Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 139: Không nỡ thí vợ không bắt được sói




Bản thân hoàng thượng không hạ chung, Phụng Thiên Lam chỉ là một hài tử ngu ngốc… dùng cách loại trừ, đáp án có thể thấy rõ.

Chẳng qua, Phụng Thiên Lạc rất lâu vẫn đứng nguyên tại chỗ, không muốn tin tưởng sự thật này… đó là đệ đệ ruột của hắn!

“Trong vụ án nhi đồng tại Đào Nguyên Trấn, cũng có một nam nhân đeo mặt nạ, thân thủ cũng rất lợi hại… có biết Lăng Vân. Lần này nam nhân mặt nạ xuất hiện trong cung, thân thủ cũng có thể xông vào đại nội… hơn nữa có biết Nhiên Thiên! Giang hồ rất lớn, Lăng Vân và Nhiên Thiên khác nhau rất nhiều, nhưng triều đình rất nhỏ, Lăng Vân và Nhiên Thiên cùng thuộc Phụng Túc sơn trang, cho nên khả năng người này tới từ nội bộ triều đình là rất lớn! Lúc đó, tri huyện của Đào Nguyên Trấn thậm chí đã nhường huyện nha cho gã ở, nếu đơn thuần là câu kết với người khác, thì không thể to gan như thế đi? Nếu hai mặt nạ nam đó là một người, vậy thì người này tới từ triều đình, là thượng quan của hắn, cũng không khó giải thích! Còn nữa, nam nhân mặt nạ này đối với Lăng Vân luôn chảy nước miếng, tam vương gia đó cũng…”

“Tại Hoắc gia trang, tri huyện đó từng cùng Lưu tham tướng mật mưu, chúng ta đã nghe trộm được sau lưng hộ quốc đại tướng quân đã tự sát còn có một ‘chủ nhân’… có thể tùy ý chi phối hộ quốc đại tướng quân, tùy ý quyết định sinh tử… trong triều đình chỉ sợ không nhỏ…”

“Nếu là người trong triều đình, lại biết chung thuật giang hồ, không cần phải mượn tay người khác… bản thân lại có cơ hội, nếu ta nhớ không lầm, trước khi tam vương gia về cung, có một thời gian rất dài đều trải nghiệm trên giang hồ, ai cũng không biết hắn đang làm gì, hắn theo sư môn nào?”

“Lấy tính mạng thái hậu để uy hiếp, bức hoàng thượng đối đãi tàn nhẫn với Nhiên Thiên.. nam nhân mặt nạ đó có thể đạt được ích lợi gì? Nếu Nhiên Thiên chết trong khi làm nhiệm vụ, thì sẽ được một phong hiệu, di cốt lưu lại Phụng Túc sơn trang, được tưởng niệm mãi mãi, theo chế độ, Phụng Túc sơn trang không cần phải thêm người vào thay thế hắn! Nhưng chính vì hoàng thượng biết hung thủ hại thái hậu, lại biết quan hệ của ngươi và Nhiên Thiên, lo lắng mục tiêu tiếp theo là người trong lòng mình, cho nên mới dùng phương thức cường thủ hào đoạt này cưỡng ép Nhiên Thiên rời trang, cho nên vị trí trống sẽ cần người bổ sung… mà người nổi bật nhất võ đài hôm đó, kẻ tên Chân Hổ, trước kia ta từng gặp trên đường, hắn là thủ hạ của tam vương gia!”

“Khi muội muội của Nhiên Thiên chết, kẻ địch gặp phải… là cùng một bọn với kẻ địch xuất hiện ở Đào Nguyên Trấn… cho nên sự hiểu biết của người mặt nạ đối với Nhiên Thiên, rất nhiều… mà án mà Nhiên Thiên tra lúc đó, là một tổ chức tà giáo bí mật…”

Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương ngươi một câu ta một lời, hiện tại tất cả đầu mối đều bày ra trước đó, chỉ cần nối tiếp thành công, tin tức sẽ bày ra rõ ràng, đường suy nghĩ cũng càng lúc càng rõ ràng…

Họ không tiếp tục nói gì với Phụng Thiên Lạc đã chìm vào trầm tư nữa, chỉ là những lời phân tích vừa rồi, hoàng thượng đều nghe rõ từng câu.

Những tin tức này, đều chưa từng được báo cáo… vì đủ loại nguyên nhân, tra không ra kết quả nên không thể trình lên, hay là thiếu mất đường có thể trình lên… nhưng đó là lập trường giữa hoàng thượng và thần tử, nhưng hiện tại đứng trước mặt họ là một hoàng đế dịu hòa, không đủ quyết đoán, người này lại chấp nhất Nhiên Thiên như thế… cảm giác này cũng thay đổi.

Tuy ngôn từ có hơi vượt quy phạm thượng… nhưng những người này là thật sự nghĩ cho hắn! Có câu quyền lực cũng sợ cô đơn, có những người dám nói thật với hắn như thế, ý tốt trong đó… Phụng Thiên Lạc không tới mức không hiểu.

“Ta nên làm sao đây? Chuyện này không bình thường… Thiên Vũ về công là thân vương quyền cao chức trọng, về tư là nhi tử mẫu hậu thương yêu… không có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào những suy đoán này, án này vẫn không thể tiếp tục.”

Phụng Thiên Lạc quả thật không phải người vô cùng trí tuệ, nhưng cũng không phải người mặt nạ kia có thể muốn làm gì làm nấy, vì bảo vệ người mình yêu thương, mới từng bước đi vào cạm bẫy! Thật ra hoàng thượng thế này cũng có chỗ tốt, ít nhất nếu không phải tham quan bên dưới và một vài người cố ý làm loạn, thì lão bách tính đã dược hưởng phúc khí.

Nhưng đối diện với cơn bão sắp tới, năng lực của Phụng Thiên Lạc hiển nhiên không đủ__ tuy chỉ là suy đoán, nhưng kỳ thật kết luận đã rất rõ ràng!

Đệ đệ muốn mưu phản, kẻ mù cũng nhìn ra rồi… nhưng không có chứng cứ xác thực, hắn phải làm sao khống chế tam vương gia quyền khuynh triều dã? Vừa nghĩ tới Phụng Thiên Vũ vừa rồi còn nói cười với hắn ở đây, đàm hôn sự, giống như người nhà, trong chớp mắt lại khiến hắn phải đối diện với chân tướng này..

Toàn thể chìm vào trầm mặc, lời của Phụng Thiên Lạc mang tới hai vấn đề__

Đầu tiên, làm sao bắt người? Phụng Thiên Vũ đường đường là vương gia, đệ đệ ruột của hoàng thượng, nhi tử ruột của thái hậu, trong triều đình là vương gia địa vị cao nhất, không những văn võ bá quan phải xem sắc mặt của hắn, mà trong tay Phụng Thiên Vũ còn nắm phần lớn binh quyền… hắn làm chuyện này, sẽ không chặt luôn đường lui, nếu chơi một trận bức hắn chó cùng rứt giậu… thì sẽ rất tệ!

Thứ hai, làm sao lấy chứng cớ? Cho dù bọn họ bắt được người, cũng không có chứng cớ chặn miệng mọi người, tuy tại xã hội vương quyền, một câu “quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung” có thể dồn tên đó vào chỗ chết, nhưng đó là tam vương gia, nếu không có chứng cứ như núi, những thần tử kia sẽ cho rằng tam vương gia công cao lấn chủ, nên mới bị hãm hại… thái hậu vốn bị hại bên trong, nói không chừng cũng không rõ sự tình, ngược lại oán hận hoàng thượng… nhưng chứng cớ phải lấy từ đâu ra? Không bằng không cớ thì không thể trực tiếp bắt hắn, nhìn từ vụ án tại Hoắc gia trang trước đó, tam vương gia này rất cẩn trọng, căn bản sẽ không để lộ chút dấu vết nào ra ngoài…

“Lăng Vân, cậu cảm thấy chiêu Khang Hi bắt Ngao Bái thế nào?”

Câu này của Triển Phi Dương, Phụng Thiên Lạc và Nhiên Thiên mắt to trừng mắt nhỏ, đương nhiên nghe không hiểu, thời đó trễ hơn họ mấy trăm năm đó, nhưng Thẩm Lăng Vân thì hiểu.

Bọn họ có trí tuệ, từ nhỏ được tiếp thu những thứ này trong bài học… mà không giống người cổ đại, còn phải từng chút một lấy thân mình ra tích lũy kinh nghiệm.

Thẩm Lăng Vân hơi ngạc nhiên, đây là biện pháp không tồi, lừa tam vương gia vào cung trực tiếp bắt giữ, tuy không biết tam vương gia này lợi hại thế nào… nếu tại Đào Nguyên Trấn, ‘Thiên nhẫn Phụng Hoàng Vũ’ che mặt đó thật sự là Phụng Thiên Vũ thì quả thật rất khó khăn, nhưng bọn họ còn có tứ đại danh bộ, còn có Phi Dương và Ngạo Thiên Di giúp đỡ, cho dù sợ lộ ra tiếng gió nên không kinh động đến đại nội thị vệ, nhưng chắc vẫn có thể bắt được… có điều vấn đề là__ “Chứng cớ thì sao?”

Phụng Thiên Vũ này không khoa trương như Ngao Bái trên sách vở, vạn nhất bắt hắn rồi, lai không tìm được chứng cứ tại tam vương gia phủ… thì bọn họ sẽ rơi vào thế bị động.

Hai vấn đề còn lại một, nhưng lại càng trở nên hóc búa… bốn người lại chìm vào trầm mặc.

Thấy đèn dầu trên thư án đã sắp tắt, bên ngoài cũng lộ ra tia sáng, nhưng vẫn không có ai nghĩ ra biện pháp, không có chứng cớ, thì không thể động tới Phụng Thiên Vũ!

Nhưng tên đó phạm không phải tội nhỏ, nói lớn chút, là mưu phản, là hãm hại thái hậu… nói nhỏ chút, là dùng phương pháp tàn nhẫn ức hiếp Nhiên Thiên, hơn nữa tiếp tục như thế sẽ không ngừng tạo phiền phức cho Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương, bị lăm le như hổ rình mồi như thế, vẫn luôn án binh bất động chỉ khiến đối thủ càng vươn tay dài hơn, tiếp tục như thế là không thể!

Thấy thời gian thượng triều sắp tới, Phụng Thiên Lạc cấp bách đấm lên bàn, hắn vô dụng, hắn không bảo vệ tốt thái hậu, càng hại người mình yêu thương chịu khuất nhục lớn như thế, đêm đầu của Nhiên Thiên, bị mình tàn nhẫn cường bạo, vết thương chồng chất, còn bị tên khốn đó ở chỗ tối cười lạnh quan sát, nhưng hắn là vua một nước, ngay cả bản lĩnh bắt hung thủ cũng không có!

Mí mắt Thẩm Lăng Vân hung hăng giật một cái, đột nhiên cắn răng__

“Biện pháp cũng không phải không có, cơ hội thật ra đã có sẵn…”

Một câu nói dẫn tới ánh mắt của mọi người, Triển Phi Dương chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, có dự cảm rất không tốt.

“Lăng Vân, cậu đừng làm loạn… cậu muốn làm gì?”

Quả nhiên, đối diện với lo lắng của người yêu, ánh mắt Lăng Vân trở nên lấp lóe__ “Không nỡ thí con không bắt được sói, không nỡ thí vợ không bắt được lưu manh… tôi đang nghĩ, tam vương gia đó không phải muốn lấy tôi làm vương phi sao? Không bằng nhân cơ hội này…”

Tuy trước đó y sống chết không đồng ý, còn lấy đó để uy hiếp mới chịu chữa bệnh cho thái hậu, nhưng chuyện đã tới nước này, cần có người đứng ra, Phụng Thiên Vũ đó hành sự không lộ sơ hở, nếu không đánh vào nội bộ của hắn, cả đời này đều đừng mơ lấy được chứng cớ!

Nếu chỉ là đóng kịch…

Dù sao y cũng không phải lần đầu tiên nằm vùng… lần trước, vì Phi Dương, không những nhiệm vụ thất bại, còn bị tên này ăn hiếp, mất luôn cả mạng… nhưng lần này, y nhất định có thể…

“Tôi không đồng ý, đùa gì chứ… Cậu làm vậy là đưa dê vào miệng cọp! Cậu muốn bị tên đó ăn tới xương cũng không còn sao?”

Triển Phi Dương lập tức nóng nảy, muốn hắn đem bảo bối của mình chắp tay tặng cho kẻ bề ngoài là quân tử, thực chất là ác lang không hơn không kém đó sao? Hắn tuyệt đối không thể đồng ý!

Phụng Thiên Lạc và Nhiên Thiên trao đổi ánh mắt, bọn họ biết… đây thật sự là biện pháp duy nhất, nhưng nếu suy nghĩ từ góc độ của Thẩm Lăng Vân thì, chuyện này chỉ có thể do Lăng Vân quyết định, như vậy quá nguy hiểm, bọn họ không có tư cách bức y.

“Phi Dương, đây là biện pháp duy nhất… tin tôi, được không? Tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân, sẽ không bị tên đó…”

Thẩm Lăng Vân tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn, chém đinh chặt sắt nhìn người mình yêu.