Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 121: Châu chấu trên cùng sợi thừng




Đúng như thời gian Triển Phi Dương đã dự tính trước__ lúc nghiêm túc bàn chính sự, đã là mặt trời lên cao ba sào, không chỉ Phụng Thiên Lam không chịu nổi, ngay cả Thẩm Lăng Vân cũng là bị đói tỉnh.

Đói thành như thế, hơn nữa còn không có chút tinh thần, nhìn thế nào cũng thấy là kết quả quá độ, nhưng nếu nói tâm tình, thì Phụng Thiên Lam vui vẻ hơn chút… Thẩm Lăng Vân vẫn nơi bực dọc, con đại sắc lang đó, tiểu vương gia sao lại thích xem hắn là bảo bối chứ!

Đương nhiên, hiện tại xem ra, nội dung phỉ nhổ đã biến thành chuyện riêng của người ta, không tới phiên y nói ra nói vào, buổi chiều mới thức dậy, Triển Phi Dương giúp y tắm rửa, thay đồ, gọi cơm sẵn, khi Thẩm Lăng Vân xoa eo xuất hiện trong nhà ăn, Ngạo Thiên Di và Phụng Thiên Lam cũng đã tới rồi… cặp này a, trực tiếp dùng thế ôm công chúa ôm ra ngoài!

Nam nhân ôm mỹ thiếu niên trong lòng, mắt viết đầy nhu tình mật ý, mà gò má đỏ hồng của mỹ thiếu niên, trong xấu hổ lại tựa hồ tìm được đáp án thỏa mãn… tóm lại có thể nói là hạnh phúc thêm mỡ trong mật, chỉ cần cùng người duy nhất mình nhận định, chỉ cần nghiêm túc yêu thương, hạnh phúc của ai cũng không kém ai!

Ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn bốn đôi đũa, mỗi người tự chăm lo cho bảo bối của mình… nhà ai nhà nấy lo, sau đó, Thẩm Lăng Vân bắt đầu chậm rãi mở lời, y không phải tới để tìm Phụng Thiên Lam du ngoạn, trong đô thành còn có Nhiên Thiên đang đợi trong dầu sôi lửa bỏng, tại Hoắc gia trang, Hồng Ngọc còn đang ở đó cùng đám người Hoắc gia không cam lòng chờ đợi… thời gian dư dả thì tựa hồ đã bị họ tiêu pha trên đường rồi…

Hiện tại tâm tình Phụng Thiên Lam rất tốt, tuy eo đau… nhưng, mấy lời ‘cả đời không xa không cách’… tối qua khi nam nhân hung hăng ôm hắn cuối cùng đã nói ra, lúc này tựa hồ không chú ý tới Thẩm Lăng Vân nói cái gì, cho dù có bảo lôi lão ca hoàng đế của hắn xuống, hắn cũng vẫn gật đầu như mổ thóc!

Thẩm Lăng Vân không để ý hắn xuất thần, bất kể nói sao, Thiên Lam dù sao vẫn là hài tử lương thiện, bất luận hiện tại hắn có nghe lọt lời của mình hay không, đến khi nên ra tay giúp đỡ… hài tử này sẽ không phất tay bàng quan!

Còn Ngạo Thiên Di, sau ba lần bốn lượt xác định, đã hoàn toàn có thể chắc chắn nam nhân không những không phải Ngạo trang chủ trước kia, hơn nữa sợ là hắn cái gì cũng không biết, Thẩm Lăng Vân cảm thấy đã đến lúc nên mở cửa nói thẳng.

Nhưng, Ngạo Thiên Di cũng đưa ra một đầu mối to lớn, mà trước kia đã bị họ lãng quên trong hỗn loạn__ “Lạc Dực! Ta cảm thấy có thể tìm được manh mối trên người Lạc Dực! Ngươi nghĩ đi, nếu lúc đó các ngươi đều đang đối chiến trên vách núi, ca ca ta và Lạc Dực từng sóng vai… tướng mạo của ta và ca ca giống nhau như đúc, nhưng tại Đào Nguyên trấn, biểu hiện của hắn lại giống như hoàn toàn không nhận ra ta, mà không phải là nhận nhầm ta thành ca ca… không cảm thấy kỳ lạ sao? Cũng có nghĩa là, hiện tại cho dù ca ca của ta còn sống, đứng ở trước mặt hắn, chiến hữu cùng vào sinh ra tử, nhưng hắn lại không hề quen biết… tại sao?”

Nếu đúng như bọn họ nói, nhân sĩ chính phái tới hậu sơn Ma Long giáo có năm người, trừ Thanh Tùng lão nhân, còn lại bốn người đều toàn thân mà về… Lăng Vân trọng thương, mất đi một phần ký ức. Ca ca không biết vì lý do gì, hiện tại tung tích không rõ. Tam vương gia đó thân phận cao quý, không phải họ thượng đội hạ đạp, mà chính vì thân phận cao quý, cho nên đầu mối đều bày ra trước mắt, căn bản không có gì phải tra, hơn nữa hắn cũng không nói dối Lăng Vân… bất luận suy nghĩ thế nào, đáng nghi nhất vẫn là Lạc Dực…

“Ừm… ta cũng cảm thấy, ít nhất, ta đồng ý hắn là nơi đột phá!”

Thẩm Lăng Vân gật đầu, nhìn Triển Phi Dương… y không cảm thấy Lạc Dực là người xấu, nhưng cũng như Ngạo Thiên Di nói, Lạc Dực nhất định đã gặp chuyện gì… đây là nơi đột phá rất tốt… chuyện này, không tiện để người khác tra, cho nên chỉ đành…

Triển Phi Dương lập tức hiểu ý gật đầu, không nói gì… cái gọi là người yêu tốt, chính là đối với yêu cầu do bảo bối đưa ra, không những có thể thực hiện không điều kiện, cho dù đối phương không nói chữ nào, một ánh mắt cũng có thể lập tức hiểu rõ đối phương muốn làm gì…

“Nhưng ta cảm thấy, cũng có thể thử tìm ca ca ngươi… hiện tại ngươi đã rời khỏi sơn trang, nếu hắn còn sống, và đang trốn ở đâu đó nhìn lén, thì ngươi đi như thế, sơn trang sẽ rơi vào nguy cơ… vạn nhất hắn hiện thân… hiện tại chính là lúc tốt nhất!

Triển Phi Dương cười nhìn nam nhân đối diện, tâm tình tựa hồ không kém lắm… hiện tại họ là châu chấu trên cùng sợi thừng!

“Ừm, tuy ta đã trở mặt, nhưng tiểu huynh đệ trong trang dù sao cũng là từ nhỏ cùng trưởng thành, tin tưởng nhau… ta bảo họ lưu ý chút, gần đây ta sẽ không rời khỏi Thiên Lam một bước!”

Ngạo Thiên Di ôm chặt Phụng Thiên Lam, giống như muốn dung nhập vào người… chuyện lần này, kích thích hắn quá lớn, nghĩ tới vết thương trên người Thiên Lam, hiện tại hắn còn sợ hãi, nếu thật sự giống như Triển Phi Dương suy đoán, đắc tội cửu vương gia, hắn lại chạy mất dạng, đám người của Ngạo Thiên sơn trang sợ hãi tháo chạy, vậy một danh môn không phải đã hết rồi sao, như vậy đối với ca ca, đầu sỏ đáng hận nhất, nhất định là Thiên Lam, hơn nữa với thân thủ của ca ca, xâm nhập vương thủ thích sát một vương gia, cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể…

Lần này, bất kể thế nào… hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ bảo vệ Thiên Lam không tổn thương một cọng tóc nào!

“Ưm ưm… ô… buông ra… ngựa giống sáng sớm đã phát tình này…”

Tiểu đông tây bị nam nhân khẩn trương tới thất thần ôm chặt, gương mặt nhỏ tinh xảo đỏ bừng, thống khổ giãy dụa… làm gì còn quản rốt cuộc là lúc nào… nhưng dáng vẻ khả ái này quả thật khiến tâm trạng khẩn trương của mọi người thả lỏng không ít, dù sao đi đến đâu cũng đều cần loại quả vui vẻ này mà? Tiểu đông tây ở lại cung làm vương gia thật sự là lãng phí!

Trừ Phụng Thiên Lam ra, ba người đều có thể lực tốt, thân thủ tốt… thân hình nhỏ nhắn có thể được nam nhân ôm trong lòng phi tới phi lui này có thể không tính, mấy người vội lên đường, ăn cơm xong liền trực tiếp lên đường!

Từ khách *** tới Hoắc gia trang, tổng cộng mất hai ngày một đêm… gần như toàn bộ đều là phi hành, thương thế của Thẩm Lăng Vân trên đường tới Ngạo Thiên sơn trang đã khỏe hẳn, lại thêm tính cách hiếu thắng và thân thủ đáng tự hào của y, đương nhiên sẽ không để bản thân trở thành kẻ kéo chân sau.

Đến Hoắc gia trang, cũng coi như không tồi… Hồng Ngọc thật sự canh ở đây, hơn nữa tên cẩu quan đó bị đánh trở tay không kịp, gần như không kịp phản ứng, có lẽ là đang điều động nhân thủ, dù sao trong thời gian họ đi không có ai tới công đánh Hoắc gia trang… còn về ‘giải dược’ của Can thi lệ huyết hoàn, nàng dự định khi đi rồi mới nói cho Hoắc Vũ Phương đáng ghét kia, để tránh phát sinh tiểu tiết! Cho nên nữ nhân đó gần đây luôn ở yên trong khuê phòng, tuy chán nản không bình thường, nhưng tóm lại không còn gây phiền cho nàng, nàng không tốt tính như Thẩm Lăng Vân!

Chẳng qua, sự xuất hiện của Ngạo Thiên Di, lại dọa Hồng Ngọc, đột nhiên làm ra tư thế cảnh giác… miệng mở thật to, nửa ngày không nói nên lời, đây không phải là Ngạo trang chủ hôm đó đã đối đầu khi ở vách núi sao… Ngạo Thiên Di đương nhiên không biết tại sao, hắn đương nhiên cũng sẽ không tích cực với một nữ nhân! Bảo vệ Thiên Lam của hắn, đến đình viện tìm chỗ nghỉ ngơi, Thẩm Lăng Vân lúc này mới có cơ hội nói rõ, người này không phải là Ngạo trang chủ kia.

Nhưng, dù sao chính tà không sóng vai… Triển Phi Dương là giáo chủ mạo bài còn dễ nói, Ngạo Thiên Di tuy là trang chủ mạo bài, nhưng lại là nhân sĩ chính đạo không hơn không kém, bảo Hồng Ngọc và hắn tiếp tục yên lành cũng hơi khó xử, nếu bọn họ đã tới, chuyện đầu tiên chính là để Hồng Ngọc về Ma Long giáo, để nàng tiếp tục về chủ trì giáo vụ, mấy tên thổ phỉ trước kia đều tạm thời dẫn về nhốt trong địa lao của Ma Long giáo… hiện tại chỉ có thể vì dân trừ họa, trước hết nhờ tay tiểu vương gia bắt cẩu quan, hồi phục sinh cơ tại nơi này rồi nói… còn về chuyện câu kết thổ phỉ, tập kết phản quân, tạm thời không thể nhắc, bọn họ cần chờ thời cơ…

Mà bên này, Hồng Ngọc một thân giang hồ khí, đã nói tin là tin, khi đi không nói hai lời vỗ vai Thẩm Lăng Vân__ nàng nguyện ý tin người này, Thẩm Lăng Vân nếu đã nói trả sự trong sạch cho họ, thì nhất định sẽ làm được!

Hồng Ngọc đi rồi, Hoắc gia trang đã an ổn, tuy không biết hai người họ tại sao vẻ mặt chán ghét không muốn ở trong căn nhà đó, chẳng qua Ngạo Thiên Di và Phụng Thiên Lam vẫn nghe theo, trước khi dùng cơm trưa, đã tới trước cửa huyện nha.

“Thiên Lam, có muốn ăn ngon không.”

Triển Phi Dương vẻ mặt gian tà liếc nhìn bốn chữ ‘chính đại quang minh’ trên cao, bắt đầu thả mồi câu tiểu vương gia bên cạnh.

“Muốn chứ muốn chứ…”

Phụng Thiên Lam hai mắt phát sáng, tràn đầy mong muốn… quả thật, gần đây tại Ngạo Thiên sơn trang, nhân lúc Ngạo Thiên Di không có mặt, nhóc con bị người ngược đãi, đừng nói là sơn hào hải vị, thường xuyên không cho hắn ăn no, cửu vương gia có bao giờ từng chịu tội như thế chứ… cho nên nghĩ tới mỹ thực, tiểu vương gia ngốc nghếch liền bắt đầu không thành thật.

Ngạo Thiên Di mặt đầy hắc tuyến… nhưng lại không che giấu được đau lòng, tiểu bảo bối yêu kiều của người ta đưa vào trong lòng mình, nhưng lại bị ủy khuất như thế, một kim chi ngọc diệp bị đói như tiểu ác lang…

Thẩm Lăng Vân thì cười hê hê, y chính là muốn hiệu quả này, lập tức cong lưng, dán vào tai tiểu ngốc nghếch, thủ thỉ một hồi__

“Thiên Lam, ta nói này, người xấu ngươi biết làm chứ? Đợi lát nữa sau khi vào…”

Một hồi câu thông chỉ có Phụng Thiên Lam nghe được, tiểu đông tây bắt đầu híp mắt lại, lộ ra nụ cười xấu hứng thú__

Thì ra là làm cái này à! Hắn vô cùng sở trường đó!