Trọng Sinh Chi Nịch Sát

Chương 9




Sau những ngày nghỉ tết âm lịch, bộ phim do ông chủ Vương đầu tư trên cơ bản cũng hoàn thành khâu chuẩn bị, sắp tiến hành quay. Tốc độ làm việc của ông chủ Vương rất nhanh, cũng rất biết giữ uy tín, vài ngày sau, kịch bản phim đã được đưa tới trong tay hai anh em Tưởng gia.

Đối với ‘Lần đầu tiên’ trong đời của em trai, làm một người anh — Tưởng Trạch Hàm hiển nhiên là phi thường coi trọng — mặc kệ làm cái gì, chỉ cần đối ‘Lần đầu tiên’ có ấn tượng tốt là được rồi, cảm thấy thích, như vậy hẳn sẽ có lần thứ hai lần thứ ba lần thứ tư, việc phát triển kế tiếp cũng có thể thuận lý thành chương rồi.

Hơn nữa, trước mắt Tưởng Trạch Thần còn ‘không biết chữ’, nhiệm vụ xem kịch bản, đọc kịch bản, giảng giải kịch bản đều do Tưởng Trạch Hàm một mình đảm nhận. Tưởng Trạch Thần được ôm tới trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính dành riêng cho hai vợ chồng Tưởng gia, tựa vào trên người Tưởng Trạch Hàm đang dựa vào đầu giường tiến hành nghiên cứu kịch bản. Lần đầu tiên có được một kịch bản dành riêng cho mình, Tưởng Trạch Thần trong tâm cũng có chút kích động nho nhỏ.

Xem sơ qua một lần, cảm thấy không có gì không thích hợp với em trai nhà mình, Tưởng Trạch Hàm thả tâm, sau khi trưng cầu ý kiến Tưởng Trạch Thần thì bắt đầu vì cậu đọc kịch bản.

—— Kỳ thực, Tưởng Trạch Thần muốn tự nhìn cơ, bởi vì cứ thư thái như vậy mà nằm úp sấp, nghe Tưởng Trạch Hàm đọc truyện (?), vô công rỗi nghề khiến cậu thật sự là buồn ngủ…

Tưởng Trạch Hàm còn chưa tới thời kỳ vỡ giọng, thanh âm vẫn là của thiếu niên du dương, tiếng nói phóng nhu khi vào trong tai thật sự rất dễ nghe. Vừa đọc kịch bản, vừa dùng một tay để lật, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà vuốt ve mái tóc mềm mại đen nhánh của Tưởng Trạch Thần. Ngọn đèn ánh cam lộ ra ấm áp cùng an nhàn, vừa được anh trai vuốt ve tới dễ chịu khoan khoái vừa không có hứng thú với câu chuyện tình tình ái ái dây dây dưa dưa, Tưởng Trạch Thần híp mắt thiếp đi, chớp mắt đã cùng Chu Công lão nhân trò truyện rồi.

Đọc hết vài tờ, rất nhanh thì phát hiện em trai đã ngủ say, Tưởng Trạch Hàm bật cười, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, khép lại kịch bản.

Cúi đầu nhìn Tưởng Trạch Thần, lông mi đen vừa dài vừa rậm giống như là cây quạt nhỏ, hai gò má trắng noãn mềm mềm, lúc này đang đặt ở trên ngực anh, bị ép tới mức có chút biến hình, khiến cánh môi đỏ tươi non mềm hơi nhếch lên, lộ ra răng sữa khéo léo trắng tinh, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cái lưỡi mềm mại.

—— Từ bề ngoài nhìn vào, là một đứa nhỏ đáng yêu đến nỗi chẳng ai ghét được… Ừm, tựa hồ tính cách hiện tại cũng đáng yêu không ít rồi đấy…

Nhéo nhẹ khuôn mặt của cậu em nhà mình, lại dùng lòng bàn tay xoa xoa, bé con ngủ đến thiên hôn địa ám không thèm làm ra phản ứng gì, chỉ là nhíu nhíu mày, lầm bầm một câu, như cũ không muốn tỉnh lại, ngược lại vì bị anh nhéo nhéo hồi lâu nên khóe miệng của cậu có dịch thể trong suốt lóng lánh chầm chậm chảy ra.

Động tác của Tưởng Trạch Hàm cứng lại, cảm thấy chính mình rất có điểm tự làm bậy không thể sống, trời sinh tính yêu thích sạch sẽ khiến anh đối với việc có người nào đó ghé vào trên người mình chảy nước miếng và vân vân vẫn là có chút kháng cự — mặc dù đó là cậu em trai mà mình ‘sủng ái’.

Trên bàn cách giường không xa có một hộp khăn giấy, Tưởng Trạch Hàm đang đấu tranh tư tưởng xem có nên đem em trai đặt xuống giường sau đó đi lấy giấy hay không, lại chẳng biết tại sao không hề muốn nhúc nhích nữa.

Rối rắm mà nhìn đám thủy ngân kia từ từ chảy xuống, rất nhanh sẽ nhỏ vào trên áo mình, Tưởng Trạch Hàm có vài phần luống cuống, vô thức mà vươn tay, dùng ngón trỏ lau đi.

Dịch thể dính ở trên ngón tay cũng không khiến anh chán ghét cùng khó chịu như trong tưởng tượng, Tưởng Trạch Hàm hơi có chút kinh ngạc mà khựng lại, ngón tay dọc theo thủy ngân từ từ tiến lên, cuối cùng đụng phải khóe miệng Tưởng Trạch Thần, tại trên cánh môi non mềm nhẹ nhàng xoa xoa.

Không chịu được quấy nhiễu, Tưởng Trạch Thần giật giật môi, muốn để cái thứ đang quấy rầy mộng đẹp của cậu đuổi đi, cũng không nghĩ trái lại còn đem nó ngậm vào trong miệng. Đầu lưỡi liếm liếm lên dị vật xâm lấn, tựa hồ là cảm thấy vị đạo cũng không tốt tý nào nên đem lưỡi đẩy ra, tiện thể cũng lật người một cái, từ ngực Tưởng Trạch Hàm lăn xuống, ôm lấy cái chăn mềm mại bên cạnh mà oa thành một đoàn.

Ông anh trai cảm thấy chính mình tựa hồ bị ghét bỏ rồi rốt cuộc có thể khởi động thân thể, xuống giường rút ra khăn tay xoa xoa ngón tay của mình, quay đầu nhìn Tưởng Trạch Thần ngủ đến hạnh phúc an nhàn trên giường một chút, Tưởng Trạch Hàm do dự, tuy rằng tâm tình thả lỏng cũng hơi có phần buồn ngủ, thế nhưng cuối cùng anh cũng không tuân theo khát vọng muốn leo lên giường ngủ một giấc với em trai ở sâu trong đáy lòng, xoay người đi ra phòng ngủ chính, nhẹ nhàng khép lại cửa, đi hướng thư phòng.

Nhiệm vụ xem kịch bản ở dưới cái sự ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng của hai anh em Tưởng gia cuối cùng cũng hoàn thành, may mà nhân vật em trai của nữ chính cũng không có nhiều lời thoại, trên cơ bản chỉ là hỏi cái này cái kia, ôm ôm một cái, bán bán manh và vân vân, cũng không yêu cầu cậu diễn viên nhỏ phải có lý giải sâu sắc gì với nhân vật, trình độ như vậy đối với Tưởng Trạch Thần hiện nay mà nói có thể nói là rất dễ dàng, quen tay nhanh làm.

