Edit: Bông
Lần này không chỉ làm Lâm Mỹ Gia phát ngốc, mẹ Lâm Mỹ Gia cũng ngơ ngác quên phản ứng.
Trong khi tất cả mọi người đều ngơ ngác, chỉ có Cao Chí Bác như đã đoán trước được, khẽ nhếch miệng cười.
Một cái tát đổi một cái tát, huề.
Mẹ Lâm Mỹ Gia nghe tiếng con gái khóc đến đứt gan đứt ruột mới hồi phục tinh thần. Chỉ vào chồng mình, hét to: "Lâm Thắng, anh dám đánh Gia Gia!"
Cha Lâm Mỹ Gia đối với hành động vừa rồi của mình cũng có chút bất ngờ, nhưng đánh cũng đã đánh, còn có thể làm sao bây giờ, nhiều người đang đứng xem trò vui như vậy, hắn cắn chặt răng, không thể ném mặt mũi của mình đi được.
"Tôi đánh thì làm sao! Tôi là cha nó! Tôi dạy bảo nó thì có gì sai, chính nó không nghe lời còn trách ai!"
"Anh!"
"Anh cái gì mà anh! Em là mẹ nó mà không dạy bảo nó đàng hoàng! Sao lại tùy tiện đánh người khác như vậy được! Xem ra ngày thường đã qua cưng chiều nó rồi!"
Lâm Mỹ Gia khóc đến tê tâm liệt phế, ra sức giãy giụa trong ngực mẹ mình. Mẹ Lâm Mỹ Gia nhìn sắc mặt tức giận của chồng mình, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì nữa.
Đánh cũng đã đánh rồi, mẹ Lâm Hữu cùng mẹ Cao cũng không thể làm sự tình xấu thêm nữa.
Mẹ Lâm Hữu vội vàng khuyên nhủ: "Anh Hai, anh đừng nóng giận, trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, dạy bảo vài câu là được. Đừng đánh."
Mẹ Cao cũng nói: "Đúng vậy anh Hai, Gia Gia còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ bảo vài câu là được, anh đánh con bé như vậy lại thành chúng em sai mất."
Cha Lâm Mỹ Gia thở dài: "Các em cũng đừng nói nữa, con gái anh anh hiểu rõ. Tiểu Bác cùng Hữu Hữu không bị thương là tốt rồi, anh thay mặt con bé xin lỗi các em, là anh dạy bảo con bé không tốt. Ai...... Đều do bọn anh quá chiều chuộng con bé."
Nếu cha Lâm Mỹ Gia đã hạ mình xin lỗi, mẹ Cao cùng mẹ Lâm Hữu cũng không truy cứu nữa.
Ba Cao cũng lên tiếng: "Anh Hai anh đừng nói như vậy, trẻ con đùa giỡn với nhau thôi, chuyện này bỏ qua đi. Khó khăn lắm cả gia đình mới có dịp gặp nhau đông đủ, không cần vì chuyện nhỏ này mà mất hứng. Nếu không chúng ta lại thành đầu sỏ gây tội đấy."
Ba Cao đã cho bậc thang, cha Lâm Mỹ Gia cũng hùa theo nói: "Đúng đúng đúng, cả gia đình một năm mới tụ tập một lần, đừng vì chút chuyện nhỏ mà mất hứng. Đi đi đi, chúng ta uống rượu đi!"
Ba Cao kéo cha Lâm Hữu vẫn luôn không nói chuyện: "Đi thôi, anh Bát, chúng ta đi uống rượu."
Cha Lâm Hữu nhìn ba Cao, cười cười, đi theo.
Đàn ông đều kéo nhau đi uống rượu cả, để lại một đám phụ nữ lúng túng không biết nên làm gì.
Mẹ Cao cùng mẹ Lâm Hữu đều nhích qua một bên, không biết vô tình hay cố ý, để mẹ Lâm Mỹ Gia ở một mình một chỗ.
Mẹ Cao nhìn mặt Lâm Hữu đã đỡ đỏ, nhưng dấu tay vẫn còn in rõ ràng, trong lòng không thoải mái nhưng cũng không nói gì, tuy vậy ánh mặt vẫn thể hiện rõ cảm xúc.
Mẹ Lâm Hữu vỗ vỗ tay mẹ Cao: "Không sao đâu, em đừng nóng giận."
Mẹ Cao hừ một tiếng, khinh thường nói: "Tự cho là đúng, một ngày nào đó, bọn họ sẽ phải cúi đầu cầu xin người khác!"
Cao Chí Bác nghe mẹ Cao nói, trong lòng yên lặng giơ ngón cái, sao hắn không biết mẹ hắn có tài tiên đoán nhỉ. Hai mươi năm sau gia đình này quả thật có đến cầu cứu.
Mẹ Lâm Hữu bất đắc dĩ thở dài, mình không có tiền, không có bản lĩnh, bị người ta khinh thường cũng đáng.
"Tiểu Bác có sao không? Hay đến bệnh viện kiểm tra thử xem?"
Cao Chí Bác là tự mình vấp ngã, trong lòng chột dạ, cười cười, nói: "Mợ Tám, cháu không đau, mợ đừng lo lắng."
Mẹ Lâm Hữu vuốt tóc Cao Chí Bác, bất đắc dĩ cười: "Đứa trẻ ngốc, ngã như vậy sao không đau được."
Tiếng nói vừa dứt, mẹ Cao cùng mẹ Lâm Hữu đều vì con trai mình mà đau lòng, trong lòng lại oán trách kẻ đầu sỏ gây tội thêm lần nữa, cho dù Lâm Mỹ Gia cũng là trẻ con nhưng hành động như vậy vẫn không thể tha thứ được.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >