Edit: Bông
Hạ Dư Huy nắm chặt tay Cao Chí Bác, ra đến cổng trường mới ngập ngừng hỏi: "Anh..."
"Sao vậy?" Cao Chí Bác cúi đầu, kéo Hạ Dư Huy lên trước mặt mình, tránh bị người khác đụng phải lúc nói chuyện.
"Người lúc nãy...là ai vậy?"
Cao Chí Bác ngẩn người, người lúc nãy?
"Em hỏi Hướng Diệp à? Đó là một người bạn của anh, bảo bối không thích cậu ấy hả?"
Hạ Dư Huy lắc đầu, cậu không phải không thích Hướng Diệp, chỉ là chưa từng thấy Cao Chí Bác cười nói với ai vui vẻ như vậy ngoài cậu, trong lòng có chút rầu rĩ, không vui.
Cao Chí Bác cũng phát hiện Hạ Dư Huy hơi không vui, nắm tay cậu đặt lên ngực mình: "Bảo bối, cảm nhận được không?"
Hạ Dư Huy nhìn Cao Chí Bác, vẻ mặt nghi hoặc, cảm nhận cái gì?
Cao Chí Bác bật cười: "Trái tim của anh chỉ đập vì em, cảm nhận được chứ?"
Mặt Hạ Dư Huy lập tức đỏ bừng, trái tim cũng đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Hạ Dư Huy đột nhiên cảm thấy người lúc nãy cười với Hướng Diệp kỳ thật không phải Cao Chí Bác, bởi vì người đang cười trước mặt cậu mới là Cao Chí Bác chân chính.
Rất nhiều người đi qua không nhịn được ngoảnh lại nhìn hai người nhưng cả hai người đều không để ý đến.
Khóe miệng Hạ Dư Huy dần nhếch lên rồi bật cười thành tiếng.
Nếu không phải hiện tại mọi người còn rất phản cảm với đồng tính luyến ái, Cao Chí Bác giờ phút này sẽ không nhịn được mà ôm chặt Hạ Dư Huy vào lòng, hung hăng hôn một trận.
Có trời mới biết lúc này Hạ Dư Huy câu nhân thế nào.
Bản thân Cao Chí Bác không hề sợ hãi ánh mắt của người khác nhưng hắn không muốn Hạ Dư Huy phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Hiện tại hắn không có năng lực đi bịt miệng từng người từng người một, đương nhiên về sau cũng không có khả năng.
Nhưng về sau hắn có thể khiến người khác không dám nói xằng nói bậy trước mặt Hạ Dư Huy.
Chờ đến lúc đó, hắn mới có thể không kiêng nể gì ôm hôn Hạ Dư Huy trước mặt người khác, cho dù đứng trên đường lớn cũng không ai dám nói gì.
Hít sâu mấy hơi, cưỡng chế nội tâm đang xao động, Cao Chí Bác lại nắm tay Hạ Dư Huy bước ra khỏi cổng trường.
Mẹ Cao vừa nhìn thấy hai người liền tiến lên hỏi: "Thế nào? Báo danh xong chưa?"
Cao Chí Bác vâng một tiếng: "Buổi chiều bọn con sẽ về nhà lấy mấy bộ quần áo."
Mẹ Cao nhíu mày: "Lấy làm gì, đi mua mấy bộ đồ mới đi."
Cao Chí Bác không còn gì để nói.
Buổi tối mẹ Cao làm một bàn ăn, trên cơ bản đều là những món Hạ Dư Huy thích, đương nhiên cũng có hai ba món là Cao Chí Bác thích ăn.
Tối nay ba Hạ cũng trở về, hai nhà ở cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.
Cơm nước xong, ba Hạ đưa cho Hạ Dư Huy một quyển sổ tiết kiệm: "Dương Dương, ba cho con tiền tiêu vặt này, thích cái gì thì cứ mua, không đủ thì bảo ba."
Cao Chí Bác ngửa mặt lên trời, ba Hạ muốn cung phụng Hạ Dư Huy thành nhị thế tổ luôn rồi.
Hạ Dư Huy nhận lấy rồi lập tức đưa cho Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác cố gắng chống đỡ ánh mắt hình viên đạn của ba Hạ: "Ba Cường, Dương Dương còn nhỏ, sổ tiết kiệm này cứ để con cầm đi, Dương Dương muốn gì thì con sẽ mua cho em ấy."
Ba Hạ gật đầu: "Vậy Bác Nhi cầm giúp Dương Dương đi.
Vốn là muốn cho Dương Dương chút tiền tiêu vặt nhưng thằng bé vẫn còn nhỏ, để con cầm vẫn tốt hơn."
Cao Chí Bác vâng một tiếng, thương lượng với ba Hạ: "Trường có tiết tự học buổi tối, bọn con định cuối tuần mới về nhà."
Ba Hạ nghĩ nghĩ, hỏi Hạ Dư Huy: "Dương Dương, con muốn tham gia tiết tự học buổi tối không?"
Hạ Dư Huy khẽ gật đầu, hiện tại cậu học nhảy lớp, nếu không tham gia tiết tự học buổi tối sợ là không theo kịp.
Đến lúc đó đừng nói chạy theo Cao Chí Bác, không kéo chân hắn đã tốt lắm rồi.
"Vậy ở trọ bên ngoài đi, làm phiền Bác Nhi quan tâm đến Dương Dương nhiều hơn nhé!"
Cao Chí Bác gật đầu "Ba Cường yên tâm đi."
Ba Hạ xoa đầu Hạ Dư Huy: "Giao Dương Dương cho con đương nhiên ba sẽ yên tâm rồi."
Những lời này làm Cao Chí Bác cảm giác như ba Hạ gả luôn Hạ Dư Huy cho hắn.
Buổi tối đi ngủ, Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy nói: "Ngày mai đến lớp phải ngoan ngoãn ở chung với các bạn, biết không?"
Hạ Dư Huy vâng một tiếng.
"Nếu có ai bắt nạt em thì cứ việc đánh trả, đánh thật mạnh vào! Nếu đánh không lại thì chạy đến tìm anh, có anh ở đây, không việc gì phải sợ!" Cao Chí Bác ngừng một lúc mới nói tiếp: "Ngoài lúc trao đổi bài tập thì đừng nói chuyện nhiều với các bạn nữ.
Cũng ít chơi cùng các bạn nam thôi, cẩn thận học phải mấy trò hư."
Thế giới của Hạ Dư Huy, chỉ nên có một mình hắn.
Nói thì nói vậy nhưng Cao Chí Bác vẫn rất bất đắc dĩ, nếu gặp phải những người như Hà Đại Tráng thì có muốn tránh cũng không được.
Hạ Dư Huy lớn lên đẹp như vậy, sau này nhất định sẽ có rất nhiều người thích, tuy rằng hắn tin tưởng Hạ Dư Huy sẽ không rời khỏi hắn, nhưng trọng điểm là Hắn! Sẽ! Ăn! Dấm!
Quả nhiên bản thân càng già càng ấu trĩ!
Hạ Dư Huy không hiểu tại sao lúc thì Cao Chí Bác bảo cậu phải chơi cùng các bạn, lúc thì bảo phải hạn chế chơi cùng.
Cơ mà Cao Chí Bác nói sao thì cậu cứ nghe theo là được.
Ngày hôm sau, Cao Chí Bác dậy thật sớm, đạp xe chở Hạ Dư Huy đi học.
Ngày đi học đầu tiên, trên sân trường chật kín người.
Cao Chí Bác khóa kỹ xe đạp, nắm tay Hạ Dư Huy đi về phía lớp học.
Hạ Dư Huy được phân đến lớp mũi nhọn, cũng là lớp trước đây Cao Chí Bác học.
Cao Chí Bác nhìn phòng học quen thuộc, có chút hoài niệm.
Hạ Dư Huy cũng cười rộ lên, đây là nơi anh từng học.
Bọn họ tới không quá sớm cũng không quá muộn.
Cao Chí Bác tìm một chỗ ngồi cho Hạ Dư Huy rồi mới đi tìm lớp mình.
Khu dạy học tổng cộng có bốn tầng, tầng 1 là lớp 7, tầng 2 là lớp 8, tầng 3 là lớp 9.
Lớp 9 phải tham gia kì thi lên lớp nên được phân thành khá nhiều lớp để tiện cho ôn tập.
Tầng 3 dành cho lớp 9 bình thường, còn tầng 4 dành riêng cho lớp 9 mũi nhọn.
Cao Chí Bác một hơi chạy lên tầng 4, vào lớp 9-1.
Việc phân ban này tương đối đả kích lòng tự trọng của học sinh.
Một lớp mũi nhọn chỉ có ba mươi học sinh, đều là dựa theo thành tích mà phân.
