Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 128: Hẹn hò nho nhỏ thật ngọt ngào




Đợi Thẩm Lăng Vân gặp Triển Phi Dương, đã là buổi chiều, sắp tới giờ cơm tối.

Cái gì gọi là ‘một ngày không gặp như cách ba thu’, nhìn bộ dạng Triển Phi Dương là biết, nằm bệt trên cửa sổ, mắt trông mong không biết đã đợi bao lâu, nam nhân vốn anh tuấn phi phàm, lúc này trông vẻ mặt tiều tụy, râu lởm chởm, đã sắp biến thành hòn vọng phu rồi!

Hơn nữa ‘hòn vọng phu’ này còn không phải chỉ có một ngọn! Nhìn sang Ngạo Thiên Di ở cách vách, cổ cũng sắp vươn thành nai rồi… nhìn liền biết sức mạnh tình yêu rốt cuộc vĩ đại cỡ nào!

“Lăng Vân, thế nào, chuyện thuận lợi chứ? Cậu trở về có ai làm khó cậu không?”

Vừa thấy người yêu của mình, Triển Phi Dương liền lao tới ôm lấy, chặt chẽ không muốn buông tay… câu nói đêm dài lắm mộng thật sự không sai, chờ đợi một ngày một đêm, không có chút tin tức nào… Triển Phi Dương không biết trong lòng đã xoắn xuýt suy nghĩ bao nhiêu thứ, lo lắng bảo bối của hắn có bị Lạc Dực làm khó không, rồi tên Lạc Dực đó có về đô thành chưa, có làm khó Lăng Vân vì ở chung với mình không, đi hoàng cung thì có gặp phải tên tam vương gia kia không, Lăng Vân có bị ức hiếp hay không… nghĩ lung tung mọi thứ, nhớ nhung và lo lắng đều trào lên, một khắc cũng không ngừng lại…

Cho tới lúc này, hai tay ôm chặt người này, tràn đầy cảm giác chân thật, tim, mới bình ổn lại.

“Không, không có gì… cậu xem đi, tôi không phải là con nít, tôi là Thẩm đại bổ đầu, cậu làm gì phải lo thế, chỉ là công sự chậm trễ mà thôi…”

Thẩm Lăng Vân giở khóc giở cười ngẩng đầu lên, Phụng Túc sơn trang là nhà của y, không phải núi đao biển lửa! Nhưng nhìn gương mặt lo lắng của Triển Phi Dương, trong lòng không khỏi ấm áp lên, thở dài thoải mái… trằn trọc khó ngủ tối qua, chỉ có mình y biết, y hiểu… tâm tư này, kỳ thật đều như nhau.

“Bận cái gì vậy? Lẽ nào lại có công cán?”

Chỉ là tùy tiện hỏi ra, nhưng chân mày Triển Phi Dương lại hiện rõ không vui… hiện đại thì còn có hai ngày cuối tuần, nhưng cổ đại hoàng đế muốn bắt người ta làm việc chết không đền mạng sao?

“Không, không… đều là chút chuyện vặt, đã đẩy cho người khác rồi…” Thẩm Lăng Vân cười, nhưng đáy mắt lại ẩn giấu không được tia lấp lóe vụt qua, y và Phụng Thiên Lam lén lút làm chút động tác nhỏ là không thể nói, đó là kinh hỉ mà, sao có thể tùy tiện nói ra, vội chuyển vấn đề, “Cậu xem cậu đi, râu cũng không cạo, tối qua không ngủ ngon sao? Râu đâm người rồi đó…”

Nhẹ nâng tay lên, sờ râu lúng phúng dưới cằm nam nhân, cười nhạt… nói thì nói thế, nhưng ngữ khí không mang chút chán ghét nào… cái gọi là nhu tình, thì không cần phải học, yêu rồi tự nhiên sẽ biết.

Nhưng động tác diệu dàng như thế, lại không trốn được ánh mắt nam nhân__

“Lăng Vân, tay cậu sao vậy?”

Cổ tay Lăng Vân trắng nõn xinh đẹp, cho nên vết thâm nhỏ trên đó đặc biệc rõ ràng…. Chỉ có chút xíu, nhưng vì đau lòng, nên đã tự phóng đại gấp chục lần trong mắt nam nhân.

“A… cái này à, đây là…”

Thẩm Lăng Vân bị sự thương tiếc khoa trương của hắn dọa tới, ấp úng hồi tưởng… kỳ thật y cũng mới thấy đây thôi, đại khái là khi đánh nhau với tên khốn trên đường kia, thân thủ của tên đó cũng rất lợi hại, hai người lại cùng sử dụng binh khí cứng, khi giao thủ tấn công kịch liệt, chút thương tích này là khó tránh.

Nhưng không đợi y nghĩ ra nên lấp liếm thế nào, đôi tình nhân khanh khanh ta ta cách vách đã sang tìm họ, Phụng Thiên Lam huênh hoang không gõ cửa đã vào, lập tức vẻ mặt sùng bái tiếp lời Triển Phi Dương__

“Cái đó có thể là sáng sớm khi đánh nhau để lại, Lăng Vân ca ca rất thần dũng, tên khốn trêu chọc ta cầm loan đao lợi hại như thế, đại chiến mấy trăm chiêu với Lăng Vân ca ca, cuối cùng vẫn bị Lăng Vân ca ca đánh cho ngã xuống đất không dậy nổi! Ngay cả tam hoàng huynh của ta cũng khen Lăng Vân ca ca lợi hại!

Lời này nói xong, Thẩm Lăng Vân đã lập tức thầm kêu khổ. Tiểu tổ tông của ta, ngươi rảnh rỗi đi gây chuyện làm gì chứ?

Quả nhiên, nghe xong lời này, mặt hai nam nhân trong cửa và ngoài cửa, lập tức đều biến đen, tuy mỗi bên đều nắm bắt những từ mấu chốt khác nhau, nhưng hậu quả tuyệt đối không tốt tới đâu!

Triển Phi Dương nghiêm sắc__ “Lăng Vân, cậu đánh nhau với người khác? Tam vương gia đó cũng có mặt? Có chịu thiệt hay không…”

Phụng Thiên Lam không nói còn tốt, nói ra chỉ khiến nam nhân càng thêm khẩn trương, theo như miêu tả của Phụng Thiên Lam, Lăng Vân gặp phải cao thủ, nếu không cũng không tới mức bị thương cổ tay! Còn có tam vương gia đó, nghĩ tới người này, Triển Phi Dương đến hiện tại đều hối hận lúc đó không diệt luôn cho rồi, bây giờ lại dám quấy rối Lăng Vân của hắn?

“Tôi không phải bùn nhão, tên đó quả thật võ công không tồi, nhưng tiểu gia ta hơn hắn một bậc! Bị tôi thu thập rồi, nói ra cũng bực mình, chỉ dựa vào nhân phẩm đó, mà cũng muốn thay thế Nhiên Thiên… hừ!” Kỳ thật chuyện hôm nay, Thẩm Lăng Vân cũng cảm thấy thật buồn nôn, loại người này nếu có thể vào Phụng Túc sơn trang, vậy ba người họ cũng sẽ thu thập thứ bại hoại đó! Chẳng qua chuyện tam vương gia, nhìn cảm xúc nhấp nhô trong mắt nam nhân, mỹ nhân nuốt nước miếng, âm thanh cũng giảm mấy độ, “Chỉ là tình cờ gặp trên đường thôi, hắn xin lỗi vì chuyện ở Đào Nguyên trấn, chỉ nói hai ba câu…”

Muốn lấy y làm vương phi gì đó, Thẩm Lăng Vân không muốn nói, nói y cố chấp cũng tốt, ngang bướng cũng được… Thẩm Lăng Vân vốn vẫn là người mạnh mẽ, có lẽ Phi Dương mạnh hơn y, cho nên y dần tiếp nhận mình là bên bị ôm, nhưng y chưa từng cảm thấy trinh tiết của mình còn cần người khác bảo vệ, y không yếu như thế, sau này y sẽ cẩn thận ứng phó tam vương gia là được!

Hơn nữa, đây là đô thành, tên đó là vương gia quyền khuynh triều dã… y lo lắng Phi Dương nhịn không được đối phó với vương gia, vạn nhất phát sinh nguy hiểm thì sao? Dù sao đối với triều đình mà nói, giáo chủ Ma Long giáo này là cây kim trong mắt, mũi gai trong thịt… vạn nhất bị tam vương gia phát hiện hắn đang ở đô thành, chỉ cần mở miệng, mười vạn ngự lâm quân đều không phải ăn chay.

“Thật sao?”

Triển Phi Dương vẫn còn đau lòng vết thâm trên tay người yêu… nếu thật sự như Lăng Vân nói, hắn cũng không muốn mình giống như một hũ dấm chua.

Thẩm Lăng Vân kiên định gật đầu, vừa rồi di chuyển vấn đề thất bại, lần này vội cố gắng thêm__ “Phi Dương, lần trước chúng ta không phải đã hẹn đi ăn vặt khắp phố sao? Chúng ta lên phố ăn tối đi, tôi nghía những cửa tiệm đó lâu lắm rồi, hôm nay chúng ta vừa đi vừa ăn thế nào?”

Tâm nguyện hai lần đều không thể đạt thành, đã oán niệm trong lòng hoài.

Bộ dáng thèm ăn này, khiến nam nhân ngứa ngáy, thật vô cùng động nhân_

“Được rồi, để cậu ăn no trước rồi nói…”

Nửa câu sau, tự nhiên là__ cho cậu ăn no bụng rồi, tối nay tôi phải đòi bữa tiệc đêm, mà tiệc đêm ăn gì… ánh mắt rõ ràng nóng bức của nam nhân, mê luyến xoay chuyển trên người mỹ nhân.

Nói tới ăn, trừ Thẩm Lăng Vân, người hưng phấn còn có Phụng Thiên Lam, hắn đã hưng phấn nhảy ra ngoài, con phố mà họ nói cách đây không xa, tối qua hắn và Ngạo Thiên Di đi dạo đã đi ăn một lần, ăn rồi biết mùi, tối qua hắn trằn trọc khó ngủ đã nhớ mong hoài!

Ngạo Thiên Di đen mặt theo sát… nhóc con này, bị người ta phi lễ mà không nói cho hắn biết, nếu để hắn bắt được tên khốn dám động tay động chân với Phụng Thiên Lam, tuyệt đối cho tên kia thành phế nhân! Giờ hay lắm, còn không đợi hắn hỏi han, đã học được co chân mà chạy!

Nhưng tiểu đông tây của hắn quả thật đáng yêu mê người, đi trên đường cũng rực rỡ như dạ minh châu… nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ như Thẩm Lăng Vân, hắn không coi chừng mà được sao?

Bốn người cùng đi, thật sự giống như đã hẹn, ăn cả đường, chơi cả đêm, mỹ nhân tuy đẹp, nhưng bên cạnh có hai đại hiệp bảo tiêu nhìn liền biết không dễ chọc, tự nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra, tuy mấy hôm nay có nhiều người ngoài tới, khúc nhạc đệm không vui cũng thỉnh thoảng phát sinh, nhưng Ngạo Thiên Di và Triển Phi Dương thường xuyên một đấm giết chết mấy suy nghĩ dơ bẩn của những kẻ đó ngay từ trong nôi, Thẩm Lăng Vân phất tay bàng quan vui vẻ nhàn tản, Phụng Thiên Lam chơi phát điên rồi thậm chí không chú ý tới.

Miệng Phụng Thiên Lam còn đang nhai lạo xạo, mắt cười híp thành một đường, ngồi xổm bên đường vớt cá vàng, chơi quên trời đất, nhìn hắn mắt long long vớt cá vàng không được, Ngạo Thiên Di không nỡ, liền lén thúc nội lực vào hồ cá, cá đều nhảy bõm lên, tiểu đông tây lập tức vui vẻ… đáng thương cho đàn cá vàng, Ngạo Thiên Di cũng có chút lương tâm, khi tiểu đông tây không nhìn thấy, hắn đã lén nhét một tờ ngân phiếu cho chủ sạp.

