Sau khi ngậm bồ hòn làm ngọt, Diệp Thành Sâm cuối cùng cũng cách xa cậu một khoảng cách an toàn như Tưởng Trạch Thần mong muốn. Diễn chung hay cùng đọc lời thoại đều là thái độ cùng giải quyết việc chung, riêng tư cũng không có hành động thân mật, lại càng không đề xuất lời mời ăn tối khi đoàn phim xong việc.
Đối với loại tình huống này, Tưởng Trạch Thần cảm thấy thoải mái rất nhiều. Có điều tại trong mắt người khác lại là Tưởng Trạch Thần đã ‘thất sủng’, không có nơi dựa vào. Người nào ngày thường hay cùng cậu thân mật để lấy lòng cũng quay ngoắt 180 độ, dần kéo giãn khoản cách với cậu.
Cho dù lý giải bản năng tránh hại tìm lợi của nhân loại, cũng biết bọn họ vốn không phải muốn thân cận người tên “Tưởng Trạch Thần” mà là muốn dùng cậu để làm cái ván tiếp cận Diệp Thành Sâm, nhưng mà thái độ chuyển biến quá nhanh của mọi người cũng khiến Tưởng Trạch Thần hơi có chút khó chịu. May mắn đời trước cậu đã sống quen cái cảnh chuột chạy qua đường người người hô đánh rồi, rất nhanh cậu cũng bình tĩnh lại.
—— Đương nhiên, cũng có mấy người là thật tâm đồng tình với Tưởng Trạch Thần, âm thầm thấy bất công thay cậu.
Tưởng Trạch Thần như có như không bị cô lập, Diệp Thành Sâm cũng xem ở trong mắt, có điều anh ta cũng sẽ không quan tâm. Thứ nhất là anh ta tính toán giáo huấn tên nhóc không biết tự lượng sức mình này, thứ hai cũng là muốn xem cậu có thể tiếp tục kiên trì không lay chuyển được bao lâu. Không thể không nói, Tưởng Trạch Thần có thể nhanh chóng thích ứng và bình tĩnh ứng đối làm Diệp Thành Sâm có chút kinh dị.
Sau một ngày làm việc bận rộn, đoàn phim tan tầm. Tưởng Trạch Thần thu dọn xong đồ đạc và chào tạm biệt mấy người bạn thân thiết của cậu thì lập tức rời khỏi đoàn phim. Vừa thấy Tưởng Trạch Hàm đang đứng dựa vào một chiếc xe đỗ ở đó không xa, Tưởng Trạch Hàm còn mỉm cười với cậu khiến hai mắt Tưởng Trạch Thần sáng lên, chạy nhanh tới bên anh.
Ôm bả vai Tưởng Trạch Thần, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi cậu tình huống quay phim hôm nay, Tưởng Trạch Hàm tựa hồ cảm ứng được điều gì, giương mắt nhìn về phía Diệp Thành Sâm đang được mọi người vây quanh ở trước mặt. Ánh mắt hai người đối diện với nhau, một lát sau lại đồng thời dời đi, sắc mặt Tưởng Trạch Hàm vẫn như bình thường mà mở ra cánh cửa nơi phó lái để Tưởng Trạch Thần ngồi vào, mà Diệp Thành Sâm thì sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ.
—— Địch ý dầy đặc của anh với Diệp Thành Sâm có thể làm người ta giận sôi. Có điều đó cũng là đương nhiên, ai kêu anh ta có ‘ý đồ khác thường’ với em trai anh? Anh em Tưởng gia có quan hệ rất thân mật gần như là điều mà ai ai quen họ cũng biết.
Tuy rằng thân là ảnh đế nhưng mà bối cảnh thân phận cũng rất bình thường, Diệp Thành Sâm vẫn cần vui cười hớn hở trước mặt nhà đầu tư. Tại trên bàn rượu, anh ta cũng nghe nói tới chuyện của hai anh em Tưởng thị, biết người mới nắm giữ Tưởng thị – Tưởng Trạch Hàm – là một người phó đối phó, thậm chí gần đây cũng có động tác, tựa hồ có hứng thú với giới giải trí.
—— Có lẽ, không biết khi nào thì chính mình sẽ rơi vào tay anh ta? Cho dù Diệp Thành Sâm là ảnh đế, cũng chỉ là một diễn viên mà thôi, đắc tội nhà đầu tư tài đại khí thô là tuyệt đối không phải chuyện hay ho.
Diệp Thành Sâm cảm thấy, cái nhìn vừa rồi của Tưởng Trạch Hàm là đang cảnh cáo anh ta, cảnh cáo anh ta rằng người nào có thể đụng người nào không. Mà có thể lăn lộn và lên tới đỉnh cao sự nghiệp ở giới giải trí tạp nham này, Diệp Thành Sâm trừ bỏ diễn xuất xuất chúng ra thì cũng là người thực dụng lõi đời, hiểu được cái gì là một vừa hai phải, người nào thì cần lấy lòng trấn an.
Nhẹ nhàng nhún vai, Diệp Thành Sâm thu hồi tầm mắt khỏi chiếc ô tô trở hai anh em họ Tưởng, tiếp tục cười nói với những người xung quanh,
đáy lòng lại bắt đầu tính toán nên dùng thái độ gì để đối đãi với Tưởng Trạch Thần.
—— Em trai không dễ bắt nạt, mèo con dã tính khó thuần, không biết khi nào thì bị tóm lấy nhược điểm. Mà anh hai thì vừa bao che em vừa có lực uy hiếp, như là mãnh hổ ẩn núp trong rừng rậm.
Đại khái cho dù đã được em trai nhà mình thông báo rằng đã tự giải quyết hết thảy nhưng anh cũng không nỡ để cho em mình bị đối xử lạnh nhạt, cố ý đến thị uy, khiến Diệp Thành Sâm biết rõ vị trí của mình. Mà Diệp Thành Sâm từ trước đến nay đều biết vị trí của mình ra sao, cho nên anh ta cũng nhanh chóng thay đổi thái độ.
Ngày hôm sau, Tưởng Trạch Thần kinh ngạc phát hiện thái độ đối phương lại bắt đầu chuyển thành thân thiết, thân thiết nhưng không thân mật. Tưởng Trạch Thần vừa oán thầm Diệp Thành Sâm thiện biến vừa thờ ơ lạnh nhạt nhìn những kẻ xoay theo chiều gió đang xấu hổ ảo não. Lúc ở một mình, cậu cũng hơi nhướn mày kinh ngạc nhưng rồi lại càng thêm hiểu rõ cái gì gọi là xã hội, cái gì gọi là quan hệ.
—— Một ngày nào đó, một ngày nào đó cậu cũng muốn trở thành người như Diệp Thành Sâm, có thể để cho người khác nhìn sắc mặt để làm việc, mà không phải giống như bây giờ, chỉ có thể bị động mà thừa nhận người xung quanh thiện biến.
Dưới sự duy trì tận lực của Diệp Thành Sâm, quan hệ của Tưởng Trạch Thần với anh ta vẫn luôn là khách khí, mãi cho đến sau khi [Tiên Nghịch] kết thúc quay phim. Trong lúc đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, tỷ như căn nhà cậu mới mua đã trang trí hoàn tất và có thể vào ở; tỷ như nhóm của Tưởng Trạch Thần đã đạt được thành tích tốt cho bài thi cuối kì, tất cả thành viên trong nhóm đều vui vẻ hớn hở; tỷ như cậu đã lấy được bằng lái của mình, mà còn nhận được quà là hai chiếc xe, một chiếc là Tưởng phu nhân tặng, một chiếc thì đến từ chính Tưởng Trạch Hàm. Cái trước thì xa hoa và trương dương như tính cách của Tưởng phu nhân, sợ người khác không biết mình giàu có sang trọng, cái sau lại giống như Tưởng Trạch Hàm, xa hoa ẩn trong khiêm tốn.
