Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Chương 70: ''Sính lễ cho nhà em?”




Thì ra Nhậm Mộ có con gái, Hạ Phong nghĩ. Cậu đã quên mất vấn đề tuổi tác của Nhậm Mộ, ít nhất cũng có thể được gọi là ông bác rồi. Theo tuổi của anh mà nói, nhảy ra một đứa con cũng không phải không có khả năng.

“Nhóc con, mấy tuổi? Mẹ nhóc là ai?” Hạ Phong nhớ Nhậm Mộ từng hẹn hò một cô gái, hình như gọi là Trương Vũ Phi. Nhưng cô lại bắt cá hai tay, về sau mang bầu. Nếu thật sự là con của Nhậm Mộ, tuổi tác cũng không sai biệt lắm.

Nhóc con tính tình không tốt lắm, nghe Hạ Phong hỏi như vậy liền tức giận: “Ông chú này, sao rề rà như đàn bà thế? Tôi bao nhiêu tuổi, mẹ tôi là ai không liên quan đến chú!”

“Không liên quan đến chú, đúng vậy”.

Nhậm Mộ cau mày đi vào nhà. Sáng sớm đập cửa không phải nhân viên tiếp thị, không phải chuyển phát nhanh, mà là bác sĩ Tần. Nói cũng thật buồn cười, tìm Tô Ôn chạy đến đây, ông chủ Nhậm tin rằng đầu óc của ông bác sĩ này hẳn là bị vào nước. Thấy Hạ Phong cầm điện thoại không biết vừa nói chuyện với ai liền hỏi: “Ai thế?”

Hạ Phong giương mắt nhìn Nhậm Mộ: “Con gái anh”.

Nhậm Mộ kinh ngạc há hốc miệng: “A?!”…. Anh cong rất nhiều năm, lấy đâu ra con gái được? Suy nghĩ một chút, anh rốt cục hiểu được là ai.

Hạ Phong đưa điện thoại cho Nhậm Mộ, ý bảo anh tiếp. Nhậm Mộ nhìn Hạ Phong đầy nghi hoặc: “Alo”. Bên kia nhóc con bắt đầu nói huyên thuyên, còn không quên nói xấu Hạ Phong khiến lông mày Nhậm Mộ xoắn xuýt không ngừng.

“…Nhóc con, đây không phải là trò chơi, lần sau không cho phép chơi nữa, nghe chưa?” Nhậm Mộ nói có vẻ dữ tợn, nhưng chưa được một lát đã dịu lại. “—Không được, không có thương lượng. Được rồi, được rồi sẽ mau chóng về gặp nhóc – Ai lừa chứ?! tốt lắm – sau khi tan việc sẽ đến chỗ nhóc, được chứ — I love you too, bye…” Cúp máy, anh nhìn Hạ Phong, nở nụ cười.

Hạ Phong lườm lườm Nhậm Mộ, sau đó yên lặng đeo tai nghe tiếp tục chơi game. Giọng điệu cưng chiều này Hạ Phong đã bao giờ nghe được? Không phải con gái mới là lạ.

Nhậm Mộ khẽ cười, lấy tai nghe của Hạ Phong ra, ngồi xuống bên cạnh: “Không hỏi gì sao? Nghẹn chết cũng đừng trách anh”. Ông chủ Nhậm nhìn Hạ Phong đầy vẻ nhẫn nhịn liền đi bấm véo cậu, nhưng Hạ Phong không chịu mà gạt tay anh ra.

“Cút sang một bên, đừng làm phiền thiếu gia chơi trò chơi”. Hạ Phong lại đeo tai nghe.

“Không phải con anh mà là em gái anh”. Nhậm Mộ kéo tai nghe của Hạ Phong, dính lên người cậu…

Hạ Phong cố chống lại của Nhậm Mộ, cau mày hỏi: “Em gái? Em gái gì mà kêu ‘i love you’?”

“Em gái anh, cùng mẹ khác cha, không lừa em”. Nhậm Mộ nói đầy chính nghĩa. Nhóc con xác thực là em gái của anh. Con của Nhậm Như Tiệp và cha dượng, năm nay 10 tuổi. Bất kể là bé gái hay phụ nữ thì đều cần được cưng chiều, đây là triết lý sống của Nhậm Mộ. Lúc mẹ anh còn sống anh rất quý mẹ, giờ chỉ còn mình em gái nên anh lại càng thêm cưng chiều em hơn, bằng không người đau đầu là anh.

“Sao em chưa từng nghe thấy anh nói chuyện này?” Cha, mẹ, cha dượng, Hạ Phong đều biết, duy chỉ có cô em gái là Nhậm Mộ chưa từng đề cập.

“Anh chưa từng nói qua sao?” Ánh mắt vô tội…

“…Chưa. Tên bé là gì?”

“Tên tiếng Trung là Nhậm Oánh Oánh”.

Nhậm Mộ thấy Hạ Phong không tức giận liền tiếp tục nhịn chuyện mình chờ đã nửa năm rồi mới đi công ty…

Buổi chiều, Hạ Phong tỉnh lại, nhìn thời gian sau đó liền tiếp tục ngủ. Nhậm Mộ vốn tỉnh từ sớm thấy Hạ Phong đã tỉnh liền vươn tay ra, cứng rắn tỏ ý muốn cùng Hạ Phong tiếp tục…

Hạ Phong đạp Nhậm Mộ, ngay lập tức cự tuyệt: “Không có thương lượng”. Cậu xác định Nhậm Mộ bị bệnh tâm thần. Cậu chưa từng thấy một người đàn ông nào tinh lực tràn đầy đến loại tình trạng này, cho dù nhịn nửa năm thì cũng không nên thành như vậy a.

Lúc này, Nhậm Mộ cũng không thèm nói lảm nhảm cùng Hạ Phong nữa mà trực tiếp xông lên.

Một bên muốn ngủ cho yên ổn để có tinh thần đi gặp Trầm Chương, một bên khác lại muốn hạ gục đối phương.

Cho nên đành phải dùng một phương thức cổ điển để giải quyết, đánh.

Kết cục không có gì mới lạ, Hạ Phong vẫn là người bị đè ở dưới, vô cùng uất hện. Người thắng không hề kiêng nể mà hôn môi, khiêu khích…

Hơn 7h, Hạ Phong bị Nhậm Mộ kéo dậy, mặc quần áo rồi tống lên xe. Trong đoạn thời gian ở trên xe, Hạ Phong không mở mắt mà chỉ lo việc ngủ. Đến Trầm gia, Nhậm Mộ đánh thức Hạ Phong dậy.

Trầm gia rất lớn, cũng rất có khí thế, có điều là vắng vẻ. Kiến trúc mang phong cách Thương Hại thế kỉ trước, Trung Tây kết hợp, cửa sổ hình vòm với những bức phù điêu hoành tráng.

Hạ Phong đi song song với Nhậm Mộ, tròng mắt không an phận đánh giá bốn phía. Trước cửa có ha con sư tử bằng đá trông đã cũ, phỏng chừng cũng đã được nhiều năm.

“Nhậm Mộ, trước kia nhà anh làm gì? Ý em là thời Dân quốc ấy”. Tòa nhà này khẳng định có lịch sử lâu đời, người không có bối cảnh sao có thể ở được loại nhà này?

“Đánh trận.”

“Đánh trận? Đánh đến chức gì?”

“Chức quan nhỏ mà thôi, mậu dịch trên biển, không khác hải tặc là bao. Về sau đi đánh trận, thăng quan.”

“….”

Hải tặc cũng có thể thăng quan phát tài, thời kì ấy thật điên rồ… Bạn đang �

Mở cửa ra, Hạ Phong không nhìn thấy Trầm Chương mà trong phòng hoàn toàn vắng vẻ không một bóng người. Trong phòng trang hoàng không khác Thần gia là bao, trên tường đều là tranh vẽ của các đời gia chủ, thể hiện quá khứ huy hoàng của gia tộc.

Hạ Phong chạy tới nhìn lại, phát hiện những người của Trầm gia đều rất đẹp trai. Cậu nghĩ, qua vài thập niên nữa, bức hình của Nhậm Mộ sẽ được gắn tại đây, sau đó thì sao, liền tuyệt hậu. Đây là công lao của cậu, làm cho các tổ tiên trên tường đều không có hương khói.

“Em cảm thấy thực có lỗi với bọn họ”. Hạ Phong đột ngột nói khiến Nhậm Mộ không theo kịp. Hạ Phong nhìn Nhậm Mộ, nửa thật nửa giả thở dài một hơi: “Nếu không có em, không chừng anh sẽ là thẳng.”

Nhậm Mộ liếc mắt, không nói gì. Anh vươn tay, đem Hạ Phong ôm vào lòng…

Trầm Chương từ trên lầu đi xuống nhìn thấy cảnh này có phần tức giận. Tuy nói bây giờ ông mở một con mắt nhắm một con mắt nhưng không có nghĩa là ông có thể hoàn toàn chấp nhận chuyện này. Ông thẹn với tổ tông, khiến cho gia tộc tuyệt hậu. Nếu không phải Hạ Phong thực lòng với con trai, vì con trai ông chỉ chịu cưới Hạ Phong, ông có thể chấp nhận sao? Đời này ông cũng chỉ có một đứa con trai này mà thôi. Ho nhẹ một tiếng, ông nói: “Đến đây? Vừa vặn ăn cơm đi.”

Hạ Phong nghe thấy âm thanh này vội vàng gạt tay Nhậm Mộ ra, lễ phép chào một tiếng “Trầm tiên sinh”. Trầm Chương gật gật đầu, sau đó ngồi vào bàn cơm.

Bữa cơm đêm nay giống hệt như bữa cơm đầu tiên của cậu ở Thần gia, rất không thoải mái. Ngược lại, Nhậm Mộ không hề bị ảnh hưởng, thản nhiên gắp đồ ăn cho cậu. Hành động ấy khiến Trầm Chương mặt đen như đáy nồi. Ông nuôi con trai dễ dàng lắm sao? Bình thường không để ý đến mình ông đành chấp nhận, bây giờ còn quá đáng hơn, xem ông như người vô hình.

Hạ Phong vừa ăn cơm, vừa cảm nhận ánh mắt đầy cừu hận của Trầm Chương… Làm ‘con dâu’ không dễ dàng a. Nhìn bàn cơm, nhìn trái nhìn phải, cậu rốt cục gắp một miếng thịt vào chén Trầm Chương, nói: “Thịt này không tồi.”

Trầm Chương ngẩn người, không nói gì, gắp miếng thịt bỏ vào miệng…

Sau bữa cơm tối, Hạ Phong bị Nhậm Mộ đuổi đi thăm xung quanh nhà. Hạ Phong biết Nhậm Mộ hẳn là có chuyện muốn nói riêng với Trầm Chương, ở đây cũng không tốt. Hai cha con cả buổi không nhìn mặt nhau, không biết giờ muốn nói chuyện gì.

Trước khi rời đi, Trầm Chương ngăn Hạ Phong lại.

Hạ Phong có phần bất an nhìn Trầm Chương, không biết ông muốn làm gì. Qua nửa ngày, Trầm Chương chậm rãi phun ra một câu: “Đối xử với con trai tốt một chút, đừng làm lãng phí cổ phần của tôi.”

Hạ Phong không hiểu ra sao. Cậu đối xử tệ với Nhậm Mộ chỗ nào chứ?

Ba ngày sau, China Era Entertainment công bố tin tức: Trầm Chương đem toàn bộ cổ phần công ty của mình chuyển cho Nhậm Mộ. Vào ban đêm, China Era Entertainmet lại đưa ra tin tức: Nhậm Mộ đưa 10% cổ phần cho nghệ nhân trong công ty – Thần Việt.

Hạ Phong đang quay phim nhận được tin tức này liền sửng sốt một hồi. Lúc này, cậu nhận được điện thoại của ông chủ Nhậm: “Sao anh lại đưa em 10% cổ phần công ty?”

“Không phải anh cho em, là cha anh cho em.”

Hạ Phong đặt mông ngồi xuống: “Đầu cha anh bị choáng à?”

“…Ông nói, cái này xem như là sính lễ cho nhà em?”

“… Có thể không nhận được không?” Nhận phần hậu lễ này, cậu có cảm giác xấu hổ.

“Không thể. Cha em giúp anh không ít, ông ấy nói là có qua có lại”.

… Hóa ra là ‘đám hỏi’ buôn bán, không trách Trầm Chương mạnh tay như vậy. Tạm dừng một lát, Hạ Phong hỏi: “Thần Hách giúp anh cái gì?”

“Dùng một giá vô cùng rẻ bán một mỏ quặng cho anh, nói cho không cũng không quá đáng.” Chuyện này xảy ra sau lần bắt cóc không lâu, Thần Hách lấy cớ cảm ơn Nhậm Mộ cứu con trai mình mà tặng cho mỏ quặng. Xét mặt nào đó cũng coi như là cho Hạ Phong.

Làm cha có ai không yêu con mình.

“Thần Việt.”

“Sao?”

“Anh đem mỏ quặng cho em như thế nào?” Gian thương lộ đuôi.

“Được!” Không có ai ngại nhiều tiền.

“Đương nhiên, em phải kết hôn với anh mới có được.”

“….”