Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Chương 32: Ông đã nghĩ đến cảm thụ của chúng tôi sao?




Ngày hôm sau, Hạ Phong mang theo cặp mắt gấu mèo đến studio, nhân viên thấy vậy đều chạy đến an ủi cậu.

Nam số 2 còn chưa về đơn vị, tâm tình Hạ Phong có phần không tốt. Trong trạng thái đè nén này hai ngày, rốt cuộc tình nhân cũ cậu đau khổ chờ đợi cũng xuất hiện.

Hàn Lăng thoạt nhìn không khá hơn so với cậu là bao, người gầy đi không ít, sắc mặt có chút tái nhợt. Hạ Phong biết là Hàn Lăng bị bệnh nhưng cũng không dám chạy đến hỏi thăm mà ngồi yên lặng tại chỗ của mình.

Con người có những lúc cần phải làm những việc điên rồ. Nhưng. Không phải hiện tại.

Hai người diễn với nhau, Hạ Phong không hiểu là làm sao mà cứ ngẩn người nhìn Hàn Lăng, tới mức đạo diễn Hứa thiếu chút nữa cầm kịch bản đập vỡ đầu cậu.

Thật vất vả đến giờ nghỉ Tô Ôn lại bắt lấy cậu không tha, hỏi cậu có chuyện gì. Hạ Phong chỉ nhún vai, nói không nghỉ ngơi tốt.

Ngồi trên ghế Hạ Phong chống cằm, Hàn Lăng ngồi cách cậu chưa đến 10m, gần như vậy mà cũng thực xa xôi.

Đến chiều, studio xuất hiện một vị khách, Nhậm Mộ.

Vừa nhìn thấy người Hạ Phong đã muốn đánh. Thái độ nhưng lại bất đồng, Hạ Phong quả thực coi như không nhìn thấy Nhậm Mộ. Tô Ôn biết rõ hai người từ trước đến nay không vừa mắt nhau nên cũng lười quản, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhậm Mộ cũng không nói gì với Hạ Phong, tựa hồ không muốn tính toán với cậu. Đến lúc quay phim, anh liền kéo ghế ngồi cạnh đạo diễn Hứa, yên lặng nhìn hình ảnh trong máy giám thị…

Cảnh này là để bổ sung những cảnh mà Hàn Lăng lần trước không đến.

Ngồi trên ghế, Hạ Phong cầm thìa trong tay. Trong nhà ăn một đám người mặc quần áo tù đi tới đi lui, ai cũng cố gắng diễn sao cho thật bận rộn.

Đóng vai Lương Tiềm, Hàn Lăng ngồi đối diện Hạ Phong, cầm đũa. Nâng lên lông mày, quét mắt một vòng về sau lưng Hạ Phong, hỏi: “Lục Thời, cậu xem bọn họ làm gì?”

Hạ Phong đem tầm mắt của mình từ phía ba đại ca trở về nói: “Không có, chỉ là cảm thấy có hứng thú thôi”.

“Chẳng qua là một đám liều mạng, không có gì hay ho để xem cả”.

“Thật không?” Hạ Phong lơ đãng thoáng nhìn, phát hiện cổ tay phải của Hàn Lăng có vết thương. Hàn Lăng tựa hồ cũng thấy cậu để ý đến điều này nên tay hơi rụt lại, giấu đi vết thương trên cổ tay.

Hạ Phong thu hồi tầm mắt, có chút không yên lòng. Chưa đến hai giây cậu lại nhịn không được liếc mắt nhìn. Hàn Lăng biết rõ cậu nhìn cái gì nên dứt khoát đem tay trái khoát lên tay phải, không cho cậu nhìn.

Anh ta làm sao vậy? Hạ Phong suy nghĩ.

“Cut!” Đạo diễn Hứa từ sau máy giám thị đứng lên, chỉ vào Hạ Phong nói: “Thần Việt, cậu đang làm cái gì? Đây là đang quay phim mà mắt nhìn đi đâu?! Làm gì?!” Đạo diễn đập mạnh kịch bản, “Điều chỉnh lại nét mặt của mình ngay cho tôi”.

