Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Chương 66: Hết thảy đều sáng tỏ




Sau một trận mưa to, bầu trời xanh thẳm, không khí trong vùng ngoại ô cũng trở nên tươi mát hơn trước. Không được bao lâu, khói thải từ khu công nghiệp bắt đầu nhả ra, rất nhanh đưa không khí trong vùng trở lại bình thường, bụi bặm khó chịu.

Hạ Phong bị trói trên ghế, miệng bịt kín, chỉ có hai mắt đảo tới đảo lui. Đường Kỉ Thiên di chuyển cậu đến khu công nghiệp, còn là trong một nhà máy lọc dầu. Nếu đấu súng trong này thật sự khó mà tránh thoát.

Trong này có phần kín gió, cộng thêm mùi dầu thô khiến người ta khó chịu. Canh giữ trước cửa sắt là vài tên lâu la, Hạ Phong không nhìn thấy bóng dáng Đường Kỉ Thiên. Cậu cọ xát hai tay bị trói đằng sau, hi vọng có thể vùng vẫy thoát chết. Thế nhưng cả buổi cũng không có chút tiến triển nào, ngược lại khiến cổ tay bị mài mòn.

Cửa sắt mở ra, Đường Kỉ Thiên đi vào. Thấy Hạ Phong đã tỉnh lại, hắn khẽ cười một chút. Đứng trước mặt Hạ Phong, khoanh tay, nhìn kĩ con mồi của mình, nụ cười lại càng sâu, nụ cười đặc trưng của người chiến thắng.

“Đều nhanh chết tôi khuyên cậu yên yên ổn ổn mà ngồi chờ, đừng giãy dụa vô ích nữa”.

Hạ Phong căm tức, trong nội tâm mang 18 đời tổ tông của hắn ra sỉ vả, chỉ kém không mang ghế nhảy dựng lên đạp hắn.

Đường Kỉ Thiên nhìn đồng hồ, vỗ vỗ má Hạ Phong: “Nhóc con, người quen cũ của mày đến rồi”. Lời còn chưa nói hết, cửa sắt đã mở ra. Xoay người, Đường Kỉ Thiên cười rạng rỡ nói: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến”.

Thân thể của Đường Kỉ Thiên chặn tầm nhìn của Hạ Phong khiến cậu không thấy người tới là ai, chỉ nghe tiếng giày da bước trên mặt đất. Cậu rất muốn biết, cái Đường Kỉ Thiên gọi là người quen cũ đến tột cùng là ai.

“Thật không?”

Thanh âm quen thuộc, trước mặt là một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn, khiến cho Hạ Phong đông cứng lại, cơn tức giận trước nay chưa từng có trào lên.

Sao lại là cậu ấy? Trong đầu Hạ Phong không ngừng lặp lại cùng một câu hỏi, phẫn nộ, chấn động, kinh sợ…

Người đi vào là Tổ Ngạn Chi, người anh em tốt luôn cùng cậu kề vai sát cánh.

Thấy Hạ Phong, Tổ Ngạn Chi đầu tiên là sững sờ, sau đó nhanh chóng mỉm cười về phía cậu, giống như thể y đã lâu không gặp Hạ Phong.

Cả người Hạ Phong không an phận vặn vẹo đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Tổ Ngạn Chi, tựa hồ như có lời muốn nói.

Đứng trước mặt Hạ Phong, Tổ Ngạn Chi muốn xoa gò má sưng vù của Hạ Phong, nhưng người bị trói không phối hợp mà xoay mặt đi. Tổ Ngạn Chi rút tay về, thuận tiện kéo lấy một cái ghế ngồi trước mặt Hạ Phong, hai khuỷu tay tì trên đùi, mười ngón tay cài lại, nhìn Hạ Phong.

“Đường Kỉ Thiên, tôi nhớ từng nói với ông là không được tổn thương cậu ấy?”

Đường Kỉ Thiên nhíu mày: “Tôi nhớ ngài chỉ bảo tôi đừng lấy mạng của nó thôi”.

“Đi tìm túi chườm đến đây”.

Đường Kỉ Thiên như thể một con chó ngoan ngoan nghe lời đi ra, hạ Phong nhìn sững sờ. Cậu nhìn chằm chằm vào Tổ Ngạn Chi, biết rằng cậu ta mới là chủ nhân, họ Đường chỉ là tay sai.

Tổ Ngạn Chi không để ý đến ánh mắt của Hạ Phong mà cẩn thận tỉ mẩn gỡ bỏ băng dính trên miệng cậu.

Hạ Phong cười lạnh, hỏi: “Hàn Lăng là cậu giết?”

Tổ Ngạn Chi cười cười, ném cho cậu đáp án: “Không phải cậu sai người điều tra tôi sao? Có phải tôi làm hay không, trong lòng cậu còn không rõ?”

Hạ Phong nhắm mắt, hít một hơi, cố gắng khống chế tâm tình của mình. Cậu nên đoán được, Hàn Lăng trước khi chết cố gắng để lại cho cậu manh mối này, vậy mà cậu vẫn tin tưởng Tổ Ngạn Chi? Cái gì tình nghĩa huynh đệ, chó má! Y đóng kịch tốt như vậy, chỉ trình diễn một chút mà Hạ Phong liền đơn giản rút lui. Nói cái gì đi nghỉ, chẳng qua là để chuẩn bị cho ngày hôm nay mà thôi.

Mở mắt ra, Hạ Phong nhìn Tổ Ngạn Chi, khuôn mặt vẫn không có chút biến hóa, trong lòng chỉ có thể cười khổ. Tân thiên vương của giới giải trí, ai nghĩ sau lưng còn có thân phận này. Hạ Phong hỏi: “Anh ấy rốt cuộc đắc tội cậu chỗ nào? Cậu cần phải giết anh ấy?”

“Hắn trông thấy thứ không nên thấy, nghe được chuyện không nên nghe, cậu nói hắn có nên chết hay không?” Tổ Ngạn Chi không nghĩ đến giết Hàn Lăng, chỉ là hắn biết đến một số chuyện không nên biết đến, thì phải chết.

Vì sao Tổ Ngạn Chi phải giết một người không hề có chút liên quan? Điều này phải kể từ chuyện Đường Kỉ Thiên vượt ngục. Vượt ngục thành công cho đến sắp xếp cho Đường Kỉ Thiên xuất ngoại, Hạ Phong vĩnh viễn không tưởng tượng được người đứng phía sau thao túng là Tổ Ngạn Chi. Người hận Nhậm Mộ ngoài Hàn Lăng, Đường Kỉ Thiên còn có Tổ Ngạn Chi. Cứu Đường Kỉ Thiên, lại mượn đao giết người, chuyện này đã được tính toán vô cùng hoàn mĩ. Chỉ tiếc Đường Kỉ Thiên thất thủ, Thần Hi cứu được Nhậm Mộ.

Đêm hôm đấy, Đường Kỉ Thiên vụng trộm về nước vốn là muốn giết Nhậm Mộ, nhưng tin tức không linh thông, không biết được Nhậm Mộ sớm cùng Hạ Phong xuất ngoại. Tổ Ngạn Chi và Đường Kỉ Thiên gặp phải nhau dưới bãi đỗ xe của công ty, nhưng không nghĩ tới còn có một người bắt gặp, Hàn Lăng.

“Không nên thấy? Không nên nghe được?” Hạ Phong lặp lại, “Tổ Ngạn Chi, tôi nên xưng hô với cậu như thế nào? Chỉ sợ tên Tổ Ngạn Chi cũng là cậu bịa ra a. Tôi với cậu rốt cuộc có thù oán gì để khiến cậu hao tốn sức lực bắt tôi đến?”

“Tôi với cậu không có thù, nhưng tôi với chú ba của cậu có cừu oán. Chú ba của cậu đoạt địa bàn của cha tôi tôi không oán hận, trong xã hội đen sớm muộn cũng có một ngày như vậy. Thế nhưng ông ta giết cha tôi, giết hết người thân của tôi, cậu nói tôi có thể chấp nhận được sao?”

Hết thảy đều sáng tỏ.

Hạ Phong không nghĩ tới Tổ Ngạn Chi chính là đứa con của lão đại mà Thần Hi đang tìm kiếm, không nghĩ tới chính là hung thủ ba lần bốn lượt đưa mình vào tử lộ. Ngay từ lần đầu tiên, Tổ Ngạn Chi đã giám thị hết thảy, lấy danh nghĩa huynh đệ, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm hành tung của cậu, không có biện pháp giám thị nào hữu hiệu hơn. Giấu được sâu như vậy chính là vì hôm nay.

“Người tung scandal lần trước của tôi hẳn cũng là cậu phải không? Tôi không hoạt động trong giới giải trí nữa thì cậu sẽ được lợi gì? Hay là nhằm châm ngòi quan hệ giữa tôi và Nhậm Mộ, khiến anh ấy rời khỏi tôi để cậu dễ dàng ra tay?” Lần thẩm vấn mấy kẻ phát tán ảnh thiếu chút nữa liền hỏi được, kết quả lại thất bại. Giờ nghĩ đến, ngoại trừ Tổ Ngạn Chi, Hạ Phong thật sự không nghĩ ra ai có thể làm vậy?

“Một nửa một nửa a”.

“Cứ nhận đi, vì bôi nhọ tôi mà không tiếc mang cả thanh danh của mình ra trả”.

“Nếu như tôi nói tất cả việc làm này của tôi đều là vì không thể nhìn cậu và Nhậm Mộ cùng nhau, cậu sẽ tin tưởng sao?”

“Tin tưởng? Từ lúc cậu dùng danh nghĩa huynh đệ ba lần bốn lượt sai người giết tôi thì đã không còn rồi, Tổ Ngạn Chi, cậu thật sự có năng khiếu làm ảnh đế”. Hạ Phong châm chọc, cũng không quên lộ ra bộ dáng hèn mọn: “Nói thật ra, cậu có rất nhiều cơ hội hạ thủ với tôi, làm gì phải chờ đến hôm nay giả mù sa mưa chứ?”

“Tôi không thể giết cậu là vì tôi yêu cậu”. Tổ Ngạn Chi muốn chạm vào má Hạ Phong nhưng Hạ Phong tránh thoát.

“Thật không? Cái gọi là ‘Yêu’ của cậu làm cho tôi sởn tóc gáy”.

“Thần Việt, tôi nhớ mình từng nói với cậu, kiếp này hi vọng lớn nhất của tôi chính là có thể cùng người mình thích an ổn sống cả đời. Mà cậu, chính là người kia”.

Hạ Phong mất bình tĩnh ngắt lời Tổ Ngạn Chi: “Đủ rồi! Lúc này cậu lại muốn giở trò gì cùng Đường Kỉ Thiên? Muốn giết thì trực tiếp làm luôn, đừng khiến tôi buồn nôn!”

Tổ Ngạn Chi nở nụ cười, cúi đầu thì thào tự nói: “Thật không? Yêu một người liền chán ghét như vậy sao?”

Hạ Phong không thèm để ý mà quay mặt về hướng khác. Một lát sau, Đường Kỉ Thiên mang túi chườm đến. Tổ Ngạn Chi nhận lấy, ép buộc Hạ Phong để mình xoa lên.

Tổ Ngạn Chi rất cẩn thận, có vẻ rất ôn nhu, nhưng trong mắt Hạ Phong lại là một ý nghĩa khác. Còn chưa xoa xong, Đường Kỉ Thiên đã nói:

“Hai ngàn vạn đã được chuyển đến, ngài tính toán dùng như thế nào?”

Tổ Ngạn Chi không nói chuyện mà chuyên tâm dùng túi chườm xoa lên mặt Hạ Phong. Mười phút sau, cậu bỏ túi chườm sang một bên, đứng lên, đưa lưng về Đường Kỉ Thiên hỏi:

“Chuyện tôi phân phó đã làm đến đâu rồi?”

Hạ Phong vừa nghe lập tức khẩn trương lên, không rõ Tổ Ngạn Chi sẽ giở trò gì.

“Người của chúng ta đã tiếp được Nhậm Mộ, rất nhanh hắn sẽ đến đây”.

“Tổ Ngạn Chi, cậu muốn làm gì! Người giết nhà cậu chính là Thần Hi, không liên quan đến Nhậm Mộ!” Hạ Phong rống to. “Nếu cậu dám động đến anh ấy, tôi giết cậu!”

“Thần Việt, cậu hiện giờ chính là tù nhân của tôi, ai giết được ai còn không biết đâu”. Tổ Ngạn Chi nói vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không tính đưa lời của Hạ Phong vào trong lòng. Cậu móc khẩu súng giảm thanh ra, đem họng súng đặt tại mi tâm của Hạ Phong: “Tôi thà rằng hủy đi thứ mình không đạt được cũng sẽ không để cho người khác có nó”.

Hạ Phong giương mắt, lạnh lùng nhìn Tổ Ngạn Chi.

Đường Kỉ Thiên đứng sau lưng Tổ Ngạn Chi, hai tay đút túi quần, bộ dáng như đang xem kịch vui. Xét trên phương diện nào đó, hắn và Tổ Ngạn Chi là cùng một đường, đều là những người nếu không chiếm được đối phương liền hận không thể hủy họ. Đương nhiên, giết tên Hạ Phong hại mình mất tất cả này sẽ khiến hắn càng thêm thoải mái. Nhậm Mộ vì Hạ Phong mà dùng mọi thủ đoạn đẩy Đường Kỉ Thiên vào chỗ chết. Đầu tiên là thông đồng với đối thủ của Đường Kỉ Thiên dựa vào đám tham quan đem sòng bạc hắn đã vất vả gây dựng hủy đi trong chốc lát không nói, còn nhẫn tâm ném hắn vào ngục giam… Nỗi nhục này dù đầu thai mười kiếp hắn cũng không nuốt trôi!

“Chỉ cần cậu mở miệng cười tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cậu”. Tổ Ngạn Chi nhẹ nhàng nói, nhìn Hạ Phong vẫn đang quật cường, thong thả bóp cò….

“Buông tha tôi? Hừ!” Hạ Phong mạnh miệng, “Cho cậu một lời khuyên, hôm nay không phải cậu giết tôi thì chính là tôi giết cậu, có gan thì làm luôn đi”. Hạ Phong rời mắt, nhìn về phía cửa sắt….

Nhậm Mộ, đừng đến.

“Thần Việt, vì sao cậu không thể yêu tôi? Vì sao?” Nhìn Hạ Phong, Tổ Ngạn Chi vung tay, bóp cò, tiếng súng đã qua bộ phận giảm thanh yêu ớt vang lên, khói trắng nóng hổi thoát ra từ nòng súng…

Mi tâm của Hạ Phong không có lỗ thủng nào. Người chết chính là Đường Kỉ Thiên, viên đạn xuyên qua trái tim, một phát mất mạng.

Hạ Phong không nói nên lời, nhìn Tổ Ngạn Chi không dám tin.

Đường Kỉ Thiên té trên mặt đất, hai mắt trợn to, phỏng chừng giây phút cuối cùng cũng không dám tin tưởng mình chết trước Hạ Phong.

Nhìn Hạ Phong, Tổ Ngạn Chi lộ ra nụ cười rực rỡ chói lọi của mình, cười đặc biệt xán lạn: “Làm cậu bị thương, đáng chết”.

Rõ ràng là nụ cười tựa như ánh mặt trời nhưng Hạ Phong lại cảm giác lạnh lẽo. Nói thật ra, cậu có chút sợ hãi Tổ Ngạn Chi lúc này, không biết y còn có thể làm ra những chuyện điên cuồng gì. Còn chưa tưởng tượng hết, “báo ứng” đã muốn đến.

“Thần Việt, là tôi không tốt sao?” Tổ Ngạn Chi ngồi xuống, hai ngón tay thon dài đẹp đẽ nhưng không ai có thể nhìn lầm thành ngón tay phụ nữ vuốt ve khuôn mặt có vẻ hơi gầy của Hạ Phong. Không giống giọng nói của đại đa số nam giới, giọng nói của Tổ Ngạn Chi âm trầm hơn rất nhiều, khiến Hạ Phong nghe mà trong lòng dâng lên xúc động muốn chạy trốn.

“Nếu như là tôi không tốt, tôi có thể sửa chữa, sửa đến khi cậu hài lòng mới thôi. Nếu không phải thì vì sao cậu lại không chịu chấp nhận tôi?”

Tổ Ngạn Chi muốn hôn Hạ Phong. Hạ Phong tránh né, đầu xoay về bên cạnh khiến Tổ Ngạn Chi thất bại. Đồng thời cũng kích thích Tổ Ngạn Chi, vốn đang ‘bình thường’ thoáng cái biến thành châm chọc, y giữ lấy cằm Hạ Phong, ép cậu ngẩng lên nhìn mình: “Nhớ kỹ hoàn cảnh của mình lúc này. Cậu cho mình còn là Tam thiếu gia của Thần gia sao? Hay là hi vọng trước mặt cậu là Nhậm Mộ hoặc Hàn Lăng? Thật đáng tiếc, một kẻ đã chết, kẻ còn lại rất nhanh cũng sẽ đi tìm cái chết”. Nguồn :

Hạ Phong giãy dụa, kêu to: “Tổ Ngạn Chi, cậu điên rồi!”

“Tôi có thể không điên sao? Họ Thần các người ngày đêm đều nghĩ làm thế nào bắt tôi, bắt chết tôi. Mỗi ngày tôi sống như đám chuột, lo lắng sợ các người phát hiện. Thần Việt, tôi đã không có đường lui, không phải các người chết chính là tôi chết, không có lựa chọn khác”.

“Tổ Ngạn Chi, thả tôi ra, tôi sẽ đi cầu Thần Hi bỏ qua cậu”.

“Bỏ qua tôi? Cậu lấy gì đến cam đoan?” Tổ Ngạn Chi cười lạnh. “Thần Tam thiếu gia, ngài đại nhân có đại lương không so đo với tôi, nhưng tôi không thể không so đo với chú ba tốt của ngài!”

“Vậy cậu rốt cuộc muốn thế nào?”

“Cậu rất nhanh sẽ biết”. Tổ Ngạn Chi dùng băng dính dán miệng Hạ Phong sau đó đứng lên, phân phó mấy tên tay sai xử lý Đường Kỉ Thiên. “Đem hắn đi chôn. Còn có, thu thập đồ đạc, chuyển địa điểm”.

Thu dọn xong, Tổ Ngạn Chi mới chuyển tầm mắt về phía Hạ Phong, tự tiếu phi tiếu. Chờ thêm trong chốc lát, Hạ Phong cuối cùng cũng biết Tổ Ngạn Chi muốn làm gì, tiêm vào tĩnh mạnh cổ của cậu….

Lại là một ngày.

Hạ Phong tỉnh lại, thiếu chút nữa liền bị dọa vỡ mật. Từ vị trí của cậu nhìn xuống, không cao, chỉ 5 tầng lầu mà thôi, nhưng từ nơi này rơi xuống, chết xem ra là may mắn, chỉ sợ là liệt nửa người.

Tổ Ngạn Chi còn giờ trò: Đem Hạ Phong buộc vào xe lăn, mà một phần bánh xe lại được treo lơ lửng giữa không trung, chỉ cần hơi động liền vĩnh viễn lưu truyền.

Từ vị trí này nhìn ra, bốn phía trống trải, ngoại trừ tòa nhà này ra phụ cận cũng không có tòa nhà khác. Tầm mắt rất tốt, bốn phương tám hướng đềm xem được.

“Trong này tầm mắt không sai a”.

Hạ Phong không quay đầu cũng biết là ai, bất đắc dĩ miệng bị dán chặt, nghĩ muốn châm chọc vài câu cũng không được.

Tổ Ngạn Chi đứng bên cạnh cúi đầu, miệng dán vào lỗ tại cậu nói: “Trông thấy con đường kia sao? 15 phút nữa, Nhậm Mộ sẽ xuất hiện trong này. Nói cho cậu biết nha, trong khu vực quanh đây chôn không ít bom, chỉ cần Thần Hi xuất hiện trong phạm vi xác định tôi có thể làm ông ta nổ mất xác. Còn nữa, tòa nhà này tôi cũng lắp bom nha ~”

Hạ Phong hơi hơi quay đầu, nhìn Tổ Ngạn Chi, y thật sự điên rồi.

“Có phải cậu đang nghĩ tôi điên rồi? Thần Việt, nếu đêm tôi mời cậu đi xem pháo hoa cậu đáp ứng tôi đi cùng có lẽ chúng ta sẽ không rơi vào kết cục này. Hiện tại, tôi xem như chết cũng phải lôi kéo các người cùng xuống địa ngục”.

Chưa đầy 10 phút, một chiếc xe liền chạy vào tầm mắt Hạ Phong. Nhìn Nhậm Mộ xuống xe, cổ họng cậu động vài cái, nghẹn ngào.

Nhậm Mộ đứng dưới lầu nhìn Hạ Phong thật lâu, nở nụ cười. Nụ cười khiến Hạ Phong chua xót, cảm giác trong lòng đều là chua xót, nghẹn lại ở yết hầu…

Hơn mười giây sau, Nhậm Mộ đi lên.

Xe lăn lung lay sắp đổ, Hạ Phong đành phải ngồi yên, không dám quay đầu nhìn tình huống phía sau, chỉ phải dỏng tai nghe ngóng.

Ngồi trên ghế, Tổ Ngạn Chi thoải mái cầm súng lên đạn, không nhìn Nhậm Mộ đã nói: “Tốc độ rất nhanh, ông chủ Nhậm”.

“Không nghĩ tới đi một vòng lớn như vậy mới phát hiện người đằng sau giật dây là cậu. Tổ Ngạn Chi, chúng tôi đến đây, có phải cậu nên thả Thần Việt rồi không?” Nhậm Mộ nhìn về phía Hạ Phong.

“Có thể. Bất quá nên chờ một chút, để tất cả các diễn viên đều xuất hiện tiết mục này mới có thể bắt đầu”. Tổ Ngạn Chi đứng lên, đi đến sau lưng Hạ Phong, xoay Hạ Phong lại thì thầm bên tai cậu: “Thần Việt, nhìn cho rõ ràng, đừng chớp mắt”.

Hạ Phong chỉ lo xem Nhậm Mộ, hoàn toàn không chú ý đến lời của Tổ Ngạn Chi.

Tổ Ngạn Chi giơ súng lên, bắn một phát vào người Nhậm Mộ.

“Nhậm Mộ!” Hạ Phong quát to một tiếng, muốn đứng lên, nhưng hai tay Tổ Ngạn Chi đè chặt cậu lại. Hạ Phong giãy dụa, hi vọng có thể thoát khỏi….

Nhậm Mộ quỳ một chân xuống đất, miệng mở ra không phát ra âm thanh nào. Chân bị trúng đạn đang đổ máu không ngừng. Dù Nhậm Mộ đang cúi đầu nhưng hung thủ có thể nhìn ra được anh rất thống khổ, không lên tiếng chỉ là không nghĩ yếu thế mà thôi.

Tổ Ngạn Chi vung tay, vài tay đấm đi lên đấm đá Nhậm Mộ….

Hạ Phong một bên giãy dụa, một bên rít gào: “Tổ Ngạn Chi, đồ chó đẻ! Tức giận thì cứ hướng về phía tôi, không liên quan đến anh ấy, không liên quan….”

Không biết Tổ Ngạn Chi không chịu được Hạ Phong chửi bới hay không nghe được Hạ Phong vì Nhậm Mộ mà chửi mình như vậy, chỉ là bịt miệng Hạ Phong, còn đem đầu cậu đến gần mình…

Hai mắt Hạ Phong vương lệ, dùng sức lấy móng tay mình cắm vào da Tổ Ngạn Chi, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhậm Mộ bị đánh thê thảm, nhìn những người kia đánh Nhậm Mộ từng cái từng cái một….

Sau một hồi hành hung, Nhậm Mộ nằm trên mặt đất, cong lưng. Mắt anh vẫn nhìn Hạ Phong không chớp mắt, khóe miệng vẫn cười cười với cậu.

Hạ Phong nhìn Nhậm Mộ, cố gắng kiềm chế bản thân. Cậu không muốn khóc, một chút cũng không muốn. Nhậm Mộ còn chưa chết, cậu khóc cái gì? Hạ Phong bắt lấy mu bàn tay Tổ Ngạn Chi, cúi đầu, không tiếng động rơi nước mắt.

Tổ Ngạn Chi nhìn Hạ Phong, có chút không đành lòng, buông lỏng hai tay để Hạ Phong kéo xe lăn về phía Nhậm Mộ.....