Đợi đến khi công việc của Tưởng Trạch Thần có thời gian nhàn rỗi, việc thu album đã được công ty nhét vào trong hành trình. Bởi vì đã sớm có dự định từ lâu, cho nên giai đoạn chuẩn bị cho album đã xong xuôi. Mỗi người trong đội sản xuất đều có vị trí và công việc riêng, đã lựa chọn bài hát căn cứ theo giọng của Tưởng Trạch Thần, diễn viên đóng chung MV cũng đã chọn được người. Để cho Tưởng Trạch Thần ưu thương chính là, người phụ trách album lần này của cậu lại chính là ông thầy thanh nhạc mà mỗi lần cậu gặp lại đau đầu không thôi…
“Cậu phải biết đủ nha! Ông ấy tuy rằng đặt ra tiêu chuẩn cao lại nghiêm khắc nhưng mà sản phẩm lần nào cũng được tán dương không ngớt. Chỉ cần được ông ấy chấm đạt thì chắc chắn album lần này của cậu tuy không bán đắt như tôm tươi nhưng cũng sẽ không bị mấy lão phê bình âm nhạc xoi mói!” Bị kéo tới làm song ca, Lê Chu vỗ vỗ bả vai Tưởng Trạch Thần đang âu sầu không thôi, an ủi, “Hơn nữa dù sao cậu cũng là do ông ấy huấn luyện ra, sở trường sở đoản của cậu ông ấy biết rõ nhất, chắc chắn sẽ phối hợp được với cậu mà.”
“… Chỉ mong là vậy đi.” Tưởng Trạch Thần xoa xoa mặt, nhẹ nhàng thở dài.
Không có thiên phú diễn xuất như đóng phim, càng không có yêu thích để đỡ lưng, Tưởng Trạch Thần đối với ca hát cũng chỉ là bịt mũi nhắm mắt cố gắng luyện tập. Đương nhiên, cái cách làm có phần ngu ngốc này cũng không thể khiến cho đương nhiệm người sản xuất kiêm cố giáo sư thanh nhạc của cậu vừa lòng.
“Tình cảm! Cậu phải mang tình cảm vào bài hát! Hiện tại cậu là người hát chính chứ không phải hát đệm, giọng của cậu cần được nổi bật, mà không phải chỉ cần dệt hoa trên gấm!” Người sản xuất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà gõ lên tấm kính phòng thu âm, “Cậu đang hát tình ca, đừng nghiêm túc với luống cuống như thế, hiểu không?!”
Tưởng Trạch Thần gãi gãi đầu, không biết nên đáp lại như thế nào —— lúc ca hát cậu luôn rất chuyên tâm, luôn chú ý các loại chi tiết cùng kỹ xảo, cho nên khó tránh khỏi sẽ ít đi phần tình cảm, nhiều thêm phần nghiêm túc.
“Cậu đã yêu bao giờ chưa?” Thấy vẻ mặt mờ mịt không biết làm sao của Tưởng Trạch Thần, người sản xuất hít sâu vào một hơi, phất phất tay tỏ vẻ hôm nay tạm thời dừng ở đây, sau đó kêu Tưởng Trạch Thần đến bên cạnh, hướng dẫn từng li.
Tưởng Trạch Thần chần chờ một hồi rồi cũng hơi hơi gật gật đầu.
“Biết yêu là tốt rồi.” Người sản xuất nhẹ nhàng thở phào, đặt tay lên vai cậu, “Nhớ lại người yêu của cậu —— đúng hơn là người yêu trước, nhớ lại cảm giác khi cùng cô ấy bên nhau, có phải là cảm giác ngọt ngào như mật, đúng không? Cậu phải dùng lời ca để truyền tải tình cảm như thế cho người nghe!”
Tưởng Trạch Thần chớp mắt. Tuy rằng cậu thừa nhận lúc ở chung với Tưởng Trạch Hàm, trong lòng cậu luôn có cảm giác ngọt ngào ấm áp, nhưng chẳng biết tại sao một khi nghe lời này từ miệng một người khác, lại liên tưởng đến khuôn mặt của Tưởng Trạch Hàm khiến cậu đặc biệt có cảm giác 囧?
May mắn, người sản xuất cũng không bức bách Tưởng Trạch Thần, thấy cậu nghiêm túc suy nghĩ thì cũng cho cậu về nghỉ ngơi để cảm nhận được cảm giác khi yêu. Tưởng Trạch Thần mang cái đầu to như cái đấu về nhà mới của cậu và Tưởng Trạch Hàm, nhìn chằm chằm ảnh chụp chung của hai người ở đầu giường rồi ngẩn người. Khi Tưởng Trạch Hàm về đến nhà thì thấy em trai nhà mình đang năm trên ghế sa lông mềm mại và ôm đầu lăn lộn.
“Em làm sao vậy?” Cười khẽ, buông lỏng cà vạt của mình, anh đè lên Tưởng Trạch Thần. Tưởng Trạch Hàm cắn vành tai cậu, hỏi, “Lại gặp được chuyện gì phiền toái à?”
“Anh hai, anh cũng biết ông thầy thanh nhạc của em đó, cái ông khó tính khó nết lại nghiêm túc ấy, bây giờ ổng thành người sản xuất cho album của em…” Tưởng Trạch Thần vẻ mặt cầu xin mà bĩu môi, lật người rồi ôm lấy cổ Tưởng Trạch Hàm, chủ động hôn lên môi anh.
Có lẽ cả hai đã quá quen thuộc lẫn nhau, quen thuộc đến mức thuận lý thành chương mà quá độ đến tình trạng vợ chồng lâu năm. Có điều, cái gọi là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đối với hai anh em họ Tưởng là thứ nghe nói qua nhưng không bao giờ tin nó tồn tại, mà ngay cả Tưởng Trạch Thần ở đời trước đã hẹn hò với rất nhiều cô gái cũng không ngoại lệ.
Tình yêu cuồng nhiệt và tình cảm mãnh liệt là cái gì vậy? Có thể ăn sao? Tưởng Trạch Thần căn bản không có hứng thú với nó, cuộc sống bây giờ đã làm cậu rất vừa lòng nên đương nhiên cũng không muốn thay đổi —— Đương nhiên, một loại “Tình cảm mãnh liệt” khác, cậu vẫn luôn nhận được đầy đủ khi ở trên giường.
Nụ hôn chấm dứt, hơi thở hai người đều hơi loạn. Có điều bây giờ thời gian còn sớm lắm, so với vào ‘việc chính’ ngay lập tức, họ càng thích tựa vào nhau rồi nói chuyện phiếm để cho có không khí.
Điều chỉnh vị trí một chút, kéo Tưởng Trạch Thần vào trong ngực, Tưởng Trạch Hàm dựa nghiêng vào sô pha, một tay vòng quanh eo cậu, một tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh còn thấm ướt vì mới gội đầu của cậu, cười khẽ nhắc lại đề tài mới bị cắt ngang hồi nãy, “Chẳng phải em cũng rất quen thân với ông ấy sao? Em lăn lộn dưới trướng ông ấy lâu như thế, còn được chấp nhận đạt qua lớp huấn luyện thanh nhạc thì còn sợ hãi khi ông ấy làm album cho em làm gì? Chính bởi vì ông ấy vừa khó tính vừa nghiêm túc nên em mới không cần lo lắng vấn đề về album nha.”
“Em biết mà. Tuy rằng ổng làm em đau đầu muốn chết nhưng chuyện em lo lắng không phải chuyện này đâu…” Tưởng Trạch Thần lại bắt đầu đau đầu, thở dài, “Ông ấy nói em phải truyền tình cảm vào bài hát, em hát tình ca nên phải nhớ lại cảm giác khi ở bên người em yêu…”
“Đề nghị này rất tốt nha!” Tưởng Trạch Hàm hai mắt sáng lên, khoái trá mà cong lên khóe miệng, “Nếu album này là em nghĩ đến anh để hát thì anh phải mua thật nhiều để làm kỉ niệm.”