Thẩm Lăng Vân đứng sau lưng họ, tay trái cầm một cây kẹo hình người thật lớn, tay phải còn cầm hai ba cục vừng viên, cười vui vẻ vừa ăn, vừa nhìn Phụng Thiên Lam… cùng là huynh đệ, sao lại khác biệt nhiều như thế chứ!

Cũng giống như cùng là điểm tâm đồ vặt, nhưng khi ngồi đối diện tam vương gia đó, điểm tâm tốt nhất của tiệm bày đầy bàn, đừng nói ăn, nhìn cũng không muốn nhìn, người đó đáng ghét, ngay cả điểm tâm của hắn cũng giống như bị ruồi bu vào chướng cả mắt! Vậy mà bây giờ, cho dù là mì hoành thánh đơn giản vừa rồi, có Phi Dương ngồi bên cạnh cẩn thận thổi hoành thánh cho y, cảm giác đó như ăn sơn hào hải vị, ngay cả nhai cũng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

“Vân nhi, cười gì vậy?”

Nam nhân vẫn luôn bên cạnh cho dù không nói câu nào, nhưng cảnh này đã đủ khiến hắn hạnh phúc, phát hiện tâm tình người yêu tựa hồ rất tốt, miệng cũng cười cong cong… thật đẹp.

Sủng nịnh vươn tay, giúp y lau đi hạt vừng dính bên miệng, có vẻ là hồi nãy ăn vừng viên bị dính vào, cứ như con mèo trộm ăn vụng.

“Không cười gì cả…”

Thẩm Lăng Vân bâng quơ trả lời rõ ràng không có chút lực thuyết phục nào… rốt cuộc là từ lúc nào, y đã không thể che giấu tâm sự được như thế.

Bốn người vui chơi tới khi trời rất khuya, ngay cả mấy sạp cũng muốn dọn, con phố vốn náo nhiệt phồn hoa dần yên tĩnh xuống… đến lúc nên nghỉ ngơi rồi, có vài người ngược lại không cao hứng nổi.

Ngạo Thiên Di là người đầu tiên nhịn không được, nhẹ ôm tiểu đông tây trong lòng, khó chịu trước đó đã tan biến trong nụ cười ngọt ngào của tiểu đông tây, còn lại chỉ có luyến ái và luyến tiếc nồng đậm.

“Thiên Lam… hôm nay vẫn phải về vương phủ sao?”

Trời biết hắn luyến tiếc cỡ nào… xem ra hắn nên xây một trạch tử tại kinh thành, cảm giác tối ngủ không được ôm tiểu đông tây, quả thật khó ngủ được, không biết hai mươi mấy năm trước đây, hắn làm sao mà sống được… có câu ăn rồi biết mùi, thật đáng sợ.

Kỳ thật điều hắn hỏi, cũng là điều Triển Phi Dương muốn hỏi người yêu, nhưng nam nhân không lên tiếng… Lăng Vân rất bận, hơn nữa Lăng Vân xem công việc của mình là vinh quang, hắn không muốn đưa ra quá nhiều yêu cầu để can thiệp đối phương… Lăng Vân không phải chim hoàng yếu, Lăng Vân là một con chim ưng xinh đẹp, chỉ cần y vui, thì hắn sẽ cho y tự do hoàn toàn, cho y cả vùng trời để tự do tung cánh, chỉ cần khi y mệt nguyện ý đậu lên vai hắn…

Nói thì nói thế, nhưng đáy mắt lấp lóe của nam nhân, vẫn viết đầy chờ đợi… xem ra ngày mai hắn cũng nên đi tìm mua một trạch viện thoải mái, ở khách *** hoài cũng không tốt, hắn muốn ở chung nhà với Lăng Vân.

Không ngờ, cảm nhận được chờ đợi và thất lạc của hai nam nhân, Thẩm Lăng Vân và Phụng Thiên Lam lén trao đổi ánh mắt giảo hoạt __

Xem ra, đến lúc họ đưa ‘lễ vật’ tỉ mỉ chuẩn bị lên rồi!