Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu

Chương 31




Thời điểm Diệp Kỷ Đường cùng Lục Yến Tu trở lại tiền viện, thì Tiêu Khương cùng Lạc An An đã ngồi bên trong đợi hai người họ.

"Gặp qua Hoàng Thượng, Quân phi."

Lạc An An cùng Tiêu Khương sau khi nhìn thấy hai người họ đến, đã đứng dậy hành lễ, Tiêu Khương liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên đầu Diệp Kỷ Đường đang cài một bông hoa lê, rất muốn phụt cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Kỷ Đường đảo qua thì nàng đành phải nhịn xuống, lúc này chỉ có thể đưa ra ánh mắt sùng bái nhìn Lục Yến Tu, không hổ là Quân phi, dám cấm hoa lên đầu của Diêm Vương, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ hiện giờ đã xuống Hoàng Tuyền uống canh Mạnh Bà.

"Hai người các ngươi tại sao lại tới đây?"

Diệp Kỷ Đường nắm tay Lục Yến Tu, cùng hắn đi vào bên trong, Tiêu Khương cùng Lạc An An phía sau cũng vội vàng đi theo.

"Chính là không phải nghe nói suối nước lạnh có cá......"

"Khụ!"

Không đợi Lạc An An nói xong, Tiêu Khương đã đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng, Lạc An An cũng vội vàng im miệng, Diệp Kỷ Đường nhíu chặt mày lại, cánh tay đang đặt trên bàn gõ gõ vài cái "hửm? Có cần trẫm tìm vài đại phu đến xem cho ngươi không?"

Tiêu Khương vội vàng vẫy tay, xấu hổ cười cười "Không, không cần, không phải hôm nay có tin tức bên Nam Cương truyền đến sao, thần biết sự tình khẩn cấp, nên đã lập tức đưa tới cho ngài."

Nói xong, Tiêu Khương còn dùng ánh nhìn lướt qua Lạc An An một cái, Lạc An An vội vàng gật đầu "Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa chúng ta còn phát hiện thêm một chuyện vô cùng kỳ quái."

"Nói thử xem."

Nữ hầu sau khi tiến vào châm trà thì cũng lui ra ngoài, Diệp Kỷ Đường bưng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó đảo mắt nhìn xem hai người bọn họ đang muốn nói chuyện gì.

"Để ta nói trước!" Lạc An An thấy Tiêu Khương đang mở miệng muốn nói gì đó, thì hắn lập tức ở dưới bàn dùng chân đá nàng một cái, Tiêu Khương lúc này không khỏi hít lên một hơi, người này ra tay tàn nhẫn quá đi!

"Hoàng Thượng, thần phát hiện Thái Quân Hậu đang cho người giám sát Khang Quận Vương phủ, sau đó thần đã đi điều tra một phen, Thái Quân Hậu không biết đã nghe được từ đâu rằng Liễu thị quân kia không điên, nên đã hoài nghi trên người hắn đang cất giấu bí mật nào đó."

Khoé miệng Tiêu Khương run rẩy một chút, chuyện này rõ ràng nàng là người điều tra ra được, trùng hợp bị hắn nghe thấy, nhưng lúc này Tiêu Khương rốt cuộc cũng không dám nói một lời nào, từ ngày được Hoàng Thượng tứ hôn tới bây giờ, tiểu nhân nhi này đã trở nên lớn gan hơn rất nhiều, cũng trở nên kiêu ngạo không ít, nhưng nàng cũng không dám nói gì hắn.

"Không phải vị Liễu thị quân đó đã điên từ rất lâu về trước rồi sao? nếu hắn giả vờ điên, thì sao có thể giả vờ lâu đến như vậy được?" Lục Yến Tu cảm thấy nghi hoặc.

"Thái Quân Hậu trước giờ vẫn luôn đa nghi, chỉ sợ là đã tin lời của ai đó nói, nhưng nếu Liễu thị quân kia thật sự chỉ là đang giả điên, chỉ sợ hắn đúng thật là đang che giấu bí mật nào đó, bằng không vì cái gì mà lại khiến cho một Thị Quân đang được sủng ái, dưới gối còn có một hoàng tử, nói điên là điên được." Lạc An An sờ sờ cằm nói, nhưng ánh mắt của hắn vẫn dừng trên suối nước lạnh phía xa kia

"Hoàng Thượng, ngài xem, với suy luận này của ta thì bây giờ đã có thể ăn cá ở suối kia chưa?"

"......"

Nói nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn ăn cá thôi sao.

"Vậy còn ngươi?" Diệp Kỷ Đường nhìn về phía Tiêu Khương.

"Hoàng đế Nam Cương đột nhiên trúng gió, thần cản thấy vô cùng nghi hoặc, mà Hoàng Đế Nam Cương đến giờ cũng chưa định ra Thái Nữ, ngay cả Thánh Tử cũng chưa định ra, hiện giờ năm vị hoàng nữ của Nam Cương đã lâm vào nội đấu, chỉ sợ cũng không còn tâm tư muốn xuất binh đánh vào Tây Vân Quốc ta, sự hợp tác giữ Nam Cương cùng Dương Lương cũng đã tan rã, hơn nữa bây giờ Dương Lương có khả năng sẽ xuất binh đánh vào Nam Cương, nếu là lúc này chúng ta dẫn đầu tấn công Nam Cương, nhất định chúng ta sẽ chiếm được miếng thịt này."

Diệp Kỷ Đường đương nhiên cũng hiểu điều này, bất quá ở đời trước, thời điểm Dương Lương cùng Nam Cương hợp tác với nhau là bốn năm sau, lúc ấy Diệp Kha cùng Diệp Dục cũng liên thủ khởi binh, Tây Vân Quốc cũng lâm vào nội loạn, Dương Lương cùng Nam Cương đã nhân cơ hội đó tấn công Tây Vân Quốc, chiến sự lâm vào hổn loạn, mãi cho đến nửa năm sau, Hoàng Đế Nam Cương đột nhiên trúng gió, Nam Cương không thể không thu binh, lúc này mới khiến cho nàng có cơ hội được thở ra một hơi.

Nhưng bây giờ có lẽ là do nàng đã trọng sinh, sự kiện đời này đã không còn giống như đời trước, đời này Diệp Kha đã đến Nam Cương, nàng ta cũng chưa cùng Diệp Dục khởi binh tạo phản.

______________________

Lúc này Việt Hoa Thanh cũng được nghe tin tức ở Nam Cương, sắc mặt nàng ta đã trở nên xanh mét, tức giận đập mạnh lên bàn, người truyền tin cũng sợ hãi quỳ xuống mặt đất "Đại nhân, hiện giờ Nam Cương đang lâm vào nội loạn, chúng ta có nên cho Tam hoàng nữ nhanh chóng rời đi không?"

"Nam Cương ở gần Tây Trình, vốn định ta còn muốn nhờ Diệp Dục cùng Dương Lương liên thủ đánh vào, kết quả lại không nghĩ rằng lại bị chuyện này của Nam Cương làm cho mọi thứ rối tung lên hết, thật đúng là phế vật, với lại năm vị hoàng nữ của Nam Cương cũng không phải là đèn cạn dầu, chỉ là nếu phải từ bỏ kế hoạch này, ta cảm thấy vô cùng không cam lòng."

"Diệp Kỷ Đường  sớm đã phái người bí mật đi đến Nam Cương, chỉ sợ giờ phút này Tam hoàng nữ mà lộ diện thì sẽ bị nàng ta phát hiện."

"Vậy đại nhân, chúng ta bây giờ phải làm gì tiếp theo?"

Việt Hoa Thanh cũng có chút lưỡng lự, trước thì có Diệp Kỷ Đường như hổ rình mồi, sau thì có Nam Cương đang nội loạn, nhưng nếu không có sự tiếp tay của Nam Cương, các nàng sao có thể nắm chắc phần thắng được.

"Truyền tin nói cho Tam hoàng nữ, trước tiên cứ ở lại Nam Cương, Nam Cương đại hoàng nữ cũng chính là đời sau Thánh Tử, nếu nàng đăng cơ, thì nàng sẽ trở thành hy vọng lớn nhất, bảo Tam hoàng nữ cẩn thận một chút, chớ để cho người của Diệp Kỷ Đường phát hiện."

"Thuộc hạ đã rõ."

"Được rồi, lui xuống đi."

Việt Hoa Thanh có chút mệt mỏi, chống tay lên trán, khuỷu tay đặt lên bàn, nàng vô lực phất phất tay, nhưng còn chưa đợi người nọ đi ra ngoài, thì một người đã vội vàng tiến vào, quỳ xuống đất hành lễ "Đại nhân."

"Lại có chuyện gì?"

"Đại nhân, người chúng ta phái đi đều không có ai có thể trở về, chỉ sợ là đã thất bại."

"Vốn dĩ cũng chính là muốn bọn chúng đi thăm dò chút thôi, được rồi, cả ngươi cũng lui ra ngoài đi."

Nàng cũng không trông cậy vào những người đó có thể giết chết tên sát thần Diệp Kỷ Đường, Việt Hoa Thanh trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng, nếu cổ độc kia đã không thể làm gì được Diệp Kỷ Đường, vậy thì bây giờ nàng sẽ xuống tay với người bên cạnh Diệp Kỷ Đường, Bắc Thần hoàng tử, không phải Diệp Kỷ Đường rất sủng ái hắn sao? một khi đã như vậy, nàng sẽ khiến cho Diệp Kỷ Đường phải nếm trãi tư vị mất đi người mình yêu là như thế nào.

......

Trong Kim Loan điện hôm nay, các triều thần cũng đều biết chuyện của Nam Cương, nhưng bọn họ vẫn không dám thừa thắng xông lên chỉ có thể án binh bất động nghị luận không thôi, Ngự Sử đại phu An Vân đứng ra sửa sang lại y phục một chút, sau đó sờ sờ lên mũ quan của mình, rồi quỳ xuống mặt đất khấu đầu hành lễ.

Thấy nàng như vậy, các triều thần đang sôi nổi đột nhiên cũng an tĩnh lại.

"Hoàng Thượng, thần nhậm chức Ngự Sử Đại phu đã được 30 năm, hiện giờ thần tuổi đã cao, đã không thể đảm nhiệm chức Ngự Sử này nữa, hôm nay thần xin Hoàng Thượng cho thần cáo lão hồi hương."

An Vân vừa nói dứt câu, tức khắc trong điện lại trở nên ồn ào, đặc biệt là Lưu Lâm kia, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, việc này thế nhưng nửa phần nàng cũng không biết, bất quá khi An Vân cáo lão hồi hương, thì người thích hợp để đảm đương chức Ngự Sử này nhất là nàng, tóm lại, Ngự Sử Đài ngoài trừ An Vân thì người có khả năng nhất sẽ là nàng.

"An khanh hiện giờ trong triều công việc bề bộn, vậy mà ngươi lại từ quan lúc này, ngươi bảo Trẫm phải như thế nào?"

Diệp Kỷ Đường giống như là không nhìn thấy biểu tình trên mặt của đám quan lại đó.

"Hoàng Thượng, hiện giờ trong triều nhân tài đông đúc, thần già rồi, cũng nên lui đi, thần cũng đã quyết định, chỉ còn xin Hoàng Thượng ân chuẩn." Giọng An Vân thập phần quyết đoán.

Diệp Kỷ Đường có chút bất đắc dĩ "Thôi, nếu An Khanh đã nhất quyết muốn như vậy, trẫm sẽ ân chuẩn cho Khanh, chỉ là chức Đại Sử Ngự Phu này, An Khanh đã có người để tiến cử chưa?"

Lưu Lâm lúc này đang vô cùng đắc ý chờ mong, chỉ là ngay sau đó tâm tình tình của nàng ta phải rơi vào đáy cóc.

"Thần tiến cử Thiếu chủ Lạc gia Tiêu Khương, nàng ấy rất có năng lực, sẽ đảm nhận được chức Ngự Sử Đại Phu này."

"Cái gì?"

Lưu Lâm không khỏi kinh hô lên một tiếng, ánh mắt của Diệp Kỷ Đường cũng rơi xuống trên người nàng ta, sắc mặt Lưu Lâm bây giờ đã trở nên trắng bệch, vội vàng đi ra quỳ trên mặt đất.

"Lưu ái khanh có ý kiến gì?"

"Thần không có, xin Hoàng Thượng thứ tội." Lưu Lâm quỳ trên mặt đất cả người run rẩy, tuy là ngoài miệng nói không có, nhưng trong lòng lại không phục, bất quá là chỉ là một dã nha đầu, dựa vào cái gì, chức Ngự Sử Đại Phu kia đáng lí phải là của nàng mới đúng!

"Tiêu Khương, ngươi cảm thấy bản thân có đủ khả năng đảm nhiên chức quan này hay không?"

Tiêu Khương bị chỉ đích danh, lập tức từ trong hàng ngũ bước ra, nàng bình tĩnh quỳ xuống khấu đầu "Thần định sẽ không làm Hoàng Thượng thất vọng."

"Nếu đã như vậy, chức Ngự Sử đại phu này sẽ giao cho khanh, ngày mai liền tiền nhiệm đi, công văn nhậm chức cũng sẽ được đưa đến cho khanh."

"Vâng"

Sắc mặt Việt Hoa Thanh lúc này cũng có chút không đúng, nhìn một màn này nàng cũng đã hiểu, hết thẩy đều là tuồng kịch của ba người bọn họ mà thôi, Tiêu Khương kia là người của Hoàng Thượng, hiện giờ nàng ta xuất hiện trên triều thì đương nhiên phải cần một vị trí, mà hiện giờ các chức quan quan trọng đều đã có người, duy chỉ có An Vân tuổi đã cao, nếu cho nàng ta cáo quan thì cũng không dẫn đến dị nghị gì.

Nàng cười lạnh trong lòng một chút, hiện giờ Hoàng Thượng có thể làm cho An Vân chịu từ quan, không phải đã cho nàng ta chỗ tốt nào đó, thì chính là bắt được nhược điểm của nàng ta, Việt Hoa Thanh lúc này không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn An Vân có chút lạnh lẽo.

...........

Bên trong phủ Định Khang Quận Vương, lúc này có một người toàn thân bạch y, đang ngồi xổm dưới một gốc cây, trong miệng cứ lẩm bẩm không biết nói cái gì, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười.

Diệp Minh sau khi tìm đến thì thấy một màn này, hắn nhíu mày nhìn một vòng xung quanh, các hạ nhân phụ trách canh giữ phụ quân hắn không biết đã lười biếng bỏ đi đâu, chỉ là hiện tại cũng không phải là thời điểm để xử lí bọn họ, hắn vội vàng đi đến bên cạnh nâng phụ quân mình dậy, phủi hết bùn đất trên người hắn xuống.

"Phụ quân, nhi thần hai ngày nay ra khỏi cửa luôn cảm thấy có người cứ nhìn chằm chằm ta, nhưng Đan Hạ kia đã bị Hoàng Thượng cấm túc, nên có thể đây là người trong cung, trong cung chỉ có Hoàng Thượng, Quân phi còn có một người nữa là Thái Quân Hậu, nếu Hoàng Thượng muốn giám thị chúng ta, cũng sẽ không để cho nhi thần dễ dàng phát hiện như vậy, chẳng lẽ là......"

Diệp Minh chậm rãi đỡ Liễu Thị Quân vào phòng, kết quả khi đang nói được một nữa, Liễu Thị Quân đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn, thần sắc trên mặt cũng đã trở nên hoảng sợ, vẫn luôn lắc đầu.

"Phụ quân, phụ quân ngài làm sao vậy, phụ quân!"

"Quận vương, có vị họ Lạc tới, nói là Hoàng Thượng cho hắn đến xem bệnh cho Liễu thị quân"

Người cung nhân này chính là cung nhân của Giao Thái Điện ngày đó dẫn hắn đến Lãnh Cung, tên là Dung song, Diệp Kỷ Đường niệm tình Diệp Minh cùng Liễu Thị quân kia chỉ là nam tử, một người lại thần trí không rõ, nên đã cho Dung Song theo bọn họ về phủ.

"Mau, mời Lạc công tử vào phủ, trùng hợp bây giờ phụ quân ta tựa hồ có chút không thích hợp lắm."

"Vâng"