“Đây không phải là trọng điểm!” Tưởng Trạch Thần có chút tức giận, cậu ngồi thẳng lên rồi quay đầu nhìn Tưởng Trạch Hàm. Cậu lo lắng lâu như thế còn đối phương lại là vẻ mặt đầy chờ mong, so sánh như thế khiến cậu càng oán hận, “Trọng điểm là em không làm được!”
“Em không làm được? Lúc hát mà nghĩ đến anh rất khó sao?” Tưởng Trạch Hàm nhướng mày.
“… Không khó, có điều em phải nghĩ rất nhiều chuyện nha, như là chỗ này nên xử lí thế nào thế nào ấy…” Tưởng Trạch Thần buồn rầu mà nhếch môi.
“Anh cảm thấy em đã quá chú trọng kĩ thuật. Em tập hát đã lâu nên anh nghĩ em đã thành thạo rồi. Em hãy thỏa mái hơn, coi ca hát như là một thói quen, có lẽ cũng sẽ không phạm sai lầm?” Tưởng Trạch Hàm đề nghị.
“… Em đã thử qua, đúng là rất ít phạm sai lầm, nhưng mà…” Tưởng Trạch Thần thoáng gật gật đầu, “Nhưng mà… em cảm thấy mình không biết cách để vừa nghĩ tới anh vừa hát, cứ cảm thấy kì quái thế nào ấy!”
“Kỳ quái?”
“… Đúng vậy, rất kỳ quái.” Tưởng Trạch Thần gãi gãi gò má mình, cảm thấy trên mặt nóng rần, “… Có chút ngượng ngùng. Cứ cảm thấy kì quái, sau đó… Sau đó em mắc lỗi càng nhiều hơn… Còn có chút chột dạ…”
Tưởng Trạch Hàm không nhịn được cười, náo loạn hồi lâu, em trai kiêm người yêu của anh hóa ra là đang thẹn thùng. Hơn nữa, giấu tình yêu của hai người vào trong những lời nhạc tựa như đang thông báo cho toàn thể mọi người biết họ yêu nhau…
“Đừng lo lắng, trừ bỏ anh và em thì chẳng ai biết khi hát em nghĩ tới ai đâu. Nhưng mà mọi người lại có thể nghe hiểu được tình cảm giữa hai chúng ta, chẳng phải rất thú vị hay sao?” Tưởng Trạch Hàm vuốt tóc Tưởng Trạch Thần, dịu dàng an ủi, cười đến thỏa mãn.
Bị Tưởng Trạch Hàm biến thành vừa thẹn lại quẫn, bộ dạng có chút thẹn quá thành giận của Tưởng Trạch Thần khiến Tưởng Trạch Hàm lập tức hiểu được nên một vừa hai phải. Vươn tay cầm lấy tay cậu, kéo cậu về ngực mình lần nữa, Tưởng Trạch Hàm hôn nhẹ lên hai gò má cậu, “Nếu em cảm thấy kỳ quái và không thể thích ứng, chúng ta cùng hát nhé?”
“A?” Tưởng Trạch Thần mờ mịt.
“Hát… ca khúc chính của em đi. Anh nhớ nó là một khúc tình ca, đúng hay không?” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, “Anh sẽ hát cùng em, cho nên em đừng lo lắng gì cả, cứ hát theo những gì em thích, yên tâm, hết thảy có anh ở đây, cho dù thế nào cũng có anh cùng em đối mặt.”
Giọng nói dịu dàng của Tưởng Trạch Hàm làm trái tim còn đang lo lắng của Tưởng Trạch Thần dần dần bình yên lại, cậu không nhịn được mà có chút chờ mong, rồi lại nhíu mày, “Nhưng mà, anh biết hát bài đó không?”
“Anh nghe em hát nhiều lần thế rồi, chắc không vấn đề gì đâu.” Tưởng Trạch Hàm nghiêng người lấy tờ nhạc phổ mà Tưởng Trạch Thần để ở bên cạnh, nhìn lướt qua sau đó gật đầu, nói, “Anh hiểu bản nhạc, hẳn là có thể.”
“… Cũng đúng, anh học dương cầm từ nhỏ mà, tuy rằng đã bỏ bê nhiều năm nhưng căn bản vẫn có…” Tưởng Trạch Thần gật đầu, lập tức lại có chút hưng phấn, “Lại nói tiếp, em còn chưa bao giờ nghe anh hát đâu!”
“Đúng vậy, trừ bỏ mẹ anh thì em là người thứ hai nghe anh hát đó. Mà mẹ anh cũng chỉ nghe anh hát mấy bài thiếu nhi khi còn ở nhà trẻ thôi.” Tựa hồ nhớ tới ký ức mông lung, trong tươi cười ấm áp của Tưởng Trạch Hàm mang theo vài phần hoài niệm, sau đó lại tan nhanh đi, “Em nói xem, em may mắn cực kì phải không?”
“Thế mà gọi là may mắn á? Đó là quyền của em mà!” Tưởng Trạch Thần dõng dạc.
Vì thế, tự nhận là có quyền nghe người yêu mình hát, Tưởng Trạch Thần không hề do dự, lập tức hưng trí bừng bừng mà triển khai tư thế, tính toán nghiêm túc song ca cùng Tưởng Trạch Hàm, lại không nghĩ rằng ngược lại bị đối phương kéo vào trong ngực lần nữa, nhẹ giọng cười nói, “Em nghiêm túc như thế làm chi, thỏa mái mà hát thôi mà”.
Lần đầu tiên dùng thái độ tùy ý với ca khúc của mình, Tưởng Trạch Thần ban đầu có chút không được tự nhiên, sau đó cùng dần thả lỏng theo tiếng hát trầm lắng ngân nga của Tưởng Trạch Hàm.
Nếu xem xét từ góc nhìn chuyên nghiệm, trừ bỏ âm sắc cũng không tệ lắm thì Tưởng Trạch Hàm cũng không có kỹ xảo gì, thậm chí có chỗ còn xử lí vụng về, nhưng mà không biết vì sao Tưởng Trạch Thần lại tựa như bị mê hoặc, nghe nhập thần cực kỳ.
Đợi đến khi anh hát xong đoạn đầu, cậu giật mình nhớ lại đây là song ca, lúc này mới khập khiễng tham gia vào bài hát. Lần đầu tiên, Tưởng Trạch Thần hoàn toàn quên những kĩ xảo có lợi trong việc ca hát, cậu dùng bản năng và thói quen để cất lên tiếng hát. Từ ban đầu khô khan và đột ngột xen vào đến sau đó thản nhiên hòa cùng thanh âm của Tưởng Trạch Hàm, khiến giọng hát của hai người hòa thành một nhịp, khó thể tách rời.
—— Tựa như tình cảm giữa họ, Tưởng Trạch Hàm cường thế và chủ đạo hết thảy, Tưởng Trạch Thần do dự nơm nớp lo sợ bị dắt theo phía sau. Sau đó, cậu dần dần được ấm áp và dịu dàng của anh cuốn hút, mở rộng trái tim để anh đi vào rồi mãi mãi không rời xa nhau.
Âm nhạc có thể cuốn hút con người, tình yêu hóa thành lời ca khiến trái tim trở nên rung động. Cánh tay ôm lấy Tưởng Trạch Thần của Tưởng Trạch Hàm nháy mắt căng thẳng khi cậu gia nhập, sau đó lại từ từ thả lỏng xuống. Nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm vừa lúc đón nhận ánh mắt trong vắt và chuyên chú của cậu. Lời ca đến gần cuối bỗng nhiên im bặt, âm thành còn lại chỉ là tiếng ậm ừ từ hai đôi môi khẽ mở, sau đó là nhiệt liệt dây dưa, hết sức triền miên.
