Trọng Sinh Chi Nịch Sát

Chương 73




—— Dẫu cho tình cảm của cậu không thể tuyên dương cho người đời được biết, nhưng lại có thể nhờ album này để thổ lộ, nếu đã tiếp nhận cách này thì thực sự là nó mang đến rất nhiều cảm xúc tới cho cậu!

—— Sau khi Tưởng Trạch Thần thông hiểu rồi thì hết thảy đều trở nên thuận lợi. Người sản xuất kinh ngạc phát hiện cậu tựa như được mở mang đầu óc, hiểu được cách truyền tình cảm vào trong lời ca, không còn máy móc cất cao tiếng hát nữa. Đương nhiên, đến ca khúc diễn tả thất tình thì cậu thất bại là điều chắc chắn có thể đoán trước …

“Được rồi, tôi hiểu cậu đang ở trong thời gian yêu đường cuồng nhiệt, nếu lập tức kêu cậu thấu hiểu tình cảm khi thất tình thì là điều quá khó.” Người sản xuất cũng không cưỡng cầu, nói lời thấm thía mà kéo cậu sang một bên để dẫn dắt, “Cậu có thể nhớ lại cảm giác thất tình trước kia không? Cảm giác đau buồn khi đó ấy?”

“… Hẳn là… Không có?” Tưởng Trạch Thần do dự mãi mới trả lời. Hôm ấy lúc cậu suy nghĩ về vấn đề này đã bị Tưởng Trạch Hàm cắt ngang, sau đó cậu cũng không dám nói lỡ lời nữa, ‘vận động’ vừa chấm dứt thì cậu đã ngủ mê đi rồi… Sau này ngẫm lại thì thực sự cậu cũng không tìm được đối tượng nào để mà tham khảo, “Con cảm thấy, những lần chia tay trước kia đều là ai cũng tình nguyện, ra đi trong vui vẻ.”

Người sản xuất giật giật khóe miệng, ông nhớ rõ trước chàng trai gần hai mươi trước mắt này có lí lịch trong sạch và không scandal, thế mà lại có đời sống tình cảm phong phú như thế ư? Quả nhiên hồ sơ và tin đồn của các minh tinh là những thứ không đáng tin cậy!

—— Đương nhiên, đáng tin cậy hay không cũng không liên quan gì đến ông cả, việc ông cần làm là giúp Tưởng Trạch Thần thành công truyền tình cảm vào bài hát mà thôi.

“Ừm, nếu như không có cảm giác thất tình thì hãy thử nghĩ đến bạn bè của cậu hay người thân, được chứ? Có người nào đó đã làm ra chuyện khiến cậu rất đau buồn không?”

Tưởng Trạch Thần trầm mặc một lát, sau đó lặng lẽ che mặt —— cậu thiệt muốn chết đi quá, bởi hình ảnh Tưởng Trạch Hàm lại đến đây!

“Được rồi nhé, cậu thử nghĩ về người ấy và hát đi!” Người sản xuất lập tức vui mừng vỗ vai Tưởng Trạch Thần, ông như trút được gánh nặng.

—— Vì thế, Tưởng Trạch Thần một câu thành tiên tri, bài thất tình này cậu lại nghĩ tới Tưởng Trạch Hàm để hát …

Lần đầu tiên, cậu cảm nhận rõ ràng được rằng mọi hỉ nộ ái ố trong đời cậu đều do Tưởng Trạch Hàm cho cậu. Tưởng Trạch Thần vừa có chút không cam lòng lại vừa có phần thỏa mái —— anh hại cậu thảm như vậy rồi, không dùng cả đời để bồi thường cho cậu thì thiệt không có đạo lí nha!

Ca khúc được thu xong rất nhanh chóng, quay MV cũng thực thuận lợi. Lê Chu được mời đến làm khách mời, chẳng qua ca khúc của Tưởng Trạch Hàm là phong cách hiện đại, không phải phong cách thần thánh có cánh con gà như MV của Lê Chu, Tưởng Trạch Thần không biết mình hẳn nên có cảm giác mất mát hay may mắn nữa…

—— Đương nhiên, Lê Chu cảm thấy thực mất mát, cậu ta không thể nhìn thấy cảnh Tưởng Trạch Thần giả ngu ở trong MV, cũng không thể hoàn thành tâm nguyệt tranh màn hình như Tưởng Trạch Thần đã làm ở MV của cậu lần trước.

Bởi vì là phim tiên hiệp, cho nên bộ phim [Tiên Nghịch] yêu cầu thời gian chế tác hậu kỳ và cắt nối biên tập rất lâu để hoàn thành hiệu ứng đặc biệt. Tuy rằng đã hoàn thành quay phim nhưng ngày công chiếu vẫn còn lâu lắm. Tưởng Trạch Thần vừa vội vàng hoàn thành album vừa phải nhận thêm nhân vật mới, có điều mức độ quan trọng của nhân vật trong phim lần này kém hơn so với ở phim [Tiên Nghịch]. Đương nhiên, đó cũng là chuyện không có biện pháp, không một diễn viên nào có thể cam đoan mỗi lần đóng phim đều sẽ thủ vai quan trọng.

Điều duy nhất khiến Tưởng Trạch Thần có chút hưng phấn đó là cậu cùng Lê Chu đều nhận được lời mời tham dự một bộ phim do chính phủ đầu tư. Bộ phim tên là [Vĩ Nghiệp], nghe nói là quay mừng quốc khánh lần thứ X. Tuy rằng được mời tới diễn một vai rất nhỏ, ngay cả vai phụ của phụ cũng còn không được tính nhưng đó chẳng phải cũng là sự khẳng định của đất nước với họ sao.

—— Trên lãnh thổ Trung Quốc, có thể được chính phủ khẳng định thì đó là vinh quang bậc nhất.

Bộ phim [ Vĩ nghiệp ] từ khâu chuẩn bị đến quay phim đều là tỉ mỉ cẩn thận nhất, dù sao cái mũ được chụp lên đỉnh đầu cũng lớn quá mà. Hơn nữa nói đoàn phim này toàn những siêu sao cũng không phải nói quá, không ít diễn viên lâu năm đã thối lui sau màn cũng ra diễn lại dưới vai khách mời. Ngay cả Diệp ảnh đế Diệp Thành Sâm đang nổi tiếng ngất trời hiện nay cũng có vị trí thấp hơn khi đứng trước các bậc đàn anh đàn chị.

Vì giúp đám diễn viên trẻ như Tưởng Trạch Thần và Lê Chu diễn xuất ra được loại cảm xúc tang thương của lịch sử, bọn họ bị ném vào trong quân đội, học tập bắn bia, rèn luyện thân thể, tôi luyện tinh thần chịu đựng khổ nhọc. Tuy rằng gian khổ không thể so sánh với những người tham gia quân ngũ chân chính, nhưng cũng hành hạ đám thanh niên trẻ – vốn chỉ tham gia khóa tập luyện quân sự trong trường – thê thảm vô cùng.

Có điều, chắc là đam mê sức mạnh và ngưỡng mộ ý chí kiên cường đã khắc sâu trong khung xương của các cậu trai khi vừa mới sinh ra. Tuy rằng thân thể mệt nhọc nhưng mà tinh thần của mọi người lại rất tốt. Lúc nhàn hạ, họ thường quấn các chú bộ đội xin được luyện tập bắn bia, kiểm tra các loại súng thật đạn thật, quả thực là vui vẻ ngất trời.

“Hiện tại, anh có thể tuyên bố rằng anh cũng là người cầm súng! Nếu lỡ gặp được thây ma tận thế thì anh đây cũng không sợ!” Tưởng Trạch Thần lưu luyến mà vuốt ve cây súng trong tay, tiếc hận muốn chết, “Cậu nói coi, sao nước mình không giống nước ngoài, người thường cũng có thể mang súng nhỉ? Tớ thiệt muốn mang nó về nhà giấu đi!”

“Thứ nhất, với thân hình ‘nhỏ nhắn’ này của cậu thì cho dù có súng, cậu cũng chạy không thoát khỏi thây ma. Thứ hai, quốc gia không cho người thường mang súng chính là bởi vì họ sợ những thanh niên máu xông lên não nhất thời thần kinh thác loạn như cậu đấy.” Lê Chu đảo mắt xem thường. Cậu ta không nhiệt tình với súng ống như Tưởng Trạch Thần. Lê Chu vươn tay đoạt lấy khẩu súng trong tay Tưởng Trạch Thần, cẩn thận đặt lại chỗ cũ, sau đó kéo ai đó đang ủ rũ về phía trước, “Thứ ba, chúng ta nên mau chân đến quán cơm, chậm tí nữa là cậu sẽ đói bụng đó. Cậu cho là quán cơm ở quân đội mở 24/24 như cửa hàng tiện lợi đó à?!”

Cảm thấy hưng phấn kích động thì đương nhiên cần phải đi khoe khoang. Mục tiêu đệ nhất mà Tưởng Trạch Thần muốn khoe đó là Lý Thiệu Minh, ngay cả Tưởng Trạch Hàm cùng Tống Nhạc cũng phải xếp sau —— bởi vì khoe khoang với 2 người này, cậu không tìm được cảm giác thành tựu.

Sau khi nhận được bức ảnh Tưởng Trạch Thần mặc quân trang ghìm súng, Lý Thiệu Minh nhất thời hâm mộ muốn chết. Cậu ta liên tục ca ngợi quân trang cùng súng tuyệt đối là phụ kiện cho đàn ông thêm bảnh trai. Ngay cả thân hình gà luộc và gương mặt non choẹt như Tưởng Trạch Thần cũng lộ ra khí thế hiên ngang lợi hại khi có thêm hai phụ kiện này.

—— Đương nhiên, phần hiên ngang cùng lợi hại này là do người bất đồng nhìn nhận bất đồng, ít nhất ngay sau khi Tưởng Trạch Hàm xem bức ảnh này, anh chỉ hồi đáp lại cậu bốn chữ “Đồng phục cám dỗ”. Sau khi nhận được tin nhắn, Tưởng Trạch Thần đen mặt và nhanh chóng xóa nó đi. Cậu cảm thấy cậu hoàn toàn không nên phối hợp với vọng tưởng của Tưởng Trạch Hàm, làm bẩn quân trang trên thân —— mãi cậu mới bồi dưỡng được nên tinh thần vinh quang vì quân đội vì tổ quốc đó nha!

* Đồng phục cám dỗ: Ý anh Hàm là chỉ những quần áo đồng phục gợi tình như là đồng phục nữ sinh, y tá, quân nhân… vô cùng có sức quyến rũ phái mạnh đó.

Khi nói đến giấc mộng cầm súng, Lý Thiệu Minh thần bí hề hề mà đè thấp thanh âm, nói cho Tưởng Trạch Thần rằng trong tay của cha và mấy chú của cậu ta cũng có súng thật. Sau đó lại tiếc hận mà tỏ vẻ bọn họ không cho cậu ta chạm vào, cuối cùng còn khẳng định vững chắc rằng cậu ta nhất định sẽ tự mình kiếm được một khẩu súng như các bậc cha chú!

Tưởng Trạch Thần lặng lẽ nhìn một đội quân nhân đi qua mình, cảm thấy trong quân doanh mà bàn luận về những thứ phạm pháp như thế thật đúng là gan trời. …

Bởi vì phải phục tòng tổ chức an bài, cho nên đám người Tưởng Trạch Thần đã bỏ lại hết thảy công tác trong tay và tiến nhận “Tái giáo dục”. May mắn tại trước khi đi quân doanh, Tưởng Trạch Thần đã hoàn thành việc thu âm album và phần diễn cũng kết thúc nên không tạo phiền toái cho người khác. Chẳng qua chương trình học tại trường của cậu lại bị chậm trễ, may mắn có quốc gia làm hậu thuẫn, Tưởng Trạch Thần không hề sợ hãi.

Sau khi được quân doanh ‘thả ra’, Tưởng Trạch Thần gầy đen gầy đúa, đích xác có thêm loại… Khụ, cảm xúc tang thương trong thời đại chiến tranh. Tưởng Trạch Hàm thấy thế đau lòng muốn chết, rồi lại cố tình không có biện pháp nào.

Những tính cách do bị nuông chiều từ bé đã được mài giũa, cậu giờ đây giơ tay nhấc chân đều thêm vài phần già dặn và mạnh mẽ. Tưởng Trạch Hàm phát hiện em trai mình lại ngày một thêm lớn ở nơi mà anh nhìn không thấy, vui mừng cùng mất mát đan xen với nhau khiến anh cảm thán vô cùng.

Dọc theo đường đi, anh hỏi cậu về những việc trong quân khu. Mặc dù khi cậu ở trong quân khu, anh vẫn thường liên lạc, nhưng mà cho dù là qua điện thoại hay tin nhắn thì cũng không được kĩ càng như gặp mặt.

Tưởng Trạch Thần kể về gian khổ trong khi ở quân khu, kể về bản thân mình học được bao nhiêu thứ, kể về đội trưởng huấn luyện viên lúc luyện tập thì nghiêm khắc khi riêng tư lại thành thật ngốc nghếch, kể về các tân binh không lớn hơn mình là bao nên ở chung rất vui vẻ. Thẳng đến khi ô tô về tới nhà rồi cả hai đi vào nhà, Tưởng Trạch Hàm mới ngăn được em trai mình thao thao bất tuyệt, đem cậu đặt lên cánh cửa vừa mới đóng.