Hạ Phong ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi sẽ cố gắng”. Nhìn thoáng qua Nhậm Mộ ngồi cạnh Hứa Hoa trong lòng lại khó chịu.

“Lại lần nữa”.

Hạ Phong hít vào một hơi, bắt buộc mình không được nhìn vào tay Hàn Lăng.

Hàn Lăng lặp lại lời thoại một lần: “Chẳng qua là một đám liều mạng, không có gì hay ho để xem cả”.

“Thật không?” Hạ Phong nhíu mày, không làm theo kịch bản trao đổi ánh mắt với Hàn Lăng: “Anh ở trong này đã nhiều năm, biết được địa vị của ba đại ca kia sao?”

“Cậu—” Hàn Lăng còn chưa nói, đạo diễn Hứa lại lên tiếng cắt đứt.

“Thần Việt! Tôi xin cậu, có thể dựa vào kịch bản mà diễn không?”

Hạ Phong gật gât đầu.

Kết quả, diễn mấy lần, Hạ Phong vẫn không làm được, Hứa Hoa tức giận tới mức nghĩ muốn đánh chết cậu. Bất đắc dĩ phải khoát tay nói: “Nghỉ ngơi một chút”.

Hạ Phong đem loại trạng thái này duy trì đến khi kết thúc công việc, đạo diễn Hứa tức đến phát điên, mắng đến hết hơi rốt cuộc chịu thả người, mệt mỏi phất tay nói: “Hôm nay dừng lại, trở về đi”.

Hạ Phong cầm quần áo của mình chuẩn bị đi thì Hứa Hoa kéo lại.

“Thần Việt, cậu xảy ra chuyện gì?”

“Cái gì mà chuyện gì?” Nhìn thấy Hứa Hoa giơ kịch bản lên, Hạ Phong biết rõ Hứa Hoa muốn nói chuyện gì, “A, mấy ngày hôm nay tâm trạng không tốt, đạo diễn giơ cao đánh khẽ, đại nhân đại lượng thông cảm, bao dung tha thứ….” Một bên nói vẫn không quên liếc mắt khắp studio xem tình nhân cũ ở nơi nào.

Lý Khả Nhạc cầm một chai nước khoáng cho Hàn Lăng, sau đó ghé vào lỗ tai thấp giọng nói gì đó, Hạ Phong không nghe được. Thấy Hàn Lăng chuẩn bị rời đi, vội vội vàng vàng, mặc kệ Hứa Hoa thao thao bất tuyệt, dùng sức vỗ vỗ bả vai đạo diễn nói:

“A, tôi biết rồi, tôi biết rồi! Ngài yên tâm, ngày mai tôi nhất định mang đầy đủ cả hồn lẫn xác đến cho ngài nhìn kĩ thuật diễn của tôi là như thế nào…” Vừa nói xong vội vàng chuồn đi.

“Này—-” Hứa Hoa nhìn bóng lưng cậu, bất đắc dĩ hô lên.

Hạ Phong chạy ra khỏi Studio, muốn cùng nói mấy câu với Hàn Lăng, hỏi vết thương của anh là chuyện gì nhưng Lý Khả Nhạc dán chặt bên cạnh, Hạ Phong vừa đến liền đề cao cảnh giác.

“Umm, Hàn Lăng—” Cậu còn chưa nói xong Lý Khả Nhạc đã ngăn cản trước mặt.

Hàn Lăng đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn xuống Hạ Phong, kiên quyết bước vào xe. Hạ Phong căm tức nhìn chằm chằm Lý Khả Nhạc, gọng kính màu đen đặt trên sống mũi, hai con mắt nhìn qua kính có vẻ thần bí khó lường, không, là âm hiểm.

Nhìn Hàn Lăng ở trong xe, Hạ Phong châm chọc nói: “Lý Khả Nhạc, người đại diện trở thành thế này, vừa làm cha vừa làm mẹ, không thấy quá nhiều”. Sau đó cúi xuống thấp giọng nói, “Hiện tại Hàn Lăng biến thành dạng này phỏng chừng cũng là kiệt tác của anh, nếu Hạ Phong dưới kia biết nhất định sẽ rất khó chịu”.

Sắc mặt Lý Khả Nhạc thoáng chốc thay đổi trở nên khó coi.

“Đừng bày ra sắc mặt như vậy, rất khó coi”, Hạ Phong vỗ vỗ vai anh, bổ sung, “Tiếp tục chiếu cố nghệ nhân của anh, đừng để anh ta bị thương”. Dứt lời tiêu sái rời đi.

Hàn Lăng ngồi trong xe tháo kính mắt, thất thần nhìn bóng lưng Hạ Phong…

Ngồi trong xe của mình, Hạ Phong bực bội giật tóc. Lý Khả Nhạc lúc nào cũng cùng Hàn Lăng như hình với bóng, một tấc cũng không rời, khiến mình không có cơ hội nói được câu nào.

Chẳng lẽ phải bắt cóc Lý Khả Nhạc đi mới có cơ hội?

Một bóng người xuất hiện.

Hạ Phong liếc mắt nhìn. Cho là người này đến hỏi xem mình có phải là Hạ Phong không định chuẩn bị nói thật thì Nhậm Mộ đột nhiên hỏi một câu:

“Cậu thích Hàn Lăng?”

Cậu ngẩn người, sau đó hỏi lại một câu: “Không được sao?” Đem hai chân đặt lên cửa xe sau đó bổ sung: “Ông chủ Nhậm, anh biết tôi là gay dĩ nhiên là thích đàn ông. Trùng hợp Hàn Ảnh đế phù hợp sở thích của tôi. Như thế nào, anh có ý kiến gì sao?”

Nhậm Mộ là tên thần kinh, cả ngày hôm nay nhìn mình chằm chằm khiến cả người không thoải mái. Thấy người này đều không thuận mắt.

“Thật không?” Nhậm Mộ cười gượng, “Cả hai người đều có cùng sở thích”.

“Cái gì?” Hạ Phong nghĩ là mình nghe nhầm, “Cái gì sở thích giống nhau? Anh là nói ai?”

“Không có gì”.

“Đồ thần kinh”. Hạ Phong thầm chửi một tiếng, đem chân rụt trở về, chuẩn bị rời xe.

“Này”.

Ngay lúc Hạ Phong khởi động xe Nhậm Mộ gọi một tiếng khiến cậu không thể không đem tầm mắt đặt lên người Nhậm Mộ: “Nếu cậu nói tôi thì ăn nói phải phép một chút. Những lời không hay cũng đừng nhìn về phía tôi mà nói, tôi rất dễ hiểu lầm”.

Nhậm Mộ thò cổ vào. Nhìn khuôn mặt gần sát mình, khiêu khích nói: “Có dám đi Tả Tuyền Sơn đấu với tôi một vòng?”

Đột nhiên đến gần khiến cậu có chút không quen, liền xích ra sau đó nói: “Đại gia hôm nay không có hứng thú, tránh xa một chút”.

Nhậm Mộ nói một tiếng “Thật không” sau đó liền đi ra.

“Anh cũng là gay sao”.

Nhậm Mộ dừng lại. Một lát sau, anh thong thả xoay người, nhìn qua Hạ Phong. Ánh mắt hung dữ, chỉ những người cố tình mới không hiểu được.

“Một người đàn ông bình thường sẽ không đi hôn gay, trừ phi mình cũng vậy”. Hạ Phong đắc ý nói. Căn cứ kinh nghiệm trước kia của mình, một người đàn ông bình thường sẽ chẳng thân thiết với một người đồng tính, dù có là anh em đi chăng nữa. Bất quá, Nhậm Mộ có phải gay hay không cậu cũng không có hứng thú, chẳng qua là cậu muốn nhìn ông chủ Nhậm phẫn nộ thôi…

Lần trước anh ta nói chuyện Thần Việt vui vẻ như vậy, Hạ Phong kiểu gì cũng muốn đòi lại…

“Tôi không phải gay, cậu quan tâm sao? Nếu đúng tôi sẽ cho cậu đáp án”.

“Bỏ đi! Anh có phải gay hay không không liên quan đến tôi”. Hạ Phong gạt cần số, vài giây sau rời khỏi studio.

Hạ Phong ngồi trong phòng, cầm chén trà nóng trong tay. Nhìn bức tranh treo trên tường, suy nghĩ có hay không đáp ứng chuyện vừa rồi với Thần Nhung. Nửa giờ trước, Thần Nhung hỏi cậu tết âm lịch có muốn về nhà ông không, thuận tiện đi chúc sức khỏe các bác các chú.

Còn mấy tháng nữa mới đến tết, việc này cũng không vội.

Bên ngoài phịch một tiếng khiến Hạ Phong vén rèm ra nhìn bên ngoài.

Ngoài kia đang phóng pháo hoa.

Hạ Phong nhìn đồng hồ, vừa văn là 12h sáng.

Một năm mới bắt đầu.

Không biết năm nay sẽ xảy ra chuyện gì? Hạ Phong chờ mong.

Bất quá, chuyện cậu mong đợi nhất chính là trận Chung kết năm ở Tả Tuyền Sơn. Nhậm Mộ đắc ý xuất hiện knock out Cảnh Thung Viêm, chỉ sợ năm nay là Cao Xuyên và Nhậm Mộ đấu với nhau.

Trước, Cao Xuyên thua Nhậm Mộ. Chỉ sợ năm nay chỉ còn một mình Nhậm Mộ, Hạ Phong nghĩ.

Cửa phòng mở ra.

“Vào đi”. Hạ Phong hướng về phía cửa ra vào gọi.

Người đến là Thần Nhung.

“Tiểu Việt, ông ta muốn gặp em.”

Ông ta ở đây chính là Thần Hách. Mỗi lần Thần Nhung cùng Hạ Phong đề cập đến Thần Hách, Thần Nhung đều nói ông ta mà không phải là cha, điều này khiến Hạ Phong cảm thấy rất kì quái.

Nghe Thần Nhung nói, Hạ Phong chỉ biết Thần Hách đã trở lại. Cả năm Thần Hách hầu hết đều bận bịu ở nước ngoài, ngoại trừ dịp năm mới trở về cơ hồ không xuất hiện trong nhà. Cậu nhấp một ngụm trà, hỏi: “Ông ta gặp em làm gì?”

Hạ Phong cảm thấy Thần Việt trong lòng Thần Hách chính là một cây gai, không nhổ đi thì không chịu được. Hôm Giáng sinh Thần Hách hình như muốn nói gì đó, bất quá cậu không để ý. Hiện giờ ông đã trở lại hiển nhiên là nói tiếp chuyện còn dang dở.

“Ông ta nói về chuyện em bước vào giới giải trí”.

“Lại là chuyện này? Thật là phiền phức”. Lão cha ngoan cố này Hạ Phong thực sự không biết phải làm gì nữa.

“Không có việc gì”. Thần Nhung vỗ vỗ bờ vai cậu, “Anh sẽ giúp em, đi thôi”.

Đi được một nửa, Hạ Phong nhớ tới một chuyện, nhíu mày nhìn Thần Nhung: “Thần Nhung, em nhớ là anh nói chuyện này anh sẽ giải quyết”, Thần Nhung nói rằng mình sẽ giải quyết chuyện bên Thần Hách, điều này Hạ Phong vẫn chưa quên.

“Em đây là làm cái gì?” Thần Nhung trợn mắt, “Anh chỉ giải quyết để ông ta gật đầu cho phép em tiếp tục quay [Tù đồ], chưa nói là chuyện giới giải trí”.

