Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 110: hào đánh cuộc




Edit: Osicase

Hoa Nha Tử vén lên khăn voan đỏ( khăn chùm đầu của cô dâu ngày xưa), sau khi thấy tiên nữ trên trời, thì cảm thấy mình giống như đang nằm mơ. Sau khi vui mừng, không có nói nhiều, lập tức đem người đụng ngã làm việc. Giày vò Thanh Thủy nửa đêm, chết đi sống lại . May mắn Thanh Thủy không phải là đại cô nương, bằng không, rất có thể bị hắn giày vò đến chết.

Hoa Nha Tử làm xong việc, vù vù ngủ. Thanh Thủy nhìn nam tử đã chìm sâu vào giấc ngủ, ngũ đại tam thô, mới vừa đối với mình, cũng rất lỗ mãng. Làm gì giống với đêm động phòng hoa chúc đầu tiên của mình, đầy nhu tình mật ý . Nghĩ tới người nam nhân kia, trong lòng một trận quặn đau.

Ngày hôm sau, sáng sớm Thanh Thủy chuẩn bị đứng lên . Lại đánh thức Hoa Nha Tử, hỏi nàng làm cái gì. Thanh Thủy nói muốn cho bà bà thỉnh an.

Hoa Nha Tử nói”Nương còn chưa ngủ dậy đâu! Nàng ngủ tiếp đi, hôm qua bị ta quấy đến nửa đêm, nàng khẳng định cũng không ngủ đủ. Tiếp tục ngủ đi! Hiện tại cũng không phải là ngày mùa, ngoài trời còn rất lạnh, ngủ thêm một lúc cũng không có gì đáng ngại.”

Nói xong, đem người kéo đến trọng lòng ngực của mình, nói thầm, có vợ thật tốt . Một hồi liền ngủ thiếp đi. Nghe hắn nói như thế, nàng cũng thật sự không có ngủ đủ, một chút liền ngủ mất.

Vừa cảm giác ngủ thẳng giờ Thìn, Thanh Thủy tỉnh lại nhìn trượng phu đã sớm không thấy đâu. Vừa hỏi thời gian nha hoàn bên cạnh, không ngờ đã hơn tám giờ sáng. Thanh Thủy trong lòng thầm kêu hỏng bét, bị làm cho sợ đến nỗi bằng tốc độ nhanh nhất vội vàng mặc quần áo tử tế, vội vàng lo lắng chạy tới nhà giữa. Mẹ chồng và trượng phu đang ở bên trong chính sảnh, chờ nàng đến, thì vội vàng đi đến tạ lỗi.

“Làm sao lại nhiều lễ tiết như vậy, con hôm qua khẳng định chịu tội rồi, ngủ nhiều không có gì đáng ngại. Ngồi xuống ăn điểm tâm đi” nói xong, Thúy Vi ở một bên lập tức thêm cơm cho bọn họ. Nhìn lão công của mình ăn ba chén cơm to, Thanh Thủy trợn mắt hốc mồm, cũng may nàng được dạy bảo đến nơi đến chốn, nên không có kêu ra tiếng .

Cơm nước xong, Hoa Nha Tử đi xử lý chuyện trong thôn trang. Dư mẫu vừa chuyển ra một đống sổ sách lớn, vừa nói: “Con dâu, sau này cái nhà này liền giao cho con. Lão bà tử ta rốt cục cũng có thể thoải mái, hưởng thụ cuộc sống những ngày thanh tịnh rồi. Bằng không sẽ bị những việc này làm ệt chết”

Nhìn phong cách hành sự ở nơi này cùng lúc trước hoàn toàn không giống nhau, trong chốc lát Thanh Thủy cũng không có phục hồi tinh thần lại. Trước kia vì quyền quản gia, Bao lão phu nhân và dì đấu đá đến nỗi trời đất chướng khí mù mịt. Mình cũng thường thường vô tội bị liên lụy. Thanh Thủy nghĩ tới, có thể là hao hụt rất lớn, muốn mình dùng đồ cưới bổ sung sao! Nhưng vừa nhìn sổ ghi chép, dĩ nhiên, lại là những vòng tròn, hình vuông, hình người nhỏ. Một vòng tròn đại biểu một lượng bạc, một hình vuông đại biểu mười lượng bạc, một hình người nhỏ đại biểu một trăm lượng bạc.

Tính toán lại, không ngờ có thể tiết kiệm được hơn bốn trăm lượng. Ở nông thôn, hơn bốn trăm lượng là rất nhiều. Thanh Thủy rất chăm chỉ xem đem tất cả sổ sách đều xem một lần. Đang rất mệt mỏi, thì thấy trượng phu của mình cầm bó Hoa đi vào.

Thanh Thủy kỳ quái hỏi, Hoa Nha Tử cười nói: không phải các cô nương, phu nhân trong kinh thành các nàng đều thích hoa sao, ta thấy đẹp, liền hái về cho nàng”.

Trong lòng Thanh Thủy xẹt qua một dòng nước ấm, cười nói cám ơn. Hoa Nha Tử nhìn Thanh Thủy làm việc, nhìn chữ viết xinh đẹp kia, thì cảm thấy vô cùng tự hào. Thanh Thủy có chút ngượng ngùng chuẩn bị đứng lên. Hoa Nha Tử bảo nàng cứ ngồi, tiếp tục làm việc. Thanh Thủy cúi đầu tiếp tục viết chữ.

Một hồi không thấy có động tĩnh, ngẩng đầu, thấy hai mắt sáng lấp lánh của Hoa Nha Tử đang nhìn mình. Mặt Thanh Thủy thoáng cái ửng đỏ lên, hỏi, phu quân đang nhìn cái gì.

“Ta đang nhìn vợ ta, vợ ta thật xinh đẹp” nói xong, liền đem nàng ôm vào trong ngực, ở trên mặt nàng hôn một cái thật sâu. Mặt Thanh Thủy đỏ đến nỗi giống như tôm luộc, Hoa Nha Tử thấy vậy trong lòng ngứa ngáy. Liền động thủ cởi xiêm y của Thanh Thủy.

Thanh Thủy cực kỳ sợ hãi, nói không thể. Hoa Nha Tử kỳ quái hỏi, tại sao. Thanh Thủy nói không thể giữa ban ngày ban mặt làm chuyện bừa bãi. Nha Tử cảm thấy kỳ quái nói, ta ôm vợ ta, cũng không phải người khác. Nói xong liền động thủ. Thanh Thủy khẩn trương, nói, nếu như bị mẹ chồng bắt gặp, sẽ bị khiển trách .

“Nàng yên tâm, Nương biết, sẽ rất cao hứng . Nương lại muốn ôm thêm tôn tử mập mạp từ lâu, cho nên chúng ta phải cố gắng nhiều hơn.” Nói xong, dùng cả tay chân, chỉ một lát đã đem y phục trên người cởi hết, chọc ghẹo. Cho tới bây giờ Thanh Thủy không có làm chuyện này vào ban ngày, vừa thẹn vừa giận, nhưng không dám phản kháng lại Hoa Nha Tử. Liền chịu như vậy, đến giữa chừng, mình thế nhưng không tự chủ kêu ra tiếng . Cắn chặt răng, không muốn kêu thành tiếng đi ra ngoài.

Hoa Nha Tử ôm Thanh Thủy xụi lơ ở trong ngực, nhìn nàng cắn chặt bờ môi đến nỗi đỏ bừng, thì có chút đau lòng nói “Nàng yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng. Sau này cũng không cần phải chịu đựng như vậy, sinh hoạt vợ chồng, là thiên kinh địa nghĩa, không ai chê cười nàng. Bọn họ biết, chỉ biết hâm mộ chúng ta ân ân ái ái .”

Ánh mắt Thanh Thủy rất phức tạp nhìn Hoa Nha Tử, cúi đầu, không nói chuyện.Tất cả mọi thứ ở nơi này, hình như đều không giống với lúc trước. Tất cả quy củ học được đều không dùng được, khiến cho nàng nhất thời có chút luống cuống. Hoa Nha Tử biết ngày một ngày hai, cũng không thể khiến nàng tín nhiệm, biết nóng lòng cũng không ăn được đậu hũ nóng. Nhưng, thời gian còn dài không cần phải vội, tại thời điểm này cũng không phải vội.

Giữa trưa ngày thứ hai, liền mang theo Thanh Thủy lên đường. Ngày thứ ba lại mặt, cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải có. Thanh Thủy nói, không cần. Hoa Nha Tử nói, sao có thể không trở về được! Hắn kiên trì, mang nàng lại mặt.

Chờ khi hắn đến lại mặt, Nhị lão gia nằm ở trên giường bệnh biết được nàng lại mặt, biết nàng vẫn gả cho cái hán tử lỗ mãng mà ông ta vạn phần không đồng ý kia, lập tức sai hạ nhân đem hai người đuổi ra ngoài. Sai người ta tiện thể nhắn lại, cho tới bây giờ ông ta không có sinh ra nữ nhi này.

May có tiểu Hứa thị được tin tức, đón bọn họ vào phòng lớn. Đại phu nhân rất nhiệt tình tiếp đón. Cũng không có nhìn Hoa Nha Tử một cái. Hai người ăn xong cơm trưa, liền trở về. Lúc trở về, đem người chăm sóc đứa nhỏ( ý nói con gái Thanh Thủy) trả lại cho tiểu Hứa thị, Tình Tình cũng mang theo về.

“Không có chuyện gì, sau này, chúng ta hảo hảo sống cuộc sống của chúng ta.” Nhìn Thanh Thủy sắc mặt tái nhợt trầm mặc không nói gì, Hoa Nha Tử rất đau lòng, khẽ an ủi.

Thanh Thủy nhìn trước mặt trượng phu của mình, bị khuất nhục( áp bức và lăng nhục) như vậy, thế nhưng không có trách tội mình, ngược lại còn an ủi mình. Ôm Hoa Nha Tử, lớn tiếng khóc lên. Khóc nửa ngày, giống như muốn đem tất cả những ủy khuất mấy năm nay, đều phát tiết đi ra ngoài. Hoa Nha Tử vẫn ôm nàng, Thanh Thủy khóc mệt nằm ngủ ở trong ngực trượng phu.

“Tên hỗn đản này ” Hoa Nha Tử thấp giọng mắng một câu, sau đó không nói cái gì nữa.

Bình quốc công phủ

“Quận chúa làm sao có thể tìm cho Thanh Thủy một nông dân lỗ mãng như vậy? Khắp kinh thành tìm không được một gia đình tốt sao, vừa nhìn người nam nhân kia, chính là người quê mùa. Quận chúa làm sao lại tìm một gia đình như vậy ” thế tử phu nhân tiếc thay cho Thanh Thủy, cả đời này, chỉ là một bà tử ở nông thôn.

“Sĩ diện, thì phải khổ thân. Có ở bên trong áo mới biết áo ấm hay không, chỉ cần cuộc sống trôi qua yên bình ổn định là đủ, cần những thứ mặt mũi kia làm cái gì. Hoa Nha Tử nhìn lỗ mãng, nhưng cũng là người thương yêu vợ. Quận chúa, vì Thanh Thủy tìm một người chồng tốt, đứa nhỏ này, sau này sẽ không phải chịu khổ nữa.” Đại phu nhân than thở. Thế tử phu nhân rất khó hiểu nhìn mẹ chồng của mình.

“Con nói xem cô gái nên tìm một nam nhân tốt thương con yêu con, bảo đảm cho con có cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc; hay là tìm một người có thể mang đến cho con cuộc sống bề ngoài ngăn nắp, nhưng bên trong mỗi ngày phải ứng phó một đống chuyện mỏi mệt không chịu nổi, còn phải lo lắng đề phòng sự tồn tại của thiếp thất? Đây chính là vấn đề mặt mũi cùng bên trong áo ấm. Quận chúa đối với Thanh Thủy, coi như là tình ý nặng” Đại phu nhân trong mắt có vui mừng, cùng kính sợ.

Thế tử phu nhân cúi đầu, không có trả lời. Chủ yếu là, bản thân nàng không hiểu được. Đại phu nhân quản Thượng Hoành rất nghiêm, ít nhất đến bây giờ, bên cạnh Thượng Hoành cũng chỉ có một nha hoàn thông phòng lúc trước, còn có Tuyết di nương; mà hai di nương, nếu như dám mê hoặc lòng người, không nói nàng, chính là Hứa phu nhân cũng không tha cho.

Đại phu nhân cũng ăn không ít thiệt thòi của thiếp thất, cũng may Lưu di nương mặc dù hay chèn ép Đại phu nhân, nhưng có một điều, bà chưa làm qua. Đó chính là không động tay động chân đối với mấy thiếu gia. Cho nên Đại phu nhân cũng nhịn được bà, thấy phiền liền đem bà cấm túc ở trong tiểu viện của mình. Có bà coi chừng, vợ chồng Thượng Hoành cũng ân ân ái ái. Nhìn xen, hiện tại Tống thị đã mang thai sáu tháng, đã mời người nhìn xem rồi, là nam tử.

Mà con thứ hai cũng giống như vậy, bên cạnh chỉ có một thông phòng; vợ chồng cũng rất ân ái. Đại phu nhân cũng không quản chuyện trong phòng vợ chồng nhi tử, cũng sẽ không hướng đến trong phòng nhi tử nhét cái gì nha hoàn thông phòng, là một bà bà tốt hiếm có.

Chính bởi vì Đại phu nhân quản hai nhi tử rất nghiêm, mặc dù người trong kinh thành đều đồn đại quy củ của Bình phủ đã loạn thành một đoàn. Nhưng danh tiếng Đại phu nhân vẫn rất tốt, cho nên cửa hôn sự của con thứ hai mới không tệ. Con dâu thứ hai là nữ nhi của bạn tốt của Đại phu nhân, nàng bảo đảm với bạn tốt, tuyệt đối sẽ đối tốt với con dâu, không để cho con dâu chịu đựng quy củ như vậy, càng sẽ không để cho con dâu bị ủy khuất. Bằng không, lấy danh tiếng Bình gia, không có người trong sạch nguyện ý đem nữ nhi đến nhà họ. Cho dù có,cũng không phải là tốt.

“Sau này cùng người kết giao, mọi sự không nên nhìn bề ngoài, nếu không sẽ ăn thiệt thòi , hơn nữa, rất dễ dàng khiến con có cái nhìn phiến diện.” Đại phu nhân dạy con dâu trưởng của mình. Thế tử phu nhân gật đầu, nói sẽ ghi nhớ ở trong lòng .

Ngõ Bát tỉnh

Gần đây Ôn Uyển rất nhức đầu, chuyện khiến nàng nhức đầu chính là, có rất nhiều người muốn phương pháp làm Trứng bắc thảo của nàng. Không để cho thì lại không tốt, cho lại không nỡ. Từ tháng trước tới hiện nay, trong một tháng này, không ngờ nàng buôn bán lời hơn mười vạn lượng. Nghe Chu vương điện hạ tới cửa lần nữa, Ôn Uyển rốt cục bất đắc dĩ, đã biết suất phần ăn này nàng không thể ăn một mình. Cho nên, vừa thấy Chu vương, không đợi ông ta mở miệng nói chuyện, nàng cũng không nói lời vô nghĩa. Trực tiếp ngỏ lời nói, mình có thể đem phương pháp làm Trứng bắc thảo này bán. Nhưng tuyệt đối không thể chỉ bán ột nhà, ít nhất phải bán năm nhà. Không đáp ứng, thì đừng mua.

Chu vương thấy Ôn Uyển nhượng bộ, mình cũng không nên làm căng. Cuối cùng chọn lựa năm nhà, phí chuyển nhượng của Thuần Vương và Chu vương là hai vạn lượng bạc, ba thương nhân khác, phí chuyển nhượng của mỗi người là sáu vạn lượng bạc, dù có yêu cầu hay không. Cũng ghi sổ 22 vạn lượng.

Hơn nữa còn quy định, Thuần Vương và Chu vương, chỉ có thể bán Trứng bắc thảo ở kinh thành. Ba người bọn họ, chỉ có thể bán ở phía ngoài. Ba hộ thương gia kia cũng là khôn khéo, đem phạm vi còn lại phân chia thành ba khu vực. Ở khu vực tiêu thụ riêng của mình, không bị ngoại thương chà đạp.

Hai tháng sau, Trứng bắc thảo có ở khắp nơi cũng từ năm lượng bạc hạ thấp một tiền một cái. Nguyên nhân giá giảm lợi hại như vậy là do, quá trình chế biến rất đơn giản. Chu vương vì theo đuổi lợi nhuận, sản xuất một lượng Trứng bắc thảo rất lớn, đến cuối cùng, cung vượt quá cầu. Kết quả, chỉ có thể giảm giá. Không bao lâu, phương pháp làm bị lộ ra ngoài, lại càng không đáng giá. Đối với lần này, Thuần Vương giận đến đòi mạng, nhưng cũng không làm sao được. Cũng may tiền vốn sớm đã thu về, còn buôn bán lời một số lớn. Nếu dựa theo ý kiến của Ôn Uyển lúc trước, mình còn kiếm được nhiều hơn. Dĩ nhiên, những điều này là do nói sau.

Ôn Uyển nhận được bạc, nhìn trong tay vài chục vạn. Tính toán nên buôn bán cái gì cho thỏa đáng. Suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn là nên tìm Ngọc Phi Dương hợp tác. Người này, cũng không phải là người bình thường. Có thể được bầu là thương nhân có đầu óc nhất, điều đó cũng không thể giả được. Nghe nói hắn còn tham dự mậu dịch viễn dương, chuyện làm ăn kia vẫn nên lén lén lút lút thì hơn. Nhưng một năm lợi nhuận, là vô cùng to lớn, ít nhất Ôn Uyển biết, đây tuyệt đối là một khối bánh ngọt lớn. Chỉ là hiện tại triều đình còn chưa mở cấm biển, buôn bán viễn dương, không chỉ cần có người, còn phải có bối cảnh. Nhưng trước khi hợp tác, vẫn phải suy nghĩ một chút nên làm hạng mục gì mới dễ kiếm tiền.

Ôn Uyển suy nghĩ rất nhiều, nhưng không có một cái vừa lòng. Bộ dạng hiện tại của nàng, không nên gây ra chuyện sóng gió gì nữa thì hơn. Nàng buồn bực nàng muốn trở thành một đại phát tài kia…. Lật ra rất nhiều tài liệu, cũng không tìm được cái gì vừa có thể kiếm tiền, lại thể có biện pháp để không cho tiếng gió truyền đi. Nhưng để trên tay tiền nhiều như vậy, chính nàng cũng đều cảm thấy nhìn không được. Có tiền ở trên tay, không đầu tư, sống bằng tiền dành dụm một ngày nào đó miệng ăn núi lở.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định chỉ làm một chút chuyện làm ăn đáng tin cậy. Mời Ngọc Phi Dương tới, nói cái khó của mình, không biết hắn có cái đề nghị gì tốt. Nói gần nói xa, có một hướng, hướng cũng rất rõ ràng, là muốn cùng hắn hợp tác.

Ngọc Phi Dương cười nói: “Đều nói Quận chúa chính là tụ tài Đồng nữ( ý nói bé gái tập hợp tiền tài), làm sao còn muốn ta tới giúp Quận chúa nghĩ kế đây? Ta làm gì có ý kiến gì hay, ta còn muốn lây hào quang của Quận chúa đây.”

Ôn Uyển lắc đầu”Quận chúa của chúng ta nói, kính xin ngọc đại quan nhân vui lòng chỉ giáo.”

“Muốn kiếm lợi nhiều nhất, đương nhiên là châu báu, buôn bán lá trà vải vóc. Nếu muốn kiếm một món tiền lớn, thì phải buôn hàng xa hoặc buôn bán ngựa. Hoặc là, buôn bán muối lậu cũng không tệ, có lợi nhuận lớn vô cùng. Chỉ cần dám làm, không có gì là không thể kiếm tiền . Nếu Quận chúa muốn buôn bán châu báu, ta có thể cung cấp cho Quận chúa Ngọc Thạch châu báu với giá ưu đãi.” Ngọc Phi Dương vừa cười vừa nói. Hắn thật sự không biết, Ôn Uyển sẽ tìm tới hắn, muốn làm ăn với hắn.

Hạ Ảnh ở bên cạnh ánh mắt âm u, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Phi Dương, không thiện cảm.

Ôn Uyển than thở một tiếng, tỏ vẻ mình không phải là không có chủ ý tốt. Chẳng qua là những chủ ý kia, nàng không làm được. Ngay cả sơn trang kia, cũng đã rất chướng mắt người ta rồi. Nếu dựa theo ý của nàng để buôn bán, thì trực tiếp được gọi là yêu quái. Nàng đang muốn điệu thấp đây! Làm sao còn có thể đi làm những chuyện như vậy được. Dĩ nhiên, nếu như chuyện có thể bí mật thì lại khác. Nếu như có thể cùng người khác hợp tác làm ăn, lại không cần nàng ra mặt, không cần danh hào của nàng, thì không còn gì tốt hơn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Ôn Uyển tìm tới hắn.

Ngọc Phi Dương lắc đầu nói không có, làm sao có buôn bán như vậy. Nếu có chuyện buôn bán như vậy, đã sớm bị người ta làm, làm sao còn có thể tồn tại đến bây giờ đây. Bất quá hắn đề nghị Ôn Uyển, có thể tìm một hạ nhân giúp đỡ nàng chuẩn bị buôn bán. Nàng không cần xuất đầu lộ diện, thì đương nhiên sẽ không bị người ta thấy được.

Nói đều là những lời nói vô nghĩa, nếu có thể tùy tiện tìm người giúp đỡ nàng xử lý chuyện làm ăn buôn bán. Mà không bị người biết, nàng cần gì phải nhức đầu như vậy? Nói hồi lâu, vẫn không tìm được một hạng mục khiến cho Ôn Uyển vừa lòng. Cuối cùng, không có thu hoạch được gì.

Chờ Ngọc Phi Dương đi, Hạ Ảnh lạnh giọng hừ nói”Quận chúa, người này, ta thấy rõ ràng không có lòng tốt. Lá trà, vải vóc, thớt ngựa, viễn hành những thứ này triều đình đều quản chế vô cùng nghiêm ngặt, muốn buôn bán những thứ này, không có lực lượng cường đại tuyệt đối không làm được. Làm ăn buôn bán như vậy, chẳng khác nào đi chia thịt ở trong tay người khác, khẳng định gây ra mầm tai vạ. Về phần muối, triều đình nghiêm cấm buôn bán muối lậu, một khi phát hiện, bị tử hình.”

Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ lạ. Buôn bán muối lậu sẽ phải mất đầu, quả thực giống với buôn lậu thuốc phiện ở hiện đại. Cũng không đúng, thời kỳ mới xây dựng đất nước đối với ma túy quản chế cũng rất nghiêm khắc, buôn lậu thuốc phiện liền giết, đất nước được coi là vô cùng thanh tịnh. Thế nhưng đến mấy thập niên sau, nhóm người buôn lậu thuốc phiện cũng cực kỳ càn rỡ( điên cuồng ngang ngược). Tin tưởng quốc gia này, cũng càn rỡ giống như vậy!

Ôn Uyển không thật sự suy nghĩ nhiều, là mình tìm người ta, cũng không phải là người ta đưa tới cửa. Cũng không thể biết trước như vậy, để tính toán tới trên đầu của nàng.

Ai có thể ngờ tới, ngày hôm sau, Ngọc Phi Dương lại tới cửa bái phỏng.Vừa đến đã cười đến nỗi mặt mày hớn hở a”Quận chúa, trước mắt có một cuộc làm ăn buôn bán rất lớn. Không biết Quận chúa có dám làm hay không, nguy hiểm lớn, nhưng hồi báo cũng lớn.”

Ôn Uyển nhìn hắn, có chút nghi ngờ. Ngọc Phi Dương chần chờ một chút: “Ta cùng Nhị đương gia Tào bang là anh em kết nghĩa. Nếu Quận chúa có tiền vốn, vậy thì lấy ra bốn mươi vạn lượng tới góp cổ. Không biết Quận chúa có cam đảm này hay không.”