Trước khi quay phim, Tưởng Trạch Thần cũng không bị mang đi mấy cái hoạt động hội nghị cùng đám diễn viên, bởi vì Tưởng Trạch Hàm sợ cậu không thích hoàn cảnh bên ngoài hòa hòa thuận thuận bên trong lại ngầm đấu đá lẫn nhau, làm sụp đổ cái ảo tưởng ngây thơ về một giới diễn nghệ đầy tốt đẹp nên Tưởng Trạch Thần chỉ là tới gặp đạo diễn biên kịch một chút, sau khi bắt đầu quay phim thì ló mặt ra thôi.

Nhóm đạo diễn biên kịch cũng đã thấy nhiều diễn viên dựa vào quan hệ cửa sau như Tưởng Trạch Thần rồi, hơn nữa phần diễn của cậu cũng không quá trọng yếu, cho nên cũng không có ý kiến gì quá lớn, ngược lại sau khi thấy Tưởng Trạch Thần liền phát hiện cậu có nhiều điểm tốt hơn cả bọn họ tưởng tượng, tất cả đều là kinh hỉ.

—— Tiểu thiếu gia nhà phú quý lại không bị cưng chiều đến vô pháp vô thiên, gặp người thì cười hỏi, bộ dáng cũng là nhu thuận khả ái khiến cho đám nhân viên đoàn phim vốn đã dự định sẵn sàng đau đầu vì một thằng nhóc nghịch ngợm thấy yên tâm không ít.

Về phần nghi thức khởi động máy, này tự nhiên cũng không có gì hay để nói cả, ánh mắt các phóng viên đều đặt ở trên người các nam nữ chính – phụ, nỗ lực bới móc chuyện bát quái, căn bản không hề chú ý tới cậu bé con vẫn luôn đi theo bên cạnh nhà đầu tư, mà các diễn viên khác cũng biết cậu là do nhà đầu tư đề cử tới, có bối cảnh, hơn nữa cùng bọn họ cũng không có quan hệ cạnh tranh gì cả, gặp mặt chính là cười hì hì đùa giỡn một chút, rất hòa ái dễ gần, chính là dùng cậu như đạo cụ, ở trước mặt truyền thông làm ra một bộ tư thái bình dị gần gũi yêu trẻ nhỏ — đối với chuyện này, Tưởng Trạch Thần phi thường bình tĩnh cũng phi thường phối hợp, cậu đương nhiên biết rõ giới giải trí này ra sao.

Duy nhất đáng tiếc chính là trong cái giới này hiện tại không có bao nhiêu người cậu biết tới, đối cậu mà nói thì họ đều đã là những nhân vật bậc chú chú bác bác cô cô dì dì, không thể nào hiểu rõ được. Có điều là một bàn tay vàng (?), Tưởng Trạch Thần đương nhiên biết trong tương lai hơn mười năm thậm chí hai mươi năm sau những người nào sẽ là minh tinh thần tượng cực kỳ nổi tiếng, đến trước lúc đó thì phải nối được quan hệ tốt đẹp — có lẽ nên ở khi bọn họ chưa thành danh thì giúp đỡ một ít để kết thành một chút thiện duyên, hẳn sẽ giúp đỡ rất nhiều cho việc phát triển của cậu sau này.

—— Trên cơ bản không có một cái giới nào có thể cứ bế môn tạo xa(1) liền có thể thu được thành công, đặc biệt là giới nghệ sĩ, quan hệ nhân thế sau hậu trường có khi còn quan trọng hơn là tài năng thiên bẩm.

Đương nhiên, trong những hoạt động này Tưởng Trạch Hàm không có khả năng để em trai nhà mình một mình đối mặt tất cả, anh đi cùng cậu từ đầu tới cuối chương trình, thấy Tưởng Trạch Thần không hề luống cuống tý nào mà còn là rất nhanh hòa nhập vào hoàn cảnh, trong lòng có vài phần yên tâm, nhưng cũng có vài phần lo lắng.

—— Về phần lo lắng cái gì, cũng không ai có thể nói rõ.

