Khi Tưởng phu nhân gọi điện thoại hỏi cậu cuối tuần có làm gì không, Tưởng Trạch Thần muốn giấu bặt rằng cậu sẽ ở bên Tưởng Trạch Hàm nên lôi cái lí do phải học lái xe ra. Tưởng phu nhân cũng không hề hoài nghi, bà sẽ không ngăn cản con của mình đi học lái xe, chỉ dặn dò cậu phải chú ý an toàn rồi cũng cúp máy, cho Tưởng Trạch Thần nguyên vẹn tự do.
—— Kỳ thật, Tưởng Trạch Thần cảm thấy mình rất có lỗi với mẹ. Tuy rằng Tưởng phu nhân đã dọn ra khỏi Tưởng gia và có nhà riêng nhưng mà làm một người con, cậu lại ở trong Tưởng gia nhiều hơn ở với bà. Tưởng phu nhân đương nhiên cũng biết nhưng lại không nói gì thêm.
—— Có điều, có lẽ rất nhanh, ‘căn cứ địa’ của cậu cùng Tưởng Trạch Hàm sẽ chuyển qua căn hộ mới mua. Nơi đó hiện tại còn đang trang hoàng, thiết kế dựa theo yêu thích và yêu cầu của Tưởng Trạch Thần. Tính thời gian trang hoàng và chờ mùi sơn bớt đi, đại khái khoảng hai tháng nữa là có thể dọn vào ở.
Buổi chiều thứ sáu, Tưởng Trạch Hàm sau khi tan tầm liền lái xe đến trường đón Tưởng Trạch Thần. Hai người ở bên ngoài ăn cơm tối, sau đó tìm một đoạn đường vắng vẻ ít người qua lại để Tưởng Trạch Thần bắt đầu học lái xe. Dựa theo Tưởng Trạch Hàm sắp xếp thì buổi tối thứ sáu cho cậu làm quen với xe trước, sau đó sáng thứ bảy sẽ ra ngoại thành để Tưởng Trạch Thần chạy thử. Cứ chạy chầm chậm thôi, nếu cậu có thể lái được thì thuận tiện ra ngoại thành chơi một chút, không lái được thì về ngay, dù sao cũng không có gì đáng để tiếc nuối.
Tưởng Trạch Thần quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, dùng hành động để chứng minh rằng cậu không thèm nói khoác. Sau khi ngồi vào chỗ người lái thì hỏi mấy câu tượng trưng như lái thế nào vặn ra sao, sau đó thì thỏa mái mà tra chìa vào ổ, khởi động xe. Mặc dù có hơn mười năm chưa sờ qua tay lái nhưng trừ bỏ lúc ban đầu có chút lạ lẫm ra thì cậu cũng rất nhanh trở nên thuận tay —— lái xe là một loại kĩ năng, không khác mấy với đi xe đạp và bơi lội, chỉ cần học được rồi thì cho dù rất lâu không dùng đến nhưng cũng có thể ngay lập tức thành thạo.
Tưởng Trạch Hàm ngồi ở chỗ phó lái, ban đầu anh còn có chút khẩn trương mà quan sát tình hình giao thông cùng động tác của Tưởng Trạch Thần. Sau khi thấy em trai nhà mình chạy xe êm rồi thì cũng từ từ thả lỏng. Anh còn cười khẽ hỏi cậu có phải trước đó đã giấu anh lén tập xe hay không.
“Dạ, xem như vậy đi.” Tưởng Trạch Thần trả lời ba phải, gật đầu nói “Xe của bạn em, thấy tò mò nên cũng lái thử.”
Tưởng Trạch Hàm cũng không mấy để ý chuyện này, chỉ cho Tưởng Trạch Thần hướng đi rời xa nội thành. Sau khi trời dần sập tối, lúc xe cần phải bật đèn lên, anh đuổi cậu ra khỏi ghế lái để mình thay thế.
