Edit: Bông
Tên tuổi của Cao Chí Bác không phải ai ai cũng biết nhưng vẫn có một số người biết rõ. Cùng lớp tiểu học với Cao Chí Bác cũng có khá nhiều người thi vào đây cho nên reo rắc không ít lời đồn đại về hắn.
Mười một tuổi học cấp 2 cũng không phải hiếm lạ gì nhưng làm mọi người tò mò là về con người Cao Chí Bác. Bọn họ đều muốn nhìn xem năng lực của hắn ra sao, có xứng với danh hiệu "Thần đồng" hay không.
Cao Chí Bác vào học cũng là lớp mũi nhọn của trường. Vừa vào học đã làm cho không ít người để ý đến, bởi vì mới khai giảng xong cho nên chưa phân chia chỗ ngồi, Cao Chí Bác trực tiếp ngồi xuống một bàn học ở góc lớp, lau sạch bụi bận trên bàn, nhét cặp sách vào ngăn bàn, bắt đầu ngủ. Đến khi chủ nhiệm lớp bước vào, hắn mới miễn cưỡng ngồi dậy. Chủ nhiệm lớp bây giờ không phải chủ nhiệm lớp ở kiếp trước của hắn nhưng nghe nói làm người cũng không tệ.
Chủ nhiệm lớp gọi từng học sinh lên bảng giới thiệu, Cao Chí Bác tiếp tục nằm bò ra bàn ngủ, đến lượt hắn, chậm rì rì đứng dậy đi lên bục giảng, vẫn như cũ cầm phấn viết tên mình lên bảng đen, quay xuống nói: "Cao Chí Bác." Sau đó quay về bàn ngồi.
Chủ nhiệm lớp xấu hổ một phen, ha ha cười hai tiếng để giảng hòa, gọi học sinh tiếp theo lên.
Cả lớp giới thiệu xong một lượt thì tiết học đầu tiên cũng đã bắt đầu. . Truyện Sủng
Trong tiết học đầu tiên Cao Chí Bác đã bị giáo viên chỉ mặt điểm tên: "Tiết học đầu tiên sau khai giảng đã ngủ gật! Thái độ gì vậy hả? Muốn ngủ thì đi ra ngoài!!!"
Cao Chí Bác nhàn nhạt liếc nhìn giáo viên đang đứng trên bục giảng, vẫn là giáo viên Toán kiếp trước của hắn, cực kì khó tính, thích nhất là mách lẻo với phụ huynh.
Cao Chí Bác đi thẳng ra ngoài cửa, thầy dạy Toán thấy Cao Chí Bác không coi ai ra gì, tức giận ném phấn viết: "Buổi chiều gọi phụ huynh đến trường gặp thầy!"
Cao Chí Bác đang chuẩn bị bước ra cửa liền thu chân về, quay đầu nhìn thẳng mặt giáo viên rồi đi về phía bàn học của mình.
Thầy dạy Toán tức giận hét lên: "Đứng lại! Ai cho trò quay về? Mau ra ngoài đứng!"
Cao Chí Bác quay đầu lạnh lùng nhìn thầy: "Bộ Luật về Giáo dục, trang 108, mục thứ 3 có viết: Giáo viên không có quyền xâm phạm thể xác của học sinh, phạt đứng cũng có trong đó."
Thầy dạy Toán tức giận đến nỗi mũi cũng phình to ra: "Thầy phạt trò thì làm sao? Trò không tuân thủ nội quy của lớp, đáng phạt!"
"Nội quy của lớp không ghi là đi học không được nhắm mắt dưỡng thần."
"Trò mà nhắm mắt dưỡng thần cái gì? Trò đang ngủ thì có!"
"Phải không? 0 là ranh giới giữa số dương và số âm, không là số dương cũng không là số âm, đằng sau 0...." Cao Chí Bác nói lại hết một lượt những kiến thức thầy dạy Toán vừa giảng, cả lớp bao gồm cả giáo viên đều phải trợn mắt há mồm mà nhìn.
Cao Chí Bác nhìn thầy dạy Toán tiếp tục hỏi: "Thầy còn cho là em đang ngủ không?"
Thầy dạy Toán há miệng nửa ngày, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: "Về chỗ đi."
Cao Chí Bác ngồi trở lại bàn học của mình, ngó lơ những ánh mắt tò mò đang nhìn mình, lại nằm bò ra bàn ngủ tiếp.
Một chiêu này đã làm hắn vang danh toàn trường, mọi người đều đặt cho hắn biệt danh "Thiên tài".