Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 101: đoạt Ôn Uyển làm vợ




Edit: Quế Anh Beta: Tiểu Tuyền

Ngõ Bát Tỉnh

“Quận chúa, ông chủ Hiệu Buôn Lợi Phát Ngọc Phi Dương cầu kiến.” Ôn Uyển thấy kỳ quái, cho người mời đi vào. Nhìn người anh tuấn tiêu sái trước mặt, tuổi tầm hai mươi bốn hai mươi lăm đứng ở giữa một đám người, Ôn Uyển kinh ngạc. Nghe nói đây cũng là kỳ tài thương giới, không ngờ lại còn trẻ như vậy. Làm cho nàng hơi buồn bực chính là, hắn cùng nàng chưa từng quen biết. Lần này tới cửa làm cái gì.

“Cha ta cố ý viết thơ tới đây. Nói để cho ta chiếu cố việc buôn bán của người, nếu như ngươi muốn châu báu, lưu ly, đồng hồ các loại… ta sẽ lấy bằng giá ưu đãi cho ngươi, không biết Quận chúa cần số lượng bao nhiêu.” Ngọc Phi Dương hoà hợp êm ái nói, nhưng ẩn sâu trong vẻ ngoài hòa khí kia vẫn để lộ ra ánh sáng chói mắt.

Ôn Uyển thật không muốn buôn bán những thứ xa xỉ này nữa. Nàng vốn là đã quyết định điệu thấp rồi, không muốn cây to đón gió, lúc này kể cả có cơ hội kiếm bộn tiền, nàng cũng không đi kiếm nữa. Trừ phi là loại chuyện phát tài lớn mà im hơi lặng tiếng làm thì nàng còn phải suy nghĩ lại. Có thể suy nghĩ.

Suy nghĩ một chút: “Quận chúa nói, nếu có châu báu đồ trang sức tốt, ngươi đem cho nàng một chút. Lưu ly nếu có cũng đưa mấy khối tới đây, càng lớn càng tốt. Về phần đồng hồ, nếu là có thể, đi thu chút ít đồ hỏng cho Quận chúa của chúng ta, lưu ly cũng giống thế. Quận chúa nói, sau này sẽ hữu dụng”.

Ngọc Phi Dương hai ngày trước nhận được tin của cha hắn, thì thất kinh. Hắn thì ra không biết cha hắn cùng lão sư của Ôn Uyển là bằng hữu, hơn nữa còn đã cứu cha hắn một mạng. Lần này tới đây, một là thử dò xét, hai là xem một chút nhân vật trong truyền thuyết. Hắn cũng không có phát hiện thấy bất kỳ cái gì đặc biệt.

“Nếu như thế, Ngọc mỗ đây sẽ đáp ứng” thấy cũng không phải là việc khó, mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn lập tức đáp ứng, sau khi trở về liền làm tặng bốn tấm gương thủy tinh tới, vô cùng xinh đẹp. Trừ gương, còn tặng hai hộp bảo thạch các loại, lóe ra ánh sáng năm màu, đặc biệt xinh đẹp.

Ở thời này thủy tinh không có thông dụng, do vậy mấy khối gương thủy tinh trở thành vật quý giá vô cùng. Lưu ly lớn một chút cũng có thể đổi được sân viện này của nàng. Có được bốn khối lưu ly này, tặng một khối cho cậu, một khối cho Hạ Phàm, hai khối mình dùng. Ôn Uyển chọn lựa một hộp trong đó, tặng đi cho Hạ Phàm. Cho người cố ý nói rõ, là nhìn ở thể diện của lão sư nên tặng lễ cho nàng ấy.

Ôn Uyển trong lòng thực sự rất cảm động, Tống Lạc Dương chưa bao giờ nói đến chuyện buôn bán của nàng. Người khác đều nói nàng cùng dân tranh lợi, nói trong mắt nàng chỉ có tiền, tổn hại tôn nghiêm của Hoàng gia, chỉ có Lão sư của nàng chưa từng nói gì nàng. Duy nhất bị giáo huấn một lần cũng bởi vì làm trễ nãi bài tập.

Tống Lạc Dương là một nhân vật phẩm tính cao thượng coi tiền tài là cặn bã chính hiệu, bây giờ lại vì nàng, mà thiếu người khác một món nợ ân tình. Ôn Uyển trong lòng cảm thấy rất ấm áp xúc động.

Hạ Phàm nhìn một hộp bảo thạch, bị làm cho sợ đến trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Mặc dù Tống Lạc Dương không có ở kinh thành, nhưng Ôn Uyển cho nàng đặt mua mười khoảnh đất, một cửa hàng, phòng ốc, tất cả khế ước đều cho nàng, còn chưa nói đến thường ngày động một chút là đưa đồ ngon thứ đẹp đến, có nhiều đồ dùng rất tốt. Nàng bây giờ so sánh với mấy vị thiếu phu nhân bình thường còn tốt hơn nhiều. Hạ phàm có Ôn Uyển chiếu cố, cuộc sống cũng là trôi qua cực kỳ thích ý, khiến mấy nha hoàn thấy mà hối hận không thôi.

Nghe được người tới đem ý của Ôn Uyển giải thích, nhưng nàng cũng không nguyện ý nhận. Quý trọng như vậy làm sao có thể nhận được. Chọn lấy mấy viên bảo thạch xinh đẹp, những thứ khác tất cả đều đưa trở về. Ôn Uyển thấy nàng trả về, liền để cho bốn nha hoàn bên cạnh mỗi người chọn lấy một viên bảo thạch mình thích đem đi đánh đồ trang sức. Những thứ khác đều đưa cả cho Hạ Ngữ.

Hạ Ngữ nhìn những bảo thạch trong tay, rất cảm khái. Tại sao người ở kinh thành lại nói Quận chúa là vắt cổ chày ra nước, lần hào phóng này bản thân mình cũng chưa từng thấy qua.

Hàng năm mỗi quý đều làm bốn bộ quần áo mới theo lệ, chẳng qua họ đều không có mặc qua, căn bản là mọi người nhìn Quận chúa mặc đồ, không thích quá diễm lệ xa hoa, bọn họ cũng không thể không biết không biết tốt xấu, mọi người mới không dám lớn gan mặc quá diễm lệ, cũng không thể người hầu ăn mặc so với chủ nhân còn diễm lệ hơn.

Còn có Tống tiên sinh, Tống Lạc Dương đối với Quận chúa cái gì cũng tốt. Hai năm học, nhưng chính xác chỉ dạy có một năm, vậy mà Quận chúa giúp đỡ lộ phí cho hắn, còn muốn giúp hắn quản vợ con. Nói đó là nữ nhi phụng dưỡng cha cũng không quá đáng.

Bất quá Hạ Ngữ cũng biết, Quận chúa chỉ hào phóng với người thân cận . Đối với người không thân cận, một phân tiền cũng không nguyện ý lấy ra. Như Quận chúa đối với Trịnh vương, đó là cực kỳ bỏ được.

“Quận chúa, thu mua mười hai miếng đất , đến bây giờ đã mua hai mươi tám khối đất. Một khối lớn nhất là năm mẫu, một khối nhỏ nhất có một mẫu rưỡi. Hiện tại thuộc hạ biết, ở phố xá phụ cận Trường An, cũng có một khối bỏ đi, là nơi chất rác của phố. Nói đó chiếm diện tích mười ba mẫu, thuộc hạ phái người đi hỏi, nói giá một ngàn lượng bạc, Quận chúa, người xem?” Ôn Uyển gật đầu. Vung bút viết, hỏi xuống.

“Trong kinh thành, đại khái cơ bản cũng bị chúng ta mua. Còn có khu vực nào quá nhỏ, không đạt tới yêu cầu của Quận chúa thì bỏ qua. Dạ, còn có hai khối, đại khái chừng một mẫu, Quận chúa, người xen có muốn mua lại chỗ đó không?” Ôn Uyển suy nghĩ một chút, gật đầu. Để cho người mua lại hai miếng đất đó. Chỗ đổ rác của phố bên cạnh Trường An cũng mua. Sau, sẽ lại bị người mua.

Mà mỗi miếng đất bị mua, lập tức truyền ra ngoài. Ban đầu mọi người cũng thấy là chuyện kì lạ, sau vừa hỏi mới biết được, thì ra là, gần đây có người đặc biệt mua đất bỏ đi. Đất trong Kinh thành cơ bản cũng bị mua hết. Mọi người cẩn thận đi hỏi, thật đúng là, ba mươi khối đất bỏ đi, cũng bị mua hết.

Cẩn thận đi thăm dò, không bao lâu liền tra được là do Ôn Uyển mua.

“Cháu mua nhiều như vậy đất làm cái gì?” Thuần Vương kỳ quái hỏi .

“Xây phòng ốc a, trong kinh thành phòng ốc đắt như vậy, đất bỏ đi lại có thể mua dễ dàng như vậy. Một cái đảo tay, chính là hơn ngàn lượng bạc đây!” Thuần Vương hôn mê, như vậy cũng có thể làm cho nàng kiếm tiền được, thật là cực phẩm.

Bất quá nghĩ tới, phòng ốc cũng không có bao nhiêu, nhưng mà nghĩ ngược lại, một mảnh đất là có thể kiếm tiền một hai ngàn lượng bạc, vậy ba mươi khối , cũng chỉ bất quá kiếm mấy vạn lượng bạc. Một năm, cũng là một khoản lớn chi, nhưng là đất cũng bị nàng mua hết rồi, điểm này lợi nhuận, hắn cũng không nên đi theo Ôn Uyển mở miệng.

Ngõ Bát Tỉnh.

“Quận chúa, Ngọc lão bản cầu kiến” Ôn Uyển để cho hắn đi vào, đây là lần thứ hai nàng trông thấy vị nam tử kỳ tài thương giới này. Kỳ quái tìm nàng có chuyện gì.

“Quận chúa, ta là vì ba mươi khối đất của ngươi. Ta muốn cùng Quận chúa hợp tác” Ôn Uyển rất cảm thấy hứng thú hỏi hắn, làm sao hợp tác.

“Ta giúp ngươi khai phá xây dựng, đến lúc đó ngươi đem những phòng ốc này cho ta thuê. Ta giao tiền thuê cho ngươi, ngươi xem coi thế nào” Ôn Uyển nghe cười một tiếng, nói có vẻ có thành ý, có thể thương lượng.

Ôn Uyển vốn là đã quyết định, sau cuộc trao đổi này, ít nhất trong hai ba năm sẽ làm một khuê tú cổ đại đàng hoàng. Nhưng mà, trời không chiều ý người. Trong tay nàng nắm giữ buôn bán lớn như vậy, những kẻ quyền quý kia mặc dù ngại Hoàng Đế không dám đối với nàng động thủ. Nhưng là, có thể dùng những phương pháp khác a!

“Quận chúa, vừa nhận được tin tức. Chỉ thân vương đã hướng Hoàng thượng cầu hôn, cầu Hoàng thượng đem ngươi gả cho tằng tôn của hắn” Hạ Ảnh nhận được tin tức vội vàng tới đây. Ôn Uyển mở to hai mắt, nhưng ngay sau đó lập tức uể oải.

Chuyện nàng vẫn lo lắng, rốt cục xảy ra. Đây chính là hậu quả của nổi bật mang đến tai hoạ, nàng vẫn muốn im hơi lặng tiếng, ẩn mình mới là đúng đắn. Nhưng là bây giờ làm sao mà ẩn mình a.

“Chỉ thân vương là thúc thúc của Hoàng Thượng, là lão nhân có bối phận lớn nhất trong dòng họ. Ở trước mặt Hoàng Thượng, cũng là có mấy phần mặt mũi. Đối tượng làm mai của hắn chính là tằng tôn Kì Thiệu công tử mà hắn thích nhất, Kì thiệu công tử năm nay chín tuổi, so sánh với Quận chúa lớn hơn một tuổi. Nghe nói lớn lên cũng là nhất biểu nhân tài” Hạ Ảnh bận rộn nói.

Ôn Uyển ra dấu vài cái, nàng không quan tâm diện mạo, chỉ quan tâm làm người.

“Tổ phụ của hắn là nhi tử mà vương gia thích nhất, từ nhỏ đến lớn đều được coi như bảo bối, khó tránh khỏi có chút nuông chiều. Cũng là nổi danh quần áo lụa là trong kinh thành” Hạ Ảnh kể chi tiết.

Ôn Uyển rất kỳ quái, họ nhìn trúng mình cái gì, chẳng lẽ nhìn trúng mình có tiền. Nhà bọn họ không có tiền sao? Cũng là thân vương rồi, còn ham vài cái lượng bạc của mình?

“Sau này thừa kế tước vị chính là thế tử, chờ lão Vương Gia đi sẽ phân gia tài. Kì Thiệu công tử bởi vì là thứ xuất, phân không tới bao nhiêu tiền tài. Hơn nữa, vì cách hai đời, sau này Kì Thiệu cũng không có tước vị . Lại không thể làm quan, cũng không có thể đi ra ngoài làm ăn. Sau này cuộc sống có thể sẽ xảy ra vấn đề” Hạ Ảnh tự nhiên hiểu Ôn Uyển muốn biết cái gì.

Ôn Uyển bực mình, chẳng lẽ ở trong mắt bọn họ, nàng là một khối bánh tỏa hương hấp dẫn. Khụ, cây to đón gió, cây to đón gió a! Chỉ hy vọng ông ngoại Hoàng Đế ngàn vạn lần không nên đáp ứng a!

Ôn Uyển tâm tình phiền não, nàng bây giờ là không có biện pháp nào. Nếu như ông ngoại Hoàng Đế đáp ứng ban hôn, vậy nàng cả đời phải cùng một người suốt ngày chỉ biết quần là áo lụa. Nàng biết, đời này nhất định phải lập gia đình. Nhưng mà nàng lại không thích gả ột tay ăn chơi như vậy.

Từng có một học giả Tây phương đã nói một câu: người bất hạnh là một người có thể yêu nhưng không chiếm được tình yêu chân chính, càng không may chính là không thể yêu, bất hạnh nhất chính là một người không có cả một quyết tâm tranh thủ hạnh phúc.

Nàng, thuộc về người bất hạnh. Kiếp trước, mong đợi người trong nhà có thể nhận nàng, thừa nhận nàng, yêu nàng, thương nàng. Nhưng là, nhận được hồi đáp cũng là một lần lại một lần vô tình. Ra nước ngoài, đụng phải Mã Tuấn, hai người yêu nhau những năm năm. Thậm chí đều nói đến chuyện kết hôn, nếu không phải bởi vì xảy ra một chút nguyên nhân. Nàng nghĩ, bọn họ nhất định sẽ kết hôn.

Nhưng, người kia, nam nhân mà nàng nguyện ý giao cho hắn hết thảy mọi thứ, nam nhâm mà nàng cho là có thể làm bạn với nàng cả đời, vĩnh viễn cả cuộc đời, lại chỉ vì tiền, vì ích lợi, vì được bước vào giới thượng lưu làm người thượng lưu mà chập nhận cưới thiên kim tiểu thư nhà giàu. Thậm chí còn có thể nói với nàng, hắn vẫn yêu nàng, chẳng qua là, nàng không thể cho hắn những thứ hắn muốn. Nàng vẫn có thể trở thành tình nhân của hắn. Trong nháy mắt, tim nàng như đã chết.

Người bằng hữu mà mình thật lòng đối đãi, coi nàng thành người thân nhất, đối đãi như chị em tốt. Vì nàng cùng học, cùng nàng ra nước ngoài. Nàng cho là, sẽ có một người bạn tốt suốt đời, các nàng đã làm bạn hai mươi năm, nàng cho là, bọn họ có vĩnh viễn là bằng hữu. Nàng cũng vẫn rất hoài niệm khoảnh khắc hai người tựa sát vào nhau ở nhà trẻ, nàng rất quý trọng phần tình cảm ấm áp khó có được ấy. Nàng đối với nàng ấy tốt như vậy, mà nàng ấy lại chỉ vì một người đàn ông, vô tình vô nghĩa bán đứng nàng.

Thân nhân, người yêu, bằng hữu, không người nào không vứt bỏ nàng. Nàng không rõ mình làm sai cái gì, nàng thật sự không biết. Nàng cố gắng muốn ình một cuộc sống tốt, nhưng tại sao ngược lại, lại phải sống bi thảm như vậy.