Edit: Bông
Cả ngày lăn lộn chơi đùa đã thấm mệt, Hạ Dư Huy ngồi trên giường một lúc liền lăn ra ngủ.
Cao Chí Bác giặt sạch quần áo, thấy người nào đó nằm ngủ ngon lành, cũng leo lên nằm cạnh.
Hạ Dư Huy cảm giác được hơi thở quen thuộc, rúc vào lòng hắn.
Cao Chí Bác khẽ cười, đắp lại chăn cho cậu.
Hai người ôm nhau ngủ thẳng đến lúc mẹ Hạ gõ cửa, Cao Chí Bác mới tỉnh, đánh thức Hạ Dư Huy rồi ra mở cửa cho mẹ Hạ.
Mẹ Hạ thấy con trai mình vẫn còn nằm ăn vạ trên giường, bất đắc dĩ nói với Cao Chí Bác: "Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn hải sản. Buổi tối ở đây lạnh lắm, hai đứa nhớ mặc thêm quần áo kẻo bị cảm."
"Vâng. Con biết rồi ạ."
Thay quần áo cho Hạ Dư Huy, Cao Chí Bác nhéo nhéo mặt cậu: "Dậy đi nào. Dậy ăn cơm."
Hạ Dư Huy mơ mơ màng màng xỏ giày rồi lẽo đẽo bám theo Cao Chí Bác.
Nhà ăn rất đông người, bởi vì có rất nhiều khách du lịch không ở qua đêm trên đảo, buổi sáng đến chơi rồi buổi tối quay lại thành phố S, cũng có người tự mang theo lều trại, bãi cát ở đây không có lệnh cấm nên rất nhiều người thích ngủ bên ngoài để ngắm sao.
Ba Cao đã đặt chỗ từ trước, là một vị trí rất tốt, hướng ra biển, có thể ngắm cảnh.
Thời gian còn sớm, trời chưa tối đen nhưng đã thấy thấp thoáng vài vì sao, Cao Chí Bác có thể tưởng tượng ra khung cảnh bầu trời ban đêm ở đây đẹp đến nhường nào.
Hai nhà đặt một bàn lớn hải sản, tất cả đều là mới vớt lên từ biển hôm nay, đặc biệt tươi.
Hạ Dư Huy nhìn tôm hùm trước mặt, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
Cao Chí Bác cười xoa đầu Hạ Dư Huy, xé thịt tôm hùm đút cho cậu, nhìn cậu nhắm mắt hưởng thụ nhai.
Mẹ Hạ bỏ vào bát Cao Chí Bác một miếng thịt cua: "Bác Nhi ăn nhiều một chút, đừng cứ quan tâm Dương Dương, để nó tự ăn."
Hạ Dư Huy nhìn mẹ Hạ hừ một tiếng, cố ý chỉ vào sò biển nói: "Em muốn ăn cái kia!"
Cao Chí Bác cười cười, lấy cho cậu, lại quay sang nói với mẹ Hạ: "Mẹ cứ ăn đi ạ. Con tự lo được."
Mẹ Hạ thở dài, ăn tôm ba Hạ bóc cho.
Hai nhà cơm nước xong thì trời đã tối, cũng không vội vã trở về, chậm rãi tản bộ trên bờ cát, ngắm bầu trời ban đêm. Vô số ánh sao ở trên bầu trời, như một đạo ngân hà lung linh huyền ảo, đẹp đến nỗi người ta không thể dời mắt.
Hạ Dư Huy lôi kéo tay Cao Chí Bác, chỉ vào một ngôi sao: "Anh xem kìa! Ngôi sao kia to thật đấy!"
Cao Chí Bác ngẩng đầu nhìn: "Đó là sao Vĩnh Hằng, ngôi sao này rất đặc biệt."
Hạ Dư Huy nghiêng đầu hỏi: "Vì sao ạ?"
"Bởi vì, nó sẽ vĩnh viễn bảo vệ em."
"Tại sao nó phải vĩnh viễn bảo vệ em?"
"Bởi vì nó giống như những người yêu thương em, vĩnh viễn ở cạnh em."
"Vậy anh có giống ngôi sao đó mãi mãi ở cạnh em không?"
"Đương nhiên, đời này anh vì em mà sống."
"Oa!!! Em yêu anh nhất!"
"Ha ha...anh cũng vậy....."
Đang đi dạo thì gặp gia đình ba người nước ngoài kia, khi nhận phòng hai gia đình đều đã gặp mặt họ nên cũng khách sáo chào hỏi vài câu.
Cô bé kia đứng núp phía sau mẹ mình, trộm nhìn Hạ Dư Huy, mẹ Hạ thấy thế cười nói: "Angel lại đây chơi với con trai cô này. Dương Dương, đây là Angel...."
Hạ Dư Huy nắm tay Cao Chí Bác ngẩng cao đầu ra vẻ cao ngạo: "Con không thích bạn ấy."
Một câu nói ra làm ba mẹ hai bên đều xấu hổ.
Mẹ Hạ cả giận nói: "Nói cái gì vậy Dương Dương, sao lại không lễ phép thế?"
Hạ Dư Huy hừ một tiếng: "Con không chơi với bạn ấy, con không thích con gái."
Cao Chí Bác phì cười, Hạ Dư Huy nhỏ như vậy đã biết nhìn người rồi, không thích con gái. Sau này hắn đỡ phải lo lắng cậu bị bẻ thẳng nữa. Tâm tình vui sướng kéo Hạ Dư Huy đi, nói với mẹ Hạ: "Bọn con về trước đây ạ."
Nói xong cũng mặc kệ đối phương, trực tiếp rời đi.
Hắn không thích gia đình kia, nhưng họ giúp hắn phát hiện ra một vấn đề rất hay, tạm thời bỏ qua vậy.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >