Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu

Chương 49: Chương 47.2




Diệp Kỷ Đường ôm Lục Yến Tu vẫn vừa tắm xong lần nữa đi đến bên giường, vừa rồi Lục Yến Tu có chút mất khống chế, cắn một ngụm lên cánh tay nàng, Diệp Kỷ Đường nhìn dấu răng có chút gớm máu trên cánh tay mình, tuy có chút đau nhưng cũng không nỡ lòng mà trách hắn.

Diệp Kỷ Đường một tay ôm hắn, một cái tay khác ở trên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ, nghe tiêng hít thở đều đều của hắn rồi cũng dần dần mà ngủ say.

Ngày kế tiếp, Lục Yến Tu mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn mở to mắt nhìn Thị Thư đang đứng bên cạnh giường, nhịn không được muốn mở miệng hỏi "Hiện tại......"

Lời nói còn chưa nói xong, hắn quyết đoán đem miệng ngậm lại, trong lòng không thể tưởng tượng được đây là giọng nói của hắn sao! Sao lại khàn như vậy, hắn giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy, lại cảm thấy cả người vô lực, chăn nệm xung quang cũng vì động tác của hắn mà sắp rơi xuống đất.

Thị Thư đột nhiên quay người đi, Lục Yến Tu cũng bất tri bất giác cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt hắn là những vết đỏ tràn ngập trên cơ thể, không cần nghĩ cũng biết là do ai làm, khuôn mặt của Lục Yến Tu tức khắc trở nên đỏ bừng, chỉ là đầu sỏ gây chuyện hiện giờ không có ở đây, hắn chỉ có thể nghiến răng, hận không thể cắn kẻ đầu sỏ kia một ngụm, thật là quá đáng!

___________________

Sau khi được Diệp Kỷ Đường đồng ý tương trợ, ngày kế tiếp Lục Văn liền chuẩn bị trở về Bắc Thần, trước khi đi nàng có để lại một phong thư trên bàn, nàng biết rõ, từ khi nàng tiến vào Tây Vân, Diệp Kỷ Đường đã bắt đầu phái người âm thầm theo dõi nàng, đơn giản chính là vì muốn biết mọi hành động của nàng.

Nhưng bất quá phong thư nàng để lại chính là gửi cho vị tiểu hoàng đệ kia, đi một chuyến đến đây, xem như nàng đã nhìn rõ, vị tiểu hoàng đệ này là một người đơn thuần, nếu sau này nàng có thể thuận lợi đăng cơ, nàng cũng muốn quan tâm một chút đến hắn, tình yêu của đế vương có bao nhiêu ngắn ngủi, tuy rằng nhìn Diệp Kỷ Đường cũng không giống loại người bạc tình quả nghĩa, nhưng vạn nhất lỡ như......

"Hoàng Thượng, nhị hoàng nữ Bắc Thần đã khởi hành rời đi, đây là phong thư nàng để lại trước khi đi."

Ảnh Nhất từ chỗ tối bước ra, trong tay nàng còn cầm một phong thư, nàng đem phong thư ấy đặt lên bàn của Diệp Kỷ Đường, sau đó không chút dấu vết mà biến mất.

Diệp Kỷ Đường đem bức thư cầm lên, mặt trên viết là gửi cho Lục Yến Tu, nàng nheo nheo mắt, cũng không mở thư ra mà giao cho Hàn Cu "Đưa đến cho Yến Tu đi."

"Vâng"

______________

Nam Cương cùng Tây Vân đánh đến khó khăn chia lìa, Dương Lương cuối cùng cũng kìm nén không được, phái mười vạn đại quân muốn đục nước béo cò đánh hạ Tây Vân, thời điểm tin tức truyền tới kinh thành đã non nữa tháng trôi qua, nhưng vào 5 ngày trước, Diệp Kỷ Đường đã phái năm vạn đại quân đóng quân ở biên cảnh của Tây Vân cùng Bắc Thần, hành động này đã khiến không ít đại thần cảm thấy khó hiểu, nhưng rồi cũng không ai dám trực tiếp hỏi rõ.

Dương Lương đã xuất binh, Diệp Kỷ Đường đương nhiên cũng đang chuẩn bị ngự giá thân chinh.

Trọng Tùng, Tiêu Khương cùng Kha Uyển không hẹn mà gặp, cùng nhau đi vào Giao Thái Điện, cả ba người đều mặc triều phục đứng ở đại điện đợi Diệp Kỷ Đường xử lý xong công vụ.

Nhưng cuối cùng Tiêu Khương cũng kiềm chế không được, tiến lên nói "Hoàng Thượng, nếu ngài muốn ngự giá thân chinh, không bằng cũng mang theo thần đi!"

"Còn có thần!" Trọng Tùng cũng đi đến bên cạnh Tiêu Khương, vẻ mặt kiên định.

Kha Uyển đứng giữa phía sau hai người bọn họ, nhìn hai người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết này, suýt nữa nàng cũng đã buộc miệng thốt ra câu muốn Hoàng Thượng cũng mang theo nàng, nhưng những lời này vẫn chưa nói ra, Kha Uyển liền khôi phục lại tinh thần, nàng bây giờ cũng đã coi như đặt nữa chân vào quan tài, sao có thể dễ dàng xúc động như vậy.

Diệp Kỷ Đường nhìn hai người bọn họ, đem sổ con trong tay đặt xuống "Đúng là hồ nháo, nếu các ngươi đều đi hết, trong triều phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ các ngươi muốn trẫm ở chiến trường chém giết xong thì bị người khác chiếm luôn cả cung sao?"

"Nhưng......"

"Lần này cho dù là ai trẫm cũng không mang theo, Dương Lương, Nam Cương không đáng để sợ."

Diệp Kỷ Đường trong lòng phiền muộn, cũng không muốn cùng ba người bọn họ nhiều lời, không bao lâu liền đem các nàng đuổi hết ra ngoài.

Ngự giá thân chinh, rốt cuộc cũng là muốn làm chủ chiến trường, đến nay nàng vẫn chưa nói cho Yến Tu biết, nhưng nàng biết Yến Tu hiểu chuyện, ngay cả việc hai ngày trước nàng phái ra năm vạn đại quân đến Bắc Thần hắn cũng không hỏi qua.

Sự tình trong triều nàng đã an bài thích đáng, Việt Hoa Thanh dù có muốn dở trò cũng sẽ có người rút hết nanh vuốt của nàng ta, sớm đã không còn đáng lo ngại, ở hậu cung nàng đã phái ám vệ canh chừng ở Đường Hoa Cung, lần này nàng cũng đã để Ảnh Nhất lại, Hàn Xu nàng cũng không có ý định mang theo, Thái Quân Hậu kia cũng có khả năng sẽ tìm Yến Tu gây phiền toái, trong triều cũng có khả năng là sẽ có người ngo ngoe rục rịch.

Chỉ là......

Mặc cho Diệp Kỷ Đường có do dự hay không, ngày xuất phát được định ra rất nhanh cũng đã đến.

Trước đó một đêm, Diệp Kỷ Đường thế nào cũng không ngủ được, nàng không chớp mắt nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ yên trong lòng, nàng chỉ hận không thể đóng gói hắn lại sao đó mang hắn theo, nhưng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nguy hiểm luôn tiềm tàng, nàng không thể mạo hiểm, nhưng lần này đi, chỉ sợ ít nhất cũng phải mất đến hai năm......

Diệp Kỷ Đường nhớ đến cảnh tượng ở đời trước, Yến Tu mà nàng sủng trong lòng bàn tay ngã trên mặt đất, đôi mắt sáng phút chốc đã nhắm chặt lại, bên miệng còn vươn không ít máu, dù chỉ là nhớ lại, Diệp Kỷ Đường vẫn cảm thấy tâm can của mình hệt như đang bị người ta nghiền nát, rất đau.

Thời điểm nàng còn xuất thần, Hàn Xu đã từ bên ngoài tiến vào, nàng đi đến bên giường thấp giọng nói "Hoàng Thượng, đại quân đã sẵn sàng."

"Trẫm đã biết, ngươi ra ngoài trước đi."

"Vâng"

Sau khi Hàn Xu rời đi, Diệp Kỷ Đường vẫn như cũ nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ yên trong lòng, nàng cúi người hôn lên trán hắn một cái "Yến Tu, chờ ta trở lại."

Diệp Kỷ Đường đứng dậy rời đi, nhưng nàng không hề hay biết rằng, Lục Yến Tu vốn đang ngủ say lúc này đã mở to hai mắt, nước mắt cũng không ngừng trào ra, hắn siết lấy cái gối bên cạnh đến mức ngón tay đều trắng bệch.

Lục Yến Tu rất thông minh, hắn sớm đã đoán được Diệp Kỷ Đường muốn ngự giá thân chinh, nhưng hắn vẫn như cũ đem việc này giấu ở trong lòng, nhưng chung quy ngày đó cuối cùng cũng đã đến.

Hay tin Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, các quan lại đều đến cung tiễn, các bá tánh cũng sôi nổi ra cửa, nếu không phải có cấm quân, chỉ sợ trên đường phố đã đứng đầy người.

Diệp Kỷ Đường mặc một bộ hộ giáp màu bạc, bên hông treo một thanh trường kiếm "Xuất phát!"

Mười vạn đại quân tập kết bên ngoài kinh thành, mênh mông cuồn cuộn đến mức không thấy điểm cuối, một trận chiến này Diệp Kỷ Đường chờ đợi đã lâu, cũng hi vọng của toàn thần dân Tây Vân.

Tứ quốc phân tranh, đến tột cùng ai sẽ là người chiến thắng?