Edit: Bông
Một nhà bốn người Cao gia cùng trở về nhà mẹ đẻ mẹ Cao.
Ba người Hạ gia đều không có nơi để trở về cho nên ở lại Thanh Phong trấn tự ăn Tết cùng gia đình.
Trước kia, khi chỉ có mẹ Hạ và ba Hạ, hai người nhìn gia đình nhà người ta vui vẻ náo nhiệt ăn Tết mà bọn họ, tuy rằng có người mình yêu ở bên cạnh, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút cô đơn.
Ba Hạ thì không sao, bởi vì hắn là cô nhi, từ nhỏ đã không có người thân, hắn chỉ cần mẹ Hạ ở bên đã đủ thỏa mãn.
Nhưng mẹ Hạ thì lại khác, cô ở Hạ gia sinh sống hai mươi mấy năm, tuy rằng lúc trước dứt khoát kiên quyết theo ba Hạ, nhưng trong lòng vẫn còn thương nhớ Phương gia, dù sao đó cũng là gia đình cô, ở đó còn có ba mẹ của cô nữa.
Nhưng may mắn là ba Hạ chưa từng làm cô cảm thấy hối hận, hiện tại lại có thêm Hạ Dư Huy, càng làm cô không oán không hận.
Tuy họ ăn Tết không ồn áo như các nhà khác, nhưng ba người bọn họ ở cạnh nhau cũng đặc biệt ấm áp.
So với Hạ gia quạnh quẽ, Lâm gia náo nhiệt hơn hẳn.
Mẹ Cao là em út trong nhà, bên trên còn tám anh chị nữa.
Tục ngữ thường nói: Hoàng Đế yêu con cả, thường dân yêu con út. Cho nên mặc dù có rất nhiều anh chị nhưng người lớn đều ưu tiên yêu thương mẹ Cao hơn cả.
Nếu đại gia đình đến đông đủ, ít nhất cũng phải ngồi trên bốn bàn, cho nên mỗi dịp Tết đến đều vô cùng náo nhiệt.
Dù là đi xa lập nghiệp hay đi du học thì lúc này đều sẽ về nhà ăn Tết.
Cao Chí Bác nhìn những người thân mà một năm không gặp quá hai lần, cảm thấy đầu có chút đau.
Thực ra hắn đều nhớ những người này, dù sao đời trước cũng quen biết mấy chục năm, tuy rằng không hay gặp nhưng ít ra hắn vẫn có ấn tượng.
Không những vậy, ở đây còn rất nhiều anh chị em họ hàng sau này đều đến nhờ cậy hắn ít nhiều nên ấn tượng để lại càng sâu hơn.
Ví dụ như ở thằng bé đang ngồi chơi xe lửa ở bên kia, đó là con thứ hai của dì Ba, so với hắn lớn hơn một tuổi. Sau khi lớn lên cũng không có bản lĩnh, muốn sống sung sướng nhưng hoàn cảnh gia đình chỉ tính là tầm trung, chỉ có thể đi nhờ cậy hắn.
Ỷ vào mình là họ hàng thân thích đi cầu xin mẹ Cao cho mình vào công ty, sau đó ở công ty không làm việc đàng hoàng, đùa giỡn nhân viên nữ, cuối cùng bị hắn đuổi việc. Không biết xấu hổ còn chạy đến chỗ mẹ Cao khóc nháo.
Còn bên kia có một bé gái tết hai bím tóc, là con gái của cậu Hai. Bởi vì mợ Hai tuổi lớn mới sinh được một cô con gái cho nên gia đình cậu Hai đều vô cùng cưng chiều cô công chúa nhỉ này, coi như hòn ngọc quý nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Hiện tại gia đình cậu Hai cũng xem như khá giả cho nên cưng chiều cô con gái này thành một bộ dạng tiểu thư cao quý. Nhưng Cao Chí Bác biết, hai mươi năm sau, cái gia đình này hoàn toàn mai một. Nguyên nhân là do bạn trai của hòn ngọc quý này đâm sau lưng họ, khiến việc làm ăn của họ suy giảm đến mức không cứu vãn nổi, lúc cùng đường cũng ỷ vào quan hệ thân thích đi vay tiền mẹ Cao. Hơn nữa còn rất không biết điều, một lần đòi là năm ngàn vạn ( khoảng 17 tỷ VNĐ).
Cao Chí Bác cũng chỉ cười cười, nhìn bọn họ bây giờ đang dùng ánh mắt khinh thường để nói chuyện với gia đình mình, sau này lại mặt dày tới tìm bọn họ vay tiền. Con người ấy à, không có da mặt dày nhất, chỉ có dày hơn.
Còn có những người họ hàng khác cũng giống vậy, khi người khác giàu có chỉ hận không thể nịnh bợ nhiều hơn, tôn làm cha mẹ để thờ phụng. Mà lúc người khác gặo hoạn nạn lại hận không thể phủi sạch quan hệ. Đến tên họ cũng nói là không biết.
Những điều này, ở đời trước Cao Chí Bác đều đã cảm nhận được. Cái gọi là người thân, quan hệ họ hàng, chỉ tồn tại khi mình giàu có mà thôi.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >