Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 10: Thắng thua




Hồi tiểu học tôi từng chạy cự li dài là sự thật, nhưng dài nhất cũng chỉ có 800m hay 1500m, nhưng muốn 10.000m, thì hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm . Vì để không mất thể diện ở đại hội thể dục thể thao chạy hạng nhất từ dưới đếm lên, tôi sau khi tan học liền tăng thêm một hoạt động, chạy vòng quanh sân thể dục.Tôi thật sự rất thích chạy bộ , cảm giác kia giống như bay lên ,tất cả sầu lo cũng quên mất. Trước mắt chỉ có kéo dài, không có điểm cuối, bạn vẫn hướng về phía trước, bởi vì bạn biết, bạn luôn luôn muốn đạt được điểm đến.Vì lòng tin này mà có thể chống đỡ đau nhức từ chân để bạn tiếp tục chạy.

Vừa nghĩ như vậy, tôi mới phát hiện, chạy bộ và tôi hiện tại thật giống .Biết điểm cuối tương lai ở nơi đâu, nhưng vẫn muốn dọc theo con đường lịch sử chạy đi, chạy đến điểm cuối, mới phát hiện, phong cảnh dọc đường chạy qua mới là thứ đáng giá được quý trọng nhất.

“Cố lên !” Thỉnh thoảng Thi Thi cũng tới sân xem tập chạy, cô thậm chí ở trên đầu cột một cái dây lụa màu đỏ, một bộ liệt sĩ cách mạng cổ vũ cổ động tinh thần cho tôi.Tôi điều chỉnh hô hấp, cố gắng cho cô ấy một khuôn mặt tươi cười, tiếp theo sau đó chạy tiếp. Hiện tại tôi mới chạy mười hai vòng, còn ít nhất mười ba vòng. . . . . . Tôi đần độn mà nghĩ . Gần đây người càng tới sân tập chạy ngày càng nhiều, phần lớn đều là học sinh lớp mười, lớp mười một,ít nhìn thấy các học trưởng lớp mười hai. Cũng đúng, học trưởng lớp mười hai làm sao có thời giờ làm những hoạt động ngoại khóa này?Tôi hồi lớp mười hai vì để thi đậu học viện ngoại ngữ ,thời gian học tập mỗi ngày cơ hồ là gấp bốn lần thời gian ngủ.

Cơn ác mộng hai mươi lăm vòng rốt cục chạy xong, tôi thiếu chút nữa trực tiếp không để ý ai, nằm ngửa trên bãi tập. Tôi nghĩ mặt tôi hiện tại nhất định hồng đến mức như phát sốt, bỏng đến dọa người, trong miệng âm tiết duy nhất có thể phun ra chính là, “Nước. . . . . .”

“A a a, nước đây.” Thi Thi vội vàng đưa cho tôi một chai nước khoáng. Tôi ừng ực đổ vào,uống vội vã như vậy, không bị sặc coi như nhân phẩm không tệ. Hạ Phi ở một bên có chút bất mãn chẹp chẹp miệng, “Phải liều mạng như vậy sao? Chỉ là chạy hạng mục cự li dài thôi.Tôi nhìn cậu như vậy chính là đem thân thể chạy tới hỏng luôn .”

“Không có việc gì. . . . . . Chạy, chạy,cự ly dài.” Tôi thở hổn hển mấy hơi, rốt cục nói chuyện không còn đứt quãng ,”Thật ra thì tôi cũng không phải là muốn tranh hạng, Chẳng qua tớ không muốn đoạt hạng nhất từ dưới đếm lên thôi.”

“Ồ, cậu hồi sơ trung suốt ngày thi đếm ngược tiếng Anh cũng không có nhìn thấy cậu khó chịu thế này hen?” Hạ Phi ‘ thẳng thắn ‘ chọt trúng chỗ đau của tôi , tôi giận đến thiếu chút nữa một thở không ra hơi.Thi Thi che miệng cười cười, “Đúng vậy, tớ nhớ tiếng Anh của Hồng Xương khi đó kém đến nỗi suýt chút làm chủ nhiệm lớp tiếng Anh giận điên lên. Trả bài cậu cả tuần lễ mới làm cho cậu hiểu TOMATO cùng POTATO khác nhau thế nào. He, nếu cô ấy biết học sinh không có thuốc nào cứu được kia hiện tại môn học tốt nhất chính là tiếng Anh, cô nhất định sẽ rớt bể mắt kiếng.”

“Đâu chỉ là rớt bể mắt kiếng.” Hạ Phi lành lạnh chen vào một câu, “Dường như cậu muốn tham gia thi đấu diễn thuyết Anh văn .”

“Cái kia, là bọn họ ép tớ đi . Tớ thật sự không muốn tham gia mà.” Nói đến chuyện diễn thuyết này, mặt của tôi lại xụ xuống. Kiếp trước trình độ học tập tôi đây trung bình trong lớp, nhưng trong trường điểm cao trung, chỉ cần không đạt tới trình độ bất trị, cũng đều có thể chen chân vào trường đại học.Cho nên khi đó tôi cũng chưa từng được thầy cô giáo coi trọng qua, như là cái diễn thuyết , tranh tài gì đó, cùng sào tre như tôi không hợp.

Nhưng kiếp này lại bất đồng, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhân khí của tôi cứ nước lên thì thuyền lên, lớp học có cái hoạt động gì tôi liền phải hứng mũi chịu sào. Bất kể là tốt hay xấu, cũng giống nhau. Cho nên lần tranh tài diễn thuyết tiếng Anh kì này , tôi cơ hồ là dưới tình huống không biết chuyện, đã bị ghi vào danh sách.Thầy giáo theo câu tiền trảm hậu tấu, đem danh sách nộp trước sau mới như vô ý nói ra một câu với tôi, “E hem, Hồng Xương à, diễn thuyết tiếng anh phải cố gắng lên hen. Nếu như em đoạt hạng tốt, sẽ làm lớp học chúng ta vẻ vang .”

Hừ, người sợ nổi danh heo sợ mập, tôi hiện tại đoán chừng chính là bị vây vào thời kỳ xúi quẩy. Nhưng tôi cũng không thể vẻn vẹn bởi vì chút chuyện này,liền cố ý không hảo hảo học tập chứ? Cho nên xui xẻo cũng chỉ có thể nhận.

“Cậu xem, đầu đầy mồ hôi , lại còn lem nhem bùn đất, mau trở về tắm đi.”Thi Thi săn sóc đưa một bọc khăn giấy, tôi thổi dài huýt sáo, tà nhãn nhìn Thi Thi, “A nha, gần đây cậu tốt với tớ được nhưng có chút quá mức. Nói mau, cậu có phải có âm mưu gì không?”

“Âm mưu cái đầu cậu ! Cái tên ngu ngốc này!” Thi Thi dậm chân, hung hăn trợn mắt nhìn tôi một cái liền đoạn tuyệt mà đi, mép váy đồng phục màu lam đan xen khẽ lay động, tóc đuôi ngựa màu đen chiết xạ ánh sáng đủ màu, những tia sáng kia càng không ngừng toát ra từ phía trên.Thật không hổ là cô gái mà nhiều năm tôi thích , ngay cả bóng lưng cũng có sức hấp dẫn miên man bất định.

“Kỳ quái, tớ không phải chỉ nói giỡn thôi sao, cô ấy bình thường cũng không có tức giận nha.” Tôi trừng mắt nhìn, có chút không rõ tự kiểm điểm.Hạ Phi nhíu mày, tựa hồ như đoán được chuyện xấu gì,mặt không thay đổi nhìn bóng lưng Thi Thi .Tôi nhún vai, đối với cử chỉ khác thường của người này chỉ thấy nhưng không thể trách.Thật ra thì tính cách Hạ Phi có chút quỷ dị , khụ khụ, người xa lạ hắn từ trước đến giờ lười phản ứng, cho dù phản ứng liễu cũng là rất lãnh đạm cho có lệ.

Điểm này hắn và anh Tô Văn rất giống. Nhưng anh Tô Văn đối đãi người khác rất tốt, hơn nữa còn khéo đưa đẩy, anh ta dù đối với ai cũng là một khuôn mặt ôn nhu tươi cười.Bạn đoán không ra suy nghĩ trong lòng anh ta ,cho nên lầm tưởng anh ta là người dễ dàng tiếp xúc.Nhưng trên thực tế, bạn tiếp xúc với anh ta càng lâu, bạn lại càng khó thấy rõ ràng bản tính dưới lớp mặt nạ của anh ấy.Có thể lấy ra cái mặt nạ ấy, cậu mới chợt phát hiện ra, dưới lớp mặt nạ ấy không phải là bản tính của anh ta, mà là càng nhiều lớp mặt nạ hơn. Nếu như nói Hạ Phi là trong nóng ngoài lạnh ,thì anh Tô Văn chính là ngoài nóng trong lạnh.

“Phi Tử à, tớ hiện tại cảm thấy đặc biệt thần kỳ, hai chúng ta năm đó rốt cuộc là làm sao trở thành bạn vậy? Là tớ chủ động hay cậu chủ động ? Tớ hoàn toàn nhớ không ra.”

“Cậu đều quên hết?” Hạ Phi trong khẩu khí mang theo một tia oán niệm, “Tớ còn nhớ rõ ràng , cậu thì đều quên !”

“A. . . . . . Tớ nhớ là hồi lớp 7 do ngồi cùng bàn nên quen nhau ha?” Tôi gãi gãi đầu, cố gắng hồi tưởng .Nhưng còn sau đó?Mà tính cách Hạ Phi này, bạn đoán chừng ngồi bên cạnh hắn mười năm hắn cũng không thèm nhìn thêm cậu một cái . Tôi lúc ấy là thế nào quen biết hắn đây? Nguồn :

“Trước đó . . . . . Quên đi, cậu khẳng định đã quên.” Hạ Phi thuận thuận sợi tóc trên trán,”Tớ đưa ra gợi ý.Hai chúng ta có bình nước giống nhau.”

“A ! Tớ nhớ ra rồi!” Tôi vỗ tay lớn một cái, cười ngu, “Sau đó tớ liền thường xuyên dùng nhầm bình, không cẩn thận dùng của cậu . . . . . Sau lại mới phát hiện mình nhầm.Còn đem cảm mạo lây cho cậu nữa.”

“Đúng. Sau đó cậu không phải là nói xin lỗi tớ, suốt ngày quấn lấy tớ muốn tớ ‘ trừng phạt ’ cậu.” Hạ Phi con ngươi dần dần mất tiêu cự, tôi biết hắn đã đắm chìm trong hồi ức, không biết cảm giác thế nào đây?

“Cuối cùng chúng ta liền kỳ diệu trở thành bạn thân !” Sau một lúc lâu, tôi đem trọn sự kiện tổng kết khái quát một câu.

“Ừ. Không kém bao nhiêu đâu.” Hạ Phi gật đầu, nhưng ngay sau đó khóe miệng giương lên, “Ha ha, mặt cậu bây giờ, so với mèo con bẩn hơn.Nhanh đến vòi nước dội một cái đi, nếu không quá hủy diệt hình tượng ‘ con mọt sách ’ gần đây cậu xây dựng .

“Ngừng,tớ mới không phải con mọt sách!” Tôi giả bộ tức giận mà đem Hạ Phi đẩy tới một bên, sau đó quỷ thần xui khiến nói một câu,”Phi Tử, cậu cười lên thật đúng là đẹp mắt. Sao không cười cười nhiều chút?”

“Kia gà đồng ăn rất ngon , sao cậu không ăn một ngày?” Hạ Phi tức giận thu liễm nụ cười.

Tôi vội vàng nhận lầm, “Đúng đúng đúng, thật ra thì thịt cá ăn nhiều rồi, đối với thân thể một chút cũng không tốt. Xem,cậu bộ dáng bây giờ vẻ mặt buồn chán giống mì ăn liền ,cũng vẫn hấp dẫn người, ha ha ha.”

“Tên này. . . . . .” Hai người chúng tôi đánh một trận, cuối cùng phong trần mệt mỏi cùng đến vòi nước rửa mặt. Đây chính là có nạn cùng chịu, tôi có chút cảm thán thở dài, vừa thừa dịp Hạ Phi không chú ý đem móng vuốt mình dính đầy nước chùi chùi áo hắn.

“Cậu ra sức như vậy. Tôi cũng không thể hời hợt.” Hạ Phi nhíu mày, “Có muốn đánh cuộc hay không , xem hai lớp chúng ta, bên nào đoạt được hạng nhất đại hội thể dục thể thao ?”

“Đánh cuộc!” Ánh mắt tôi sáng ngời, nghĩ thầm Hạ Phi cậu thật sự là đâm đầu vào đầu súng a.Đánh cuộc với tôi từ tương lai rõ hướng đi như lòng bàn tay , cậu có thể thắng sao? Nếu như không có nhớ lầm lời ,năm đó lớp thắng không phải là Hạ Phi.Hơn nữa lần đó hạng mục chạy 10.000m lớp chúng tôi bại không phải bởi lớp Hạ Phi. Cho nên , tôi cơ hồ là không có khả năng đánh cuộc thua. Vừa nghĩ như vậy xong, tôi lập tức đem bảng giá đề cao, “Người thua phải khao ăn kem một tháng !” Sau khi suy nghĩ một chút lại cảm thấy quá ít,vội vàng sửa lời nói, “Khao một học kỳ!”

“Không. Người thua phải đáp ứng người thắng một yêu cầu.” Hạ Phi mắt chớp chớp, trong con ngươi tĩnh lặng như nước hiện lên một tia sáng lúc hắn tính toán người khác mới có ,”Yêu cầu gì cũng có thể.”

“Này. . . . . . trừ giết người phóng hỏa ra.”Mặc dù biết mình chắc thắng, nhưng bị Hạ Phi nói như vậy,trong lòng của tôi cũng hơi sợ.Không thể làm gì khác hơn là thêm vào một câu.

“Yên tâm, yêu cầu sẽ không quá đáng.” Hạ Phi hớn hở gật đầu, dùng biểu tình ‘ cậu thua chắc rồi’ nhìn tôi một cái. Tôi ở trong lòng cười trộm , trên mặt lại giả vờ làm ra một bộ không có nắm chắc .He he,Hạ Phi , lần này cậu liền chịu thiệt đi.