Nghỉ ngơi sau ‘cuộc mây mưa’, Tưởng Trạch Thần nằm tựa lên người Tưởng Trạch Hàm, tuy rằng thân thể rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại dị thường phấn khởi. Thẳng đến khi đối phương bôi thuốc ở phía sau cho cậu như thường lệ, cậu vẫn khó có thể kìm nén sự hưng phấn.
“Em cảm thấy em đã tìm được cảm giác rồi, anh hai thật lợi hại! Em thấy em hát tự nhiên hơn, nhớ đến anh cũng không thấy kì quái!” Nhắm mắt lại rồi ngâm nga ca khúc vừa nãy, Tưởng Trạch Thần tự khen ngợi mình, vừa nghĩ tới ngày mai có thể nhìn thấy biểu tình vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ của người sản xuất, cậu liền phấn khởi dị thường.
Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, anh tỏ ra tự nhiên vô cùng khi nhận lời khích lệ của em trai. Kỳ thật chuyện này đối với anh cũng chỉ coi như một thủ đoạn tán tỉnh, đương nhiên, nếu như có thể giúp đỡ cậu thì anh cũng rất vinh hạnh.
“Ai da, bài hát thứ năm thì làm thế nào bây giờ? Bài này em cũng không thể nghĩ tới anh để hát nha.” Hưng phấn trong chốc lát, Tưởng Trạch Thần lại có chút buồn rầu.
“Bài thứ năm? Bài nào em?” Tưởng Trạch Hàm có chút không yên lòng mà hỏi, cực lực xem nhẹ ngón tay đầy thuốc mỡ vẫn còn nằm ở trong cái nơi ấm áp và căng chặt kia, đồng thời áp lực dục vọng đang dần ngẩng cao của mình —— ngày mai Tưởng Trạch Thần còn có công việc, anh không thể đòi hỏi quá nhiều.
“Là bài hát về thất tình đó.” Tưởng Trạch Thần nhăn nhó, “Nếu lại bị yêu cầu hồi tưởng cảnh thất tình thì em làm thế nào bây giờ? Em… Thất tình lần nào chưa nhỉ? “
Tưởng Trạch Hàm yên lặng rút ra ngón giữa, híp mắt, cảm thấy buổi tối hôm nay mình đích xác quá mức thủ hạ lưu tình, thế nhưng làm cho em trai mình còn có tâm tình tưởng đông tưởng tây.
Đang tại khi Tưởng Trạch Thần suy nghĩ xem trong các cô bạn gái kiếp trước có cô nào có thể mang lại cảm giác thất tình cho mình không, nơi cửa huyệt vừa bị ‘tiến vào’ rồi lại bị ngón tay đầy thuốc mỡ mát xa đang đặt một thứ nóng rực.
Tưởng Trạch Thần nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, lời nói lên án còn chưa phun ra đã bị Tưởng Trạch Hàm dùng môi che lại, động thân chậm rãi xâm nhập dũng đạo. Khi cậu phát ra tiếng rên rỉ và thở hổn hển, Tưởng Trạch Hàm lập tức mỉm cười, “Suy nghĩ nhiều sẽ không tốt cho giấc ngủ. Ngày mai em còn phải dậy sớm nên không thể ngủ muộn. Anh cam đoan xong lần này Tiểu Thần sẽ rất dễ đi vào giấc ngủ.”
Tưởng Trạch Thần há há miệng, đối mặt một phen ngụy biện tà luận lại tức giận đến không biết nên nói cái gì, vừa định mắng chửi lại bị đối phương che miệng.
“Ngoan, Tiểu Thần, ngày mai em còn phải đến phòng thu âm đó, đừng kêu nhiều, sẽ tổn thương cổ họng.”
—— Trên cái thế giới này, làm sao có thể có người vô sỉ như người này nữa đây!