Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 2: Nhật ký




Tôi nghĩ tới não muốn căng ra, nhưng vẫn không có đáp án. Cuối cùng chỉ đành phải đem những ý nghĩ này dạt sang một bên, tiếp tục đào móc “ từng cành cây ngọn cỏ” trong gian phòng. Chờ một chút…… Nếu như nhớ không lầm thì , anh Tô Văn hiện tại dùng chung gian phòng với tôi ?

Sau khi kết hôn với bác Tô, mẹ và tôi liền chuyển vào nhà bác Tô .Nhà bọn họ chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, dĩ nhiên là sẽ không có điều kiện cho tôi và anh Tô Văn mỗi người một phòng.Về sau chờ tôi lên lớp mười, chúng tôi mới dọn nhà, ở vùng phụ cận ngoại thành thuê một căn nhà.Nhưng nhà này cách trường học của tôi quá xa, cho nên sau lớp mười, tôi và anh Tô Văn lại bắt đầu trọ ở trường .

Trên bàn gỗ bày ra sách giáo khoa cuối học kỳ của lớp 9, lịch ngày cũng xé đến tháng bảy.Xem ra tôi là mới vừa vượt qua kì thi, cái này đối với học sinh mà nói, là giai đoạn thống khổ . Cũng may tôi vừa tới đã qua kì thi cử , chút ít kiến thức lớp 9 kia tôi đều gần như đã quên mất , mặc dù rất nhiều kiến thức lật sách là có thể nhớ lại , nhưng hiện tại muốn tôi trực tiếp đi thi, thành tích chắc chắn sẽ không lý tưởng . Tôi nhớ năm đó, tôi thi đậu cùng trường cao trung với anh Tô Văn, chỉ mong đoạn lịch sử này không bị thay đổi.

Đồng thời cùng tôi thi vào trường cao trung Minh Vũ, còn có người anh em đáng tin cậy của tôi, Hạ Phi, và thanh mai trúc mã của tôi, Tống Thi Thi.

Tôi vừa nghĩ, vừa vô ý thức xem xét mặt bàn. Rốt cục dưới mặt bàn cùng lớp thủy tinh mò ra được một cuốn nhật ký màu đen. Không sai, lúc tôi học lớp 9, vẫn còn thói quen viết nhật ký, cũng thật may tôi lúc ấy có thể nghĩ ra phương pháp đem giấu ở bên dưới bàn.Tôi không chút nghĩ ngợi mở ra cuốn nhật ký , không biết nên khóc hay cười nhìn bút tích mình viết ngoáy .Không nghĩ tới, hồi lớp 9, chữ viết của tôi loạn như vậy.Tôi của năm năm sau chữ viết rất đẹp.

NgàyX thángX nămXXX. Mưa to gió lớn.

Tôi hận chết các người. Nhất là mi, Tô Văn! Giả vờ quan tâm ta, ta quả thực ghê tởm muốn chết ! Mi đừng cho là ta giống mẹ dễ dàng bị lừa như vậy ! Ta cho mi biết,chỗ nào có ta thì không có mi ,chỗ có mi thì sẽ không có ta !

Đây là nhật ký ngày đó dùng bút máy viết , không ít mực đen bị mảng nước dính qua, làm nó mơ mơ hồ hồ .Nhớ lúc ấy tôi viết nhật ký, nhất định là vừa khóc vừa viết nhỉ? Bút máy cơ hồ muốn chọc thủng trang giấy mỏng manh kia,có thể thấy được lúc ấy tâm tình của tôi không ổn định cỡ nào .Tôi liếm liếm môi, có chút không thể nào tin nổi đem cuốn nhật ký nhét trở về chỗ cũ.

Không nghĩ tới tôi lúc ấy hận anh Tô Văn như vậy, khụ khụ, tôi cũng có chút không thể tin được, tính cách tôi đây từ trước đến giờ không nóng không lạnh lại có ý nghĩ cực đoan như thế .Khó trách sau này anh Tô Văn ngay cả chào hỏi tôi một cái cũng không thèm liền ra nước ngoài.Thật ra thì anh chịu đựng tôi đã lâu rồi, lâu đến…… ngay cả tôi đều quên đến tột cùng là bắt đầu từ đâu.

Đang lúc tôi sững sờ, thanh âm từ trước cửa đem tôi lần nữa trở lại thực tế. Chỉ chốc lát sau, có người gõ cửa phòng. Trực giác nói cho tôi biết, đây là anh Tô Văn . Giờ phút này tôi đây thế nhưng không biết làm sao đối mặt với anh, ngơ ngác hồi lâu mới đáp lại, ‘ ừ, mời vào ’.

Như tôi đoán trước , gõ cửa đúng là anh Tô Văn . Anh đẩy cửa ra, thấy tôi mặc đồ ngủ, chân trần đứng trước bàn học, có chút kinh ngạc nhíu mày, “Em khỏi bệnh rồi à? Sao lại không nằm nghỉ một chút?”

“A.” Tôi giống như người già mắc chứng si ngốc thời kì cuối, ngây ngốc nhìn anh Tô Văn , “Nằm cả ngày,đứng lên hoạt động một chút.”

“Vậy mặc thêm chút gì đi.”Anh Tô Văn thuận thế kéo cặp ra khỏi vai bỏ qua một bên, từ tủ quần áo túm ra một bộ áo lông, “Đây, mặc vào.”

“Nhưng , nhưng , bây giờ là mùa hè !” Tôi phản xạ lui về phía sau hai bước, chớp chớp mắt lấy lòng ,”Không mặc có được không?”

“……” Anh Tô Văn sau khi thấy nét mặt của tôi, cả thân thể đều cứng đờ, anh rũ xuống mi mắt, sau một lúc lâu mới hồi đáp, “Được.Em thích làm sao thì làm.Anh không can thiệp.”

“Anh……” Tôi có chút cảm động kêu lên. Mặc kệ lúc nào, dù chỉ mới quen biết tôi dở chừng, cùng anh ấy một chút liên hệ máu mủ cũng không có , nhưng lại chưa bao giờ ngừng nuông chiều tôi.Mà tôi thì sao, năm năm trước, chỉ một mực hưởng thụ làm người em, được tỉ mỉ chiếu cố , tôi cái gì cũng chưa từng giúp anh ấy, chỉ làm cho anh ấy càng nhiều phiền toái.Không nghĩ tới tôi đây, lại khốn kiếp tới vậy!

Hiện tại tôi sống lại, mặc dù không biết hết thảy thế nào phát sinh , nhưng tôi nhất định phải thay đổi những chuyện này.

“Em gọi anh là anh …..” Anh ấy nhướng đôi mày xinh đẹp,”Em thật là Tiểu Xương sao? Ngày hôm trước em không phải nói với anh là ‘một núi không thể chứa hai hổ’, ‘ có ngươi thì sẽ không có ta’ sao? Thế nào bỗng nhiên……”

“A. Em có nói như vậy sao?” Chột dạ gãi gãi đầu, tôi củng củng mũi chân, bắt đầu kéo ra lời nói dóc thấu trời,”Thật ra thì , lần này sau khi tỉnh lại, em bỗng nhiên đã quên rất nhiều chuyện.Ừ,nói thế nào đây, em nhớ được anh là ai, em cũng nhớ được mẹ em cùng bác Tô, nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ …. em đều quên.” Tôi dừng một chút, chống lại ánh mắt không thể tin của anh Tô Văn , “Là vậy đó, em dù sao cũng đã quên rất nhiều chuyện.Em nhớ được anh tên là Tô Văn, là anh trai của em, những thứ khác. . . . . . em đều quên.”

“Ờ . . . . .” Anh Tô Văn trầm mặc ba giây sau, rốt cục gật đầu. Nhưng anh hiển nhiên không có tin tưởng lời nói dối lần này của tôi,”Hồng Xương, em lại đang chơi trò gì. Anh hôm nay rất mệt, không muốn lại cùng em náo loạn.”

“. . . . . .” Bàn tay núp sau tay áo chặt chẽ nắm thành quyền,đầu ngón tay cái bấm sâu vào lòng bàn tay, “Không tin cũng được. . . . . . em sẽ lấy hành động làm cho anh tin.”

“Tùy em. Chính là đừng để bị lạnh. Em lại bệnh lần nữa, đoán chừng cái nhà này sẽ phải mệt rã rời .”Anh Tô Văn không sao cả cười cười, trong ngữ điệu mang theo chỉ trích chợt lóe rồi biến mất . Tôi có chút khó chịu ‘ ừ ’ một tiếng, sau đó bò lên giường lại .Anh ấy làm bài tập một hồi, sau đó liền ra ngoài đi làm.Hai tay nắm chặt ra giường, tôi giống như được cứu thở dài.

Được rồi. Hết thảy cũng sẽ khá hơn. Tôi muốn thay đổi hết thảy quá khứ không vui, và tính cách bốc đồng.Như vậy anh Tô Văn cũng sẽ không âm thầm rời đi, quan hệ cùng tôi với Thi Thi cũng sẽ không bế tắc như vậy,Hạ Phi cũng thế…..

Tôi nắm tay thành quyền, ở trong lòng ưng thuận hứa hẹn. Bắt đầu từ ngày mai, tôi muốn thay đổi tất cả quá khứ.

Buổi tối cùng anh ấy chen chúc trên một cái giường ngủ. Có chút buồn cười là, ở giữa tôi và anh Tô Văn còn được cách bởi chăn bông được quấn lại, giống như là học sinh tiểu học ngăn cách nhau , tách hai người chúng tôi ra.

Cho nên buổi sáng sau khi tỉnh lại, tôi liền hỏi anh Tô Văn , “Tại sao chúng ta phải ngủ cách chăn bông vậy? Dù sao cũng là nam cả.”

Anh Tô Văn lập tức liền phản kích trở lại, anh có chút kỳ quái nhìn tôi một cái, “Anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng lúc trước là em cố ý muốn làm thế.”

“A, do em đã quên.”Tôi làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ ,vỗ vỗ đầu, “Bỏ đi bỏ đi,ngày mai sẽ đem chăn bông này bỏ đi.Buổi tối nóng chết em mất.”

“Tùy em.”Anh Tô Văn nhàn nhạt nói, trên mặt không có biểu tình gì mà tôi có thể đọc ra.Tôi có chút mất mác nhìn, sau đó âm thầm tự cổ động mình.. Không vội không vội, lúc này mới vừa bắt đầu .Nhớ năm đó anh Tô Văn chiếu cố tôi hơn ba năm , tôi sao có thể trông cậy vào anh nhanh như vậy liền tiếp nhận tôi?

Thật ra thì có lúc, tôi cũng không rõ ràng lắm, nguyên nhân tột cùng Tô Văn quan tâm tôi,có phải hay không vẻn vẹn do cha anh phân phó anh làm như vậy . Tô Văn rất nghe lời cha anh, cho nên nếu cha của anh thật sự ra lệnh cho anh như vậy. . . . . trong lòng tôi có chút đau khổ , nghĩ đến các loại quan tâm cùng chiếu cố của Tô Văn lúc này đối với tôi chính là bị ép buộc.Bất quá cũng đúng, Tô Văn là người ưu tú như thế , tại sao phải chăm sóc một kẻ như tôi, tùy hứng, hở chút là gây họa? Nếu không phải bởi vì mẹ tôi gả cho bác Tô, tôi thật ra căn bản cũng không có tư cách yêu cầu anh đối với tôi tốt như vậy.

“Tiểu Xương, điện thoại của con !”Đang lúc tôi đầy bụng tâm sự ăn cơm trứng chiên, giọng mẹ tôi bỗng nhiên vang lên từ trong phòng khách.Trongnhà chúng tôi phòng lớn nhất chính là phòng khách.Nhưngtrên thực tế, cái gọi là phòng khách cũng chỉ rộng hơn mười mấy thước vuông mà thôi. Tôi vội vã chạy tới, nhận điện thoại, có chút thấp thỏm bất an hắn giọng một cái, “A lô…..”

“Này !Tiểu Xương!” Thanh âm này. . . . . . Không nhớ lầm, tuyệt đối là Hạ Phi ! Mắt tôi sáng lên, kể từ sau. . . . . . chuyện kia, Hạ Phi liền quái lạ xa lánh tôi rất nhiều. Hiện tại chợt nghe được giọng hắn, không khỏi làm tinh thần của tôi rung lên, “A, Phi Tử, tìm tớ có chuyện gì?”

“Tại cậu đấy, ngày hôm qua điện thoại di động cũng không mở, liên hoan nhà trường cũng không tới. Tớ và Tống Thi Thi đều nghĩ cậu đã xảy ra chuyện gì. . . . . .” Bên kia Hạ Phi đã bắt đầu nói dông dài, thanh âm hắn ấm áp như ánh nắng đầu hè, chiếu sáng toàn bộ u ám trong lòng tôi .

“Thật ra thì liên hoan cũng rất nhàm chán, mọi người chỉ chụp ảnh chung, bạn học trao đổi sách vân vân. . . . . . có tới hay không cũng không khác gì.”

“Oh.”Tôi một bên ứng bên đáp, trong lòng cuồn cuộn không dứt. Thật tốt . Có thể sống lại một lần, có thể cùng những người bạn tốt này vô ưu tư lự vượt qua cao trung. Có bọn họ ở bên cạnh tôi, thậm chí bài tập có chút buồn chán kia cũng trở nên thú vị.

“Ngày nghỉ nào đó đi ra ngoài chơi đi.Tớ và cậu. . . . . . À,còn có Tống Thi Thi.” Trong giọng nói Hạ Phi mang theo một tia bất mãn. Không biết tại sao, hắn và Thi Thi quan hệ vẫn rất căng thẳng.Haingười thuộc về cái loại mặt và tâm không hợp, ba người chúng tôi ra ngoài, chỉ cần tôi vừa rời đi hai người bọn họ lại bắt đầu tẻ ngắt .Tên Hạ Phi này đối với nữ sinh, thật sự là không có kinh nghiệm, lừa gạt cũng không, bộ dáng hắn rõ ràng rất được nữ sinh yêu thích, nhưng lời ra khỏi miệng thì rất càn rỡ, coi nữ sinh như anh em sai khiến, bảo sao hắn tốt nghiệp trung học cũng không tìm được bạn gái. Tôi vừa suy nghĩ miên man, vừa gật đầu đáp ứng, “Ừ. Không thành vấn đề. Tớ ở trong nhà ngốc đến mốc meo rồi.Có thời gian cùng đi ra ngoài chơi bóng đi.”

“A, cũng được. Tớ cúp máy đây, dùng di động gọi, rất đắt.” Hạ Phi oán trách một tiếng, nhanh chóng cúp máy.Thật không hổ là tác phong của hắn, tôi hiểu ý cười cười, đem điện thoại đặt lại chỗ cũ. Ngẩng đầu, đối diện vẻ mặt kinh nghi của mẹ.Bà hồ nghi nhìn tôi , giống như trên mặt của tôi có dính cái gì.Tôi bị bà nhìn như vậy, cũng không biết làm sao sờ sờ mặt, “Sao vậy?”

“Không có gì. . . . . . Chỉ là đã lâu không thấy Tiểu Xương con cười vui vẻ như vậy .”Mẹ có chút ngập ngừng nói.

Tôi bất đắc dĩ buông tay ra, “Chẳng lẽ mẹ không muốn thấy con cười sao?”

“A, không phải .”Mẹ trừng mắt nhìn, dương mặt so với trong trí nhớ trẻ hơn năm tuổi trong phút chốc dung quang toả sáng, “Mẹ đều muốn Tiểu Xương con cười vui vẻ nhiều hơn. . . . .”

“Vậy thì được.” Tôi lê đôi dép lông xù dưới chân, từ từ đi trở về gian phòng của mình. Hô, hiện tại phải bắt đầu bù đắp. Tôi mắt liếc đồng hồ báo thức hình phim hoạt hình đầu giường, đã mười giờ.Tôi mở ra sách số học cuối năm lớp 9, xem sơ qua , bắt đầu tỉ mỉ tổng kết. Đem kiến thức trọng yếu ghi chép lại, như vậy sau này lúc quên mất thì cũng đã có chuẩn bị .Tôi cứ thế lật sách vùn vụt , một hồi nhớ nhớ ghi chép, liên tục đến 5 giờ chiều, cho đến khi anh Tô Văn về nhà, mẹ thúc dục tôi cùng anh vào phòng bếp ăn cơm, mới từ trong phòng đi ra.

Cũng may trí nhớ của tôi không coi là quá kém, hơn nữa kiến thức lớp 9 tương đối rất đơn giản , cho nên tôi trên căn bản nắm giữ một chút kiến thức chủ yếu .Thành có giáo có, hiện tại tôi chỉ cần thêm một viên gạch .Trong hè này,tôi đem căn bản xây dựng lại, sau này ở cao trung cũng sẽ không mệt mỏi như năm đó ….. cũng không cần Tô Văn ca lãng phí nhiều thời gian ôn tập cho tôi.