Trọng Sinh Chi Nịch Sát

Chương 5




Chocolate thuần đen của nước ngoài quả nhiên có lực sát thương thật lớn, Lý Thiệu Minh mập mạp ngốc nghếch này chỉ cắn một miếng thì đã lệ rơi đầy mặt rồi, Tưởng Trạch Thần bình tĩnh nhìn mặt cậu ta nhăn nhăn nhúm nhúm, bình tĩnh mà từ trong túi móc ra kẹo đưa sang, bình tĩnh nhìn cậu ta vội vội vàng vàng đem cục kẹo nhét vào trong miệng, cuối cùng cậu mới bình tĩnh đem khối chocolate nhỏ nhét vào trong miệng.

Sớm có chuẩn bị, Tưởng Trạch Thần đương nhiên không mất mặt giống như Lý Thiệu Minh, hơn nữa đồ ăn nước ngoài cậu đã ăn nhiều, cũng có năng lực miễn dịch nhất định rồi, nhét vào trong miệng, nhai nhai rồi đưa ra kết luận, “Vị không tồi.”

Nhất thời, ánh mắt Lý Thiệu Minh nhìn về phía Tưởng Trạch Thần biến thành sùng bái, hệt như đang nhìn một anh hùng.

Mấy nhóc nhỏ tuổi luôn luôn sinh ra một sự sùng bái tới kỳ lạ với những bạn cùng lứa có một năng lực gì đó vượt trội, tỷ như Lý Thiệu Minh lúc này.

Lý Thiệu Minh sùng bái cha mình lắm, cho là cha mình cái gì cũng biết, cái gì cũng lợi hại, cho nên đối với lời khen ‘chocolate này ăn ngon lắm’ của ông cậu ta không hề nghi ngờ chút nào. Chỉ tiếc, cậu ta ăn không được, thế nhưng Tưởng Trạch Thần lại ăn được, nhất thời ở trong nội tâm của Lý Thiệu Minh bé nhỏ, thân ảnh Tưởng Trạch Thần cũng nương theo đông phong cuồn cuộn của cha Lý Thiệu Minh mà to lớn hơn rất nhiều, cậu nhóc liền cho rằng cậu bạn này cũng là người hiểu nhiều biết rộng, cực kỳ tài giỏi như cha mình.

—— Kỳ thực, Tưởng Trạch Thần là một chính tông nhị thế tổ, cũng chỉ đối với những thứ liên quan tới cuộc sống phóng túng mới có chút tâm đắc mà thôi…

Nhờ sự sùng bái mông lung này, thái độ Lý Thiệu Minh đối đãi Tưởng Trạch Thần đương nhiên sẽ không giống trước nữa, có điều Tưởng Trạch Thần là cái loại tình thương cùng trí thương [IQ] đều thuộc về hạng tầm thường, cậu cũng chỉ cảm thấy đối phương bỗng nhiên hỏi nhiều vấn đề hơn bình thường, đem cậu trở thành cuốn ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’.

Vấn đề của mấy nhóc con đều thuộc về cấp thấp, cho dù Tưởng Trạch Thần không học vấn không nghề nghiệp thì tốt xấu cũng leo lên tới cao trung rồi, thường thức cơ bản vẫn sẽ có, lừa dối những cậu bạn nhỏ là chuyện dễ dàng, vì vậy thường xuyên qua lại, ở dưới tình huống quái quái lạ lạ, Tưởng Trạch Thần phát hiện Lý Thiệu Minh đã thành người hầu của mình từ lúc nào không hay…

Đương nhiên, đây đều là nói sau. Giờ này khắc này, cậu chàng chỉ có thể ở trước mặt những cô bạn nhỏ cậu bạn nhỏ phong quang vô hạn hiện đang lệ rơi đầy mặt nhìn gia sư của mình, trước mặt là một quyển vở tập viết.

Gia sư của Tưởng Trạch Thần là một học sinh năm nhất của trường cao trung trọng điểm, bởi vì là năm nhất cho nên bài vở cũng chưa vội vàng, vì vậy mới đi làm gia sư ngoài giờ học, và cũng vì thế mà được mời tới nhà Tưởng Trạch Thần.

Để một học sinh giỏi nhất trong một lớp chuyên giỏi nhất của một trường điểm giỏi nhất tới dạy một cậu bé học sinh tiểu học mà lại chỉ mới lớp một thật sự là lấy dao giết trâu mang mổ gà, thế nhưng hắn lại không dằn lòng nổi trước tiền lương cao vót của Tưởng gia. Lần đầu tiên gặp mặt, Tưởng Trạch Thần đã cảm thấy tên nhóc đối diện là một tên nghiêm túc cẩn thận, bộ dáng đeo kính thật chững chạc trang nghiêm, phỏng chừng cũng không dễ lừa gạt.

—— Đây đương nhiên đúng theo yêu cầu của Tưởng Trạch Thần, lúc này cậu đành giả bộ rất có thiện cảm với đối phương, vui vẻ tiếp nhận vị gia sư này.

—— Trời biết, Tưởng Trạch Thần đối với cái loại mọt sách từ nhỏ lại còn ngạo khí mười phần vì ta đây học giỏi chán ghét đến thế nào.

Lần đầu tiên gặp mặt, thiếu niên tự giới thiệu là Tống Nhạc, sau đó cũng chỉ cùng Tưởng Trạch Thần hàn huyên trò chuyện, nhìn cách cậu cầm viết, lại lấy sách bài tập của cậu về nghiên cứu kỹ càng, buổi học thứ hai mới là chân chính lên lớp, ngày đó hắn mang tới một quyển sách tô chữ về Đường thi Tống từ, cũng biểu thị rằng việc học của Tưởng Trạch Thần không có vấn đề lớn, chỉ có phần chính tả thực sự là thê thảm vô cùng, hẳn nên luyện tập tích cực hơn.

Tưởng Trạch Thần biết, chữ mình viết thực sự là thuộc loại ‘chữ gà bới’, may mà hiện tại cậu mới học lớp một cho nên bạn bè ai ai cũng chữ xấu kinh dị nên mới không có ai bắt bẻ cậu cái gì, có điều Tống Nhạc đích xác là hoả nhãn kim tinh, nhìn cách cậu viết một hồi thì phát hiện Tưởng Trạch Thần không phải giống như những đứa nhỏ khác chẳng qua là vì không quen thuộc cấu tạo kiểu chữ nên cần từng nét từng nét tỉ mỉ mà viết, như thế sẽ khó tránh khỏi xiêu xiêu vẹo vẹo, mà cậu… đích thực là chữ xấu…

Đang cầm bảng chữ mẫu, Tưởng Trạch Thần ưu sầu nha, cậu đích thật muốn học tập thật giỏi, điều đó không sai, thế nhưng… Thế nhưng… Cái đó cùng chữ của cậu có quan hệ gì hay sao?!

“Làm sao vậy, Tiểu Thần, không muốn luyện chữ nữa sao?” Thấy biểu tình phức tạp của Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm lập tức lòng có linh tê, dịu dàng dò hỏi.

“Chữ là bề ngoài thứ hai của con người, thừa dịp bài tập bây giờ không nhiều, sớm sớm luyện cho tốt nền móng, đó là hữu ích mà vô hại.” Tống Nhạc đẩy đẩy kính, khuyên nhủ “Hơn nữa hiện tại cũng không có quá nhiều thứ cần dạy, bảng luyện chữ bằng Đường thi Tống từ này còn có thể giúp bé ấy song song nhận biết chữ mới, học thuộc được một bài thơ cũng là nâng cao trình độ văn học.”

—— Trình độ văn học… Tưởng Trạch Thần thật tình muốn đỡ tường, bốn chữ này cho tới bây giờ cậu chưa từng dính qua dù chỉ một chút xíu, có được hay không đây… Tưởng tượng tới cái cảnh chính mình đeo kính cầm sách mà ngâm thơ đối từ, Tưởng Trạch Thần yên lặng đen mặt — Thật… thật kinh dị…

“Sắp xếp của anh không tồi, thế nhưng luyện chữ hay thuộc thơ đều có chút quá khô khan, Tiểu Thần tương đối hiếu động, như thế sẽ không thích hợp với em ấy lắm…” Tưởng Trạch Hàm khẽ nhíu mày, trong giọng nói tán thành nhưng biểu tình lại là phản đối.

“…Em, em cảm thấy… Ách, thầy Tống sắp xếp cũng không tệ lắm, em muốn thử xem…” Căn cứ vào nguyên tắc để Tưởng Trạch Hàm phản đối cơ bản chính là chuẩn mực, Tưởng Trạch Thần đã từng là một người trưởng thành nên đương nhiên cũng có thể phán đoán năng lực của mình, mở miệng đưa ra quyết định.

“Đừng nên gọi là thầy, anh cũng là học sinh thôi mà, gọi anh là anh được rồi.” Tống Nhạc mỉm cười, đối với việc sắp xếp của mình được tiếp thu đương nhiên thở phào nhẹ nhõm.

“…Anh Tống…” Tưởng Trạch Thần 囧, nột nột kêu một tiếng.

“…Được rồi, nếu Tiểu Thần muốn thử vậy thử một chút đi, thế nhưng không nên miễn cưỡng chính mình nha, nếu như không thích thì nhớ phải nói với anh hai, nha.” Sờ sờ tóc Tưởng Trạch Thần, ngữ khí của Tưởng Trạch Hàm vẫn là dung túng mà thân thiết, thế nhưng hiển nhiên không quá tin tưởng bằng vào tính cách của em trai mình mà cũng có thể thành thành thật thật ngồi nguyên một chỗ luyện chữ học thơ.

—— Đương nhiên, hiểu biết của Tưởng Trạch Hàm đối với cậu em trai nhà mình là tuyệt đối sâu sắc, chỉ tiếc đó là Tưởng Trạch Thần trước bảy tuổi, mà không phải Tưởng Trạch Thần đã đến tuổi hai mươi.

—— Được rồi, cho dù là Tưởng Trạch Thần có đến tuổi hai mươi đi nữa thì với cái tính cách hư hỏng kia cũng thực không thể thành thành thật thật mà ngồi nguyên một chỗ luyện chữ học thơ.

Xác định được hình thức giáo dục tại gia rồi, Tưởng Trạch Hàm rời đi — kỳ thực anh cũng không muốn rời đi, thế nhưng bị Tưởng Trạch Thần lấy ‘Không thể làm lỡ việc học tập của anh hai, hơn nữa có anh hai ở chỗ này em không thể tập trung lực chú ý được’ làm lý do đuổi đi.

Tên của quyển tập viết là [Đường thơ Tống từ chọn lọc], cũng đích thực là có chọn lọc, trên cơ bản đều là đủ loại, từ ‘Cày đồng đang buổi ban trưa’ rồi ‘Trời quang mây tạnh non ngàn’là loại ai ai cũng thích, cho dù là Tưởng Trạch Thần trong bụng rỗng tuếch không chút học vấn nào cũng có thể nhớ được một hai câu, học thuộc cũng không có gì trắc trở cả, chỉ có điều Tưởng Trạch Thần còn chưa dám bại lộ bản chất ‘thiên tài’ của mình ra, cậu phải cực lực giả ngu để phù hợp với năng lực tiếp thu với đúng số tuổi mà mình đang có.

Về phần luyện chữ, thì thật sự khiến Tưởng Trạch Thần phải vò đầu bứt tai, cách viết đã thành thói suốt bao nhiêu năm hiển nhiên không phải một sớm một chiều là có thể cải biến, tuy rằng tô lại theo chữ mẫu trong vở thì rất đẹp đẽ gọn gàng, thế nhưng tách khỏi quyển vở tập viết thì lại chứng nào tật nấy, khiến cho cậu cùng Tống Nhạc cũng đau đầu không ngớt.

Vì để cho mình có tiến bộ nhiều hơn, Tưởng Trạch Thần hao hết trí óc quan sát, nỗ lực ghi nhớ vị trí của từng nét từng nét cơ bản trong từng dòng ô ly, dĩ nhiên so với học thuộc thơ càng thêm nhọc lòng.

May mà, hiểu rằng tiến độ học tập của học sinh lớp một cũng không thể đẩy nhanh quá mức, nên yêu cầu của Tống Nhạc cũng rất thấp, khi Tưởng Trạch Hàm lần thứ ba đi vào đưa đồ ăn nước uống, hai giờ học gia sư rốt cuộc kết thúc.

“Tiểu Thần học rất tốt, cũng có thể ngồi lâu được, năng lực tiếp thu rất mạnh, sau này nhất định có thể có tiến bộ.” Lộ vẻ tươi cười, không biết hắn đây là khích lệ thật hay chỉ là dựa theo lệ cũ khích lệ học sinh mới của mình một phen khiến ‘phụ huynh’ vui vẻ thoả mãn, Tống Nhạc liếc mắt nhìn Tưởng Trạch Thần đang vừa lắc lắc cổ tay đau mỏi vừa uống sữa bò, sau khi hẹn xong thời gian học kế tiếp thì liền được Tưởng Trạch Hàm tiễn ra cửa.

Trở lại phòng, ở bên người Tưởng Trạch Thần ngồi xuống, lật lật ‘thành quả lao động’ mấy giờ liền của cậu em trai, Tưởng Trạch Hàm kéo tay Tưởng Trạch Thần, mềm nhẹ xoa bóp cổ tay non mềm “Tiểu Thần, có mệt hay không?”

“Mệt…” Tưởng Trạch Thần bĩu môi, không biết cậu đã bao nhiêu năm không viết chữ rồi nhỉ? Thực sự là khổ muốn chết…

“Vậy… Em có thích gia sư này hay không? Nói thật với anh hai đi, không thích thì chúng ta lập tức đổi người.” Nhìn qua thật giống một người anh hai đang thương cảm cho đứa em trai bị gia sư chà đạp, Tưởng Trạch Hàm một tay vuốt đầu cậu, tay kia cầm lấy miếng bánh bích quy, uy đến bên miệng cậu.

Tưởng Trạch Thần do dự một chút, há mồm cắn, không nghĩ tới Tưởng Trạch Hàm lại không buông tay, khiến cậu ngậm nó hồi lâu, cậu u oán nhìn ông anh đang cười đầy ý xấu của mình.

“Được rồi, không đùa em nữa.” Rốt cuộc buông tay ra, Tưởng Trạch Hàm cười nhìn Tưởng Trạch Thần đem miếng bánh bích quy kia ăn hết, lần thứ hai lặp lại vấn đề vừa rồi.

“Anh Tống rất tốt, không cần thay đổi.” Tưởng Trạch Thần đôi mắt cong lên, cười đến một mực ngây thơ.

“Anh Tống anh Tống, gọi đến thân thiết như vậy, anh hai sẽ ghen tỵ đó!” Hơi bất mãn mà nhéo nhéo mũi Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm có chút mất mát.

Tưởng Trạch Thần 囧.

“À, Tiểu Thần sau khi lớn lên muốn làm cái gì?” Chống cằm, bày ra bộ dạng hai anh em đang tùy ý nói chuyện, lời Tưởng Trạch Hàm vừa ra khỏi miệng lại khiến Tưởng Trạch Thần trong lòng rùng mình.

—— Đây là đang thử sao? Hẳn là không thể nào? Cậu mới bảy tuổi không phải sao? Hiện tại thử là quá sớm rồi đi! Có điều… Tưởng Trạch Hàm bản thân chính là một quái thai trưởng thành sớm…

Do dự một chút, Tưởng Trạch Thần giả dạng một bộ biểu tình ngây thơ, nghiêng đầu nghi hoặc “Sau khi lớn lên làm cái gì ư?”

“Đúng vậy, cô giáo ở trường không để bọn em tự hỏi lý tưởng tương lai của mình sao?” Tưởng Trạch Hàm cười nói “Tỷ như làm nhà khoa học nè, giáo viên nè, vân vân?”

“Vậy lý tưởng của anh hai là gì?” Tri kỷ tri bỉ, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!

“Anh ư, lý tưởng của anh giống như ba ba vậy đó, quản lý công ty siêu lớn, kiếm thật nhiều tiền về nuôi Tiểu Thần nga!”

—— Cái gì gọi là ‘Nuôi Tiểu Thần’ chứ! Sao mà nói giống như là nuôi vật cưng vậy đó!

—— Không, sai, nội dung cần chú ý sai rồi…? Cậu trước hết hẳn nên cảm khái Tưởng Trạch Hàm dĩ nhiên sớm như vậy mà đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào sản nghiệp của gia tộc rồi đi?! Có trưởng thành sớm cũng không đến nỗi sớm như thế nha. OTZ

“Em… Em á…” Thà tin còn hơn không, đối với đứa nhỏ trưởng thành sớm lại có tâm cơ là không thể trả lời tùy tiện có lệ, Tưởng Trạch Thần vắt hết óc suy tư nửa ngày, muốn khai quật lên một ‘Lý tưởng’ không đối nghịch với Tưởng Trạch Hàm, lại phù hợp thực tế, còn có thể khiến cậu hứng thú nữa.

Giáo sư nha khoa học gia nha là tuyệt đối không phù hợp thực tế — Tưởng Trạch Thần biết mình thật tình không phải người có thể học tập tốt, cho dù có nỗ lực học tập thì việc có thể nổi trội cũng là không hề có tí hy vọng nào, nhiều lắm cũng chỉ có thể lấy được một cái bằng cấp loại khá hoặc thậm chí là trung bình mà thôi — bộ đội công an linh tinh cậu cũng không có hứng thú. Nghĩ trái nghĩ phải, ánh mắt Tưởng Trạch Thần lướt qua cửa thư phòng, thoáng nhìn cái TV cách đó không xa đang trình diễn ‘Vui Buồn Hợp Tan’, nhất thời tròng mắt khẽ chuyển.

—— Làm diễn viên gì gì đó tựa hồ cũng không tồi đâu nhỉ? Tuy rằng giới giải trí tương đối hỗn loạn, thế nhưng có Tưởng gia làm hậu thuẫn thì sẽ có đặc quyền, cũng phỏng chừng không có người nào dám trêu chọc cậu, hơn nữa Tưởng gia cùng giới giải trí cũng không liên quan gì, làm diễn viên rồi thì phải nay đây mai đó, lực cạnh tranh để kế thừa gia sản khẳng định sẽ thấp đi rất nhiều, không, phải nói là, nếu như kiên trì lấy nghề diễn viên làm công việc thì khẳng định không có khả năng được thừa kế tài sản…

—— Hơn nữa, làm diễn viên đại khái cũng thú vị, Tưởng Trạch Thần cảm giác mình cũng có chút thiên phú diễn kịch. Cho dù không có, dựa vào bề ngoài của cậu thì tốt xấu gì cũng có thể đủ tư cách làm một cái bình hoa đi?

“Em muốn… Đi đóng phim!” Dùng ngón tay chỉ vào TV, Tưởng Trạch Thần lời nói ra thật ngây thơ.

“Đóng phim ư?” Tưởng Trạch Hàm sửng sốt một chút, tựa hồ thật sự không ngờ sẽ là cái đáp án này “Tiểu Thần vì sao muốn làm diễn viên?”

“Bởi vì… Bọn họ có thể sắm vai đủ loại người, như là sống từng cuộc đời khác nhau, rất thú vị!” Tưởng Trạch Thần thật muốn cào tường, người trưởng thành mà phải giả ngây thơ trẻ con thật sự là tổn thương không dậy nổi a…

“Ừ, lý tưởng của Tiểu Thần rất tốt nha, anh hai sẽ ủng hộ Tiểu Thần.” Nhếch khóe miệng, tựa hồ rất thoả mãn với câu trả lời như thế, Tưởng Trạch Hàm sờ sờ đầu Tưởng Trạch Thần “Tiểu Thần phải kiên định lý tưởng của chính mình đó nha!”

“Em sẽ mà!” Tưởng Trạch Thần trịnh trọng gật đầu.

—— Nước sông không phạm nước giếng, điều này đối với hai người đều là lựa chọn tốt nhất.