Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Chương 24: Sinh nhật Thần Việt




Hôm nay là sinh nhật Thần Việt, Thần Nhung vốn muốn tổ chức nhưng Hạ Phong cự tuyệt. Dù sao Hạ Phong thấy không có lý do gì để ngược đãi thân xác này, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của cậu ta.

Trở về căn hộ, cậu ăn mặc chỉnh trang xong lại chiến đấu trước chiếc gương một hồi.

Bộ dạng này hẳn là không mấy người có thể nhận ra a? Cậu gỡ băng gạc xuống, đeo kính mắt, đem tóc chải xuống, khác hẳn với hình tượng vốn có trên màn ảnh nhỏ.

Cảm thấy không còn vấn đề gì nữa cậu liền trèo lên chiếc Ferrari đi khắp nơi chạy tới chạy lui rồi đi ăn cơm.

Ăn xong bữa cơm, Hạ Phong nghĩ đến đi uống rượu. Lần gần nhất đi bar cũng đã là ba năm rồi. Giờ cậu đến lại cảm thấy có chút không thích ứng.

Chọn một góc vắng người, cậu gọi bia rồi chậm rãi uống. Phỏng chừng một người có phần nhàm chán, cậu quyết định gọi Tổ Ngạn Chi. Vốn muốn gọi điện cho Tô Ôn với cả Bàng Tùng nhưng tính toán cẩn thận vẫn có phần không được lắm, vào China Era Entertainment lâu như vậy cậu mới chỉ thân thiết với Tổ Ngạn Chi.

“Tổ Ngạn Chi sao? Thần Việt đây, có ra ngoài uống rượu với tôi không?”

“Cái gì – đi đâu? Chỗ cậu ồn quá, tôi không nghe được, không nghe được!” Đầu kia Tổ Ngạn Chi một tay cầm điện thoại, tay kia đè lỗ tai lớn tiếng nói.

Hạ Phong không nói gì, chỉ đành chạy ra một góc bớt ồn nói tiếp.

“Uống rượu, đến không?” Tựa người trên tường, Hạ Phong nói.

“Uống rượu? Không được – một mình cậu?”

“Đúng vậy?”

“Đi, cho tôi địa chỉ.”

Hạ Phong cho Tổ Ngạn Chi xong liền cúp máy, chuẩn bị xoay người lại đã nhìn thấy một người phụ nữ nhìn chằm chằm mình, bộ dáng rất kích động.

“Anh là Thần Việt sao?”

Sửng sốt một chút, Hạ Phong gật gật đầu.

Dạng như vậy mà có thể nhận ra được, chẳng lẽ kĩ thuật hóa trang của cậu kém đến thế sao?

“A! Em là fan của anh! Em tên là Vân Chi, anh có thể kí tên cho em được không? Vân Chi mở to hai mắt chờ mong nhìn Hạ Phong.

Hạ Phong cười cười: “Được”

Vân Chi tìm từ túi xách một hồi rút cuộc móc ra một quyển sổ, tay có chút run rẩy mà đem bút và sổ cho Hạ Phong. Nhận xong, Hạ Phong tiêu sái kí tên sau đó trả về.

“Vân Chi, có thể giúp anh một chuyện được không?” Hạ Phong nở một nụ cười sát thủ đã luyện qua trăm lần trước gương – nụ cười xấu xa khiến cho hồn phách fan mất hơn phân nửa.

Được thần tượng gọi thẳng tên mình, Vân Chi kích động đến không nói được lời nào, chỉ có thể ra sức gật đầu.

“Chuyện anh tới có thể giúp anh giữ bí mật được không?” Nếu được, Hạ Phong hi vọng chỉ có Tổ Ngạn Chi biết. Nếu xui xẻo bị paparazzi bắt gặp thì dù chỉ đến uống rượu cũng có thể bị nói thành lêu lổng. Nếu bị Bàng Tùng biết thì chắc sẽ bị lải nhải cả ngày.

Vân Chi lại một lần nữa dùng sức gật gật đầu, nói: “Vâng”

Hạ Phong lại cười với cô một cái, lịch sự nói cám ơn xong liền xoay người rời đi.

“Uhm—” Vân Chi nhìn bóng lưng thần tượng, khó lòng khống chế được. May mắn gặp thần tượng, nếu không nói chuyện được vài cậu tựa hồ có vẻ thật đáng tiếc.

“Sao vậy?” Hạ Phong quay đầu lại.

“Em….”, Vân Chi do dự một chút, “Có thể chụp ảnh cùng với anh được không?”

“Đương nhiên!” Hạ Phong còn tưởng là đại sự gì, cậu đáp ứng ngay lập tức. Fan còn chưa đến gần cậu đã tiến đến. Vân Chi lấy điện thoại ra lập tức chụp.

Chụp mấy kiểu xong, Vân Chi nhịn không được đưa thân mình dựa vào Hạ Phong. Thấy fan chủ động, thần tượng ban đầu còn kháng cự một chút, nhưng sau mười giây, Hạ Phong lập tức đáp ứng tâm nguyện của fan.

Vân Chi cảm giác mình bay lên tận thiên đường, hạnh phúc đến không tin được. Có được sự cho phép của thần tượng, cô càng lớn mật, cuối cùng hai khuôn mặt gần như dính lại với nhau….

Nhìn ảnh trên màn hình điện thoại, Hạ Phong nở nụ cười.

Trở lại sảnh quán bar, Hạ Phong ngồi trong góc chờ Tổ Ngạn Chi. Một lát sau, Tô Ngạn Chi một thân võ trang đầy mình xuất hiện.

Hạ Phong nhìn cậu ta liền bật cười.

Tổ Ngạn Chi đeo kính râm, thay đổi kiểu tóc, áo sơ mi và quần jean, hiển nhiên không phải phong cách vương tử như lúc bình thường.

“Tiểu thiên vương, thay đổi phong cách sao?”

“Cẩn thận vẫn hơn”, nhìn hoàn cảnh bốn phía chung quanh, Tổ Ngạn Chi thấp giọng nói, “Thần Việt, nơi này quá rõ ràng, đổi lại chỗ khác a”.

“Ok!”

Hạ Phong đổi một phòng kín, gọi người đem một đống rượu vào, như thể muốn không say không về. Tổ Ngạn Chi ngồi xuống, bỏ kính râm xoa xoa tóc.

“Thần Việt, hôm nay gió thổi thế nào mà lại khiến cậu tự mình gọi điện thoại mời tôi a?” Tổ Ngạn Chi uống một cốc rượu lạnh đến bốc hơi, “Thật lâu rồi không có uống rượu!”

Hạ Phong đem mấy chai bia đổ ra: “Cậu đi uống rượu không có nói với Hoắc Tâm Uyển đi?” Nếu Hoắc Tâm Uyển biết cậu kéo Tổ Ngạn Chi đi khẳng định sẽ đen mặt đến gặp.

Hoắc Tâm Uyển đối với nghệ nhân mình quản lý luôn rất nghiêm khắc, dù đối tượng có là Tiểu Thiên vương Tổ Ngạn Chi đi chăng nữa, cô cũng sẽ không có đối xử khác biệt gì.

“Đừng nói nữa! theo lời cô ấy tôi chính là phải biến mình thành hòa thượng, đến ăn mặn cũng phải xem sắc mặt cô ấy, thật là khó chịu!” Bình thường, ngoại trừ lúc dự họp hay có hoạt động này nọ, phần lớn cậu phải ca hát tập luyện, nếu muốn đi ra thả lòng còn phải báo cáo với Hoắc Tâm Uyển. “Đúng rồi, có phải Nhậm Mộ muốn đổi nam chính số 1 không?”

Hạ Phong giật mình, không nghĩ đến Tổ Ngạn Chi cả ngày bị xoay như chong chóng mà vẫn biết, chắc hẳn chuyện này bị làm cho rất lớn, cậu liền nói: “Đến cả người bận như cậu mà cũng biết, xem ra chuyện này vô cùng huyên náo”.

“Sao mà không biết? Chuyện này cả công ty đều biết!” Lại uống thêm một ngụm, Tổ Ngạn Chi lo lắng hỏi, “Thần Việt, đổi thật sao?”

“Không” Trước kia, Hạ Phong còn cảm thấy mình có khả năng bị đổi nhưng hiện tại thì không có khả năng. Thần Nhung là ông chủ, anh làm sao có thể đổi mình, để cho người ngoài thay thế? Hơn nữa anh cũng rất quan tâm đến cậu em Thần Việt của mình, làm sao có thể không muốn nâng sự nghiệp diễn xuất cho cậu.

“Có phải cậu đắc tội Nhậm Mộ không? Vì sao tôi cảm thấy anh ta nhìn cậu thế nào cũng không vừa mắt?”

Hạ Phong nhún nhún vai, cầm một chai bia:”Đừng nói chuyện này nữa. Hôm nay khó khăn lắm mới đi ra ngoài được một lần, đến, người anh em, tôi mời cậu!” Dứt lời cậu mở miệng uống.

Anh em? Tổ Ngạn Chi nhìn Hạ Phong, hầu kết trượt lên xuống theo từng ngụm rượu… Cậu bỗng cảm thấy có chút khô nóng, anh em, từ này thật có ý tứ…

Nửa đêm về sáng, Hạ Phong có chút lung lay đi ra khỏi quán bar, sau lưng là Tổ Ngạn Chi. Cùng nói với cậu ta một cậu, Tổ Ngạn Chi liền chui vào trong xe.

Thắt chặt dây an toàn, Tổ Ngạn Chi cũng chui vào xe: “Mua lúc nào thế?”

“Hẳn là cách đây rất lâu rồi.” Hạ Phong nhìn linh kiện trong xe, phỏng chừng cũng được khoảng 3 – 4 năm gì đó. Thần Việt coi như cũng quan tâm tới xe của mình, chiếc Ferrari này được bảo dưỡng khá tốt.

“Không tệ”. Tổ Ngạn Chi vỗ vỗ vai cậu, sau đó chui ra ngoài.

Hạ Phong nở nụ cười. Nửa đêm về sáng làm việc gì thích hợp nhất? Đua xe. Dọc theo đường núi, cậu bật nhạc trong xe chỉnh âm lượng cao nhất, nghe tiếng nhạc bùng nổ, sau đó không kiêng nể gì bắt đầu lái xe…

Nhìn đường cái phía trước, cậu đưa tay đặt trên cửa xe.

Sinh nhật Thần Việt 24 tuổi cứ thế trôi qua…

Đèn đường có chút tối.

Ngáp một cái, Hạ Phong vuốt lại tóc mình. Tựa hồ không chỉ có mình cậu làm cú đêm. Tại góc khuất đột ngột xuất hiện một chiếc SLS, làm cậu ý thức được, đêm nay không phải một đêm quá vui vẻ.

Gặp chiếc SLS thoáng qua một khắc, đối phương liếc mắt một cái không chút ý tốt nào, sau đó nghênh ngang rời đi…