Nhân vật của Tưởng Trạch Thần từ đầu tới cuối phim cũng chỉ có một hồi diễn là được coi như trọng yếu nhất, chính là phần diễn thúc đẩy nam nữ vai chính gặp mặt lần thứ hai cũng là lần chân chính họ làm quen với nhau. Trong phim, cậu là đứa trẻ trong một gia đình cha mẹ ly hôn, là đứa nhỏ cha không thương mẹ không yêu chỉ có mình chị gái là quan tâm tới cậu, ở trường lại còn hay bị bạn bè bắt nạt. Mà nam chính lại cứu cậu trong lần bị bắt nạt thứ n, đưa cậu về nhà, cùng nữ chính gặp nhau lần thứ hai.

Đối với đoạn diễn này, thật sự là có điểm khảo nghiệm đối với Tưởng Trạch Thần rồi, cậu từ nhỏ đến lớn đều là kẻ đi bắt nạt người chứ nào có bị người bắt nạt bao giờ, vô luận làm như thế nào cậu cũng chẳng thể lộ ra được cái dáng vẻ cậu bé đáng thương yếu yếu đuối đuối chảy nước mắt, khiến Tưởng Trạch Hàm đang giúp cậu luyện tập diễn xuất đau đầu không ngớt.

Cuối cùng, đương nhiên là phải sử dụng ‘pháp bảo’, nhỏ trước vài giọt dầu gió lên tay, lúc cần khóc thì dụi dụi mắt — chớp chớp vài cái là có được đôi mắt ngấn lệ mù sương rồi!

Tưởng Trạch Thần thật tình quỳ xuống trước anh hai nhà mình…

May là đạo diễn cũng không có quá nhiều yêu cầu với cậu, sau khi biết được chiêu thức ấy thì cũng chỉ là buồn cười mà khoát khoát tay chấp thuận cậu làm bừa, khiến Tưởng Trạch Thần thở ra một hơi.

—— Cảnh khóc cái khỉ gì, ghét nhất nó đấy!

Diễn đối thủ của Tưởng Trạch Thần — cũng chính là cậu nhóc bắt nạt cậu trong phim là Lê Chu, cũng là lần đầu tiên quay phim, đủ loại trúc trắc không được tự nhiên, có điều Tưởng Trạch Thần thật tình vì mình may mắn mà hoan hô. Cậu đương nhiên biết cậu nhóc này chính là thiên vương ảnh đế trong tương lai, có quyền thế rất mạnh, hơn nữa nghe nói tính cách rất tốt, đạo đức nghề nghiệp cũng chưa từng bị chỉ trích, cũng chưa bao giờ truyền ra lời đồn hay tin xấu về chuyện sống hai mặt hay ăn cháo đá bát, ngay cả chuyện xấu đều ít đến nỗi khiến người căm tức vô cùng, lập tức cậu liền quyết định sẽ không bỏ qua cơ hội cùng cậu ta kết giao.

Tuy rằng không biết diễn nhân vật bị bắt nạt, thế nhưng nhân vật đi bắt nạt thì Tưởng Trạch Thần có thể nói là hạ bút thành văn — hoàn toàn là diễn chuẩn như bản sắc của nhân vật này!

Lúc không có việc gì, Tưởng Trạch Thần sẽ lôi kéo Lê Chu chạy đến trong góc phòng trao đổi điều tâm đắc, nhiệt tình mà dạy cậu nhóc nên bắt nạt người như thế nào, Lê Chu không hổ là ảnh đế tương lai, năng lực lĩnh ngộ cùng mô phỏng theo quả thực là đệ nhất, rất nhanh đã đem tư thế cùng biểu tình ương ngạch kiêu căng của Tưởng Trạch Thần học hết mười mươi, thuận lợi đối phó với cảnh diễn của mình.

Có ‘giúp đỡ lẫn nhau’ làm tiền đề, ngoài những diễn viên quần chúng thì hai người họ là hai diễn viên nhí có đất diễn cùng lời thoại ít nhất, Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu rất nhanh đã liền quen biết nhau. Lê Chu đối với Tưởng Trạch Thần đủ loại sùng bái thân thiết, mà Tưởng Trạch Thần thì coi Lê Chu thành chỗ dựa vững chắc siêu lớn cho mình trong giới nghệ sĩ sau này nên đương nhiên cũng xuất ra mười hai vạn phần kiên trì cùng tinh lực để giao hảo cùng cậu ta. Khi Tưởng Trạch Hàm tới đón Tưởng Trạch Thần về nhà thì cũng thấy được bộ dáng dính như keo như sơn của hai cậu nhóc này, anh thấy có chút vui mừng lại có chút bất mãn.

—— Đặc biệt là khi anh đã ôm lấy em trai nhà mình rồi mà tên nhóc xấu xa này (Tưởng Trạch Thần) còn lưu luyến theo sát đối phương ước định ngày mai sẽ lại cùng chơi đùa, Tưởng Trạch Hàm bất mãn đạt tới đỉnh núi.

—— Cái tên nhóc con vong ân phụ nghĩa có mới nới cũ này, có bạn bè liền quên béng anh hai!

Đương nhiên, Tưởng Trạch Hàm vẫn như cũ đem loại bất mãn này cẩn thận giấu đi, ôn hòa vui vẻ hỏi Tưởng Trạch Thần ngày hôm nay quay phim thế nào, sau đó thuận theo việc em trai nhà mình hai câu ba lời đều không lệch khỏi đề tài về Lê Chu, liền hỏi “Có vẻ Tiểu Thần đã kết giao được với bạn mới rồi nhỉ?”

“Dạ! Đúng vậy! Lê Chu rất tốt nha!” Như cũ chìm đắm ở trong vui sướng vì đã tìm được một chỗ dựa vững chắc siêu lớn khác ngoài Tưởng gia cho tương lai ở trong giới nghệ sĩ của mình, Tưởng Trạch Thần đương nhiên không hề phát hiện anh trai đang khó chịu, cậu vui vẻ trả lời, còn cười híp cả mắt.

“Lê Chu? Cậu ấy gọi là Lê Chu sao? Cùng đóng phim với em à?” Tỉnh bơ hỏi một câu, Tưởng Trạch Hàm chuẩn bị tìm tòi nghiên cứu xem nhân vật này rốt cuộc là ai “Cậu ấy cũng là lần đầu đóng phim à?”

“Cậu ấy là lần đầu tiên đóng phim đó, thế nhưng cũng đã đi theo cha mẹ qua không ít đoàn phim rồi, mẹ của cậu ấy cũng là diễn viên!” Tưởng Trạch Thần đã sớm đem tổ tông mười tám đời của cậu ta tìm tòi đến nhất thanh nhị sở — không chỉ dựa vào thời gian vừa nãy mới tiếp xúc với Lê Chu, mà là dựa vào những hiểu biết từ mấy tờ báo giải trí của kiếp trước — tuy rằng Tưởng Trạch Thần đối với nam minh tinh không có một chút hứng thú, thế nhưng đối với tình huống của Lê Chu là nghe nhiều nên thuộc.

“Xem ra là thế gia nha, như vậy diễn xuất của cậu bé ấy hẳn rất tốt nhỉ? Cũng muốn lấy diễn viên làm nghề nghiệp đi?” Tưởng Trạch Hàm phỏng đoán.

“Hưm…” Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy lấy tính cách của mình, nếu quá mức khiêm tốn hiển nhiên không phù hợp thực tế, Tưởng Trạch Thần cũng ưỡn ngực nhỏ, tự hào mà trả lời “Em cảm thấy em diễn còn tốt hơn nè!”