“Kỳ thật, em có thể lái xe vào lúc tối mà…” Tưởng Trạch Thần trao đổi vị trí với anh hai nhà mình, có chút không quá cam tâm mà lẩm bẩm, lại bị đối phương dỗ dành an ủi.
“Em đừng quá nóng vội. Em mới học lái xe thôi, cho dù có thiên phú thế nào cũng chưa đủ thành thạo, anh sẽ lo lắng đó.” Tưởng Trạch Hàm dừng xe lại bên cạnh một máy bán hàng tự đồng, sau đó anh xuống xe mua một ít đồ ăn.
Nhận lấy đồ uống do Tưởng Trạch Hàm đưa tới, Tưởng Trạch Thần cẩn thận bật nắp lên, chờ gas tan đi. Lúc cậu mới vừa uống được một ngụm thì bỗng thấy Tưởng Trạch Hàm ném tới một hộp gì đó, nghi hoặc nhận lấy, sau đó hắc tuyến đầy trán.
Tưởng Trạch Hàm ngược lại rất thản nhiên, cười khẽ mà nói, “Hộp lần trước dùng hết rồi. Anh nghe nói hãng này tốt lắm nên lần này thử dùng xem.”
“… Ngày mai còn phải đi ra ngoài chơi đó nha, anh bớt phóng túng cho em!” Tưởng Trạch Thần nghiến răng, cầm cái hộp nhỏ lắc qua lắc lại, uy hiếp, “Cẩn thận em ném ra ngoài đó nha!”
“Ném ra bên ngoài thì càng tốt nha. Anh vẫn còn cảm nhận được dư âm của lần ‘cái gì cũng không đeo’ đó. Trừ bỏ lần đầu tiên, lần sau em đều không cho anh ‘tự do’.” Tưởng Trạch Hàm nhẹ giọng oán giận.
“… …” —— Tưởng Trạch Thần cảm thấy, hiện tại nếu ai nói cậu là kẻ không biết liêm sỉ thì cậu sẽ cắn người đó! Rõ ràng cái tên này còn không biết liêm sỉ hơn cả cậu?!
Vì không để Tưởng Trạch Hàm có lý do ‘cảm nhận dư âm’ của ‘cái gì cũng không đeo’, Tưởng Trạch Thần dù không muốn nhưng vẫn phải nhẫn nhịn bỏ đồ vào túi áo. Tưởng Trạch Hàm thoạt nhìn có chút thất vọng, khiến Tưởng Trạch Thần cảm thấy có một loại sảng khoái vô cùng quỷ dị đang ngập tràn —— Được rồi, đích xác rất quỷ dị, Tưởng Trạch Thần cảm thấy, cậu thế mà lại cao hứng vì cái nguyên nhân thế này, đúng là càng lúc càng sa đọa …
Sau khi uống xong đồ uống, cậu phát hiện Tưởng Trạch Hàm cũng chưa lái xe đi, ngược lại, anh còn nhìn chằm chằm cậu. Tưởng Trạch Thần nghi vấn nhìn anh một cái, có chút khó hiểu.
“Đồ uống là vị gì vậy?” Tưởng Trạch Hàm hỏi, điều này lại làm cho Tưởng Trạch Thần càng thêm khó hiểu, “Không phải anh mua sao? Anh còn không biết?”
“Anh chỉ tùy tay chọn một cái.” Tưởng Trạch Hàm giải thích nhưng không có mấy thành ý. Lập tức, khi Tưởng Trạch Thần đưa đồ uống cho anh thì anh đẩy tay cậu ra, nghiêng người hôn lên môi cậu.
Đầu lưỡi luồn vào khoang miệng, mút vào chiếc lưỡi mềm mại vẫn còn mang theo hương cam. Tưởng Trạch Thần thả lỏng thân thể, hơi hơi nhắm mắt lại, tay kia thì nâng lên ôm lấy cổ Tưởng Trạch Hàm, vừa định phối hợp hưởng thụ cái hôn sau bao ngày xa cách thì lại đột nhiên mãnh liệt bừng tỉnh lại.
Động tác nghênh đón bỗng biến thành chống đẩy, Tưởng Trạch Thần tránh thoát ra khỏi ngực của Tưởng Trạch Hàm. Cậu liếc nhìn ánh mắt có chút tối sầm lại của đối phương, xấu hổ nhỏ giọng nói, “Đừng ở bên ngoài… Bị nhìn thấy sẽ không tốt…”
“Anh biết…” Tưởng Trạch Hàm lại kéo cậu vào trong ngực, cằm để ở đỉnh đầu của cậu, nhẹ nhàng cọ cọ mái tóc đen mềm, “Cho nên anh mới nhẫn nhịn đến khi trời hoàn toàn tối đen nha… Yên tâm đi, bên ngoài tối như thế, chúng ta cũng không bật đèn, sẽ không có người nhìn thấy …”
Lúc này Tưởng Trạch Thần mới thuận theo, không lộn xộn nữa.
Không khí có chút nặng nề, thoải mái cùng ấm áp vừa mới nãy trở thành hư không, Tưởng Trạch Hàm yên lặng ôm lấy Tưởng Trạch Thần thật lâu sau mới buông cậu ra, khởi động xe, quay về Tưởng gia.
Tuy nói yêu đương vụng trộm có lạc thú của yêu đương vụng trộm, nhưng có rất nhiều chỗ không chiều lòng người. Tưởng Trạch Thần nhìn mặt nghiêng trầm mặc của Tưởng Trạch Hàm, trong lòng cũng rất khổ sở, nhưng mà cậu lại không biết nên thay đổi như thế nào.
Tình yêu giữa bọn họ cả đời này chỉ có thể là bí mật phải được giấu kín —— trừ phi bọn họ cam nguyện mất đi tất cả những thứ mà bản thân đang có —— chuyện này có lẽ là cục diện vĩnh viễn không thể thay đổi.
Không biết có phải vì trong lòng đè nén quá nhiều tình cảm, buổi tối Tưởng Trạch Hàm ‘làm’ càng thêm kịch liệt. Có lẽ chỉ số thông minh cùng năng lực học tập được áp dụng ở tất cả các phương diện, Tưởng Trạch Hàm chỉ làm vài lần đã có thể trò giỏi hơn thầy, làm đi làm lại khiến Tưởng Trạch Thần liên tục cầu xin tha thứ nhưng anh vẫn bám riết không tha. Anh in lên một cái hôn trên tấm lưng đang run rẩy của cậu.
Đợi đến khi xong xuôi, trên giường đã lộn xộn vô cùng, Tưởng Trạch Thần cuộn mình lại và chẳng muốn động đây chi nữa, cậu chỉ run nhè nhẹ khi Tưởng Trạch Hàm rút ra tính khí vẫn chôn trong cơ thể cậu. Tưởng Trạch Hàm ôm cậu vào phòng tắm, sau khi thu dọn sạch sẽ thì lại ôm cậu về lại giường.
Ngón tay dính thuốc mỡ mát lạnh xâm nhập vào nơi ‘cửa động’ còn chưa khép kín, Tưởng Trạch Thần lẩm bẩm một câu, nhìn qua có chút ẩn nhẫn, lại vẫn mở to hai mắt, mặc cho Tưởng Trạch Hàm gây sức ép. May mắn anh cũng chỉ là bôi thuốc đơn thuần mà thôi, rất nhanh rút ra ngón tay và không làm gì nữa.
Tưởng Trạch Hàm hôn lên trán Tưởng Trạch Thần thật khẽ. Sau đó, anh thu dọn lại phòng của mình, nhét ga giường vào trong máy giặt quần áo.
Sau khi làm xong hết thảy và quay lại phòng, Tưởng Trạch Thần phát hiện em trai mình đã ngủ say, xem ra cậu mệt muốn chết rồi. Tưởng Trạch Hàm tự trào phúng chính mình, cảm thấy năng lực chịu đựng của mình càng ngày càng biến mất. Ngày xưa anh có thể nhẫn nại và tỏ ra trầm ổn bình tĩnh khi Tưởng Trạch Thần ở trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện. Hiện giờ chỉ bởi vì vài ngày không gặp mặt và bị đối phương cự tuyệt khi đang chìm sâu trong tình ái mà anh đã nóng nảy khó chịu đến thậm chí có chút không thể khống chế được.
Cởi ra áo ngủ, anh chui vào chăn và ôm Tưởng Trạch Thần vào trong ngực. Cảm giác da thịt dán vào nhau vô cùng tốt đẹp, không chỉ có Tưởng Trạch Hàm trầm mê với cảm giác như thế, ngay cả Tưởng Trạch Thần đang say ngủ cũng không tự chủ được mà ưm một tiếng thỏa mái. Cậu xê dịch thân thể một chút để càng thêm gần sát Tưởng Trạch Hàm.
Tứ chi dây dưa, Tưởng Trạch Hàm ôm một tay lấy vai cậu để Tưởng Trạch Thần tựa cả người vào anh, tay kia thì tỉ mỉ vuốt tóc cậu, đặt trán cậu tựa vào bên má của mình.
Người đều là sinh vật vĩnh viễn không biết đủ, cho dù em trai anh đã tiếp nhận tình cảm của anh và anh cũng đã có toàn bộ thân thể của cậu, nhưng Tưởng Trạch Hàm lại vẫn mong muốn có được càng nhiều, thậm chí hy vọng xa vời rằng ngày nào đó anh và cậu có thể quang minh chính đại ở bên nhau —— Cho dù biết rõ điều này chỉ là hy vọng xa vời như những câu chuyện ngàn lẻ một đêm, cũng anh lại vẫn không thể dằn sự mơ ước của mình được.
—— Mong muốn quá nhiều sẽ gặp báo ứng. Tưởng Trạch Hàm âm thầm khuyên bảo mình như thế, sau đó nhắm mắt lại.
Bởi vì buổi tối ‘vận động’ quá nhiều, đợi đến khi mặt trời lên cao, hai người mới thức giận, nhìn thời gian thì có thể ăn luôn cơm trưa rồi. Tưởng Trạch Hàm từ trước đến nay đều là người nghiêm túc thực hiện theo kế hoạch nghỉ ngơi và làm việc cố định, nay lại là đầu sỏ khiến cả hai dậy muộn. Mỗi lần nhận được ánh mắt lên án của em trai, Tưởng Trạch Hàm cũng có chút chột dạ không thôi.
Tiếng Anh có một từ là “brlunch”, ý nói bữa sáng gộp với bữa trưa. Sau khi hai anh em họ Tưởng ăn một bữa ăn chân chính ‘brlunch’ thì đều đi ra ngoài. Đương nhiên, tư thế đi đường vặn vẹo của Tưởng Trạch Thần không thể không khiến Tưởng Trạch Hàm đề nghị rất nhiều lần rằng hôm nay cậu nên nghỉ ngơi ở trong nhà, nhưng lại bị Tưởng Trạch Thần trừng mắt một cái, cậu dứt khoát cự tuyệt.
“Em cảm thấy đi ra ngoài an toàn hơn nhiều so với ở nhà!”
Bị nhìn thấu lòng muông dạ thú, Tưởng Trạch Hàm vô tội mà chớp chớp mắt. Cuối cùng, anh vẫn thuận theo sự lựa chọn của Tưởng Trạch Thần —— đương nhiên, bản thân anh tuyệt đối không thừa nhận rằng anh tính toán dụ em trai mình ở nhà để làm chuyện có liên quan đến “Nhân đạo”.
Có lẽ thuốc mỡ mới do Tưởng Trạch Hàm có hiệu quả không tồi, hoặc là tối hôm qua việc bôi trơn và khuếch trương đã được làm cẩn thận kĩ càng, lại hoặc là thân thể Tưởng Trạch Thần đã thói quen có ‘dị vật’ tiến vào, tóm lại Tưởng Trạch Thần cảm giác tuy vẫn không tốt đẹp bao nhiêu nhưng khi ngồi trên ghế, mông cậu tuy vẫn cảm thấy hơi kì quái nhưng lại cũng không đến nỗi khó có thể chịu đựng.
Ghế phó lái được Tưởng Trạch Hàm đặt lên một cái nệm mát xa để giúp Tưởng Trạch Thần thỏa mái, giảm bớt một chút đau nhức cơ thể. Tưởng Trạch Thần nhắm mắt một lúc, nghe khúc nhạc nhẹ nhàng, hưởng thụ anh hai nhà mình cẩn thận quan tâm, câu được câu không trò chuyện, cũng không lâu lắm cậu đã ngủ say mất.
Ở B thị, mỗi khi đến ngày lễ tết hoặc là giờ cao điểm, trên đường lớn luôn xảy ra tắc đường. Tưởng Trạch Hàm hơi có chút không kiên nhẫn mà gõ tay lái. Theo dòng xe cộ chậm rãi dịch về phía trước, hỏi mấy chuyện về buổi chiều lại không nghe được Tưởng Trạch Thần trả lời, anh nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái mới phát hiện đối phương đã dựa lưng vào ghế ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì nữa rồi. Anh nhất thời lại có chút dở khóc dở cười.
“… Cũng không biết là ai ồn áo muốn đi ra ngoài…” Tâm trạng nóng nảy đột nhiên bình tĩnh lại, Tưởng Trạch Hàm cười khẽ chế nhạo một câu, đương nhiên, đối tượng anh đang chế nhạo đã hoàn toàn không nghe được.
Anh vặn nhỏ âm nhạc xuống, nếu Tưởng Trạch Thần đã ngủ say rồi thì Tưởng Trạch Hàm cũng sẽ không lo lắng cậu sẽ không kiên nhẫn ngồi chờ nữa, bởi giờ hai người họ cũng không cần ra ngoại thành gấp. Tuy rằng kẹt xe luôn sẽ khiến tâm tình của mọi người trở nên hậm hực, nhưng mà ở trong mắt Tưởng Trạch Hàm, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tưởng Trạch Thần thì cho dù có kẹt ở trên quốc lộ cũng không có điều gì sẽ làm anh nôn nóng.
Vươn tay nhẹ chọc chọc hai má phính phính của em trai nhà mình, thấy đối phương bất mãn mà lẩm bẩm một tiếng, tựa đầu chuyển qua hướng khác, Tưởng Trạch Hàm khẽ nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến cùng yêu chiều.
Lúc cậu mở mắt ra thì xung quanh đã là tràn ngập ánh nắng chiều, Tưởng Trạch Thần có chút ngạc nhiên mà dụi dụi mắt, quay đầu liền thấy Tưởng Trạch Hàm đeo kính mắt và chuyên chú gõ máy tính được đặt trên đầu gối, nhất thời cậu xấu hổ đỡ trán.
“Tỉnh rồi à?” Nghe được thanh âm từ động tác của Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm nghiêng đầu, khép lại laptop. Anh nhìn lướt qua xung quanh, thấy không có một người hoặc xe nào bên cạnh, anh lập tức tháo xuống kính mắt, nghiêng người hôn hôn Tưởng Trạch Thần. Anh liếm khô vệt nước miếng còn lưu lại bên môi cậu.
Cảm giác hôn môi luôn tuyệt vời, đặc biệt là giờ phút này không trộn lẫn bất luận chút sắc dục nào, đơn thuần là miệng lưỡi giao triền. Hai người đều có chút trầm mê, may mắn lý trí vẫn còn, cũng không duy trì liên tục bao lâu liền tách ra, sau đó là vài lần liếm nhẹ qua vì ai đó còn lưu luyến.
Đợi đến khi thuận lợi hô hấp, Tưởng Trạch Thần lúc này mới lắc lắc đầu bởi vì hôn môi mà có chút mê man và rối loạn, oán giận, “Chúng ta ra khỏi nội thành đã bao lâu rồi anh? Sao anh không gọi em dậy?”
“Sao anh nỡ đánh thức em?” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ “Lại nói, em ngủ thêm một chút nữa đi, đến tối không ngủ được anh mới càng cao hứng đó.”
Tưởng Trạch Thần bị nghẹn một chút, mặc niệm một tiếng, “Thiệt tình!”, lúc này mới nói, “Đêm nay chúng ta không quay về! Tiếp tục đi về phía trước đi! Sau đó tùy tiện tìm một chỗ dừng chân, hoặc là ngủ trong xe cũng được!”
Trong nháy mắt, biểu tình của Tưởng Trạch Hàm rất kì lạ, kì lạ đến nỗi khiến Tưởng Trạch Thần quá sợ hãi, “Nè! Không cho anh nghĩ những chuyện đen tối đâu đó!”
“Được rồi, anh biết rồi.” Tưởng Trạch Hàm hơi hơi có chút tiếc nuối, “Có điều gần chỗ này cũng không có khách sạn nào tốt cả, chắc em cũng không ở quen, trong xe khẳng định cũng không được ngủ thoải mái…”
“Em cảm thấy trong xe ngủ cũng rất tốt…” Tưởng Trạch Thần lẩm bẩm một câu, “Hơn nữa nếu không làm như vậy, em cảm thấy ngày mai đại khái cũng sẽ lặp lại những chuyện như hôm nay, em sẽ vĩnh viễn không có cách nào luyện xe.”
—— Đối với lời Tưởng Trạch Thần nói, Tưởng Trạch Hàm không thể không tỏ vẻ đồng ý. Cho dù là anh buổi tối ăn quen nhớ mùi hay là những con đường đang kẹt cứng vì đúng ngày nghỉ của B thị đều sẽ là chướng ngại khiến Tưởng Trạch Thần càng khó học được lái xe.
“Như vậy, chúng ta đi tiếp thôi, thừa dịp trời còn chưa tối, em thử lái một đoạn đi.” Dưới sự kiên trì của Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm thỏa hiệp. Anh đẩy ra cửa xe để xuống xe, mà Tưởng Trạch Thần đạt thành mục đích đương nhiên cũng vui vẻ cùng đi xuống.
Đứng ở đầu xe, Tưởng Trạch Hàm cũng không vội vã trở lại trong xe, ngược lại là híp mắt nhìn về phía phương xa. Tưởng Trạch Thần đứng lại ở bên cạnh anh, nhìn theo tầm mắt của anh, đó là cảnh mặt trời lặn nơi cuối chân trời, nắng nhạt nhòa chiếu lên những đám mây ngũ sắc, đủ màu vàng nhạt, vàng kim đan xen vào nhau, sáng lạn rực rỡ.
Hai người đều không nói thêm gì, chỉ an tĩnh mà nhìn trong chốc lát, sau đó lại nhìn nhau cười rồi lần lượt quay về trong xe.
Đeo lên dây an toàn, khởi động xe, Tưởng Trạch Thần ngựa quen đường cũ mà đem xe đang đứng ở ven đường rẽ vào đường quốc lộ, dẫn xe tiến về phía trước.
Kỳ thật, cuộc đời cũng không cần oanh oanh liệt liệt, lãng mạn triền miên, chỉ cần bình an ở bên nhau mỗi ngày, cùng nhau ngắm nhìn một phong cảnh thiên nhiên xinh đẹp mà ai đó ngẫu nhiên phát hiện cũng đã đủ rồi.