Edit: Bông
Hai gia đình ngồi xe đến bến tàu, đổi sang ca nô đi ra đảo.
Dọc theo đường đi Hạ Dư Huy đều rất hưng phấn, ra tới đảo liền không ngừng lôi kéo Cao Chí Bác chạy loạn khắp nơi.
Cao Chí Bác vỗ vỗ đầu cậu: "Đi xem phòng nghỉ trước đã, nếu không lát nữa không nhớ đường về, chúng ta ở bên ngoài sẽ bị người hoang dã ăn đấy."
Hạ Dư Huy vừa nghe có người hoang dã, ôm chặt lấy Cao Chí Bác nhưng ánh mắt lại đầy vẻ trông mong: "Có người hoang dã thật ạ?"
Cao Chí Bác bật cười.
Hạ Dư Huy tức giận, buông tay Cao Chí Bác, dẩu môi: "Anh thật đáng ghét!"
Cao Chí Bác nhướng mày.
Hạ Dư Huy lập tức thành thật, không tình nguyện ôm tay Cao Chí Bác, phồng má không thèm để ý đến hắn.
Cao Chí Bác dắt cậu theo sau gia đình đi xem phòng nghỉ.
Trên đảo, phòng nghỉ đều khá tốt, bên trong trang hoàng khá đơn giản nhưng lại hợp với lầu trúc, mang cho khách cảm giác nhàn nhã êm ả. Hơn nữa đồ dùng cũng không tồi, xứng với giá tiền. Làm người ta hài lòng nhất chính là phòng nào cũng hướng ra biển. Nhưng ngoài ý muốn, tầng dưới lầu trúc là gia đình người nước ngoài mà Hạ Dư Huy và Cao Chí Bác gặp ở sân bay. Trên đảo, lầu trúc đa phần có hai tầng, mỗi tầng có 3 hoặc 4 phòng, lầu trúc mà gia đình Cao Chí Bác ở cũng có hai tầng, bao toàn bộ ba phòng ngủ tầng trên. Tầng dưới ngoại trừ gia đình người nước ngoài còn có hai nam hai nữ nữa, ở hai phòng còn lại.
Đợi Cao Chí Bác sắp xếp xong quần áo, Hạ Dư Huy ồn ào đòi ra ngoài chơi.
Cao Chí Bác xin phép người lớn rồi dẫn Hạ Dư Huy xuống bãi biển.
Nhiệt độ trên đảo không quá cao nhưng tia tử ngoại lại rất mạnh, vừa rồi Cao Chí Bác đã bắt Hạ Dư Huy thay quần áo. Mấy hôm trước hắn đã đi mua vài bộ đồ đôi, quần áo và cả kính râm. Hai người mặc vào trông giống nhau người yêu vậy, Cao Chí Bác vui vẻ hôn Hạ Dư Huy vài cái.
Xuống lầu, cặp vợ chồng người nước ngoài kia thấy Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy thì cười cười, Cao Chí Bác cười đáp lại. Sự việc ở sân bay làm Cao Chí Bác chẳng có bao nhiêu hảo cảm với bọn họ, tuy trong lòng chán ghét nhưng vẫn phải cho họ chút mặt mũi.
Hai đôi tình nhân kia không ở đây, có lẽ đã đi chơi rồi.
Một nhà ba người kia cũng chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Cao Chí Bác đi đến, người phụ nữ cười hỏi: "Cậu bạn nhỏ, cháu tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?"
Cao Chí Bác cười cười: "Cao Chí Bác, mười một tuổi, đây là vợ cháu Hạ Dư Huy, tám tuổi."
Người phụ nữ kia nghe xong thì phá lên cười.
Cao Chí Bác nhíu mày, rất muốn chửi thề một tiếng, cười cái con khỉ!
Người đàn ông kia nghe không hiểu Cao Chí Bác nói gì, thấy vợ mình cười thì quay sang hỏi.
Người phụ nữ kia nói gì đó, người đàn ông cũng phá lên cười, còn dùng tiếng nước ngoài mắng Cao Chí Bác hai câu, cho rằng hắn nghe không hiểu.
Cao Chí Bác nhíu mày càng sâu hơn chút.
"Đây là con gái nhà cô, tuổi cũng sêm sêm em cháu, sắp tám tuổi, tên là Angel, cháu có thể gọi là Tiểu ngọt ngào. Mấy ngày này các cháu có thể chơi cùng nhau."
Cao Chí Bác chỉ hận không thể dẫn Hạ Dư Huy bỏ của chạy lấy người. Mấy người này quá khinh thường người khác. Hắn chẳng hiếm lạ gì!
Cô bé kia mặc váy công chúa, tết tóc hai bên, thi thoảng liếc trộm bọn họ, muốn làm quen nhưng lại ra vẻ cao ngạo.
Cao Chí Bác cười lạnh: "I'm sorry, I think we are not appropriate in playing together." ( Xin lỗi, cháu cảm thấy chúng cháu không hợp nhau đâu ạ.)
Cặp vợ chồng kia nghe xong thì sắc mặt cứng đờ.
Cao Chí Bác tiếp tục nói: "Xin hỏi còn có việc gì nữa không ạ? Nếu không có thì cháu dẫn vợ cháu đi chơi đây."
Nói xong cũng không đợi cặp vợ chồng kia đáp lại, trực tiếp dẫn Hạ Dư Huy rời đi.
Hạ Dư Huy hoàn toàn không biết Cao Chí Bác nói gì với bọn họ, nhưng nghe thấy được đi chơi thì vui vẻ hoan hô.
Nhìn trời xanh mây trắng trước mặt, Cao Chí Bác nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, nơi này quả thật rất thích hợp làm nơi nghỉ dưỡng.
Hạ Dư Huy hưng phấn chạy đến bờ biển, dùng chân đá nước biển. Cao Chí Bác ngồi trên bờ cát, híp mắt nhìn cậu đùa nghịch.
"Anh..." Hạ Dư Huy chạy đến nhào lên người Cao Chí Bác, hai người ôm nhau lăn một vòng trên cát.
"Anh chơi cùng em đi!"
Cao Chí Bác vỗ vỗ mông Hạ Dư Huy: "Khát không? Anh đi mua nước cho."
Hạ Dư Huy lắc đầu: " Không khát, anh chơi cùng em đi." Nói xong ghé đầu vào cổ Cao Chí Bác cọ cọ làm nũng.
Trên cổ Cao Chí Bác toàn là cát, bị Hạ Dư Huy cọ một chút liền vừa đau vừa ngứa, bất đắc dĩ sờ sờ đầu Hạ Dư Huy: "Em đè anh thế này thì chơi kiểu gì?"
Hạ Dư Huy bò dậy, kéo Cao Chí Bác chạy về phía biển: "Nhanh nào! Nhanh nào!"
Cao Chí Bác bị Hạ Dư Huy dẫn vào trong nước. Nước biển ấm áp nên không lo bị cảm, dẫm chân lên cát nóng cũng rất thoải mái, cát từ các khe chân phùn lên hơi ngứa.
Hạ Dư Huy đột nhiên hất nước lên người Cao Chí Bác, Cao Chí Bác đang không để ý nên bị tạt ướt hết người. Hạ Dư Huy vừa cười vừa chạy đi.
Cao Chí Bác thấy cậu chơi vui vẻ như vậy, bất đắc dĩ đuổi theo.
Hai người kẻ đuổi ta bắt, chơi hơn một tiếng, cả người ướt như gà hầm trong canh, mệt đến nỗi nằm bò trên mặt cát.
Cao Chí Bác bế Hạ Dư Huy lên người mình, để cậu bò trên người mình, tránh bị hạt cát làm da thịt đau rát.
Hạ Dư Huy nhìn Cao Chí Bác ha hả cười, vươn bàn tay bẩn hề hề xoa lên mặt Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác mặc kệ cậu, nhắm mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời.
Hạ Dư Huy vẽ bậy vẽ bạ lên mặt Cao Chí Bác, ngây ngô cười.
Cao Chí Bác cắn cắn khóe môi cậu: "Khát chưa?"
Hạ Dư Huy liếm liếm miệng: "Hơi hơi..."
Cao Chí Bác vỗ mông Hạ Dư Huy: "Đứng dậy nào, chúng ta đi mua nước uống."
Hạ Dư Huy bò dậy, vỗ vỗ cát trên người.
Cao Chí Bác dẫn cậu đến một quán hoa quả tươi, Cao Chí Bác hỏi "Uống cái gì?"
Hạ Dư Huy chỉ chỉ quả dâu tây, ánh mắt thèm thuồng nói: "Muốn uống nước dâu tây."
Cao Chí Bác móc tiền từ túi quần ra: "Một ly dâu tây, một ly xoài."
Ở đây đều là lấy hoa quả tươi ép thành nước uống, rất thơm mát.
Hai người uống xong rồi về nhà.
Người lớn đều đã ra ngoài chơi. Không biết từ bao giờ mà cả hai nhà đều rất tín nhiệm Cao Chí Bác, cảm thấy chỉ cần hắn dẫn theo Hạ Dư Huy, tuyệt đối sẽ không có việc gì xảy ra. Cho nên cho dù là nơi xa lạ, hai gia đình vẫn tùy ý để Cao Chí Bác dẫn Hạ Dư Huy đi chơi.
Trở về phòng, Cao Chí Bác lấy quần áo rồi dẫn Hạ Dư Huy vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có bồn tắm nhỏ đủ cho một người nằm, nhưng Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy đều là trẻ con nên vẫn vừa đủ.
Lau qua cát trên người, Cao Chí Bác xả đầy nước vào bồn tắm rồi mới bước vào.
Hạ Dư Huy cũng ngồi vào, không cần Cao Chí Bác nói đã bò lên người hắn nằm.
Cao Chí Bác lấy sữa tắm xoa loạn lên người Hạ Dư Huy, Hạ Dư Huy cũng bôi bôi quệt quệt sữa tắm lên người Cao Chí Bác, tay nhỏ còn không thành thật nghịch tiểu Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác vỗ mông Hạ Dư Huy: "Sao lại nhớ thương nó rồi!?"
Hạ Dư Huy chớp mắt tỏ vẻ nghe không hiểu, nhưng vẫn vui tươi hớn hở nắm lấy.
Cao Chí Bác đau khổ cười, dựa vào thành thành bồn tắm, kéo Hạ Dư Huy lại gần hôn.
Hạ Dư Huy cảm giác như có đầu lưỡi chui vào miệng mình, ngoan ngoãn mở miệng.
Kỳ thật Cao Chí Bác rất ít khi hôn lưỡi, trên cơ bản đều chỉ là dán môi lên mà thôi. Hắn cảm thấy vẫn nên trong sáng chút, hôn lưỡi ít nhiều đều sẽ mang theo dục vọng, hiện tại môi dán môi là đủ rồi
Hạ Dư Huy nhắm mắt lại hưởng thụ Cao Chí Bác hôn môi, cậu rất thích cảm giác này, mỗi lần hôn cậu đều cảm thấy như đang gần Cao Chí Bác hơn một chút.
Cao Chí Bác vuốt ve sau lưng Hạ Dư Huy, nhắm hai mắt hưởng thụ.
Hạ Dư Huy vươn tay ôm cổ Cao Chí Bác, ngượng ngùng vươn đầu lưỡi học theo Cao Chí Bác.
Đột nhiên tay Hạ Dư Huy siết chặt lại, Cao Chí Bác vội vàng buông cậu ra, để cậu hít thở ổn định.
Trong lòng Cao Chí Bác đã nổi lửa, nhưng cơ thể này mới chỉ mười một tuổi, còn chưa đến kỳ phát dục, nếu xảy ra chuyện gì đối với cả hai người đều gây ra ảnh hưởng xấu. Nỗ lực hít thở sâu mấy hơi, bình ổn lại sóng gió trong lòng, vuốt mặt Hạ Dư Huy, bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu yêu tinh."
Hạ Dư Huy vui tươi hớn hở nói: "Không phải yêu tinh, em là thần tiên."
Cao Chí Bác khẽ cắn tai Hạ Dư Huy: "Em lớn nhanh một chút. Anh sắp không nhịn nổi rồi."
Hạ Dư Huy chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Cao Chí Bác: "Lớn để làm gì?"
Cao Chí Bác cười hôn lên khóe môi cậu: "Lớn rồi mới có thể ăn em."
Hạ Dư Huy trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Cao Chí Bác: "Sao anh lại ăn em!??"
Cao Chí Bác nhéo mông Hạ Dư Huy: "Bởi vì anh đói, đói đến nỗi sắp phát điên rồi."
Hạ Dư Huy không rõ nguyên do: "Em có mang bánh mì với khoai tây chiên đấy. Anh muốn ăn không? Anh không bỏ đồ ăn vào cặp à?"
Cao Chí Bác ha ha cười, ừ một tiếng, lại hôn hai cái: "Đứng lên đi, đừng ngâm quá lâu, dễ bị cảm."
Hạ Dư Huy không vui bĩu môi, đứng lên lấy khăn lông lau người. Trong lòng lại suy nghĩ, ai bảo anh không mang đồ ăn, bây giờ đói bụng cũng không có gì để ăn, đáng đời!
Cao Chí Bác nếu như biết Hạ Dư Huy nghĩ gì trong lòng có lẽ sẽ hộc máu vì tức giận, nghẹn khuất mà chết!
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >