Hai người giằng co một hồi, không ai nói gì. Vật lộn cả buổi, cả hai đều kiệt sức nhưng không ai chịu nhận thua trước.
Cả ngày không được nghỉ ngơi, Hạ Phong mệt mỏi rã rời, mí mắt mấy lần muốn rơi xuống. Nhưng kì quái là, Nhậm Mộ chỉ ôm lấy cậu, không phát động tiến công.
Ngay lúc cậu cho rằng Nhậm Mộ muốn tiến công, anh ta lại thả tay, bỏ chân ra. Xoay người đứng dậy.
“Đi đi”.
Nhậm Mộ đút một điếu thuốc vào miệng, châm lửa hút, lùi lại về phía sau. Hạ Phong vì câu nói của Nhậm Mộ mà vẫn còn sửng sốt.
Hạ Phong cuối cùng cũng đứng lên, vỗ vỗ quần áo trên người. Lúc này cậu mới phát hiện quần áo của mình không biết bị đổi từ lúc nào, phẫn nộ nhìn hung thủ một chút, cậu xoay người rời đi.
“Chờ một chút”. Nhậm Mộ gọi cậu lại.
Hạ Phong xoay người nhìn bóng lưng của anh.
“Nếu có một ngày em ấy trở lại, cậu nói dùm tôi, có một người đã thích em đã lâu, thật lâu”.
“Trở lại?” Hạ Phong nhíu mày, cho rằng Nhậm Mộ đầu óc bị chập mạch gì đó. “Cái gì mà thích đã lâu?”
“Hạ Phong trên người cậu”. Nhậm Mộ biết rõ Hạ Phong đã chết rồi, anh biết rõ. Nhưng trên người Thần Việt anh lại thấy được Hạ Phong tồn tại, bất tri bất giác coi Thần Việt thành Hạ Phong.
Khói trắng quẩn quanh trong căn phòng tối, ánh yếu ớt sáng từ bên ngoài chiếu vào, rơi vào tầm mắt Hạ Phong.
Nhậm Mộ không quay người lại.
“Anh…. Thích Hạ Phong?” Hạ Phong không dám tin. Cậu hỏi mà cũng sợ phải nghe đáp án.
Nhậm Mộ không trả lời.
Nhìn bóng lưng của anh, Hạ Phong thức thời lựa chọn im miệng, không tiếp tục hỏi nữa. Có lẽ Nhậm Mộ không thích mình, chỉ là mình suy nghĩ quá nhiều thôi…
Không một tiếng động đóng cửa phòng, Hạ Phong lén lút rời khỏi thế giới không thuộc về cậu…
Thẳng đến lúc cửa đóng lại, Nhậm Mộ mới xoay người. Bàn chân trần dẫm lên thảm lót thô ráp, cảm nhận đau đớn từ lòng bàn chân truyền đến. Không khí đầy bụi bặm, đám du côn thường tụ tập, còn có đường đi xuống cấp, cũ kĩ. Với thân phận và địa vị của mình, Nhậm Mộ có thể đổi một căn hộ tốt hơn rất nhiều, thậm chí là biệt thự. Nhưng anh không thích.
Nơi này là nơi đầu tiên anh ở sau khi rời Trầm gia, tựa như người yêu đầu tiên của mình, có thể không đổi thì anh sẽ không đổi.
Nhậm Mộ nhìn xuống phía dưới, nhìn thân ảnh Hạ Phong càng ngày càng nhỏ.
Toàn bộ thế giới như đang bị thiêu đốt.
Hạ Phong chậm rãi mở mắt tỉnh giấc, cảm thấy đèn chùm trên đầu lúc ẩn lúc hiện như chuẩn bị rơi xuống. Cậu ngồi dậy, vỗ vỗ đầu mình.
Từ sau lúc trở về từ nhà Nhậm Mộ, cậu liền phát sốt. Không biết đã mấy ngày, thẳng đến giờ cậu mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Trước đó lần đầu tiên bị bệnh là từ mấy năm về trước. Cậu nhớ rõ lúc ấy cậu và Hàn Lăng vẫn đang ở cùng nhau, nhưng là gần chia tay đến nơi. Hết chia tay rồi quay lại mấy lần, cuối cùng vẫn chia tay.
Nằm xuống giường, cậu lấy điện thoại trên đầu giường nhìn một chút. Phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn thoại, còn có mấy cái tin nhắn. Trong đó có một cái tin nhắn thoại là của Nhậm Mộ. Hạ Phong mở ra xem Nhậm Mộ nói gì nhưng cái gì cũng không nói, chỉ có tiếng hít thở.
Nhìn lại lịch, phát hiện cậu đã có bốn năm ngày không đến studio, tiến độ đã bị chậm không ít, chỉ sợ đạo diễn Hứa sẽ bốc hỏa không ít.
Vừa mở máy, Tổ Ngạn Chi đã gọi điện đến.
“Thần Việt, bạn gái cậu rất đáng yêu nha! Khi nào thì đem người đến cho tôi gặp mặt hả? Nói đi, dù cậu có muốn kết hôn ở đâu thì tôi cũng sẽ giữ bí mật… dù thế nào thì tôi cũng phải làm phù rể nha…”
Tổ Ngạn Chi tuôn ra một tràng khiến Hạ Phong không biết phải làm gì, cũng quên không đáp lời. Trong đầu chỉ có mấy chữ: Bạn gái? Kết hôn?
Cái quái gì thế?!
“Thần Việt, nói chuyện a!” Không thấy Hạ Phong lên tiếng, Tổ Ngạn Chi cho là cậu bị làm sao đó. Khi thấy trên báo đăng ảnh hai người chụp chung, Tiểu thiên vương vốn tự xưng là huynh đệ sửng sốt một lúc. Tổ Ngạn Chi giờ đã khôi phục bộ dạng bình thường, lại bắt đầu oanh tạc: “Kết hôn là sự kiện lớn của cả đời người, cần phải lập kế hoạch cẩn thận…”
Nửa ngày sau, Hạ Phong lấy lại tinh thần: “Trước hết, tôi không có dự định kết hôn. Còn có cô gái nào đáng yêu?” Trong lòng yên lặng bổ sung: Nếu tôi có bạn gái, Hàn Lăng cũng sẽ thành straight.
“Trên báo đăng đầy ra đó! Tin này còn lên trang đầu là…”
Hạ Phong nghe Tổ Ngạn Chi thao thao bất tuyệt, đầu óc bắt đầu choáng váng. Vì sao trước kia cậu không phát hiện Tổ Ngạn Chi lại nói nhiều như thế, thích buôn chuyện như thế… lại còn quá mức hoạt bát…
Cuối cùng Tổ Ngạn Chi cũng nói xong.
Hạ Phong ném cho một câu, “Hiện tại đầu tôi không được tốt lắm, lát nữa tôi gọi lại cho”, sau đó liền cúp máy.
Nghe Tổ Ngạn Chi nói, Hạ Phong biết đại khái việc gì xảy ra. Tắm nước nóng xong, cậu cũng không thèm đi xem thông tin trên báo hay trên mạng gì cả mà chỉ lau khô tóc đứng cạnh cửa sổ.
Lại là một buổi tối.
Vị trí của Thần gia vô cùng tốt, là một biệt thự ở giữa sườn núi. Đứng ở tầng hai, phóng mắt nhìn, hơn nửa thành phố đều thu vào trong tầm mắt.
Bóng đêm càng dày đặc.
Hạ Phong xuống lầu tìm lại báo hai ngày vừa rồi, mở ra tin tức giải trí.
Hôm kia đầu đề trên báo là: Thần Việt đi ăn cùng mỹ nữ Vivian!!!
Hôm trước biến thành: Vivian thừa nhận đã yêu Thần Việt!
Ngày hôm nay là: Tin đồn hai người đã qua lại nửa năm, nhà trai bí mật tặng nhà gái ‘Am thuần đản’*!!”
* Nhẫn đính hôn ạ T_T
Xem xét tin tức xong, Hạ Phong hoàn toàn biết rõ là chuyện gì xảy ra. Người được gọi là mỹ nữ Vivian chính là fan cậu gặp lúc ở quán bar – Vân Chi.
Vì sao ảnh chụp hai người lại chạy lên mặt báo? Vân Chi nói điện thoại bị mất, bị người ta nhặt được đăng lên trên mạng. Cơ hồ trên tờ báo đều là ảnh chụp chung của hai người đêm đó, còn vài ảnh khác mập mờ không rõ người.
Truyền thông đem mọi thông tin của Vân Chi phơi bày ra hết, cô thường ăn gì, dùng loại nước hoa gì đều được ghi đầy đủ. Đương nhiên không thể không nói đến hoạt động của cậu từ lúc ra mắt. Duy chỉ thiếu thông tin về gia đình Thần Việt.
Xem xong, Hạ Phong đem đống báo ném qua một bên, phỏng chừng trong khoảng thời gian này sẽ rất mệt mỏi. Uống thuốc, cậu lại bò lên giường thiếp đi….
Nghỉ ngơi hai ngày, Hạ Phong trở lại công ty.
Quả nhiên trước cửa công ty đã có rất nhiều phóng viên chờ cậu. Đèn flash liên tục chớp lên, may mắn cậu đang ngồi trong xe, bằng không cậu cũng thành mù.
Đối mặt với các vấn đề của phóng viên. Hạ Phong duy trì mỉm cười, chỉ là không trả lời, nhìn xem có thể hỏi được gì thì hỏi đi. Vì Hạ Phong, China Era Entertainment sử dụng mười mấy bảo vệ giúp cậu mở đường.
Vào công ty, Hạ Phong chạy đi tìm Tô Ôn nhưng không gặp được anh ta. Không còn cách nào khác chỉ đành phải đi tìm Bàng Tùng.
“Thần Việt lão đại thật là giỏi đi. Chớp mắt liền câu được mỹ nữ Vivian, thật sự là có tài a!” Bàng Tùng vừa thấy cậu liền nói.
Hạ Phong một đầu đầy mồ hôi.
“Không hề có chuyện như vậy”.
“Không có? Người ta đã thừa nhận cậu còn nói cái gì? Báo chí đã đăng đầy ra đấy”. Bàng Tùng lập tức cầm mấy tờ báo trên tay, bắt chước mấy bà cô nói: “Thật sự tôi vừa thấy Thần Việt liền nhất kiến chung tình, nhưng điều này cũng không có nghĩa là chúng tôi có cái gì. Hy vọng phóng viên truyền thông sẽ không hiểu lầm, lại càng không nên ghép chúng tôi thành một đôi—”
Hạ Phong chịu không được, vội vàng khoát khoát tay: “Thôi! Thôi! Được rồi! Giám đốc Bàng, tôi nổi da gà hết cả rồi. Tôi xin trịnh trọng khẳng định, tôi và cô ấy chỉ gặp nhau một lần, lại càng không có quan hệ mà anh nghĩ. Ok?”
Bàng Tùng ném tờ báo xuống: “Dừng ngay cho tôi, lời cậu nói có quỷ mới tin. Cậu đi mà cầm loa nói với đám người dưới kia ấy!”
Hạ Phong đặt mông ngồi xuống, buông thõng hai tay nói: “Anh là giám đốc, những chuyện này anh nói lại càng thuyết phục”.
“Tôi nói được sao”, Bàng Tùng chống tay lên mặt bàn, chọi mi, bày ra một bộ mặt gian trá nói: “Chuyện này cậu cũng đừng vội làm rõ. Hiện tại cậu tạm thời cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi scandal! Chuyện này chính là việc tốt giúp cậu thêm nổi tiếng!”
Khóe miệng Hạ Phong co giật. Cậu đã sớm biết rõ, Bàng Tùng chính là hận không thể đem chuyện xấu của cậu trưng ra, hiện tại cơ hội đến, trợ thủ đắc lực Tào Tháo này sao có thể buông tha?
“Tôi có thể lấy thêm quảng cáo, thậm chí là phim truyền hình để tăng độ nổi tiếng, không cần dùng loại thủ đoạn này a?”
“Aish, Thần thiếu gia, Thần công tử, dù nhà cậu có điều kiện, dù chỉ làm lấy một nửa tiền công, thậm chí là chỉ có danh tiểu minh tinh cho người ta ngắm thì cậu cũng không chết đói”. Bàng Tùng đứng lên, vỗ vỗ người Hạ Phong để cậu ngồi lên ghế da, nói: “Nhưng cậu đã lựa chọn vào giới giải trí vì cái gì không muốn nổi tiếng? Dùng kinh nghiệm của tôi mà nói cho cậu biết, không có cái gì có thể so với scandal giúp người ta nhớ kĩ cậu. Tin tưởng tôi, chỉ cần là có càng nhiều người chú ý đến cậu, sẽ có càng nhiều người chú ý đến tác phẩm của cậu!”
Hạ Phong mỉm cười, xoa xoa mi tâm. Chỉ bằng vào màn diễn thuyết đầy cảm động vừa rồi của Bàng Tùng, cậu đã cảm thấy Bàng Tùng thật sự có năng lực làm giám đốc của China Era Entertainment.
“Giám đốc Bàng, anh đang tẩy não tôi sao?”
“Tẩy não?” Bàng Tùng ngồi trở lại ghế của mình, cười cười nói: “Tiểu tử kia, cậu cho là tôi tẩy não cậu sao? Tôi là đang nói thật. Chuyện đã thành ra thế này, cứ mặc kệ nó xem chuyện sẽ tiến triển như thế nào? Cậu đã có tiền rồi tôi mới nói như vậy, bằng không tôi cũng chẳng muốn nói!”
“Thật không? Giám đốc Bàng, làm người thì phải có nguyên tắc. Đúng không?” Hạ Phong bắt chéo chân, “Loại việc làm dựa vào chuyện xấu để nổi tiếng này, anh đừng ép tôi”.
“Người dù sao cũng phải có ít nhất một lần bị ép buộc. Đúng không?” Bàng Tùng chớp chớp lông mày, khuôn mặt không nhìn ra tuổi thật đặc biệt thành tâm: “Yên tâm, tôi chỉ dám lần này thôi. Cậu tôn quý như vậy, cha cậu tôn quý như vậy, cho dù gan tôi có lớn bằng trời tôi cũng không dám gây sức ép cậu lần thứ hai đâu!”
Bàng Tùng nói tới đây khiến Hạ Phong không còn lời nào để nói. Việc với Vân Chi dù sao cũng không quan trọng, chỉ sợ bị kéo vào rồi khó có thể thoát ra.
“Giám đốc, anh không thể tha cho tôi sao?”
“Thần thiếu gia, cậu cũng tha cho tôi đi. Cậu cũng biết thời buổi này kiếm cơm không dễ dàng, cậu tha cho tôi a!”
Hạ Phong nhíu mày, nghĩ lại ý tứ của Bàng Tùng, liền hỏi: “Tào Tuấn ép anh làm?”
“Cái gì mà ép? Nghe thật chói tai. Tôi chỉ là giám đốc của China Era Entertainment, nghĩa vụ của tôi là làm cho tiền đồ của mỗi nghệ nhân đều sáng lạn, quảng cáo nhiều đếm không xuể, hát đến rát cổ, quay phim tới gãy xương!”
Hạ Phong triệt để hết chỗ nói. Cứ nói tiếp cũng chẳng được gì, thương lượng cũng không được, cậu tùy tiện tìm một lý do rời đi.
Trân Chung kết năm của Tả Tuyền Sơn sẽ diễn ra vào ba ngày nữa, Hạ Phong đang suy nghĩ nên có hay không đi. Cậu không muốn chạm mặt với Nhậm Mộ, nhưng cũng không muốn bỏ qua trận đấu đặc sắc. Có đi hay không đi? Cậu vô cùng phân vân.
Lấy điện thoại gọi cho Tô Ôn. Nghe Tô Ôn có chút kì lạ, nhưng Hạ Phong không hỏi anh bị làm sao.
“Chúng ta sẽ đi studio ngay bây giờ”.
“A! Ngay bây giờ?” Bị bệnh vài ngày, lời thoại giờ cũng đã quên mất cả. Hiện giờ chạy đến studio chính là để đạo diễn Hứa mắng…
Đạo diễn Hứa mắng người thật sự không ai dám làm đối thủ…
Tô Ôn không nói nhiều lời vội vàng cúp máy.
Nhìn điện thoại, Hạ Phong vô cùng buồn bực. Nếu Hàn Lăng thấy cậu không biết sẽ như thế nào?
Nếu Hạ Phong sớm đi một bước, như vậy một số việc sẽ không xảy ra.
Nhậm Mộ vừa xuống xe liền nhìn thấy Hạ Phong.
Cậu vừa mới ra khỏi thang máy, đang móc chìa khóa xe ra.
Nhậm Mộ tháo kính râm ra, tiện tay vứt vào trong xe.
“Nghe Tô Ôn nói cậu phát sốt, đã tốt hơn chưa?”
Thấy Nhậm Mộ, chuyện đêm hôm đó liền xuất hiện. Hạ Phong hơi nghiêng mặt, không muốn nhìn thấy mặt của anh ta, cũng bước nhanh qua: “Cảm ơn ông chủ Nhậm đã quan tâm”.
Ngồi trên đầu xe, Nhậm Mộ khoanh tay lại, châm chọc: “Như thế nào? Đến nhìn tôi cũng keo kiệt? Là mặt tôi quá xấu hay sợ bị tôi ăn. Nếu như là vế sau, đêm hôm đó, tôi đã có rất nhiều cơ hội”.
Hạ Phong làm như không nghe thấy, móc chìa khóa mở cửa xe. Nhưng hành vi của cậu lại khiến Nhậm Mộ nổi hứng trêu đùa. Lúc cậu vừa đặt tay lên tay nắm chuẩn bị mở cửa xe Nhậm Mộ liền chặn lại cửa xe khiến cậu không mở được.
“Tôi không có thời gian rảnh rỗi với anh. Nói thẳng thắn một lần, anh muốn làm gì?” Cùng Nhậm Mộ này không cứng không được, nếu không lại làm mình bị thương.
Nhậm Mộ cười cười, ngữ khí mập mờ: “Cậu nói xem?”
“Nếu anh đã không biết vậy thì bỏ tay ra”. Không thèm chú ý đến ngữ khí của Nhậm Mộ, Hạ Phong xoay sang phía khác mở cửa xe. Mở cửa xe đặt tay lên cửa nói: “Ông chủ Nhậm, tôi rất bận”.
Vừa ngồi vào ghế phó lái, Nhậm Mộ liền chui vào, ngồi trên ghế lái.
“Anh tự mình lăn ra hay để tôi đá ra?”
Nhậm Mộ đưa tay đặt lên vô lăng: “Thần thiếu gia dùng loại thái độ này sao? Dù gì tôi cũng là ông chủ của cậu”. Vỗ vỗ lên thành xe, anh mở ra chủ đề mới: “Xe này khá được”.
Hạ Phong không nói gì. Nếu không phải biết mình không phải là đối thủ của người này, cậu đã cho anh ta một đấm rồi. Hạ Phong cảm thấy mình cũng cần phải đi học karate gì đó.
“Cho cậu một lời khuyên, hiện giờ cũng đừng nên đi xe này”. Nhậm Mộ xoay người, cong cong khóe môi, “Paparazi bên ngoài chính là hận không thể lôi cậu từ trong xe này ra để phỏng vấn. Tôi chịu tổn thất một chút, làm tài xế cho cậu, cậu muốn đi đâu thì đi, như thế nào?”
Bị Nhậm Mộ nhắc nhở, Hạ Phong nhớ tới đám phóng viên bên ngoài công ty, lại nhìn Nhậm Mộ đầy nghi ngờ có nên tín nhiệm hay không, do dự.
Nhậm Mộ xuống xe, tiến vào xe của mình chờ cầu. Tay trái gõ nhịp trên vô lăng, tính toán Hạ Phong suy nghĩ đến bao giờ mới bằng lòng vào xe của mình.
Vài phút sau, trong chiếc SLS có thêm một người đen mặt ngồi vào.
“Nói đi, muốn đi đâu”.
“Studio.”
“Studio?” hai lông mày Nhậm Mộ nhíu lại rồi lại dãn ra, “nơi có Hàn Lăng quả nhiên là nơi tốt nhất a.”
Hạ Phong sửng sốt, mắng một câu: “Đồ thần kinh!”
“Cảm ơn đã khích lệ!”
Dọc đường, trong xe có thể coi là bình an vô sự.
Gần đến studio, Nhậm Mộ không chịu được nữa.
“Thần Việt, cô gái kia là bạn gái của cậu?”
“Liên quan gì tới anh?”
“Không có”, nhanh chóng nhìn Hạ Phong qua gương chiếu hậu, anh cười cười, “thuần túy là ông chủ quan tâm nhân viên của mình mà thôi”.
Hạ Phong không đáp lời.
Đến studio, Nhậm Mộ đem xe dừng ở bên ngoài.
“Này.”
Hạ Phong vừa đặt chân ra ngoài. Cậu không vui quay đầu lại nói, “gọi tôi thì gọi cho rõ, đừng kêu này nọ”.
Nhậm Mộ ngoan ngoãn gật đầu. Hạ Phong trừng mắt, ngay lúc ấy, Nhậm Mộ nhoài người ra hôn…
�
Bị tập kích, đối phương không kịp phản ứng.
“Phí dịch vụ”. Ông chủ Nhậm mỉm cười nói.
Hạ Phong đánh người…