Tào bang, Nhị đương gia, bốn mươi vạn lượng bạc. Mấy chữ này vừa thoát ra, không thể không khiến người miên man bất định. Mức độ nguy hiểm của vụ này, đoán chừng không thấp. Đoán chừng số tiền này, được chuẩn bị cho người quyền quý trong kinh thành.

Ôn Uyển nhẹ nhàng gõ trên bàn, trầm ngâm thật lâu, nhìn về phía Hạ Ảnh, ra dấu mấy cái: “Ngươi trước vẫn nên nói rõ ràng, ngươi đối với chuyện lần này có mấy thành nắm chắc? Núi dựa sau lưng là ai? Nếu có vạn nhất, cần ta làm cái gì?”

Ngọc Phi Dương trong lòng rùng mình, đứa bé này, quả nhiên không phải là người bình thường, một chút liền điểm trúng yếu điểm: “Có bảy thành nắm chắc; Đại đương gia kia có núi dựa sau lưng là thân vương. Cũng không cần Quận chúa làm cái gì? Lần này nếu không phải do tiền bạc trên tay quả thật không đủ, mới bất đắc dĩ cùng Quận chúa nói chuyện này. Nếu vạn nhất thật sự xảy ra vấn đề, xin Quận chúa giúp đỡ hòa giải, cho hắn một nơi sống yên ổn là đủ.”

Lấy sự giao thiệp của Ôn Uyển cùng mấy vị quyền quý. Vạn nhất sự việc thất bại, có nàng ở giữa hòa giải, bảo vệ mạng sống huynh đệ hắn, hẳn là có thể . Hắn nhìn trúng, Ôn Uyển là người trọng tình trọng nghĩa.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút, cảm thấy sự việc trọng đại, cảm thấy vẫn phải suy nghĩ thật kỹ. An vị ngồi một chỗ, không có lên tiếng. Trong đầu cân nhắc được mất. Cứ như vậy bỏ qua. Nghĩ đến đáp ứng, cuối cùng, Ôn Uyển thấy buồn cười. Mua bán có lời như vậy, lại không cần nàng ra mặt, cũng không uy hiếp cái gì. Nhiều nhất, cũng là mất bốn mươi vạn lượng bạc. Nếu thắng lợi, đó chính là lợi nhuận gấp bội gấp bội.

Suy nghĩ kỹ một hồi, Ôn Uyển gật đầu ứng. Ngọc Phi Dương nhìn Ôn Uyển, không ngờ chưa tới nửa canh giờ, liền quyết định đánh cuộc tiền lớn như vậy, trong lòng than thở không dứt.

Hắn nào biết rằng, Ôn Uyển hoàn toàn, không quá xem trọng bốn mươi vạn lượng bạc kia. Nếu biết rồi, cũng sẽ không nghĩ như vậy.

Ngọc Phi Dương cười nói “Để ngày mai, ta bảo vị huynh đệ kia của ta tới đây, lập khế ước với Quận chúa. Như vậy, chúng ta cũng coi như đối tác với nhau.”

Ôn Uyển ra dấu mấy cái, Hạ Ảnh gật đầu, hướng về phía Ngọc Phi Dương nói ” Quận chúa nói, người không có hứng thú biết vị huynh đệ kia của ngươi. Nàng cũng ký khế ước. Chỉ cần ký một bản mượn tiền là được, phía trên nghi rõ hàng năm nhận được bao nhiêu lợi tức là đủ, như vậy có thể giảm bớt không ít chuyện”

Nghe Ôn Uyển nói, nàng không muốn giấy cam đoan, cũng không muốn giấy khế ước cổ phần thuỷ vận. Nàng chỉ cần Ngọc Phi Dương viết cho nàng một tờ giấy vay nợ, viết hắn mượn Ôn Uyển bốn mươi vạn lượng bạc, lợi tức hàng năm bốn phần bạc. Nói cách khác, hàng năm nàng có thể ngồi không thu mười sáu vạn lượng bạc tiền lãi.

Ngọc Phi Dương nghe xong lời nói của Ôn Uyển…, kinh hãi không thôi, bên trong từng đợt song ngầm dâng lên cuồn cuộn. Ôn Uyển cười cười”Nếu ngươi không đồng ý, coi như xong.”

Ngọc Phi Dương nhìn, tức cười, qua một hồi lâu mới nói”Ngài cho ta một chút thời gian, ta muốn suy nghĩ một chút.” Ôn Uyển cũng không làm khó hắn, gật đầu, cho hắn ba ngày để suy nghĩ.

Hành phương các

“Quận chúa, chúng ta làm như vậy là quá mạo hiểm. Lão Đại Tào bang kia, chủ tử sau lưng là thân vương, bên trong còn có cổ phần của thuần Vương. Ngọc Phi Dương ăn gan hùm mật gấu, lại dám động đến bọn họ. Quận chúa, chúng ta vẫn nên cẩn thận chú ý mới tốt.” Hạ Ảnh có chút lo lắng.

Ôn Uyển cười nhạt không nói, chẳng qua là để cho nàng cẩn thận đi điều tra. Cái người gọi là huynh đệ kết nghĩa của Ngọc Phi Dương kia là ai, người sau lưng rốt cuộc là người nào. Một hồi điều tra, phía sau thì ra là Nam An Quận Vương, thậm chí Ninh vương cũng góp vào, Hạo thân vương cũng có chút liên quan. Những thứ này, cũng chỉ là râu ria bên cạnh, chân chính ở phía sau, lại là Lục lão gia La gia. Nói cách khác, núi dựa sau lưng là Triệu vương và Trấn quốc công phủ. Khó trách có dã tâm lớn như vậy, thì ra phía sau có chỗ dựa cứng như thế. Có quyết đoán. Nếu đổi lại là bất cứ người nào, có trợ lực lớn đến thế, tất cả cũng muốn đi liều mạng một phen.

Chỉ là điều khiến Ôn Uyển kỳ quái chính là, tại sao muốn lôi kéo nàng đây! Suy nghĩ ngược lại liền hiểu, đoán chừng, là nhìn trúng Trịnh vương phía sau nàng, hoặc là, ông cậu của nàng. Dĩ nhiên, cũng có thể là muốn kéo nàng xuống nước. Thế nhưng, nàng mới không ngu xuẩn như vậy đâu!

“Quận chúa, cũng có thể là muốn dùng những thứ ích lợi này, mượn hơi người. Để người không đối nghịch với bọn họ. Quận chúa, vụ buôn bán làm ăn này, chúng ta không nên làm.” Hạ Ảnh cau mày nói. Vô cùng lo lắng.

Ôn Uyển cười cười, chỉ dựa vào mặt mũi của nàng và cậu, cũng đã không có khả năng đứng cùng hàng với bọn họ. Vả lại từ sâu trong lòng, nàng cũng không muốn để cho Trịnh vương đi tranh giành vương vị, con đường này, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Thông qua học tập hơn nửa năm, nàng biết kết cục của những người thất bại kia rất thê thảm. Tranh quyền đoạt lợi rất thảm thiết.

Về phần nói mượn hơi mình để không đối nghịch với bọn họ, nàng còn không có khả năng lớn như vậy, liền ra dấu mấy cái “Tiền đưa tới cửa không lấy chính là đứa ngốc, ta không muốn làm đứa ngốc.”

“Nhưng. . . . . .” Hạ Ảnh còn muốn mở miệng cự tuyệt, Ôn Uyển liền lắc đầu, Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển ý đã định, liền ngậm miệng.

Đáng tiếc để cho Triệu vương và La Lục gia thất vọng, nguyện ý đưa tiền cho nàng, nàng sẽ cầm. Về phần nói chia sẻ nguy hiểm, xin lỗi, nàng không có năng lực này. Thắng lợi, nàng cũng đi hái một quả đào thắng lợi ăn. Nếu thua, thì coi như nàng quăng tiền vào trong nước, căn bản là không có ý định tham dự vào. Muốn kéo nàng xuống nước, nàng cũng không mốn tham dự vào vũng nước đục này. Về phần nói đứng thành hàng đối nghịch, vấn đề thâm sâu như vậy tạm thời sẽ không bàn luận.

Sau này Ôn Uyển mới biết được, có một số việc, phải không dùng ý chí là có thể dời đi được .