“Phì…” Nhìn bộ dáng rung đùi đắc ý của em trai nhà mình cùng cái biểu tình “Mau tới khích lệ em đi khích lệ em đi”, Tưởng Trạch Hàm không khỏi bật cười, hôn hôn lên gò má của cậu, “Ừ ừ, Tiểu Thần của nhà chúng ta là lợi hại nhất rồi, ai so ra cũng kém!”

Được khích lệ rồi lại bị ăn đậu hũ, Tưởng Trạch Thần mặt đỏ tới mang tai mà vùi đầu vào cần cổ của Tưởng Trạch Hàm, thống khổ cảm khái lão tử sau này sẽ là phiên bản hiện đại của [Thương Trọng Vĩnh](2) nha… ‘Tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai’(3) linh tinh gì đó nha…

Nhìn cái lỗ tai đỏ bừng của em trai, Tưởng Trạch Hàm nhịn không được đưa tay nhéo nhéo, có điều tâm tình vừa mới vui vẻ lên của anh lại bị một câu sau đó của Tưởng Trạch Thần đánh rớt không ít.

“Em cùng Lê Chu đã hứa hẹn với nhau rồi, sau này sẽ cùng nhau đóng phim! Mẹ cậu ấy là diễn viên, quen biết thật nhiều biên kịch, đạo diễn và vân vân, nếu có nhân vật thích hợp với em thì sẽ giới thiệu em đi diễn!”

“…Như vậy nha, chuyện này thật sự là quá tốt rồi, sau này Tiểu Thần nhà chúng ta sẽ là diễn viên nhí ngôi sao nhí rồi đó!” Tưởng Trạch Hàm nhếch miệng cười, trong thanh âm ý cười dịu dàng, có điều mâu sắc đã có chút đen tối khó hiểu.

Tưởng gia dù sao cũng không có sự nghiệp liên quan tới giới nghệ sĩ, đối với giới này cũng không hề quen thuộc, anh hiện tại cũng còn nhỏ, kịch bản mà anh có thể tìm tới tay cũng chỉ là những loại giống như của ông chủ Vương — bạn bè cũ của cha Tưởng nhiều tiền không có chỗ xài nên đi đầu tư vào điện ảnh. Trong việc tìm kiếm nhân vật, nếu Lê Chu giúp đỡ Tưởng Trạch Thần hiển nhiên là so với anh còn mạnh hơn, nếu như có thể tìm được càng nhiều nhân vật, không thể nghi ngờ sẽ càng có thể xúc tiến để Tưởng Trạch Thần ở trên con đường này đi được xa hơn… Chuyện này đối với ai mà nói cũng đều là một chuyện tốt.

—— Chỉ là, loại cảm giác khi mà con chim non luôn nép dưới cánh chim của anh sắp tung cánh bay xa, cũng không hề tốt đẹp gì.

—— Có lẽ nên chờ cậu bé lớn hơn một chút… Anh hẳn nên thử thuyết phục để cha quan tâm một chút tới giới giải trí.



1. Bế môn tạo xa 闭门造车 đóng cửa đi xe không quan sát đường sá (ví với chỉ theo ý chủ quan của mình mà làm việc, không cần biết đến thực tế khách quan)

2.“Thương Trọng Vĩnh“ là tên một bài văn xuôi của Vương An Thạch, nhà chính trị, nhà văn của Trung Quốc thế kỉ XI.

Bài văn kể rằng, tác giả gặp một thần đồng tên là Thương Trọng Vĩnh, Năm 5 tuổi, Thương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác ra bài thơ rất hay, bố Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì không được tiếp tục giáo dục, Vĩnh dần dần trở thành một đứa trẻ rất bình thường. Bài này hình như là tác giả viết để động viên bản thân mình, thông qua học tập chăm chỉ, Vương An Thạch cuối cùng đã trở thành một nhân vật vĩ đại. Bài “Thương Trọng Vĩnh” cũng được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.

3. Tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai: Ý nói là thông minh lanh lợi, hiểu biết rộng thì chuyện gì cũng đạt được.