Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 1: Quốc công chủ




Edit : pthu Beta: LyLy

Xe ngựa đại khái đi chừng nửa canh giờ, liền ngừng lại. Ôn Uyển nghe thấy Bình Quốc Công nói, mở cửa chính. Nàng ngẩn người, sau đó lại cảm thấy rất bình thường. Lúc nàng đi vào Trịnh vương phụ, cậu cũng mở cửa chính cho nàng, vậy tại sao Bình Quốc Công phủ lại không thể ? Nhưng nàng vẫn để cho Hạ Hà đi ra ngoài .

“Phụ thân, chuyện này, trăm triệu lần không được.” Bình Hướng Hi nóng nảy. Làm sao có thể vì nữ nhi của mình, mà mở cửa chính? Cũng không phải là người cao quý gì. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ trở thành truyện cười ọi người mất, hơn nữa, cũng không phù hợp lễ nghi. Mình ở trước mặt đồng liêu còn có mặt mũi gì nữa .

“Quốc Công gia, Đại lão gia, Nhị lão gia, tiểu thư nói, nàng vào từ cửa hông là được rồi. Lễ tín gia truyền, không thể vì nàng mà phá lệ, làm hỏng cấp bậc lễ nghĩa.” Hạ Hà lễ phép cúi chào, truyền lại lời của Ôn Uyển .

“Cha, vậy thì từ cửa hông vào đi! Ôn Uyển có thể vào cửa chính của Vương phủ, là do Vương gia thương tiếc nàng. Nhưng nữ nhi nhà ta muốn vào từ cửa chính, phải là nữ nhi đã xuất giá, mang theo con rể trở về mới được đi cửa chính. Ôn Uyển chỉ là tĩnh dưỡng trở về nhà, nếu từ cửa chính vào, có thể sẽ bị người khác đàm tiếu. Đoán chừng, Ôn Uyển cũng biết điều đó, cho nên mới sai người đến truyền lời. Cha, người cũng không phải muốn nàng còn chưa có vào cửa, đã bị người chỉ trích, sỉ nhục đi!” Thế tử cũng khuyên. Quốc Công gia sau khi nghe xong, gật đầu khen ngợi hai câu, liền từ cửa hông đi vào .

Xe ngựa đi không tới năm phút đồng hồ, liền dừng lại. Ôn Uyển vén rèm lên, xuống xe ngựa, đã thấy bên ngoài có hai người nâng kiệu, rất ngạc nhiên a! Bốn gã sai vặt quần áo mũ nón chỉnh tề mang kiệu lên, cung kính đứng bên cạnh. Ngoài ra, có bốn bà tử đang đứng đó, thỉnh nàng lên kiệu. Ôn Uyển nhìn thấy nữ nhân kia dưới sự hầu hạ của bà tử, đã lên kiệu, nàng biết là phải đi vào phong chính bằng kiệu, nên khi bà tử vén màn kiệu lên, Ôn Uyển liền chui vào .

Những người nâng kiệu, không cần hỏi cũng biết, nhất định là được huấn luyện rất chuyên nghiệp, cỗ kiệu kia tuyệt đối không xóc nảy, bốn bề yên tĩnh. Đi đại khái một khắc đồng hồ, đến trước một cửa thùy hoa, kiệu liền hạ xuống, bốn bà tử tới vén màn kiệu lên, đỡ Ôn Uyển xuống. Ôn Uyển vịn tay Cố mụ mụ, xuống kiệu.

Bình Quốc Công cùng ba người khác cũng đến. Ôn Uyển vội vàng đi về phía trước, lôi kéo tay của Bình Quốc Công. Bình Quốc Công có chút kinh ngạc, nhưng thấy bộ dáng băn khoăn của Ôn Uyển, biết nàng sợ hãi, nên cũng lôi kéo tay nàng, đi vào bên trong. còn Bình Thế tử, rẽ vào một phương hướng khác, đi tới tiền viện .

Những người bên cạnh nhìn thấy, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh dị. Nhiều người đi tới như vậy, nhưng lại không có một chút tiếng động. Xem ra, gia tộc cổ đại, các quản gia đều rất nghiêm cẩn.

Vào cửa thùy hoa(*), hai bên là hành lang sao thủ, ở giữa là chính đường, đặt một bình phong lớn điêu khắc bằng gỗ tử đàn, trên đó vẽ hình một trăm lẻ tám tiên nhân. Ôn Uyển nhìn những thứ này, cảm thấy có chút quái dị .

(*)cửa thủy hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đình trụ trạm trỗ sơn màu. (QT dịch)

Vòng qua bình phong, có mấy gian phòng nho nhỏ, mặt sau phòng chính là hậu viện của đại sảnh chính phòng. Chính diện là lục gian thượng phòng, mọi thứ đều rất tráng lệ. Sương phòng hai bên hành lang, treo các loại chim như: vẹt, sơn ca, họa mi, cùng chim tước .

Trên bục thảm, có mấy nha đầu ăn mặc lòe loẹt đang đứng, ngoài ra, còn có năm sáu sai sử bà tử. Họ vừa thấy có người tiến vào, đều tiến lên nghênh đón, cười nói “Mới vừa rồi lão phu nhân còn lẩm bẩm, ước chừng sắp trở về rồi .”

Ngay sau đó ba người theo thứ tự vén mành lên, liền nghe có người bẩm báo “Lão phu nhân , Quốc Công gia, Thập tiểu thư trở về rồi .”

Ôn Uyển còn cách đoàn người đang chờ khoảng hai phút đi đường, đã nhìn thấy hai mụ mụ tới cửa bái kiến, phía sau còn có một đám người cùng tiến lên, “thỉnh an Quốc Công gia (Thập tiểu thư)”. Bình Quốc Công vung tay lên, cho bọn họ lui qua một bên. Đến cửa chính phòng, bà tử đang đứng chờ ở đó, lập tức ân cần vén rèm, mời hai người vào .

Vừa vào chính phòng, trước tiên Ôn Uyển đưa mắt quan sát một phen, chung quanh treo đèn dương giác có năm tụ, theo kiểu cung đình, giữa phòng đặt một pho tượng bạch ngọc quan âm, pho tượng không nhiễm một hạt bụi; chính giữa trường án bày một lư hương ba chân chạm trổ hoa văn mạ vàng, trong phòng tràn ngập mùi thơm, chính là từ nó mà ra.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, Ôn Uyển đã bị người dẫn tới Đông sương phòng. Đập vào mắt nàng trước tiên chính là một đoàn người đang ngồi bao quanh một lão thái thái. Lão thái thái ở chính giữa, đầu tóc hoa râm, búi tóc được chải gọn gàng, một chút cũng không loạn, trên đó có cắm một cây trâm phượng, mặc áo ngũ phúc phủng thọ màu xanh, quần thập nhị phúc màu đỏ tươi, vạt áo tô điểm bởi trang sức bằng vàng. Toàn thân đều là vàng bạc châu ngọc, thoạt nhìn mặt mũi cũng hiền lành, phúc hậu.những người bên cạnh cũng trang điểm xinh đẹp, tức phụ trang phục phú quý. Mọi người đều đang đánh giá Ôn Uyển, trong đó, có một người thoạt nhìn rất ôn hòa, chỉ đeo đồ trang sức bằng ngọc, hướng về phía Ôn Uyển cười hiền lành

Ôn Uyển nói thầm trong lòng, cũng vì lão nhân gia người ăn mặc lòe loẹt, khoác vàng mang bạc, toàn thân châu ngọc, thật không ngại thô tục a. Những người khác đoán chừng đều là tức phụ của nàng, rõ ràng là bắt chước học theo, làm sao còn có thể nhìn ra giá trị của dòng họ Quốc Công gia? So với nhà giàu mới nổi ở nông thôn, còn giống hơn. Mặc dù nghi hoặc không giải thích được, nhưng trên mặt Ôn Uyển vẫn bình thản như cũ.

Người trong phòng, tất cả đều dùng thần sắc tìm tòi nghiên cứu quan sát Ôn Uyển. Ôn Uyển là ai nào? Kiếp trước, khi cùng người khác đàm phán, nàng cũng đã từng lĩnh giáo qua không khí khẩn trương sắc bén này rồi, đối mặt bên dưới mấy trăm công nhân viên kêu gào, thấy hơn ngàn công nhân xây dựng la hét, nàng vẫn giữ được bình tĩnh như thường. Tình cảnh bây giờ so với lúc trước có là gì. Nhưng trên mặt, Ôn Uyển vẫn làm bộ sợ sệt, trong lúc không rõ lai lịch của địch nhân, tốt nhất là nên giả ngu.

Nhưng nếu thật sự đánh giá, nàng cũng là bị hù dọa rồi. Không phải là bị cảnh tượng này làm cho sợ, mà là bị những người trước mắt dọa sợ. Tất cả những người này đều là thân thích nhà mình, ít nhất cũng có hơn hai mươi người a! Muốn biết toàn bộ, phải cần một khoảng thời gian ngắn. Khi cùng bọn họ chung đụng, có thể biết được bao nhiêu, thì biết bấy nhiêu! Dĩ nhiên, không nhận ra cũng không sao. Mình cũng không yêu thích những người này. Nhưng để cho Ôn Uyển kì quái chính là, tại sao không nhìn thấy một nữ hài tử nào? Nam tử bảy tuổi không được ngồi cùng bàn, cần tránh hiềm nghi, nhưng nàng là nữ hài tử, không cần a!

Mọi người thấy sắc mặt Ôn Uyển lúc đầu là bình thản lôi kéo tay Quốc Công gia, sau đó nhìn thấy mọi người đánh giá nàng, mới có chút sợ hãi nhích lại gần Quốc Công gia. Mà tất cả cũng đang đánh giá Ôn Uyển .

Tóc Ôn Uyển hôm nay được Xuân Hoa tết thành hai đuôi sam, dùng vàng ròng đá quý cuộn thành cành hoa lan vờn quanh, trên búi tóc còn cài thêm mấy cây trâm hồ điệp sáng rỡ, mặc đoạn áo choàng ngắn bằng gấm thêu hoa mẫu đơn đang được ưa chuộng, trên cổ đeo vòng bảo thạch màu hồng, có khắc kí hiệu riêng, tay trái đeo một chuỗi Phật châu, tay phải đeo một đôi vòng như ý.

Mọi người vừa nhìn thấy, trong mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ. Không nói đến những thứ khác, chỉ cần cái vòng đeo cổ kim bảo thạch kia, đã trị giá mấy ngàn lượng bạc. Mấy người biết nhìn hàng, đều cảm thán trong lòng, xem ra, lời đồn đãi Trịnh Vương rất sủng ái Ôn Uyển, không phải là giả, nhìn y phục cùng trang sức này cũng đủ để biết .

Nhưng lúc này mọi người đều đoán sai. Cái vòng này, là do An Nhạc Hầu đưa tặng. Người khác có thể không biết, nhưng An thị biết biết rất rõ ràng. Vì những đồ vật dùng để tặng Ôn Uyển trị giá gần sáu vạn lượng bạc. Hầu gia phu nhân cố ý gọi nàng về, chửi rủa một phen. Nếu không phải tại nàng, An gia sẽ phải tổn thất một sốt tiền tài lớn như vậy sao? An thị nhìn bộ dạng hâm mộ của mọi người, sắc mặt thay đổi liên tục.

“Ôn Uyển Không cần sợ, bọn họ đều là bá mẫu của ngươi, thẩm thẩm, tẩu tẩu, tất cả đều là người một nhà.” Bình Quốc Công thấy bộ dáng sợ hãi của Ôn Uyển, nhỏ giọng nói. Ôn Uyển nghe thấy, lúc này mới hơi thả lỏng một chút.

“Đến đây với tổ mẫu.” Lão thái thái mang vẻ mặt bi thương nói. Ôn Uyển nhìn vẻ mặt quái dị của bà ta, rất không tình nguyện đi qua .

Ôn Uyển chưa kịp cúi chào, đã bị lão thái thái kéo vào trong ngực, khóc hô: “tâm can bảo bối phải chịu khổ rồi, đều là tổ mẫu không đúng, tổ mẫu không có chăm sóc tốt cho ngươi, đều là lỗi của tổ mẫu. Những tên du côn lưu manh đáng chém ngàn đao kia… tên Trang đầu phải xuống mười tám tầng địa ngục kia…” chưa bói xong, nước mắt đã ào ào rơi.

Những bá mẫu gì gì đó, còn có thẩm thẩm, đại tẩu, ánh mắt đều hồng hồng, cầm khăn tay lau mắt. Lập tức những hạ nhân hầu hạ bên cạnh cũng che mặt khóc róng. Bộ dáng vô cùng kích động, chắc là vì Ôn Uyển chịu khổ mà khó chịu đây. Khóc đến mức bi thương.

Ôn Uyển không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy mình vừa đi vào, người trong phòng đều ra sức khóc lóc, lập tức đen mặt. Không có cảnh chúc mừng hoan nghênh nhiệt liệt thì cũng thôi đi, tại sao vừa thấy mình liền gào thét, còn cả một phòng người gào thét, thật giống khóc tang a, đúng là, một đám nữ nhân có bệnh.

“Khụ, khụ, khụ” Bình Quốc Công thấy vẻ mặt nghi ngờ, buồn bực của Ôn Uyển, mơ hồ còn có chút phát cáu, lại mờ mịt luống cuống nhìn mình, mặt già liền đỏ lên, lập tức dùng sức ho khan.

Những người bên cạnh đều dùng khăn lau nước mắt, nhưng Ôn Uyển thấy, nước mắt bọn họ càng lau lại càng nhiều, cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng sau này nàng sẽ hiểu.

Những người này nhìn Ôn Uyển một chút cũng không nể mặt họ, chẳng qua là thần sắc ngạc nhiên lẫn buồn bực, còn có vẻ không vui nhìn bọn họ. Trong lòng đều nói thầm, đứa nhỏ này đúng là một kẻ ngu a, một chút cũng không biết phối hợp với họ. Như thế nào lại không biểu lộ sự vui mừng khóc rống, không biểu đạt tình cảm vui sướng khi gặp lại nha !

“Xem ta nhất thời thương tâm, nên không nhịn được rồi, đúng thật là già rồi.” Trong chốc lát mọi người lập nhào vô khuyên giải, an ủi, nói cháu gái ruột phải chịu khổ, người khó chịu là phải, nói thêm vài lời, tạo bậc thang cho bà ta xuống đài. Ôn Uyển càng nghe lại càng thấy cổ quái, cảm giác đầu của mình sắp gỉ sét, đúng là nàng không thể nào hiểu được tư duy của đám người cổ đại này a.

Một hồi sau vẻ mặt bình tĩnh lại, tổ mẫu chỉ từng người, giới thiệu với Ôn Uyển “Đây là đại bá mẫu của ngươi, đây là Tam bá mẫu, đây là vợ Thượng Hoành đại ca, Hoành đại tẩu tử.”

Ôn Uyển lần lượt bái kiến từng người. Đại bá mẫu nhìn ôn ôn hòa hòa, giống như là người dễ chung sống, Tam bá mẫu đôi mắt ưng treo ngược, thoạt nhìn cũng không phải là người dễ đối phó.”

Đại tẩu tử kia xem ra giống như dễ sống chung, mặc một bộ hoa bối tử màu đỏ thẫm, lộ ra một đoạn váy ngắn màu xanh nhạt, đầu mang trâm phượng màu vàng, vẻ mặt hòa ái dễ gần nhưng trong mắt lại lóe lên tia tìm tòi nghiên cứu, Ôn Uyển liền biết người này cũng không hề đơn giản.

Sau đó bà ta tiếp tục chỉ vào các vị nữ tử khác, đều là những người, nàng đã thấy qua. Chỉ giới thiệu đơn giản mấy vị, những người khác, lại không nói đến. Đoán chừng là một vài di nương cùng các nha hoàn gì gì đó đi !