Ôn Uyển cực kỳ không thích ăn cây củ cải cùng khổ qua, còn có rau cải chua. Món ăn phía trên này, cũng mấy thứ Ôn Uyển không thích ăn. Người từ nơi nào hỏi thăm vậy” lúc đầu tưởng là nghe lầm, lúc này, Thượng Đường cũng không nhịn được mà hỏi.

Phạm Nhị phu nhân nhìn Ôn Uyển từ đầu tới cuối chỉ gắp ba món trong chén ăn, lập tức đỏ mặt. cái tên gác cổng đáng chết, cầm bạc của mình, lại ình sai tin tức.

Ôn Uyển để đũa xuống, nhìn Thượng Đường “Quận chúa nói, nàng ăn xong rồi. Hỏi thiếu gia ăn xong chưa, nếu cũng ăn xong rồi, vậy thì cùng nhau trở về thôi”

“Ăn xong rồi, chúng ta trở về.” Nói xong, hướng Bình Hướng Hi nói một tiếng, liền chuẩn bị cùng Ôn Uyển đi. Thì bị Bình Hướng Hi cho gọi lại.

“Đây chính là thái độ ngươi làm con gái à” Bình Hướng Hi sắc mặt thật không dễ nhìn.

“Quận chúa hỏi người, bọn họ lời này là có ý gì, chẳng lẻ, còn muốn phân một nửa sản nghiệp cho người, hoặc là, đưa cho nhi tử nữ nhi của người?” Đem Bình Hướng Hi nghẹn nói không ra lời.

“Cái gì gọi là nữ nhi nhi tử của cha, chẳng lẻ ngươi không phải là nữ nhi của cha?” Thanh San lớn tiếng .

“Chính là một con chó con mèo, cũng sẽ đối xử tử tế với Tiểu miêu tiểu tế của mình, còn người này? Thật là phụ thân sao?” Hạ Ảnh căn bản không đợi Ôn Uyển nói gì, liền lên tiếng.

“Nếu cha mẹ không tốt, đó cũng là cha mẹ. Có bản lãnh, ngươi cũng đừng có họ Bình.” Thanh San nhìn chằm chằm Ôn Uyển, trong lòng rất căm phẫn.

“Thanh San, ngươi câm miệng lại, không nói lời nào sẽ không ai nói ngươi câm.” Thượng Kỳ quát lớn. Nhìn ca ca thịnh nộ, Thanh San vẫn còn có chút sợ, không nói thêm gì nữa.

“Cha, con cùng muội muội trở về đây” Thượng Đường nhìn không hoàn cảnh không ra làm sao này, liền nhanh chóng cắt đứt.

“Ta tiễn các ngươi.” Phạm Nhị phu nhân biết, mục đích hôm nay muốn cùng Ôn Uyển hùn vốn làm ăn đã không đạt. Đành để sau này từ từ tìm cơ hội.

Tại lúc ra cửa, Phạm di nương một mực dặn dò Ôn Uyển, rất là ôn hòa kêu Ôn Uyển bình thường trở lại nhiều một chút. Ôn Uyển cách nàng ba bước. Phạm di nương đến cửa, nghĩ kéo tay Ôn Uyển, Ôn Uyển lạnh lùng nhìn nàng một cái.

Cổ ma ma rất là khinh thường nói “Ngươi cũng xứng đụng vào Quận chúa sao?”

Phạm di nương mặt hết trắng rồi đỏ, đỏ rồi lại trắng. Bình Hướng Hi muốn khiển trách, nhưng nhìn bộ dạng Ôn Uyển tự tiếu phi tiếu, món đồ nắm trong tay chợt lóe sáng, miệng hắn dường như đút một bánh bao lớn, ngăn miệng cái gì cũng không thể nói ra.

Bên này còn đang rất mơ hồ, không biết làm sao Thượng Đường đứng ở một mặt khác, đột nhiên đến Phạm di nương bên này, hướng bà bầu đụng tới. Thượng Đường kinh hãi, cũng may cuối cùng một khắc bị Hạ Ảnh kéo ra, bất quá Phạm di nương cũng té ở trong ngực nha hoàn. Đem nha hoàn kia ngã trên mặt đất. Một trận luống cuống tay chân. Sau đó vừa mời đại phu, vừa hốt thuốc.

“Thê thiếp các ngươi làm trò tranh thủ tình cảm bực này, ít kéo Quận chúa chúng ta đi vào. Nếu lại có lần tiếp theo, ta sẽ không ngần ngại đẩy một cái.” Hạ Ảnh rất là khinh thường nói. Ôn Uyển ở bên cạnh ra dấu mấy cái.

