Mông mông lung lung mở mắt liền thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy chuyên tâm của Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần mặt không đổi sắc đem mờ mịt đầy đầu xua đi, ngồi dậy, dụi dụi con mắt.
“Tiểu Thần, tỉnh ngủ rồi à?” Dời mắt khỏi quyển sách, Tưởng Trạch Hàm dịu dàng hỏi, vươn tay đem em trai còn có chút lung lay kéo vào trong lòng, hôn hôn lên trán cậu “Sáng tốt lành nhé.”
“Dạ, sáng tốt lành…” Tưởng Trạch Thần liếc nhìn quyển sách trong tay anh hai nhà mình, có chút 囧 “Anh, quyển sách này sao anh còn chưa xem xong?”
“Đã sớm xem xong rồi, đây là lần thứ ba.” Tưởng Trạch Hàm cười cười “Tiểu Thần mua sách thật hay, anh hai rất thích, nhịn không được cứ muốn xem hết lần này tới lần khác!”
“…Thật ư?” Tưởng Trạch Thần có chút hoài nghi, nhưng cũng lười truy cứu, dù sao đối với cậu mà nói, có thể đem sách nhét vào đầu óc một lần thôi cũng đáng để thắp hương cảm tạ trời đất rồi, mà còn chưa bàn tới chuyện cậu đọc một lần nhưng có thể nhớ được bao nhiêu. Về phần Tưởng Trạch Hàm, anh hoàn toàn là người không cùng trình độ với cậu, cậu thật sự không có hứng thú đi lý giải cái sự yêu thích cuồng nhiệt đối với sách vở của anh.
“Thực sự.” Lại nhịn không được hôn hôn lên trán cậu em trai đang mê mê hoặc hoặc, Tưởng Trạch Hàm khép sách lại, cầm lấy quần áo đầu giường, giúp cậu mặc vào.
Tưởng Trạch Thần không biết cái quyết định mua quà tặng cho Tưởng Trạch Hàm lúc ấy rốt cuộc là sáng suốt hay là tự tìm phiền toái nữa.
Sáng suốt ở chỗ từ sau khi tặng quà, giữa cậu cùng với Tưởng Trạch Hàm tựa hồ rõ ràng thân mật lên nhiều, không phải cái loại thân cận chỉ ở mặt ngoài cùng dung túng sủng ái từ một phía, mà tựa hồ như cậu đã được cho phép đi vào thế giới của Tưởng Trạch Hàm. Có đôi khi, Tưởng Trạch Hàm thậm chí còn không cấm kỵ mà đọc cho cậu nghe một ít bộ sách có nội dung liên quan tới việc quản lý — tuy rằng mỗi lần cậu nghe xong đều lập tức ngủ say, hiệu quả thôi miên có thể nói là tuyệt đỉnh, so với khúc hát ru còn tốt hơn.
Mà tự tìm phiền toái sao, đương nhiên cũng là bởi vì loại thân cận này… Thường thường, Tưởng Trạch Thần khi thức dậy sẽ luôn phát hiện mình đang được Tưởng Trạch Hàm ôm vào trong ngực mà ‘Chung giường chung gối’, từ kinh dị lúc mới bắt đầu tới bình tĩnh ở hiện tại, mỗi lần hồi tưởng lại đều khiến Tưởng Trạch Thần lệ nóng lòng xót nha… Tưởng Trạch Thần vạn phần thống hận chính mình vì sao lúc ngủ lại chẳng cảnh giác như thế, hoàn toàn không cảm thụ được địa bàn bị xâm lấn mất rồi, mà cậu lại không thể đem cửa phòng khóa chặt lại, như thế chẳng khác gì đem quan hệ anh em vất vả lắm mới kéo gần được lại lần nữa tách ra, chỉ có thể chịu đựng rồi từ từ thành thói quen sáng sớm mở mắt ra đã thấy một người con trai nằm bên cạnh, mà người con trai ấy còn ôm mình vào trong ngực, thực sự là…
—— Thực sự là khổ muốn chết rồi!
Mặc quần áo tử tế rồi đi xuống lầu, bữa sáng vẫn giống như bình thường, Tưởng Trạch Thần cắn bánh mì, tổng cảm thấy răng cửa của mình có điểm lung lay, không khỏi dừng lại động tác, cau mày, nỗ lực mà liếm liếm liếm liếm, tính toán xác định một chút.
Đương nhiên, cái bộ dáng xoắn xuýt này của cậu cũng đã bị Tưởng Trạch Hàm phát hiện, anh lập tức quan tâm hỏi han xem cậu có chuyện gì.
“Răng… Lung lay…” Tưởng Trạch Thần chớp chớp mắt, có điểm kinh sợ mà dùng tay sờ sờ, lập tức, mặt của cậu bị Tưởng Trạch Hàm bóp nhẹ, bắt cậu hé miệng.
Dè dặt cẩn thận lắc lắc cái răng cửa phía bên phải của em trai, phát hiện đích xác là đã hơi lỏng ra rồi, Tưởng Trạch Hàm nhìn bộ dáng có chút luống cuống của Tưởng Trạch Thần, nở nụ cười “Không phải sợ nha, Tiểu Thần, đây là thay răng đó, rất bình thường thôi mà. Tiểu Thần trưởng thành thì răng sữa sẽ phải rụng xuống, như thế răng vĩnh viễn mới mọc ra được chứ!”
“Thay… thay răng?!” Tưởng Trạch Thần sợ hãi mở to hai mắt, rốt cuộc nhớ tới trong giai đoạn trưởng thành cần một đoạn thời gian như thế…
—— Toi, toi rồi! Lão tử thế mà còn phải thay răng thêm lần nữa ư?! Có đau khổ nào như đau khổ này không…
“Tiểu Thần, đừng liếm, để nó tự nhiên rụng xuống thì mới tốt, nghe nói liếm nhiều quá thì lúc răng mọc ra sẽ nghiêng vẹo đi nha, như vậy thì không đáng yêu nữa đâu!” Nhéo nhéo khuôn mặt đang cau có vì sắp thay cái răng đầu tiên của Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm nghiêm túc cảnh cáo.
Nhớ lại đời trước sau khi mình đổi răng xong thì cũng có mấy cái hơi nghiêng vẹo, Tưởng Trạch Thần lập tức dừng lại động tác nho nhỏ kia, nhăn mặt lại rồi cũng không dám lộn xộn nữa — cậu vẫn rất quan tâm tới bề ngoài của mình, hơn nữa cậu muốn đi theo con đường diễn viên mà, một cái răng mọc loạn thôi là đã không đẹp đẽ gì rồi, cậu cũng không hề muốn đi theo con đường của một diễn viên hài, tuy rằng nói có thể chỉnh răng, thế nhưng làm cái chuyện ấy có vẻ như đang bị tra tấn vậy.
“Tiểu Thần thật ngoan, nhịn một chút là quên ngay mà!” Vuốt đầu em trai nhà mình, Tưởng Trạch Hàm an ủi.
“…Tới lúc nào mới có thể đổi hết nhỉ… QAQ” Tưởng Trạch Thần muốn cào tường.
“Chắc là tầm mười hai tuổi gì đó? Anh hai cũng mới vừa đổi răng xong nè!” Tưởng Trạch Hàm kích động nói, cao hứng khoe ra hàm răng vừa trắng như gốm sứ vừa đều tăm tắp.
Tưởng Trạch Thần phẫn hận cùng đố kỵ liếc nhìn ông anh hai khoe khoang nhà mình, hu hu hu đen mặt khóc — năm năm nha! Năm năm nha! Cậu phải mang một hàm răng không trọn vẹn trong năm năm ư…
Cũng không lâu lắm, răng cửa đã lung lay của Tưởng Trạch Thần rụng xuống, mang đến di chứng không chỉ là chuyện lúc cậu nói chuyện có gió lùa vào…
Trong gương, bé shota phấn điêu ngọc mài quả thực là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, lúc cười lộ ra hàm răng cửa không đầy đủ, nhất thời thành răng sún rồi a a a!!!
Tưởng Trạch Thần thống khổ che mặt không đành lòng nhìn nữa, cầu sao cầu trăng cho cái răng mới mau mau mọc ra đi, cậu cũng không muốn mang cái bộ dáng răng sún thế này ra gặp người đâu… Nghỉ đông mau kết thúc đi… hu hu hu…
Tựa hồ là sung sướng vì bộ dáng vô cùng đau khổ khi thiếu mất một cái răng cửa của Tưởng Trạch Thần, hoặc thực sự là em trai nhà mình dù sún răng nhưng khi cười lên cũng rất đỗi đáng yêu nên Tưởng Trạch Hàm sau khi ép bức cậu chụp một tấm ảnh kỷ niệm thì vẫn chưa thỏa mãn, không có việc gì liền thích trêu trọc cậu “Tới đây nào, cười cho anh hai xem cái nào~”
—— Cười, cười, cười cái đầu anh ấy! Đây là lời nói của đám ác bá khi đùa giỡn con gái nhà lành đi?!
“Thật sự là quá tốt nha…” Nhìn em trai nhà mình đang ở trước gương mà nhìn thân thương phận, Tưởng Trạch Hàm đột nhiên cảm khái.
“……?” Nghi hoặc quay đầu, không rõ vì sao anh cảm thán như vậy, Tưởng Trạch Thần dùng cặp mắt đang càng ngày càng trợn to để chứng minh rằng mình đang rất nghi hoặc.
“May mà sau khi phim quay xong rồi mới thay răng, hoặc là nên nói sau khi hết phần diễn rồi mới thay răng, bằng không bộ dáng lần đầu tiên lên hình của Tiểu Thần sẽ là thiếu mất một cái răng nha! Tuy rằng như thế cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm…” Tưởng Trạch Hàm mặt mày cong cong, không có một chút tâm đồng tình chi cả mà trạc trúng tử huyệt của em trai bé nhỏ.
Tưởng Trạch Thần nổi giận trừng anh, quay đầu không để ý tới anh nữa, tiếp tục cười với cái gương, để luyện tập làm sao cho… Cười không hở răng.
Tưởng Trạch Hàm cũng không hề bận lòng vì em trai không thèm ngó ngàng tới mình, như cũ cười tủm tỉm đi tới phía sau cậu, nhìn hình ảnh của hai người phản chiếu trong gương, từ phía sau ôm lấy Tưởng Trạch Thần “Tiểu Thần của nhà chúng ta thật xinh đẹp, cười đến như thế… Rụt rè, ngay cả mấy cô bé còn so ra kém cơ mà! Nếu mặc váy công chúa, hoàn toàn chính là tiểu thục nữ đấy nha!”
—— Ê! Lão tử là nam đó nha! Anh có nhầm lẫn cũng đừng có mà nhầm giới tính của lão tử chứ!
Có điều, cậu cũng không khỏi đồng dạng tán thành lời Tưởng Trạch Hàm nói, cảm thấy mình cười không hở răng rất là giống mấy đứa bé gái, Tưởng Trạch Thần vẻ mặt u oán xoắn xuýt, không biết rốt cuộc là nữ khí tốt hơn hay là sún răng tốt hơn… Hai cái lựa chọn này, một cái cậu cũng chẳng hề muốn à nha!
—— Lẽ nào, cậu phải vứt bỏ con đường đáng yêu, bắt đầu đi lên con đường trang khốc (giả lạnh lùng)hay sao?
“Tiểu Thần cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền nè, thật đáng yêu nha~” vươn ngón trỏ, ở trên má lúm đồng tiền của Tưởng Trạch Thần trạc nhẹ, Tưởng Trạch Hàm như đã phát hiện đại lục mới, vừa sung sướng vừa hiếu kỳ.
Tưởng Trạch Thần quay đầu, bĩu môi, muốn né tránh cái ngón trỏ đang trạc trạc mình này lại đuổi mãi cũng không đi, không nhịn được có phần nổi nóng.
“Tới, Tiểu Thần, lại cười cho anh hai xem một cái nào~” Dù biết em trai nhà mình bắt đầu xù lông thế nhưng lại càng thêm nghiện, Tưởng Trạch Hàm hăng hái bừng bừng mà tiếp tục đùa giỡn, rốt cuộc đem vật nhỏ đang trong trái thái bùng nổ triệt để chọc giận.
Quay đầu, há mồm, cắn một ngụm lên ngón tay ai đó, Tưởng Trạch Hàm thần sắc chưa thay đổi, tựa hồ người bị cắn căn bản không phải là anh, ngược lại là Tưởng Trạch Thần sau khi cứng ngắc thì lệ rơi đầy mặt rồi nhả ra, bưng miệng.
“Tiểu Thần?! Làm sao vậy?!” Rốt cuộc thay đổi sắc mặt, Tưởng Trạch Hàm lại càng hoảng sợ, vội vã ngồi xổm xuống, đem Tưởng Trạch Thần chuyển về phía mình, gỡ ra cái tay đang che miệng của cậu, cẩn thận nắm lấy cằm của cậu để cậu hé miệng, khẩn trương dò hỏi “Chỗ nào đau thế?”
“Trái, răng cửa bên trái… Cũng lỏng ra rồi… QAQ”
“……”
“Phải… Phải… Phải làm gì bây giờ… Hai cái răng cửa đã không còn… Thì càng thêm xấu xí rồi… QAQ”
“…… Phì!”
“Anh hai! Anh… anh thế mà còn cười được!”
“Ha ha ha ha ha —”
“…Em không thèm để ý tới anh nữa QAQ”
“Tiểu Thần, ngoan… Ha ha… Là lỗi của anh hai… Ha ha ha… Xin lỗi… Ha ha ha ha ha…”
“……… = =###”
—— Trong quá trình trưởng thành đầy đau khổ, gặp phải một ông anh lấy mình xấu mặt làm vui, lại cũng không hề biết hối cải mà ở bên cạnh cười ha ha, vậy càng đau khổ rồi…