Gần hai tháng không thấy, Tưởng Trạch Hàm đòi lấy có chút kịch liệt, khiến Tưởng Trạch Thần cảm thấy đôi môi của mình bị mút vào đến phát đau. Thật lâu sau, Tưởng Trạch Hàm mới hơi hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người. Anh nhìn thẳng vào đáy mắt của Tưởng Trạch Thần, vô thanh thắng hữu thanh.

Tưởng Trạch Thần mân môi, chậm rãi mỉm cười, sau đó ôm lấy cổ Tưởng Trạch Hàm rồi dán lên người anh, thở dài “Cảm giác thật tốt…”

“Cảm giác thật tốt?” Tưởng Trạch Hàm kinh ngạc, trêu chọc mà nhẹ cười rộ lên, “Kĩ thuật hôn của anh tiến bộ? Anh cứ tưởng lâu rồi không làm thì sẽ lùi bước cơ đấy.”

“Ai nói với anh cái này đâu!” Tưởng Trạch Thần đảo mắt xem thường, có chút bất mãn, “Em là nói cảm giác về nhà thiệt tốt!”

Tưởng Trạch Hàm nghiêng đầu nhìn mặt nghiêng của cậu em trai đang chôn mặt ở cổ mình, còn có vành tai hơi hơi phiếm hồng kia nữa, anh cười không nói.

“Trước kia thì không thấy gì cả, bỗng nhiên rời đi cảm thấy rất nhớ nhung … Có lẽ em đã coi đây là nhà mình.” Tưởng Trạch Thần nhẹ giọng nói rằng.

“Em không coi đây là nhà, em coi nơi có anh ở là nhà mình. Nhà là nơi có người chờ mình về.” Tưởng Trạch Hàm đem ngón tay luồn vào tóc đen của Tưởng Trạch Thần, dán sát vào gáy cậu, xoa xoa, “Bởi vì có anh ở đây, cho nên đây mới là nhà của em.”

“Anh nói khoác mà không biết ngượng nha! Mãi mới có một lần cảm xúc dâng trào, không thèm nghe anh nói nữa!” Đẩy ra Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần xù lông, quay đầu tiếp tục đi vào nhà, lại bị Tưởng Trạch Hàm ôm lấy từ phía sau.

“Em có thể tạm thời không nói, nhưng mà cần làm vẫn phải làm.” Cười khẽ ôm Tưởng Trạch Thần lên hơi cao hơn mình một chút, khiến hai chân của cậu cách mặt đất, Tưởng Trạch Hàm ngữ khí nghiêm trang chững chạc mà đầy ái muội, “Em khiến anh độc thủ không khuê* lâu như vậy, chẳng lẽ không phải nên an ủi nỗi khổ tương tư của anh sao?”

Tưởng Trạch Thần hơi giẫy dụa một cái, theo sau biến bị động thành chủ động —— cậu cũng nghẹn không ít, đang cần được người “An ủi” đó nha.

Sau khi rời khỏi quân doanh, đủ loại công việc đổ ập xuống. Tưởng Trạch Thần vừa phải lên lớp học bổ túc những tiết học thiếu vừa phải tham gia tuyên truyền cho album, còn phải bắt đầu nghiên cứu kịch bản và quay phim [ Vĩ nghiệp ]. Cùng lúc đó, [Tiên Nghịch] cũng đã hoàn thành chế tác hậu kì và bắt đầu làm công việc tuyên truyền.

Trong đoạn trailer phim, nam nữ nhân vật chính đương nhiên là quan trọng bậc nhất, mà vai diễn của Tưởng Trạch Thần cũng ở trong đó chiếm cứ vài giây, mà nhân vật kia cũng rất nổi bật nên được nhiều người chú ý. Đầu tiên cũng bởi vì nhân vật Tưởng Trạch Thần ở trong đoạn trailer này là kiêu ngạo ương ngạnh, phong nhã hào hoa, cho dù người xem cảm thấy như thế nào thì khi cậu xuất hiện cũng khó làm người ta không chú ý. Thứ hai, Diệp Thành Sâm ở giai đoạn này cũng đối lập hoàn toàn với cậu. Hình ảnh cậu bắt nạt Diệp ảnh đế có thể nói là độc nhất vô nhị, được “Lưu danh sử sách”. Trong lúc nhất thời, có không ít người đều nói giỡn mà hỏi cậu cảm giác khi ức hiếp Diệp ảnh đế có sung sướng không.

—— Kỳ thật, Tưởng Trạch Thần cảm thấy, vẻ mặt như bị táo bón của đối phương sau khi cậu cùng Diệp Thành Sâm ngả bài mới làm cậu sướng nhất, chỉ tiếc, cảm xúc ấy chẳng thể chia sẻ với người khác.

Kì công chiếu của [Tiên Nghịch] được chọn vào tháng tám, đúng lúc cậu đang nghỉ hè. Vì tuyên truyền, thân là nam phụ, Tưởng Trạch Thần cùng thân là nhân vật nam chính Diệp Thành Sâm đương nhiên không thể thiếu đủ loại nói chuyện, hợp tác trong các chương trình giải trí, được yêu cầu chia sẻ một ít chuyện thú vị khi quay phim, nhất là lúc cậu bắt nạt Diệp Thành Sâm…

Đối mặt những loại tình huống này, Diệp Thành Sâm hiển nhiên là tên giảo hoạt. Anh ta tỏ ra mình là người trân trọng đàn em và liên tục kể về những chuyện thú vị khi quay phim làm người ta ôm bụng cười, lại làm cho người ta không thể tìm ra bất cứ tin tức gì để mà xoi mói. Mà Tưởng Trạch Thần vẫn đeo lên mặt nạ một cậu đàn em ngoan ngoãn vâng lời, lúc tất yếu thì phụ họa vài câu, phối hợp với Diệp Thành Sâm tương đương hài hòa.

“Tôi vẫn cảm thấy, chúng ta từ thân phận hay tính cách đều rất xứng đôi.” Sau khi rời khỏi tổ quay phim một chương trình, Diệp Thành Sâm đi ở bên người Tưởng Trạch Thần, nhẹ giọng nói.

Tưởng Trạch Thần nhìn anh ta một cái, nhún vai “Chỉ mình anh cảm thấy thế thôi.”

“Em cho rằng anh trai em có thể bảo vệ em cả đời à?” Diệp Thành Sâm nhìn lướt qua Tưởng Trạch Hàm dừng xe chờ đợi cách đó không xa.

“Tôi cảm thấy anh ấy có thể. Hơn nữa, có thể hay không cũng không đến phiên người ngoài như anh xen vào.” Tưởng Trạch Thần hừ nhẹ một tiếng, nếu đã muốn xé rách mặt thì cậu cũng không cần phải bận tâm điều gì mà triển lộ tính ương bướng của mình.

“Kỳ thật, anh cảm thấy em hệt như nhân vật em diễn, bị chiều đến mờ mắt, ngang ngược đến cái gì cũng không bận tâm.” Diệp Thành Sâm dừng bước lại, “Em có nghĩ tới hay không, khi mà yêu chiều không còn, phải một mình đối mặt sóng gió cuộc đời như tiểu sư đệ, em nên làm cái gì bây giờ?”

“Chẳng lẽ anh chỉ thấy tôi diễn ngang ngược không thôi à? Kỳ thật, tôi cảm thấy mình cũng đã suy diễn đúng những cảm xúc mê mang luống cuống cùng cố gắng vươn lên của nhân vật đó đấy.” Tưởng Trạch Thần cười khẽ, “Như vậy tại sao anh cho rằng tôi là tiểu sư đệ ngang ngược của giai đoạn trước mà không phải người đã chịu qua cảnh bị vứt bỏ bị suy sụp chứ?”

Hai mắt Tưởng Trạch Thần đen trắng rõ ràng, ánh mắt như nhìn thông thấu tất cả mọi thứ trên đời khiến Diệp Thành Sâm hơi hơi sửng sốt.

Có điều không đợi anh ta nói gì thì Tưởng Trạch Thần đã xoay người rời đi, bước về phía bên người Tưởng Trạch Hàm.

“Đang nói cái gì đấy?” Liếc mắt nhìn Diệp Thành Sâm vẫn đứng tại chỗ như cũ, trong mắt Tưởng Trạch Hàm hơi hiện lên tối tăm.

“Nói chuyện phiếm linh tinh ấy mà, em cũng quên rồi.” Tưởng Trạch Thần nhẹ nhàng nhún vai, cười thờ ơ.

—— Phương pháp châm ngòi ly gián được sử dụng rộng khắp, chỉ tiếc, cũng phải xem đối tượng.

*Độc thủ không khuê: Chỉ gối chăn đơn chiếc, cô đơn một mình.