“……”

Chơi xấu mình.

Ngồi trên ghế salon, Hạ Phong có điểm khó chịu. Người khác còn đang ở chỗ này mà Thần Hách chỉ coi như không khí, điềm nhiên ngồi uống trà của mình.

Thần Nhung ngồi bên cạnh Hạ Phong, thấy cậu như vậy mỉm cười, ý bảo cậu kiên nhẫn. Bên ngoài pháo hoa vẫn nổ không ngừng, binh binh bang bang làm cho phòng khách càng trở nên an tĩnh.

“Thần Việt, trước cha hẳn là đã nói với con chuyện rời khỏi giới giải trí.” Thần Hách đặt chén trà xuống, nhìn thẳng Hạ Phong, “Quay xong bộ phim này ta không muốn con xuất hiện trên màn ảnh nữa, Thần gia ta không chấp nhận được chuyện này.”

Lại là vấn đề này, Hạ Phong điều chỉnh lại tư thế ngồi thật thoải mái liền chậm rãi đáp lời, “Nếu như chỉ có mỗi chuyện này, lời nói thay đổi, “Tôi hẳn là đã nói tôi không đồng ý?”

Mặt Thần Hách thoáng cái tái nhợt, bặm môi lại.

“Nếu ông cảm thấy tôi làm mất mặt, chỉ cần không nói cho mọi người biết Thần Việt là con của ông là được”. Hạ Phong nở nụ cười tựa như lưu manh. Không cần phải cho mọi người biết Thần Việt là con của ông? Hai cha con mặt mũi giống nhau, cùng mang họ Thần, còn phủ nhận được sao?

“Tôi nghĩ chúng ta không có chuyện gì để nói nữa”. Hạ Phong đứng dậy phủi phủi quần áo, trực tiếp lên lầu.

Thần Hách nhìn bóng lưng của con út, mặt đen thành than.

Hạ Phong trở về phòng tắm rửa. Lau mái tóc ẩm ướt, cậu nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ. Không khí này thật thích hợp uống rượu, hơn nữa còn là rượu lạnh.

Nghĩ như vậy, Hạ Phong xuống lầu, đến hầm rượu, tùy tiện rút ra một chai rượu đỏ sau đó chạy về phòng mình.

“Vì sao ông không thể để em ấy làm chuyện mình thích? Nó là con ông, không phải đầy tớ. Chẳng lẽ ông không thể làm một người cha bình thường, để con mình làm việc mình muốn sao?!”

Hạ Phong ngẩn người, tay đặt trên nắm cửa dừng lại.

Là tiếng của Thần Nhung.

“Đủ rồi! Đi ra ngoài.”

Hạ Phong nhìn qua hành lang, âm thanh là từ thư phòng truyền đến.

“Vào giới giải trí thì sao?! Làm minh tinh thì sao?! Chỉ vì ông không thích thì Tiểu Việt không được? Ông cứ làm như vậy sẽ chỉ làm nó càng thêm hận ông”.

“Tôi là cha nó, tôi muốn thế nào thì nó phải làm như vậy!”

“Cũng vì ông muốn thế nào thì phải như vậy nên Quý Trọng mới chết! Mẹ mới chết! Ông đã nghĩ đến cảm thụ của chúng tôi sao? Không hề, cho tới bây giờ đều không có!” Thần Nhung thét đến khàn cả giọng.

“Đi ra ngoài!”

Đến lúc này đột nhiên không còn tiếng cãi nhau nữa. Hạ Phong tranh thủ thời gian mở cửa, vào phòng. Từ trong khe cửa nhìn ra, cậu nhìn thấy Thần Nhung tức giận lao xuống lầu…

Cầm chai rượu, Hạ Phong không còn tâm tình để uống nữa. Đem chai rượu đặt lên bàn, cậu kéo rèm cửa. Một chiếc xe màu bạc lao ra khỏi Thần gia, lao vào đêm tối….