“Lão gia, Quận chúa nói, sau này vẫn không nên gọi nàng tới nơi này, rất xui. Cũng đừng nghĩ tới dùng hiếu đạo để áp chế nàng, khiến cho Quận chúa phát cáu rồi, ai cũng không có quả ngon để ăn.” Hạ Ảnh nói xong, thì nhìn thấy Ôn Uyển ôm bụng, đau đến ngồi chồm hổm trên mặt đất.

“Quận chúa, Quận chúa, người làm sao vậy? Thái y, nhanh đi kêu thái y, nhanh đi.” Hạ Ảnh giật mình. Nàng cũng không nhận ra Ôn Uyển đang giả bộ.

“Quận chúa do ăn thức ăn tương khắc, cũng may tương đối nhẹ. Nếu nặng hơn nữa một chút, có thể sinh mạng nguy hiểm. Sau này cần phải coi chừng” Vương thái y cũng có chút ít lo lắng nói.

“Nói, ngươi có phải cố ý hay không?” Hạ Thiên bộ dạng tức giận hỏi phạm Nhị phu nhân..

“Quận chúa, lão gia, ta thật không có. Ta không biết chuyện gì xảy ra” Ôn Uyển uống thuốc, đã khá nhiều. Rất chán ghét nhìn thoáng qua người chung quanh. Kêu đem kiệu tới mang mình trở về nhà.

Bình Hướng Hi vừa tức vừa hận, nhưng phát tác không được. Lúc trước Đức Phi thịnh sủng trong cung, hoàng thượng cũng có thể trừng phạt, đừng bảo mình chỉ là một cái quan viên nho nhỏ. Vốn là muốn hòa hoãn một chút quan hệ, bây giờ nhìn lại, cái này vĩnh viễn không giải được! Hơn nữa, chỗ yếu của mình còn ở trong tay nàng. Nữ nhi này, sau này coi như không có sanh đi! Hay là ít qua lại cho thỏa đáng.

“Quận chúa, chúng ta tra xét không ra. Nữ nhân kia, nàng chỉ muốn nịnh bợ người, ta cảm thấy được không cần thiết hại người.” Hạ Ảnh làm sao cũng muốn không thông.

“Không phải là nàng, hẳn là An thị. Nhưng kỳ quái, chỗ này của ta quản nghiêm như vậy, nàng không thể nào biết ta ăn món nào. Nơi này, vấn đề rất lớn!” Ôn Uyển cười lạnh. Còn chưa nói xong lời, nơi này sau lưng khẳng định còn có người sai sử. Người nào, lại muốn đưa mình vào chỗ chết. Cũng may mình ăn không nhiều lắm, vừa phát hiện có cái gì không đúng là tìm thái y. Nếu không, cứ không minh không bạch mà chết đi.

“Quận chúa, người yên tâm, ta sẽ cho nàng yên lặng không một tiếng động mà chết.” Hạ Ảnh vừa xin vừa nói .

“Không cần, làm cho nàng yên lành mà sống, hảo hảo mà sống” Ôn Uyển trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh. Rất nhanh đến nỗi Hạ Ảnh cho đó là ảo giác.

Trên thực tế, chuyện lần này, hoàn toàn ngoài ý muốn. Vương thái y nói, hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Thức ăn hôm đó, căn bản là không tồn tại tương khắc. Cho nên, hắn rất hoài nghi, ở trong một món ăn có một vị thuốc tương khắc cùng với thuốc Ôn Uyển uống mỗi ngày, cho nên mới xuất hiện hiện tượng trúng độc rất nhỏ. Mấy ngày nay hắn thử dò xét, thật đúng là phát hiện. Căn dặn nàng sau này phải cẩn thận. Hơn nữa còn viết những điều và những thứ cần chú ý ra.

Ôn Uyển buồn bực hỏi “Trước kia không biết sao?”

Vương thái y lắc đầu “Trước kia thật không có phát hiện, đây là lần đầu tiên phát hiện.”

Ôn Uyển buồn bực, không nghĩ tới mình còn làm chuột trắng một trận, quả là oan uổng. Nhưng có kinh nghiệm lần này, Ôn Uyển để cho Vương thái y, đem đồ vật lúc trước so sánh một chút, đối với thức ăn tương khắc phải cặn kẽ hiểu rõ. Chuyện như vậy, Ôn Uyển cảm thấy, đụng phải chuyện lần này, với thêm chuyện lần trước, nếu chết nữa khẳng định có thể xuyên qua một lần nữa.

Chẳng qua, nàng cảm thấy nàng cùng người ngũ phòng, cùng Bình gia tương khắc. Không phải là nàng khắc bọn họ, là bọn họ khắc nàng. Mỗi lần tiếp xúc, cũng không có chuyện gì tốt.

Qua kỳ áo đại tang, cũng cùng mấy người tỷ muội có lui tới. Hiện tại bên trong tám người, có ba người đặt hôn sự. Còn dư lại Như Vũ, Mai nhi, Tịnh Thu, Vũ Đồng và Ôn Uyển.

Như Vũ sở dĩ không có đính hôn, là bởi vì Hải gia có quy tắc, cô gái phải qua thi đậu Chi Lễ mới có thể đính hôn. Vũ Đồng thì không thể, bởi vì nàng cùng Ôn Uyển bằng nhau, hiện tại cũng mới 10 tuổi, nhỏ vô cùng.

Mai nhi ở lễ mừng năm mới giúp đỡ Hoa phu nhân quản gia, quản được ngay ngắn rõ ràng. Chuyện này truyền ra ngoài. Vô tình phá vỡ tin đồn Mai nhi không thích quản gia, chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt. Hiện tại người làm mai đều đạp phá cánh cửa. Là bởi vì lúc trước có chuyện kia, nên mẹ nàng nói, lúc này phải cố gắng cẩn thận nhìn tốt. Dè đặt lại xảy ra chuyện như vậy nữa, làm cho người ta để ý.

Qua năm Tịnh Thu cũng 11 tuổi, nhưng luôn rất ai oán. Để cho Ôn Uyển vừa nhìn, lính quýnh, nghĩ tới, sẽ không nhỏ như vậy mà tư Xuân đi! Hơn nữa, chưa già mà ai oán như vậy, không biết còn tưởng rằng thiếu tiền nàng. Theo bản năng, Ôn Uyển cũng không quá thích Tịnh Thu. Chẳng qua là, ngoài mặt không biểu hiện như vậy, thật rất không hi vọng cùng nàng lui tới.

Hỏi mới biết được, Như Vũ giúp đệ đệ nàng mời sư phó, dạy một thời gian ngắn, nói câu, gỗ mục không thể điêu khắc. Ý là rễ đã hư rồi, muốn nó trở lại rất khó, trừ phi cho vào trong quân doanh đi rèn luyện, chân chính để cho hắn chịu khổ, nếu không, không thể thành tài được. Đệ đệ của nàng đâu phải là người có thể chịu khổ, sau khi biết chuyện kinh thiên động địa này, mẹ kế nàng cầu tình.

Ôn Uyển vừa nghe, liền biết cưng chiều sẽ bị chết, biết cái kế sách của mẹ kế kia đã thành công. Nhưng nghĩ tới lúc trước nghe được cái bát quái kia. Cảm thấy cô gái kia, vì đệ đệ hy sinh mình, đúng là đáng khâm phục. Ôi, nữ nhân nơi này, giở tới giở lui vẫn là mấy thủ đoạn này, suy nghĩ mưu kế tới mưu kế lui địa vị cũng vẫn chỉ được một phần ba. Nhưng cái thế giới này, nữ nhân tuổi thọ quá thấp, hơn nữa ngày ngày ra cửa đều gây sự, nên mới có nhiều bà mẹ kế được sinh ra

Duy nhất cùng lúc trước là không giống nhau chính là, vài người khác nói giỡn. Bởi vì Ôn Uyển muốn nghiêm túc chọn chị dâu, chọn tới chọn lui dù sao cũng là người một nhà. Cho nên, đặc biệt trêu chọc. Vốn ban đầu là Ngọc Tú nhưng lại bị người khác định hôn rồi, nàng đối với Ôn Uyển có phần ái ngại. Nhưng sau người đặt hôn lại là Chân Chân, thì cảm thấy không có gì. Nhân duyên do trời định, lời này một chút cũng không giả.

Thượng Đường hiện tại đã là cháu rể của Tể tướng đại nhân, những người đó tất cũng sẽ cho chút mặt mũi. Cho nên, cũng không có ai gây khó khăn với hắn. Cộng thêm Ôn Uyển cách ba ngày là cho người tặng đồ tốt tới, để cho Thượng Đường kết giao. Nếu nói cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ đoản (ăn thịt người khác thì miệng đuối lý, bắt chẹt người khác thì tay bị khiếm khuyết). Thượng Đường lại rộng lượng, ở hộ bộ nhậm chức, vẫn cẩn trọng, không trộm gian hay dùng mánh lới. Người bên cạnh cũng nắm không được chỗ yếu của hắn. Cuộc sống trôi qua, xem như không tệ.