Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 109




Tiết thị ném gói thuốc bột đổ ập xuống đầu Nguyệt di nương: “Ngươi độc phụ này. Vậy mà dám ám hại con ta, ngươi an tâm cái gì?”

Bột phấn màu trắng rơi trên mặt Nguyệt di nương, nàng hít một hơi thật dài vừamuốn phản bác, liền phát hiện cả người đều mềm nhũn.

Cũng may bà tử bên người nàng tay mắt lanh lẹ đỡ được người, mới miễn được bi kịch Nguyệt di nương trực tiếp ngã phốc xuống đất, bằng không ngã như vậy, đứanhỏ trong bụng có thể giữ được hay không cũng khó nói.

Tả Uẩn Văn nheo mắt, trong nhà này bỗng chốc liền có hai người ngủ như chết, thấy thế nào cũng không phải điềm tốt.

Cũng may ông ta càng để ý việc Tả Thiệu Yến sẽ tham gia thi hội hơn, cũng chẳng quan tâm Nguyệt di nương, lôi kéo tay đại phu trẻ tuổi hỏi: “Đại phu, có biện pháp đánh thức con ta không?”

Đại phu trẻ tuổi kia lông mày nhíu lại, không rõ ràng lắm hỏi: “Vì sao phải cưỡng ép đánh thức hắn? Hắn ngủ ba ngày như vậy tuyệt đối không có vấn đề.”

Tả Uẩn Văn nghe xong lời này liền biết đại phu này có biện pháp, lập tức thả xuống nửa trái tim: “Ngày kia là kì thi hội, con ta là cử nhân, việc này liên quan đến tiền đồ tương lai của nó.”

Đại phu trẻ tuổi xùy cười một tiếng: “Các ngươi những người đọc sách chính là như vậy, coi công danh lợi lộc so với sinh mệnh còn quan trọng hơn, ta trước đó đã nói,cưỡng ép đánh thức lệnh công tử không phải không được, chỉ là sau khi gọi dậy,thân thể của lệnh công tử cũng không thể nào kiên trì một hồi thi cử.”

“Lời này là sao?” Tiết thị nghe nói như thế vội vàng vứt xuống Nguyệt di nương, đi qua cẩn thận hỏi thăm.

“Ba ngày say này vốn là thuốc dùng cho người bệnh trọng thương, làm như vậy là đểtrợ giúp cho bọn họ vượt qua thời kì thống khổ nhất, nếu là nửa đường đánh thức,chẳng những đối với thân thể không có chỗ tốt, ngược lại bệnh tình sẽ nặng thêm,sau khi cưỡng ép đánh thức tuổi thọ sẽ không ngắn, nhưng cũng phải suy yếu mười ngày nửa tháng.

Thấy phu thê Tả thị vẫn đang do dự, đại phu trẻ tuổi dứt khoát dạy biện pháp cho bọn họ, về phần muốn đánh thức Tả Thiệu Yến hay không, liền do người làm phụ mẫu bọn họ quyết định.

Tả Uẩn Văn và Tiết thị ghi nhớ biện pháp, lại để cho quản gia trả tiền khám bệnh, sau đó tiễn đại phu trẻ tuổi ra ngoài.

Tả Thiệu Khanh sau khi nghe thấy tin tức này trầm mặc thật lâu, sau đó hừ cười một tiếng: “Các ngươi đoán xem, Tả lão gia và Tả phu nhân này là coi trọng sức khỏe của con trai hơn hay là coi trọng tiền đồ của Tả gia hơn?”

La Tiểu Lục không chút nghĩ ngợi trả lời: “Tự nhiên trước săn sóc thân thể đại gia,thi hội năm sau còn có thể thi, lỡ như sau này để lại cái di chứng gì, thế nhưng đó làchuyện cả đời.”

Ẩn Nhất khó có được cùng La Tiểu Lục đứng ở chiến tuyến thống nhất, chỉ là lý docủa hắn ta không giống: “Đánh thức cũng phí công, Tả Thiệu Yến ít nhất phải nằm ởtrên giường năm ngày mới có thể xuống giường đi lại, ít nhất cần nửa tháng mới cóthể khôi phục bình thường.”

Nói cách khác, mặc kệ Tả Thiệu Yến tỉnh hay không tỉnh, đều đuổi không kịp kì thihội lần này.

Tả Thiệu Khanh khóe miệng lộ ra bộ dáng tươi cười khi thực hiện được kế hoạch, kết quả như vậy so với tưởng tượng lúc trước của y tốt hơn rất nhiều, không chỉ khiến cho Tả Thiệu Yến vào không được trường thi, mà ngay cả phu thê Tả thị cũng bị kéo xuống nước.

Y có thể tưởng tượng ra, Tiết thị và Tả Uẩn Văn lúc này nhất định đang thiên nhân giao chiến, muốn đem người đánh thức thử xem vận may lại không dám xuống tay, dù sao, Tả Thiệu Yến tiếp tục ngủ tuyệt đối so với Tả Thiệu Yến thức dậy lại không có cách nào đi ra ngoài thì dễ chịu hơn.

Y cười trên nỗi đau của người khác nghĩ: Nếu Tả Thiệu Yến ba ngày sau tỉnh dậy, đã biết đầu đuôi sự việc, có thể hay không trách tội phu thê Tả thị không đem gã ta gọi tỉnh, bỏ lỡ thời cơ?

Đương nhiên, nếu gã ta tỉnh, thì càng oán trách phu thê Tả thị, dù sao bình thườngtrong mắt phụ mẫu, thân thể con trai khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.

Nếu phu thê Tả thị động thủ, chẳng phải là rõ ràng nói cho Tả Thiệu Yến biết, tronglòng bọn họ, thân thể con trai còn không quan trọng bằng cửa nhà Tả gia?

“Đi, cũng nên đi thăm đại ca.” Tả Thiệu Khanh sửa sang quần áo, chà mặt, cưỡng chế vẻ mặt vui mừng, sau đó mang theo La Tiểu Lục đi ra ngoài.

Về phần Ẩn Nhất, vẫn không biết trốn đến góc tường nào.

Tiến vào viện tử của Tả Thiệu Yến, Tả Thiệu Khanh cũng cảm nhận được một luồng không khí ngưng trệ khẩn trương, bước chân của y nhanh hơn, chạy vào phòng, vừa chạy vừa hô: “Đại ca...đại ca làm sao vậy?”

“Càn rỡ ồn ào cái gì?” Tiết thị nổi giận đùng đùng rống lên một tiếng, đổ ập xuống mắng: “Còn có quy củ hay không? Cũng không nhìn một chút bây giờ là giờ nào rồihả?”

Tả Thiệu Khanh thưởng thức sắc mặt khó coi của Tiết thị trong chốc lát, tủi thân trả lời: “Mẫu thân chớ trách, con trai cũng là vừa nghe nói đại ca đã xảy ra chuyện, nếu biết đại ca sẽ có một kiếp này, con trai nhất định sẽ giây phút trông nom đại ca.”

Tiết thị cắn bờ môi, vẻ mặt thay đổi, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên giọng điệu thay đổi nói: “Thiệu Khanh đã có phần tâm này, không bằng mấy ngày nay liền một tấc cũng không rời chăm sóc cho đại ca ngươi?”

Tả Thiệu Khanh sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu rõ ý những lời này của mụ, y liếc qua Tả Uẩn Văn, cung kính trả lời: “Vâng, con trai tuân mệnh.” Muốn để cho y và Tả Thiệu Yến cùng một chỗ bỏ thi, được, chỉ cần Tả Uẩn Văn đồng ý.

“Hồ đồ.” Quả nhiên, Tả Uẩn Văn vỗ bàn, chỉ vào mũi Tiết thị mắng: “Phu nhân nhìn,hôm nay Thiệu Yến ngủ say không tỉnh, chỉ có thể dựa vào Thiệu Khanh đi liều mạng, nếu hai cử nhân của Tả gia ta đều bỏ thi, người ngoài sẽ thấy thế nào?”

Tiết thị hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Nếu Thiệu Khanh vứt bỏ huynh trưởng của nó một mình vào trường, người ngoài mới càng không biết sẽ nói cái gì.”

Mụ hướng Tả Thiệu Khanh tươi cười hòa ái: “Hơn nữa, Thiệu Khanh tuổi còn nhỏ,lúc này thi không khỏi quá lỗ mãng, không bằng bỏ tâm xuống lại đọc sách ba năm,ba năm sau cũng mới mười bảy, đúng là tuổi tốt để kiến công lập nghiệp.”

Chó má. Tả Thiệu Khanh trong lòng mắng thầm một tiếng, bên ngoài lại càng tỏ rahòa nhã: “Mẫu thân nói đúng, tiên sinh cũng nói con trai lại đọc sách ba năm mớicàng ổn trọng một chút.”

Chỉ là đó là đối với kiếp trước của Tả Thiệu Khanh, hôm nay Tả Thiệu Khanh so với kiếp trước nhiều hơn sáu năm kinh nghiệm, căn bản không tồn tại vấn đề tuổi quánhỏ.

“Đủ rồi.” Tả Uẩn Văn trừng Tiết thị, trước đối với Tả Thiệu Khanh vẻ mặt ôn hòa nói: “Vi phụ biết con hiếu thuận, nhưng khoa cử là chuyện lớn, con chính là một lần đậu giải nguyên, dù cho không được đầu tên, thi đậu tam giáp tiến sĩ vẫn là có hy vọng,mười bốn tuổi tiến sĩ, tại Đại Ương này cũng là hiếm thấy.

Con cũng không cần lo lắng cho đại ca con, an tâm ôn thi, nếu có thể đậu cao trungmới là an ủi tốt nhất đối với đại ca con, Tả gia ta là có thể ở kinh đô có chỗ đứng hay không, đều xem thành tích lần này của con.”

Tả Thiệu Khanh do dự nhìn Tiết thị, chờ mụ tỏ thái độ.

Tả Uẩn Văn cũng nhìn ra y “sợ” Tiết thị, mặt hổ nghiêm khắc hướng Tiết thị quát lớn: “Phụ nhân vô tri, ngươi cho rằng cả nhà chúng ta có thể vào kinh là vì cái gì? Thực cho rằng chỉ dựa vào quan hệ thông gia là có thể đứng vững gót chân ở kinh đô sao?”

Gả con gái đi ra ngoài như hắt nước ra ngoài, Tả Thục Tuệ gả được chỗ tốt cũng chỉcó thể mang đến nhân mạch và vinh quang cho Tả gia, muốn người khác từ tronglòng thừa nhận Tả gia, đệ tử Tả gia nhất định phải có thành tích.

Tiết thị như thế nào sẽ không rõ đạo lý này? Mụ chỉ là không cam lòng mà thôi, dựa vào cái gì con trai của mụ thi không được, phải kí thác hy vọng Tả gia vào trên người thứ tử?

Tả Thiệu Khanh này không đậu còn tốt, lỡ như thực thi đậu, người ngoài sẽ nhìn Tả Thiệu Yến của mụ như thế nào? Trong cái nhà này còn chỗ cho mụ nói chuyện sao?

Tả Thiệu Khanh chỉ là thi đậu giải nguyên cũng đã lỗ mũi hướng lên trời, nếu thi đậu tiến sĩ, về sau còn có thể để mụ vào mắt sao?

Tả Thiệu Khanh hướng Tiết thị thi lễ, chân tâm thật ý khuyên bảo: “Mẫu thân, vừa rồi nghe nha hoàn nói đại ca cũng có thể tỉnh lại, vì sao không gọi đại ca dậy thử xem? Đại ca trông mong nhiều năm như vậy, lập tức thi hội sắp tới, nếu đại ca tỉnh lại phát hiện mình bỏ lỡ cuộc thi tâm lý nhất định rất hụt hẫng.”

Không thể để cho Tả Thiệu Yến nhìn y đi vào trường thi, trong lòng của y cũng sẽ hụthẫng.

Phu thê Tả thị nghe xong sửng sốt, đúng vậy, bọn họ cũng đều biết Tả Thiệu Yến cónhiều năm khát vọng nhập sĩ, có thể tưởng tượng gã ta sau khi tỉnh lại phát hiệnmình bỏ lỡ thi hội sẽ khổ sở bao nhiêu, thậm chí không gượng dậy nổi cũng có thể.

Nghĩ tới việc này, Tiết thị đối với Nguyệt di nương lại càng hận hơn: “Lão gia,Nguyệt di nương dám đối với Thiệu yến hạ độc thủ, không để ý đại cục như vậy, tâmtư ngoan độc, ta là dù thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.”

Tả Uẩn Văn sắc mặt có chút quẫn bách, nhỏ giọng giải thích một câu: “Cũng không nhất định là nàng làm, đây không phải còn không có hỏi rõ sao?”

“Tả Uẩn Văn.” Tiết thị thanh âm khàn khàn rống lên một câu: “Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ta sẽ dùng mệnh và tiền đồ của con ta hãm hại nàng sao? Dược là từtrong phòng nàng tìm thấy, loại vật này ngoại trừ nàng cái loại xuất thân từ tam giáo cửu lưu này ai còn sẽ có?”

Tả Thiệu Khanh khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ: Xuất thân tam giáo cửu lưu không nhất định sẽ có thứ này ở trong phòng, nói thật, việc này Hà thị làm thật đẹp.

Tả Uẩn Văn không cách nào phản bác, bởi vì ông ta thật sự nghĩ không ra trong nhà này còn có ai sẽ hại Tả Thiệu Yến, đến nay di nương tiểu thiếp trong nhà ngoại trừ Nguyệt di nương đều là người của Tiết thị, nói đến động cơ, chỉ có Nguyệt di nương.

Ông ta thở dài, thỏa hiệp nói: “Nàng đến cùng còn mang thai đứa nhỏ, như thế nàocũng phải đợi nàng sinh xong lại xử lý.”

Tiết thị từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ: “Biết ngươi nhớ nhung khối thịt trong bụng nàng, ngươi yên tâm, nàng trước khi sinh chỉ cần không bước ra khỏi phòng một bước là được, ta hiện tại cũng không tâm tình xử lý nàng.”

Về phần sau khi sinh xong, hừ, vậy cũng phải xem nàng ta có mệnh sống đến lúc đó. Trong mắt Tiết thị hiện lên một tia độc ác.