Soạn được ra những lời muốn nói, Tưởng Trạch Thần vừa lòng, lập tức lôi kéo Lý Thiệu Minh vào phòng mình chơi game.
Lúc hai tên đang chơi game đến khí thế ngất trời, cửa lớn dưới lầu vang lên tiếng mở khóa, Tưởng Trạch Thần liếc liếc mắt qua đồng hồ treo tường một cái, sắp chín giờ rồi.
“Là anh cậu đã về đấy à?” Nhất thời, Lý Thiệu Minh ấn sai một nút, bị kẻ địch giết chết, buồn bực quay đầu hỏi Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Thần gật gật đầu, ấn nút tạm dừng, chạy xuống nghênh đón anh hai về nhà như bình thường.
Đã là trung tuần tháng một, thời tiết càng ngày càng lạnh, Tưởng Trạch Thần mới vừa xuống lầu liền thấy Tưởng Trạch Hàm đã cởi áo khoác treo lên giá, đang xoa xoa hai tay có điểm lạnh cứng. Nhìn thấy em trai chạy tới, Tưởng Trạch Hàm nở nụ cười, như thường ngày dang hai tay ra, đem em trai ôm vào trong ngực, vuốt tóc cậu, lại cọ cọ hai gò má ấm áp của cậu.
Chính là, Tưởng Trạch Thần không ôm lại anh thân mật như ngày thường, ngược lại thân mình cứng ngắc hồi lâu, lập tức xoay xoay hòng giãy khỏi ngực anh.
Thoáng nhíu mày, thấy biểu tình em trai có chút không được tự nhiên cùng chột dạ, Tưởng Trạch Hàm tự nhiên không có khả năng xem nhẹ khác thường rõ ràng như vậy, không khỏi nghi hoặc, “Làm sao vậy?”
“Không… Không có…” Tưởng Trạch Thần trộm liếc liếc mắt nhìn Tưởng Trạch Hàm đang lo lắng nhìn chằm chằm mình, lại quay đầu nhìn về phía cầu thang, thấy Lý Thiệu Minh cuối cùng cũng chậm rề rề ra khỏi phòng, ân cần thăm hỏi anh hai cũng chính là phụ huynh của bạn thân.
Bởi vì có người ngoài ở đây, Tưởng Trạch Hàm cũng không thể truy vấn điều gì, khách khí mỉm cười cùng lên tiếng chào hỏi Lý Thiệu Minh, mà Lý Thiệu Minh cũng câu nệ đến nỗi hầu như không có một tia sinh động hăng hái như bình thường, hệt như cậu bé ngoan ngoãn đã làm chuyện gì đó sai lầm đang chờ thầy cô trách phạt.
—— Tại vì vừa nãy có khúc mắc trong lòng chưa tiêu tan, hơn nữa cái khúc mắc ấy chắc chắn Lý Thiệu Minh cũng không thoát được liên quan, Tưởng Trạch Hàm đương nhiên không có kiên nhẫn mà an ủi tên nhóc đang bất an này — kiên nhẫn của anh đều đã dành hết cho em trai nhà mình, cho dù là một xíu cũng không vui lòng chia cho người khác.
“Khụ, anh à, ăn cơm trước đi, bọn em cũng chưa ăn đâu, đang chờ anh về mới ăn nè.” Thấy người anh em của mình đang đứng ngồi không yên dưới ánh nhìn chằm chằm của Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần quyết định vì cậu ta giải vây — Dù sao cũng là cậu đem Lý Thiệu Minh vô tội đầy mình kéo xuống nước.
“Sao em lại chưa ăn cơm? Không phải nói nếu anh về muộn thì em liền ăn trước đi rồi sao? Em còn nhỏ, ba bữa cơm không đúng giờ sẽ có hại cho dạ dày.” Lập tức, lực chú ý của Tưởng Trạch Hàm đã bị kéo đi, là lo lắng cũng là bất đắc dĩ mà dặn dò, còn Tưởng Trạch Thần thì cứ gãi đầu ngây ngô cười, lời nói từ lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia.
“Cùng nhau ăn cơm mới là người một nhà mà anh, ăn một mình thì còn ý nghĩa gì nữa?” Tưởng Trạch Thần vứt cho Lý Thiệu Minh một ánh mắt ra hiệu, Lý Thiệu Minh lập tức ngầm hiểu mà chạy thoát thân, còn cậu thì theo anh hai nhà mình vào phòng bếp, “Em cũng không bị đói, lúc cùng chơi game với Thiệu Minh đã ăn một ít bánh bích quy và khoai tây chiên rồi.”
“Em nha, chỉ được cái lắm lý do!” Tưởng Trạch Hàm liếc em trai nhà mình một cái, thực ra trong lòng anh cũng không muốn giống như trước đây cứ mãi ăn cơm một mình, nên không nói thêm gì, tay chân lưu loát đem đồ ăn hâm nóng, dưới sự trợ giúp của Lý Thiệu Minh cùng Tưởng Trạch Thần mang đồ ăn ra bàn.
Ba người ở bên bàn ăn ngồi xuống, chính thức bắt đầu ăn cơm chiều, tuy rằng thoạt nhìn cùng bình thường không có gì bất đồng, nhưng Tưởng Trạch Hàm lại sắc bén phát hiện em trai mình buổi tối hôm nay thực không bình thường.
Lúc trước, khi Tưởng Trạch Hàm thay em trai nhà mình gắp một ít đồ ăn mà cậu thích, Tưởng Trạch Thần đều cười hì hì sau đó gắp ngược lại cho anh, có qua có lại nha, nhưng tối nay đối phương lại chỉ cười nói cảm ơn, cảm giác có chút xa lạ. Thường thường, Tưởng Trạch Thần còn liếc Lý Thiệu Minh bên cạnh, tựa hồ đối với cậu ta có chút kiêng kỵ, sợ hãi cậu ta phát hiện chuyện gì đó, Tưởng Trạch Hàm cũng không tự chủ được mà từ từ đem lực chú ý từ trên người em trai dời về phía Lý Thiệu Minh, mâu sắc dần thâm.
Bị Tưởng Trạch Hàm nhìn chằm chằm thì Lý Thiệu Minh sao có thể không có cảm giác, nhất thời cứng ngắc giống như ếch con bị rắn nhìn chòng chọc, thân thể như đang ngồi trên bàn chông, mỹ thực đầy sắc hương mà cậu ta thấy thật khó nuốt xuống được, không khác gì nhai sáp cả. Thấy bộ dáng tội nghiệp của người anh em vẫn luôn tùy tùy tiện tiện này của mình, Tưởng Trạch Thần bỗng có rất nhiều điểm chột dạ, cảm thấy được chính mình vẫn nên đừng đem người ta hãm hại đến rất thảm thì tốt hơn, lưu cho cậu ta một con đường sống vậy…
Tưởng Trạch Thần ở bên này đang suy ngẫm xem nên kéo Lý Thiệu Minh khỏi cái hố mà chính cậu đã đẩy cậu ta xuống được một nửa như thế nào, Lý Thiệu Minh ở bên kia lại vắt hết óc suy tư như thế nào thoát khỏi khốn cảnh mà chính mình cũng không biết tại sao lại thế này, cuối cùng quyết định tán gẫu linh tinh, giảm bớt một chút không khí quỷ dị này.
Vì thế, thanh thanh cổ họng, Lý Thiệu Minh lấy ra bản lĩnh tán chuyện của mình, kể chuyện từ lúc mới bắt đầu tới khi kết thúc cuộc thi, vô cùng oán hận cái đề thi đầy cạm bẫy.
Với bản lĩnh giữ thái độ mặt ngoài bình tĩnh, Tưởng Trạch Hàm tuy rằng hoài nghi nhưng cũng sẽ không làm khó dễ Lý Thiệu Minh, thoáng thấy em trai nhà mình đối với đề thi cũng là ưu sầu bi ai không ngừng gật đầu phụ họa, anh khẽ nhếch khóe môi, như Lý Thiệu Minh mong muốn mà tạm thời buông tha cậu ta, thả lỏng tâm tình để chú ý đến vấn đề học tập của em trai một chút.
Thấy ‘kế sách’ thành công, Lý Thiệu Minh tức thì sôi nổi hẳn, bắt đầu lảm nhảm về những chuyện thú vị trong trường, đạt được thỏa mãn cùng hứng thú của Tưởng Trạch Hàm, nói mãi nói mãi, trong lúc Tưởng Trạch Thần chưa kịp ngăn cản thì câu chuyện đã chuyển tới ‘Sự kiện tỏ tình’ mới qua không bao lâu.
—— Tưởng Trạch Thần nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới chuyện này không bị chủ nhiệm dâng lên trước mặt anh hai đại nhân, ngược lại là bị thằng bạn thân trong lúc vô ý kể ra sạch sẽ — quả nhiên là ‘Thiện ác khắc có báo, lẽ trời luôn tuần hoàn, không tin ngẩng đầu nhìn, trời xanh nào bỏ qua ai’ nha!
Ở trong lòng dứt khoát cùng nhanh nhẹn xóa sạch con đường sống do cậu mới chuẩn bị cho Lý Thiệu Minh, Tưởng Trạch Thần quyết định theo kế hoạch lúc trước, đồng thời chột dạ liếc về phía anh hai nhà mình, thấy anh cười như không cười nhìn mình chằm chằm, lập tức nghiêm túc tỏ rõ lập trường của mình, “Anh à! Anh đừng nghe tên khốn Lý Thiệu Minh này nói bừa, em không thích cô bé kia đâu, đều đã cự tuyệt rồi! Thật đó!”
“Em có thích cô bé ấy hay không, đây là trọng điểm sao?” Tưởng Trạch Hàm nhướng mày, hoả nhãn kim tinh bắt được vấn đề chính yếu, “Cho dù em thích cô bé đó, cũng phải cự tuyệt cho anh!”
“Đúng thế đúng thế! Em tuyệt đối nghe theo yêu cầu của anh hai cùng thầy cô, tuyệt đối không yêu sớm!” Tưởng gia nhị thiếu, đời trước từ tiểu học đã bắt đầu chiếm tiện nghi của nữ sinh, sơ trung thì cùng nữ sinh hẹn hò, trung học đổi bạn gái so với thay quần áo còn thường xuyên hơn, hiện nay đang dùng bộ dáng của thiếu nam nhà lành hồn nhiên ngây thơ, chỉ trời mà thề son thề sắt, thuận đường còn hung hăng trừng mắt Lý Thiệu Minh một cái, nhìn đến nỗi đối phương chột dạ không thôi.
“Tóm lại, nếu để anh biết rằng em lại cùng cô bé kia thế này thế nọ, cẩn thận cái mông em đấy.” Thấy thái độ nhận sai đầy thành khẩn của em trai nhà mình, Tưởng Trạch Hàm híp mắt, tạm thời cho qua chuyện này, cuối cùng lấy một câu mang đầy ngữ điệu dịu dàng không thiếu uy hiếp để chấm dứt.
Tưởng Trạch Thần da đầu căng thẳng, mông… cũng căng thẳng, vội vàng gật đầu, lại lần nữa chứng tỏ lập trường đầy kiên định của mình, “Em đã biết… Trước khi lên đại học, em tuyệt đối không cùng bất luận nữ sinh nào vượt qua quan hệ bạn bè bình thường!”
—— Đời trước anh hai nhà cậu ngay cả chạm cũng không thèm chạm vào cậu, đời này ngược lại vô sự tự thông học được cách đánh mông cậu, vừa nghĩ tới chính mình đã hơn hai mươi tuổi, không, đều hơn ba mươi tuổi rồi, còn bị người ta đặt ở trên đùi mà đánh mông, vậy thật sự là có huyết có lệ cũng phải nuốt vào trong bụng nha!
Tưởng Trạch Hàm sửng sốt một hồi, tựa hồ bị nghẹn mà nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì nữa.
Sau bữa cơm chiều, Tưởng Trạch Thần cùng Lý Thiệu Minh lại trở về phòng chơi game, Tưởng Trạch Hàm thì tựa hồ còn chưa xử lý xong bài vở cùng ‘công việc’ nên không thể không đến thư phòng giải quyết nốt.
Rốt cuộc kết thúc bữa tối không thoải mái khiến chẳng ai ăn nổi cái gì, Lý Thiệu Minh chạy về phòng Tưởng Trạch Thần mà lòng còn đầy sợ hãi, vội lau mồ hôi lạnh vốn không tồn tại trên trán, ai oán nói, “Không nghĩ tới anh của cậu cũng giống như cha mẹ đều không cho chúng ta yêu đương vào lúc này, tớ còn tưởng rằng anh ấy cũng thuộc vào phạm vi vì bị thầy cô cùng cha mẹ ép buộc nên không thể yêu sớm, vậy hẳn sẽ đối với cảnh ngộ của chúng ta mà thấy đồng bệnh tương liên chứ…”
Tưởng Trạch Thần “Hừ” một tiếng, mặt không đổi sắc liếc cậu ta, Lý Thiệu Minh nhất thời xin tha, “Tớ đây không phải là nhất thời nói sai thôi sao, tha anh em lần này đi mà, được không?”
Tưởng Trạch Thần liếc Lý Thiệu Minh một cái rồi tiếp tục chơi game, Lý Thiệu Minh vội vàng bu lại, cầm lấy điều khiển, “Ai, có điều anh của cậu cũng không hẹn hò hay sao? Anh ấy như thế khẳng định có rất nhiều nữ sinh sẽ thích đi?”
“Theo tớ thấy, anh ấy còn chưa mở lòng đâu.” Tưởng Trạch Thần nhún nhún vai, “Hơn nữa mỗi ngày anh ấy đều bận như vậy, phỏng chừng cũng không có tâm tư mà đi trông nom những chuyện khác.”
Đời trước, cùng Tưởng Trạch Thần ăn chơi đàng *** bất đồng, Tưởng Trạch Hàm có thể nói là giữ mình trong sạch, trợ lý A trợ lý B đều là nam cả, bên người ngay cả một sinh vật giống cái nào đó để người ta liên tưởng một chút cũng chẳng có, trong đám con cái nhà giàu đời thứ hai có thể nói là riêng một ngọn cờ, có một không hai.
Sau đó, khi Tưởng Trạch Thần gặp phải khốn cảnh, lúc cậu phát bệnh ‘thiếu niên vào thời kì nổi loạn’ cùng anh hai nhà mình ngày một cách xa, Tưởng Trạch Hàm đính hôn, sau đó, thời điểm một tuần trước khi cậu chết thì anh kết hôn. Vợ của Tưởng Trạch Hàm cũng là một cô gái con nhà giàu có địa vị cao, tiểu thư khuê các tính cách dịu dàng đa tài đa nghệ, cùng mẹ của Tưởng Trạch Hàm không khác biệt là mấy, cùng Tưởng Trạch Hàm có thể nói là Kim Đồng Ngọc Nữ do trời đất tạo nên — về phần hôn nhân này rốt cuộc là lấy tình yêu làm điều kiện tiên quyết hay là lấy ích lợi làm điều kiện tiên quyết, Tưởng Trạch Thần cũng không biết được, có điều cậu cảm thấy, với tính cách của anh hai nhà mình, vế trước có thể có tỷ lệ cao hơn một chút, đương nhiên, vế sau hẳn cũng là một trong các lý do.
Cô gái tên Trương Dĩnh này cũng không phải người mà Tưởng Trạch Thần có thể tiếp xúc, cho nên họ cũng không quen thuộc, nhưng trong đoạn thời gian khi cô cùng anh hai nhà cậu đính hôn, người xung quanh Tưởng Trạch Thần cũng thường xuyên bàn về cô, đặc biệt là những cô gái khác, mỗi lần nói đến cô, trong giọng nói đều không nén được hâm mộ cùng ghen tị.
—— Nói cho cùng, vẫn là bởi vì cô câu được anh hai nhà cậu, người vừa giữ mình trong sạch vừa tình cảm chuyên nhất lại là ông chồng lắm tiền.
Tưởng Trạch Thần cảm thấy, dựa theo đời trước đến xem, trước khi Trương Dĩnh này xuất hiện, tình cảm của anh hai nhà mình không chừng sẽ không thể mở ra được đâu.
Thời gian khi chơi đùa luôn trôi qua rất nhanh, khi Tưởng Trạch Thần cùng Lý Thiệu Minh chấm dứt màn số 3, kim đồng hồ đã chỉ tới gần mười hai giờ rồi.
“Tiếp tục hay là ngủ?” Tưởng Trạch Thần nghiêng đầu hỏi Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh tinh thần phấn chấn xoa xoa tay, “Tiếp tục! Chúng ta không phải đã nói sẽ chơi suốt đêm hay sao?”
Tưởng Trạch Thần bĩu môi, có chút buồn ngủ mà mở ra màn tiếp theo trong trò chơi — tuy rằng trò chơi thực hấp dẫn, nhưng đối với một người có số tuổi cộng lại đã hơn ba mươi mà nói, cũng là không đáng để cậu buông tha cho thời gian nghỉ ngơi.
—— Có điều, nếu đã hứa hẹn rồi, Tưởng Trạch Thần cũng không đổi ý.
Bởi vì Tưởng Trạch Thần có chút mệt nhọc, cho nên bắt đầu có phần lười biếng khống chế nhân vật trong trò chơi, có điều tất cả lực chú ý của Lý Thiệu Minh đều ở trên nhân vật của mình, không hề phát giác, Tưởng Trạch Thần liền càng được thể thuận lý thành chương mà lơ là.
Đúng mười hai giờ, cửa phòng Tưởng Trạch Thần bị nhẹ nhàng gõ hai cái, Tưởng Trạch Thần vỗ vỗ bả vai Lý Thiệu Minh, ý bảo cậu ra ngoài một lúc, mà Lý Thiệu Minh cũng không chút để ý liền gật đầu, hai mắt như cũ nhìn chằm chằm màn hình.
Tưởng Trạch Thần đứng lên, đi đến cạnh cửa, mở ra, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy Tưởng Trạch Hàm đứng ngoài — nếu như có người thứ tư xuất hiện, đó mới là gặp quỷ rồi nha.
“Còn chưa ngủ sao?” Đem em trai lôi ra, Tưởng Trạch Hàm nhẹ giọng hỏi, lại nhìn Tưởng Trạch Thần bởi vì buồn ngủ mà đôi mắt có chút vô thần, anh hơi đau lòng, không nhịn được đưa tay ra vuốt tóc cậu.
“Dạ, Lý Thiệu Minh còn muốn chơi, em chơi cùng cậu ta, dù sao đã hứa là chơi suốt đêm rồi mà.” Tưởng Trạch Thần gật gật đầu, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt.
Nghe bên trong gian phòng truyền đến tiếng nhạc trong trò chơi, Tưởng Trạch Hàm nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì — vì phòng ngừa em trai sinh ra tâm lý phản nghịch, ở những việc nhỏ nhặt thế này anh từ trước tới nay cũng không quản nhiều — “Vậy em cứ chơi đi, nếu quá mệt thì phải đi ngủ đó nha, đừng ủy khuất mình. Phòng của khách đã được thu dọn xong rồi, đợi lát nữa thì để Lý Thiệu Minh tự mình qua đó ngủ.”
“Dạ, em biết rồi, anh hai đi ngủ trước đi.” Tưởng Trạch Thần cười nói, “Dù sao em cũng nghỉ đông rồi, ngày mai không cần dậy sớm, mà anh hai còn phải đến trường đó.”
“Vậy anh đi ngủ trước.” Tưởng Trạch Hàm gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhíu mày dặn dò, “Không cho phép chạy ra ngoài trễ như hôm trước đâu nhé!”
“Được rồi được rồi!” Tưởng Trạch Thần đen mặt, từ lần trước cậu nhất thời sai lầm, anh hai của cậu lại có một chuyện để nói đi nói lại.
Cười cười nhìn bộ dáng buồn bực của em trai nhà mình, Tưởng Trạch Hàm gạt đi tóc mái rũ trên trán cậu, cúi xuống hôn lên.
Không nghĩ tới Tưởng Trạch Thần giống như gặp chuyện sợ hãi mà mãnh liệt lui về phía sau vài bước, đôi môi của anh vốn sẽ đặt trên trán nay lại rơi vào khoảng không, Tưởng Trạch Hàm nhíu mày, thấy em trai nhà mình nhẹ cắn môi đầy bất an, rốt cuộc vẫn là không nhịn xuống được nữa, hỏi ra vấn đề mà anh vốn tính toán sau khi đuổi Lý Thiệu Minh về rồi mới làm rõ, “Tiểu Thần? Em hôm nay làm sao vậy? Xa lạ với anh hai như thế.”
“Anh… Anh đừng nóng giận…” Tưởng Trạch Thần khó xử một hồi, quyết định lôi ra lời thoại đã chuẩn bị từ lâu, đôi mắt trắng đen rõ ràng lại là bất an không yên, “Hôm nay cùng Lý Thiệu Minh nói chuyện phiếm, nói về chuyện ở chung của những anh em nhà khác… Cậu ấy nói giữa anh em có đánh lộn cãi nhau cũng đều là điều bình thường, cũng sẽ không ấp ấp ôm ôm, còn… Còn hôn và gì gì đó nữa…” Thanh âm thấp đi, bởi vì ngượng ngùng mà có chút nhỏ đến khó thể nghe thấy, “Lý Thiệu Minh nói như vậy rất kỳ quái, thực… nha… Kỳ quái…” Cuối cùng cậu vẫn đem từ ‘ghê tởm’ nuốt trở vào, Tưởng Trạch Thần trộm quan sát phản ứng Tưởng Trạch Hàm, hy vọng có thể đạt tới mục đích mình muốn.
—— Chỉ tiếc, cậu không biết bản tính của Tưởng Trạch Hàm là nếu đã nhận định một việc, thì vô luận dùng loại phương pháp nào cũng phải đạt thành mong muốn.
Theo lời nói của Tưởng Trạch Thần, biểu tình Tưởng Trạch Hàm trầm xuống, nụ cười vẫn treo nơi khóe môi cũng biến mất vô tung, cả người nhìn qua trở nên nghiêm túc hẳn.
“Cho nên, bởi vì nghe xong những lời này, Tiểu Thần mới không muốn để anh hai làm thế với em?” Trầm mặc một lát, Tưởng Trạch Hàm nói.
“…Dạ.” Tưởng Trạch Thần có chút tội nghiệp mà gật gật đầu, một bộ vô tội, “Không phải em không thích mà là tất cả mọi người cảm thấy như vậy rất kỳ quái cho nên em không thể không làm như thế.”
Tưởng Trạch Hàm thở dài, ôm lấy bả vai hơi cứng ngắc của em trai, đem cằm đặt trên đỉnh đầu Tưởng Trạch Thần, nhẹ nhàng cọ cọ, nói lời thấm thía, “Anh hai là bởi vì thích Tiểu Thần nên mới muốn làm như thế, Tiểu Thần không thích sao?”
“…Không phải không thích…” Tưởng Trạch Thần vùi đầu trong ngực Tưởng Trạch Hàm, thanh âm có chút rầu rĩ, “Nhưng là… Bọn họ đều nói như vậy rất kỳ quái…”
—— Tưởng Trạch Thần chính là hy vọng sau khi lớn lên có thể xóa bỏ những động tác nhỏ như ôm ôm hôn hôn làm cậu mãi vẫn không quen này, mà không phải muốn làm bất hòa với Tưởng Trạch Hàm, cho nên tự nhiên không dám nói là chính mình không thích, vì thế, cậu thua từ căn bản rồi.
“Vậy, ở trong lòng Tiểu Thần, rốt cuộc là anh hai trọng yếu, hay là ‘Bọn họ’ trọng yếu?” Tưởng Trạch Hàm dẫn dắt từng bước.
“…Anh hai trọng yếu.” Tưởng Trạch Thần rối rắm trả lời, rốt cuộc từ từ lĩnh ngộ được lần phản kháng này của mình tựa hồ không thể nào thành công… “Nhưng là, như vậy chẳng lẽ không kỳ quái sao…”
“Đương nhiên không kỳ quái, đây là biểu hiện cho tình cảm tốt giữa hai anh em mà!” Tưởng Trạch Hàm một mực chắc chắn.
“Chính là…” Tưởng Trạch Thần như cũ có chút chưa từ bỏ ý định.
“Tiểu Thần, em đã cảm thấy được ở trong lòng em anh hai trọng yếu, nhưng vẫn là tình nguyện nghe lời những người khác nói, làm cho anh hai thương tâm sao?”
“…Không muốn.” Tưởng Trạch Thần bị đánh bại hoàn toàn, cậu cảm thấy so với một người đã từng được huấn luyện làm diễn viên như cậu mà nói, anh hai nhà cậu còn có thực lực hơn nhiều nha! Cái bộ dáng bị tổn thương lại cố gắng trấn định muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, chỉ có người có tâm địa sắt đá mới có thể ở giờ này khắc này gật đầu đi?!
“Tiểu Thần thực ngoan.” Tuy rằng nhẹ giọng nói lời khích lệ, nhưng Tưởng Trạch Hàm lại cúi đầu khẽ cắn vành tai mỏng đầy khéo léo của em trai nhà mình, lấy đó làm trừng phạt, Tưởng Trạch Thần thân mình chấn động, cảm giác tê dại làm cho mặt cậu mãnh liệt đỏ lên — Nha! Lỗ tai là điểm mẫn cảm của cậu đó nha!
Tưởng Trạch Hàm khẽ nở nụ cười, lại vuốt vuốt tóc Tưởng Trạch Thần, sau đó hai tay nâng lên đặt trên hai gò má cậu, khiến cậu không thể không nhìn thẳng anh, “Từ nay về sau Tiểu Thần không được phép nghe người khác nói bừa rồi về nhà xa lánh anh hai nha, anh hai thích nhất Tiểu Thần, Tiểu Thần không thể để anh hai thương tâm, biết không?”
“Biết, đã biết…” Chột dạ mà dời tầm mắt đi chỗ khác, Tưởng Trạch Thần ai oán trong lòng còn nhiều hơn cả bộ dáng thương tâm mà anh hai nhà mình đang diễn — chẳng lẽ cậu chỉ có thể thành thực biểu đạt rằng mình không thích thì những động tác nho nhỏ kia mới có thể biến mất sao? Hai chọn một không có lựa chọn thứ ba nha, thật là khổ quá đi mất!
“Ừm, Tiểu Thần đã biết là tốt rồi.” Vĩnh viễn là người thắng, anh hai Tưởng gia thực vừa lòng, mỉm cười nhắc nhở, “Vậy hiện tại Tiểu Thần nên làm cái gì?”
Tưởng Trạch Thần cắn răng, trên mặt rặng mây đỏ chưa phai, nhưng không thể không hơi hơi kiễng mũi chân, ở trên má của anh hai nhà mình hôn một cái, “Anh hai ngủ ngon…”
—— Xuất binh chưa đánh người đã bỏ mình, khiến cho anh hùng lệ đẫm tà áo, đẫm tà áo nha.