Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 74




Ngày hôm sau, lúc vú Liễu nhìn Tả Thiệu Khanh ngược lại là không có biểu tình gì, chỉ là kế tiếp cả ngày cũng chưa từng cùng y nói qua một câu, ngược lại là Trì quản sự bị rót rượu kia, vừa thấy Tả Thiệu Khanh lập tức liền ton hót nịnh nọt, giống như đã quên chuyện tối qua bị người đốn ngã.

“Hắt xì…Tả tam gia vừa nhìn chính là nhân trung long phượng, giữa trán đầy đặn,bảo tướng trang nghiêm, tương lai tiền đồ rộng lớn, hắt xì…”

Tả Thiệu Khanh thong dong cười: “Hóa ra Trì quản sự còn có thể xem tướng?”

“Ha, ha…cái đó, hiểu sơ sơ mà thôi, hắt xì…”

“Trì quản sự sinh bệnh rồi?” Tả Thiệu Khanh biểu lộ quan tâm đầy đủ: “Đêm qua ngủ không thoải mái bị lạnh?”

Trì Kim Quan nhịn không được oán thầm: Con mẹ nó, nằm trên mặt đất cả một đêm có thể không cảm lạnh sao?

“Vậy phải sớm xem đại phu, phong hàn này tuy không phải bệnh nặng, nhưng càng kéo dài cũng có thể phát triển trở thành ho lao, không thể xem nhẹ.”

Trì Kim Quan khóe miệng co quắp, vì cái gì lời ngày nghe như điềm xấu vậy?

“Vâng vâng, ngài nói có lý.” Trì Kim Quan vẻ mặt cương cứng cười đáp một câu.

“Vậy không có việc gì nữa vãn sinh liền không quấy rầy Trì quản sự nghỉ ngơi…ah,đúng rồi, quên hỏi Trì quản sự nhóm tiểu quan tìm đến đều đi đâu rồi?”

Trì Kim Quan trong lòng phòng bị: “Ngài hỏi cái này làm gì?”

Tả Thiệu Khanh cười đến vẻ mặt thuần lương: “Không có gì, chính là nghĩ nếu vẫn còn, tối hôm nay Trì quản sự có thể tìm bọn hắn làm người ấm giường, nhiều người liền sẽ không cảm lạnh nữa.”

Trì Kim Quan mặt đen như than cứ như vậy mà bị kích thích trở thành màu gan heo, liên tục khoát tay: “Không không, tại hạ không có khẩu vị này. Những người kia tối hôm qua liền suốt đêm đưa đi rồi.”

“Một người cũng không để lại?” Tả Thiệu Khanh tiếc hận lắc đầu: “Dù sao cũng là bỏtiền ra mời đến, vậy cũng quá lãng phí rồi, các huynh đệ Tào bang kiếm tiền cũng không dễ dàng.”

Trì Kim Quan ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Tự nhiên là tại hạ tự mình bỏ tiền, loại chuyện này sao có thể đưa vào sổ sách công?”

“Thì ra là thế, Trì quản sự thật là đại nghĩa.” Tả Thiệu Khanh hướng hắn ta chắp tay,sau đó nhẹ nhàng bước đi.

Chờ y đi xa, Trì Kim Quan mới thở phào nhẹ nhõm, rủa thầm một câu: Nương, lúcnày lỗ lớn rồi.

Ở Thương Châu nghỉ ngơi hai ngày, Tả Thiệu Khanh ngồi trên xe ngựa chuẩn bị cẩn thận, tâm tình cũng rớt vào đáy cốc.

Y vốn tưởng rằng đoạn đường này có thể cùng Lục Tranh làm bạn đến kinh đô, không nghĩ tới ngay tại tối hôm qua, Lục Tranh nhận được một phong thư, đột nhiên liền thay đổi hành trình.

Y vén rèm lên, nhìn qua Lục Tranh ngồi trên lưng ngựa, há to miệng, cuối cùng nhổ ra khỏi miệng chỉ có một câu: “Lục gia bảo trọng.”

Lục Tranh nhẹ nhàng đạp bụng ngựa, ép buộc tọa kỹ đến gần xe ngựa, cúi người thấp giọng dặn dò: “Đã đến kinh đô không được chạy loạn, an phận đọc sách vài ngày.”

“Ừm.”

“Quan chủ khảo năm nay quá mức cổ hủ, không thích nhất người ton hót nịnh nọt,không có việc gì cũng đừng chạy đi tìm hắn.”

Tả Thiệu Khanh trong lòng khẽ động, cười trả lời: “Đa tạ nhắc nhở.”

Lục Tranh nâng người lên, từ bên hông rút ra đồ ném vào trong xe ngựa, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói: “Nếu có chỗ khó xử, liền mang vật này đến phủ Trấn quốc công.”

Tả Thiệu Khanh nhặt ngọc bội trên áo choàng, xem như trân bảo mà cầm chặt trong lòng bàn tay, trêu ghẹo nói: “Đây chính là lễ vật đính ước Lục công gia đưa sao?”

Lục Tranh nghiêm mặt, giữa lông mày không thấy một chút dịu dàng: “Lần sau gặp mặt cần phải trả lại.”

“Keo kiệt.” Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy ngọc bội trong lòng bàn tay màu sắc óng ánh trơn bóng, phía trên mặt còn mang theo độ ấm nhiệt độ cơ thể, nhìn sơ qua chính là được đeo qua rất nhiều năm, vẫn là vật bên người của Lục Tranh.

Ngay tại lúc y ước định giá trị của ngọc bội này, bên tai nghe được thanh âm không được tự nhiên của Lục Tranh: “Em nếu như thích, miễn cưỡng tặng cho em cũng không sao?”

Tả Thiệu Khanh khóe miệng nhếch lên: “Nhìn ngài miễn cưỡng như vậy, vẫn là bỏ đi.” Sau đó đem miếng ngọc bội kia như bảo bối mà chú ý cất kỹ.

Ngay tại lúc Tả Thiệu Khanh chuẩn bị thả rèm xuống, nghe được Lục Tranh nói một câu: “Cách Khúc huynh kia của em xa một chút.”

Động tác trên tay Tả Thiệu Khanh dừng lại, sau đó rầu rĩ nở nụ cười: “Tuân lệnh!Quốc công gia.”

Hai đội nhân mã mỗi người đi một ngả, một đường hướng bắc, một đường nhắmhướng đông, Tả Thiệu Khanh dựa vào trong mã xa vuốt ve hầu bao trên lòng bàn tay,bên trong có hạt châu và ngọc bội Lục Tranh đưa cho y, còn có một khăn tay vuông,trong nhất thời âu sầu biệt ly xông lên trong lòng, làm cho người thương cảm nói không nên lời.

Trong xe ngựa xóc nảy năm ngày, Tả Thiệu Khanh rốt cục nhìn thấy cửa thành kinh đô phòng thủ kiên cố.

Đỡ cái eo cứng đờ nhảy xuống xe ngựa, Tả Thiệu Khanh ngắm nhìn bức tường thànhnguy nga kia, trong lòng thở dài: Rốt cục, y vẫn là đi đến chỗ này.

“Thiệu Khanh, Nhị thúc trước phái người đi tìm chỗ trọ của đại ca con, chúng tatrước tùy tiện tìm khách sạn ở lại đi?” Tả Uẩn Dương không nhìn thấy người Tả phủ ở cửa thành, trong lòng cách nhìn đối với Tả Thiệu Yến có chút không tốt.

Đệ đệ nửa đường bị bệnh, gã ta vì không chậm trễ khảo thí của mình đi trước cũng bỏ qua không nói, nhưng dầu gì cũng phải phái một người ở cửa thành trông coi,chẳng lẽ trong lòng của gã ta không hề lo lắng Tả Thiệu Khanh nửa đường gặpchuyện không may?

“Theo như lời Nhị thúc nói thì được, chúng ta trước tìm chỗ ở rồi lại từ từ tìm.” Y biết Tả Thiệu Yến đang ở chỗ nào, theo như ý nghĩ của y, tốt nhất trước khi thi không nêncùng đại ca của y gặp mặt.

Đoàn người thông qua kiểm tra của thủ thành tiến vào trong thành, sau đó do Tả Uẩn Dương dẫn đường tìm được một khách sạn nhỏ vị trí không dễ thấy.

Tả Uẩn Dương đứng trước “Khách sạn Thanh Phong”, vô cùng cảm khái thở dài: “Không nghĩ tới hai mươi năm trôi qua, khách điếm này lại vẫn còn.”

“Nhị thúc trước kia từng ở chỗ này?”

Tả Uẩn Dương nhìn chằm chằm vào bảng hiệu phai màu kia nói: “Năm đó Tả phủ bị tịch thu, đồ vật của mọi người đều thu dọn không kịp liền bị đuổi khỏi Tả phủ, kinh thành to như vậy, chỉ có khách điếm này chịu thu nhận và giúp đỡ người Tả gia một đêm.”

Tả Thiệu Khanh nghe ra sự cô đơn trong giọng nói của ông, vỗ bờ vai ông an ủi nói: “Nhị thúc không cần đau buồn, chúng ta đây không phải trở về rồi sao?”

“Đúng vậy…đáng tiếc, Tả phủ là trở về không được, cũng không biết chỗ đó hiện tại được ban cho ai.”

“Nhị thúc nếu có thời gian rảnh, ngài mai đại khái có thể ở trong thành mua một viện tử, coi như là nhà mới của chúng ta.”

Tả Uẩn Dương ha ha cười: “Giá đất ở kinh đô này vượt qua xa các địa phương khác, có một vài chỗ cho dù có tiền cũng mua không được phòng, Nhị thúc vẫn là chờ ở nhờ phòng của trạng nguyên công.”

Tả Thiệu Khanh cũng cười theo: “Người một nhà chỗ nào nhờ hay không nhờ? Ngài tùy ý ở liền được rồi.”

Tả Uẩn Dương cười một hồi đột nhiên nghiêm mặt nói: “Thiệu Khanh, có chuyện đã quên nói cho cháu biết, đại ca cùng đại tẩu đang trên đường lên kinh.”

Tả Thiệu Khanh chỉ hơi ngay người một chút, cũng không biểu hiện quá mức kinh ngạc, y vốn cho là Tả Thiệu Lăng bệnh có thể ngăn cản bước chân người Tả gia dời vào kinh, không nghĩ tới vẫn là giống như kiếp trước.

Tả Uẩn Dương thấy y không mất hứng, mới nói tiếp: “Đại tẩu thăm dò được có một vị danh y ở kinh đô, hơn nữa nơi này hội tụ danh y, khẳng định so với địa phương khác thì tốt hơn, cho nên dứt khoát cả nhà đều đến.”

Tả Thiệu Khanh khóe miệng cong cong: “Cháu hiểu, bệnh của nhị ca quan trọng hơn.” Nên đến luôn luôn sẽ đến, chỉ là, đời này ai cũng đừng nghĩ lấy y ra làm đá lót chân.

Tả Uẩn Dương thở dài, ông có thể hiểu được cảm giác của Tả Thiệu Khanh, ông cũng là thứ tử, tuy Lão phu nhân đối đãi với ông cũng không tệ lắm, nhưng đến cùng cũng không thể nào thân thiết nổi, còn may trở về trấn Vưu Khê không quá mấy năm liền phân gia, cũng không cần xem vẻ mặt đại phòng.

Sờ bả vai Tả Thiệu Khanh đem người mang vào trong khách sạn, Tả Uẩn Dương khuyên nhủ nói: “Được rồi được rồi, đến thì đến, dù sao cháu là trạng nguyên gia tương lai, ai còn dám cho cháu vẻ mặt không tốt sao?”

“Nhị thúc cũng chớ nói lung tung, khi nào có người cho cháu nhìn vẻ mặt sao?” Trạng nguyên gia Tả Thiệu Khanh giảo hoạt nháy mắt.

“Ha ha … phải phải.”

Vừa vào cửa, chưởng quẫy trung niên lập tức chạy ra đón chào: “Mấy vị khách quan muốn ở trọ sao?”

“Không ở trọ đến cái chỗ rách nát của ngươi làm gì?” Tả Uẩn Dương cười trêu ghẹo nói.

“Ôi, khách sạn Thanh Phong của chúng tôi bình thường tuy có chút quạnh quẽ,nhưng kì thi mùa xuân sắp tới, kinh thành đầy cử nhân đều đang tìm chỗ ở, chúngtôi cũng không lo không có khách nhân.”

“Vậy hậu viện Tử Viên có cho thuê không?”

“Ồ? Khách quan từng đến tiểu điếm?”

Tả Uẩn Dương lộ ra vẻ mặt hoài niệm: “Đúng vậy, cũng hai mươi năm rồi, ta còn nhớ rõ ngươi, Nhị cẩu tử.”

Năm đó, chưởng quỹ này còn là một mao đầu tiểu tử trẻ trung, vừa tiếp nhận sản nghiệp của phụ thân, cũng không biết đầu óc lớn lên như thế nào, vậy mà đồng ý để cho người Tả gia bọn họ ở lại, đó là một đêm người Tả gia từ trên thiên đường rơi vào phàm trần.

“Ngươi…ngươi là…?” Chưởng quầy trung niên nhìn Tả Uẩn Dương nửa ngày, cũng không thể nghĩ ra ông là ai.

Hai mươi năm qua đi, muốn nhớ kĩ người chỉ có vài lần duyên phận có dễ gì đâu?Huống chi Tả Uẩn Dương mập ra vô cùng lợi hại, sớm đã không còn phong tháingày xưa nữa.

Tả Uẩn Dương cũng không nhiều lời, thúc giục nói: “Đừng đoán, nhanh chóng dọn dẹp Tử Viên đi, để cho cháu ta nghỉ ngơi một chút, đợi cháu ta thi đậu cao trung, cái khách sạn nát này của ngươi cũng liền nổi danh.”

Chưởng quầy trung niên tò mò liếc nhìn đánh giá Tả Thiệu Khanh, chỉ thấy cử nhânnày tuổi quá trẻ, quá xinh đẹp, không hề có tiềm chất có thể trúng trạng nguyên.

Chỉ có điều khách tới cửa, hắn ta cũng không có khả năng đuổi ra ngoài, vì vậy mỉmcười đem người tới hậu viện.