Muốn vào được lớp 9-1 này thì bắt buộc phải nằm trong Top 30 của khối.
Đối với Cao Chí Bác thì học ở đâu cũng không quan trọng.
Trong lớp học, ngoại trừ Cao Chí Bác thì cả lớp đều đã đến đủ.
Bởi vì không phân chỗ ngồi nên chỉ còn dư lại một vị trí ở gần thùng rác là không có ai ngồi.
Cao Chí Bác trực tiếp ngồi xuống chỗ đó, ngày đầu tiên đi học, thùng rác chưa có rác rưởi nên cũng không có mùi khó ngửi.
Lau sạch bụi bẩn trên bàn, Cao Chí Bác lại giống với trước đây, nằm bò ra ngủ.
Chủ nhiệm lớp bước vào ngay sau đó, vì mỗi năm phân lớp lại một lần nên trong lớp có khá nhiều gương mặt mới.
Chủ nhiệm cho mọi người lần lượt lên bảng tự giới thiệu bản thân.
Cao Chí Bác chỉ nhả ra 3 chữ: "Cao Chí Bác." Sau đó lại quay lại ngủ.
Một ngày nhàm chán lại trôi qua.
Tan học, Hướng Diệp tới tìm Cao Chí Bác.
Hướng Diệp ở lớp 9-3 làm Cao Chí Bác rất ngoài ý muốn.
Hắn nhớ rõ thành tích Hướng Diệp, trước kia học ở lớp mũi nhọn là nhờ vào quan hệ gia đình.
Không ngờ lên lớp 9 lại trực tiếp nhảy sang lớp 9-3.
**Lớp mũi nhọn = lớp 9-1: giống như lớp chọn mà bên mình hay gọi ấy, gồm những học sinh có thành tích tốt.
Các lớp như 9-2, 9-3,...!đều là lớp bình thường**
Hướng Diệp có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Còn không phải vì Hoan Hoan ở lớp đó sao!"
Bảo sao! Hóa ra là yêu vào ngu đi!
Hoan Hoan mà Hướng Diệp nhắc đến Cao Chí Bác cũng có biết, trước kia từng học cùng lớp, là một cô gái khá đáng yêu, thành tích cũng không tồi.
Nhưng hắn không ngờ hai người này lại ở bên nhau.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì trước đây Hướng Diệp đã nói bản thân chỉ thích những cô gái thành thục, trưởng thành.
Quả nhiên thế sự khó lường!
Hai người lại hàn huyên vài câu rồi Hướng Diệp lại vội vã đi tìm Diêm Nếu Hoan.
**Ở chương trước mình dịch thì tên Hoan Hoan là Đỗ Hoan Hoan, sang chương này thì lại thành Diêm Nếu Hoan @@ Tác giả bộ này hay nhảy tên nhân vật làm mình hoang mang quá! Tên riêng mình đều giữ nguyên nên có sai sót cũng không liên quan đến mình nha:3 Những chi tiết không đồng nhất trong tác phẩm mình sẽ đánh chú thích để mọi người đỡ hoang mang nhé! **
Giữa trưa tan học, Cao Chí Bác xuống tầng tìm Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy đứng chờ ở cửa lớp, vừa thấy Cao Chí Bác liền chạy đến.
Cao Chí Bác nắm tay Hạ Dư Huy hỏi: "Thế nào?"
Hạ Dư Huy cúi đầu nói: "Vẫn tốt ạ."
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy.
Hắn biết Hạ Dư Huy vẫn không quen đi học, ở nhà ngây người hơn một năm, không gặp quá mười người, muốn cậu lập tức dung nhập vào xã hội là không thể.
Nhưng Hạ Dư Huy cần phải tự đối mặt với điều này.
"Trưa nay muốn ăn gì?"
Hạ Dư Huy cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Sườn xào chua ngọt."
Cao Chí Bác ừ một tiếng: "Về nhà anh làm cho em.
Còn muốn ăn gì không?"
"Thịt viên."
"Còn gì nữa?"
"Cải trắng ngâm."
"Còn thiếu một món canh."
"Canh chua cay đi."
"Tất cả đều là món bảo bối thích ăn, có phải buổi trưa muốn ăn hai bát đầy không?"
Không biết đến khi nào mới dưỡng ra được một Hạ Dư Huy trắng trắng tròn tròn nữa!
< Truyện cập nhật nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >.