Edit: Bông
Ba Hạ không muốn để bệnh viện mang thi thể mẹ Hạ đi nên đã liên hệ người mang thi thể mẹ Hạ về trấn Thanh Phong.
Mẹ Hạ đã đoạn tuyệt quan hệ với Từ gia, trấn Thanh Phong chính là gia đình của cô, lá rụng về cội.
Ba Hạ kéo thân thể nặng trịch của mình đến phòng bệnh của Hạ Dư Huy, nhìn Hạ Dư Huy đang ngủ say, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu: "Thật xin lỗi...là ba không bảo vệ được mẹ con.
Về sau...ba chỉ còn mình con mà thôi..."
Hạ Dư Huy ngủ không sâu, ba Hạ vừa ngồi xuống mép giường liền tỉnh lại, mở mắt, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của ba Hạ, nước mắt lại trào ra.
Ba Hạ ôm cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Dương Dương đừng khóc.
Chúng ta về nhà nhé?"
Hạ Dư Huy ôm cổ ba Hạ, vừa khóc vừa liên tục gật đầu, cậu chán ghét nơi này.
Ba Hạ xoa đầu Hạ Dư Huy: "Chúng ta cùng đưa mẹ về trấn Thanh Phong."
Hai cha con ôm nhau không ngừng rơi lệ, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cao Chí Bác đứng bên ngoài phòng bệnh một lúc lâu, nhìn Hạ Dư Huy nằm trong lòng ba Hạ khóc chết đi sống lại, siết chặt nắm tay, xoay người rời đi.
Mẹ Cao đã an toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đã được chuyển từ phòng ICU về phòng bệnh bình thường, ba Cao đang ở cùng cô.
Mẹ Cao đã tỉnh lại một lần nhưng vẫn còn suy yếu nên một lát sau lại chìm vào giấc ngủ.
Ba Cao không dám nói chuyện của mẹ Hạ cho mẹ Cao, sợ cô không chấp nhận được.
Tình cảm giữa mẹ Cao và mẹ Hạ không khác gì chị em ruột thịt, nếu mẹ Cao biết chuyện này, tuyệt đối sẽ không chịu nổi.
Cho nên ba Cao chỉ dám nói là mẹ Hạ không có việc gì, nghỉ ngơi ở một phòng bệnh khác mới làm mẹ Cao yên tâm.
Khi Cao Chí Bác đến phòng bệnh, mẹ Cao vẫn chưa tỉnh.
Ba Cao ngồi bên giường bệnh, nghe thấy tiếng mở cửa, quay lại thì nhìn thấy Cao Chí Bác, nhíu mày "Bác Nhi, con đã không nghỉ ngơi suốt cả ngày nay rồi.
Nhanh đi ngủ đi."
Cao Chí Bác lắc đầu "Mẹ tỉnh chưa ạ?"
"Chưa.
Nhưng hồi nãy có tỉnh lại một lần, bác sĩ bảo không có vấn đề gì nữa rồi."
Cao Chí Bác vâng một tiếng, ngồi một bên cúi đầu.
"Ba Cường của con định bao giờ đi?"
Cao Chí Bác siết chặt nắm tay: "Ngày mai."
Cao ba ba ừ một tiếng: "Con cùng bọn họ trở về đi, mẹ con có ba chăm sóc là đủ rồi."
Cao Chí Bác cúi đầu, không nói chuyện.
Ba Cao nhìn Cao Chí Bác, rốt cuộc vẫn không nhìn được mà hỏi: "Bác Nhi, con có thể nói cho ba biết, sao tự dưng con lại lạnh nhạt với Dương Dương vậy?"
Thân thể Cao Chí Bác căng cứng, cúi đầu không nói lời nào.
Ba Cao thở dài: "Bác Nhi, ba không biết trong lòng con đang có suy tính gì, nhưng ba biết, ở thời điểm Dương Dương cần con nhất mà con không ở cạnh nó, sau này mối quan hệ giữa hai đứa nhất định sẽ xuất hiện vết rách.
Dương Dương cũng là người bị hại, trong lòng nó cũng rất bất lực, sợ hãi.
Tai nạn xe cộ có thể sẽ để lại bóng ma tâm lý, hiện tại nó còn phải trơ mắt nhìn mẹ nó rời xa nhân thế.
Khi nó khủng hoảng sợ hãi nhất con không ở cạnh nó, mà hiện tại khi nó thống khổ bất lực thì con lại đối xử như vậy với nó...nó cần con mà..."
Cao Chí Bác sao có thể không hiểu, nhưng hắn thật sự sợ phải đối mặt với Hạ Dư Huy.
"Bác Nhi, nếu hiện tại con không ở cạnh Dương Dương, chỉ cách cho nó thoát khỏi bóng tối, quan tâm chăm sóc nó thì nó biết phải làm sao bây giờ?"
Cao Chí Bác vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Ba Cao thất vọng thở dài, quay đầu nhìn mẹ Cao đang nằm trên giường bệnh.
Linh Nhi, nếu lần này con trai chúng ta bỏ rơi Dương Dương, em có thất vọng về nó không?
Khi ba Hạ đến thăm mẹ Cao thì cô vẫn chưa tỉnh.
Ba Cao nói với ba Hạ, đợi mẹ Cao tỉnh họ sẽ lập tức trở về.
Ba Hạ vỗ vỗ bả vai ba Cao: "Không cần, em Linh bây giờ...không chịu nổi đâu."
"Nhưng nếu không thể đưa tiễn em Phương đoạn đường cuối cùng...cô ấy có thể sẽ hận anh cả đời!".
ngôn tình tổng tài
Ba Hạ há miệng nửa ngày nhưng không nói được gì.
"Sáng mai bọn em sẽ về.
Bác Nhi có đi cùng không?"
Ba Cao chần chừ một hồi mới nói: "Tùy nó..."
Ba Hạ nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Em về xem Dương Dương thế nào đã.
Trạng thái của nó...không tốt lắm."
Ba Cao gật đầu: "Anh biết.
Em cứ về đi."
Ba Hạ rời đi, ba Cao quay về phòng bệnh liền thấy Cao Chí Bác đã ngủ say, không gọi hắn dậy, lặng lẽ đến bên giường bệnh ngồi coi mẹ Cao.
Đầu óc Cao Chí Bác căng thẳng suốt một ngày một đêm, tâm tình thay đổi chóng mặt làm cho thần kinh suy nhược.
Hơn nữa khoảng thời gian gần đây ngủ không ngon, rốt cuộc không chống đỡ được mà hôn mê bất tỉnh.
Khi ba Cao phát hiện ra con trai không ổn, vội vàng chạy đi tìm bác sĩ, bác sĩ kiểm tra một phen, nói đây là mệt nhọc quá độ, ngủ một giấc là tốt rồi.
Lúc này ba Cao mới yên lòng.
______________
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm mẹ Hạ ngồi trước mặt mình, cười ôn nhu như nước.
Mẹ Hạ đang mỉm cười nhìn Hạ Dư Huy chăm chỉ luyện tập dương cầm, trên mặt đầy vẻ sủng nịch.
Đây là mơ....!
Hạ Dư Huy lúc này đã mười ba, mười bốn tuổi, sức khỏe vẫn rất kém, sắc mặt tái nhợt như không có máu, ngồi trước dương cầm trông đặc biệt nhỏ xinh, thân hình gầy gò ngồi ngược ánh triều tà.
Hình ảnh ấy muốn bao nhiêu đẹp thì đẹp bấy nhiêu.
Thiếu niên có dung nhan tinh xảo, khóe miệng luôn treo một nụ cười nhàn nhạc, khuôn mặt tái nhợt khiến người khác có cảm giác muốn ôm cậu vào lòng để yêu thương, bảo vệ.
Nhưng cho có đẹp hơn nữa cũng không làm cho thiếu niên đang ngồi trên sopha gợi lên dù chỉ một tia hảo cảm.
Rõ ràng là một ca khúc rất êm tai, thiếu niên lại như nghe phải ma âm, lông mày nhíu chặt đến nỗi có thể siết chết một con ruồi.
Đàn xong một khúc, Hạ Dư Huy quay đầu nhìn về phía Cao Chí Bác đang ngồi trên sopha: "Anh Bác, dễ nghe không?"
Cao Chí Bác đang ngồi trên sopha chỉ ừ một tiếng, cả đầu cũng không thèm nhấc lên.
Hạ Dư Huy rũ mắt xuống, nhưng nháy mắt sau lại ngẩng đầu nở một nụ cười thật tươi, đi đến bên cạnh Cao Chí Bác ngồi xuống.
Cao Chí Bác nhíu mày, đứng dậy ném điều khiển từ xa lên bàn, lười nhác ngáp một cái, đi lên tầng.
Hạ Dư Huy vươn tay giữ chặt cánh tay Cao Chí Bác, cố mở thật to đôi mắt hoa đào để nước mắt không rơi xuống: "Anh đừng đi được không?"
Nhưng Cao Chí Bác lại chán ghét hất tay Hạ Dư Huy ra, không để ý đến vẻ mặt thống khổ của người ngồi sau lưng, đi thẳng lên tầng.
"Anh..."
Hạ Dư Huy ngồi trên khóc lóc nhìn theo bóng lưng Cao Chí Bác, ánh mắt vừa thương tâm lại cô đơn, tại sao anh ấy lại ghét cậu như vậy?
Mẹ Hạ nhìn con trai đang rũ đầu khóc thút thít, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, cắn răng bước lên tầng gõ cửa phòng Cao Chí Bác: "Tiểu Bác, con có ở bên trong không?"
Cao Chí Bác không kiên nhẫn mở cửa phòng, nhìn mẹ Hạ hỏi: "Mẹ Phương, có chuyện gì vậy?"
Mẹ Hạ nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, chần chừ hỏi: "Bác Nhi, con ghét Dương Dương à?"
Cao Chí Bác cúi đầu không hé răng.
Mẹ Hạ nhìn Cao Chí Bác, đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ hắn, vẻ ôn nhu trên mặt đã biến thành giận giữ hung tợn.
Cao Chí Bác thống khổ mở to mắt, vươn tay không ngừng lôi kéo bàn tay đang bóp cổ mình, muốn phát ra tiếng kêu nhưng cố gắng thế nào cũng không thể.
Mặt mẹ Hạ đột nhiên trở nên xám trắng, đôi mắt thập phần tan rã, như một cái xác không hồn.
"Tại sao mày lại bỏ rơi Dương Dương?"
"Tại sao mày lại đối xử với Dương Dương như vậy?"
"Mày hại nó cả đời còn chưa đủ sao?"
"Chẳng phải mày nói sẽ dùng cả đời để trả nợ cho nó sao? Vậy tại sao bây giờ mày lại bỏ rơi nó?"
"Mày nhìn xem, Dương Dương khóc thương tâm thế kia..."
"Nghe thấy không? Nó đang gọi mày đấy."
"Sao mày có thể nhẫn tâm như vậy?"
Cao Chí Bác đứng từ xa nhìn mẹ Hạ đang bóp cổ "Cao Chí Bác" kia, trong lòng cảm thấy, hắn quả thực đáng chết.
Xoay người xuống lầu, nhìn Hạ Dư Huy ôm đầu gối nằm cuộn tròn trên sopha vừa khõ vừa khẽ gọi tên hắn.
Mà đứng bên cạnh Hạ Dư Huy chính là mẹ Hạ vẻ mặt ôn nhu như nước.
"Bác Nhi, Dương Dương cần con, con không thể đối xử với nó như vậy, đây là con thiếu nó.
Cũng là...thiếu mẹ."
Cao Chí Bác bóng dáng mẹ Hạ ngày càng trở nên mơ hồ, cuối cùng rơi vào một mảnh đen kịt.
Cao Chí Bác đột nhiên tỉnh lại, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ngây ngốc một hồi liền bật dậy.
Cúi đầu nhìn bàn tay mình, dần dần nắm chặt lại.
Đúng vậy, hắn thiếu Hạ Dư Huy một cái mang, cho nên hắn phải dùng đời này để trả.
Hắn thiếu mẹ Hạ một cái mạng, vậy hắn sẽ trả gấp đôi cho Hạ Dư Huy.
Sự hổ thẹn với mẹ Hạ, hắn sẽ chuyển lên người Hạ Dư Huy.
Đây là hắn thiếu hai mẹ con họ.
Xuống giường, đi đến trước mặt ba Cao, nói: "Ba, con sẽ về trấn Thanh Phong với ba Hạ."
Khóe miệng ba Cao khẽ giương lên, xoa đầu con trai: "Đi đi.
Ở đây có ba rồi."
Cao Chí Bác gật đầu, vâng một tiếng.
Nhìn mẹ Cao rồi xoay người chạy đi.
Đến phòng bệnh của Hạ Dư Huy liền thấy ba Hạ đang dỗ cậu.
Ba Hạ nhìn thấy Cao Chí Bác đứng cạnh cửa, nhẹ nhàng thở ra.
"Bác Nhi, con tới rồi."
Cao Chí Bác vâng một tiếng, đi đến trước mặt Hạ Dư Huy, thấy Hạ Dư Huy sợ hãi không ngừng lùi về sau, đau lòng nâng tay tự tát mình một cái___Bang!
Ba Hạ vội vàng kéo tay Cao Chí Bác: "Bác Nhi! Con làm gì vậy?"
Cao Chí Bác lắc lắc đầu, cầm tay Hạ Dư Huy đang choáng váng, lại tát mình một cái, bang một tiếng đánh vào thần trí Hạ Dư Huy, cậu sợ hãi giằng tay lại.
Cao Chí Bác nắm chặt tay Hạ Dư Huy nói: "Bảo bối, thật xin lỗi...Là anh không tốt, anh cho em đánh!"
Hạ Dư Huy nhìn Cao Chí Bác đã khôi phục lại ánh mắt ôn nhu như trước kia, rốt cuộc vẫn không nhịn được oa một tiếng khóc lên, thanh âm đã khản đặc vì khóc nhiều.
Cao Chí Bác ôm chặt Hạ Dư Huy, mặc kệ cậu vừa đá vừa đánh mình.
Hạ Dư Huy dùng hết sức cắn lên cổ Cao Chí Bác, thoắt cái đã thấy máu.
Cao Chí Bác tránh đi tầm mắt ba Hạ để ông không nhìn thấy vết máu.
Cao Chí Bác vuốt lưng giúp cho Hạ Dư Huy dễ hít thở, không hé răng, mặc kệ Hạ Dư Huy phát tiết.
Khi Hạ Dư Huy cắn đủ rồi liền vươn tay ôm chặt Cao Chí Bác, thân mình không ngừng run rấy, như sợ hắn lại đẩy cậu ra.
< Cập nhật truyện tranh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >.