Edit: Bông
Hạ Dư Huy ra khỏi rương giữ nhiệt, thân thể mẹ Hạ gần như đã khôi phục lại hoàn toàn, sau khi ở bệnh viện thêm một tuần, mẹ Hạ làm thủ tục xuất viện, trở về huyện Thanh Phong, chuẩn bị ở nhà điều dưỡng lại thân thể.
Công việc của ba Hạ vẫn rất bận rộn, đành mặt dày sang nhà hàng xóm, nhờ vả bà nội Cao, mẹ Cao và Cao Chí Bác chăm sóc hai mẹ con giúp.
Một ngày có 24 giờ thì đến 8 giờ là 3 người ở bên chăm sóc mẹ Hạ và Hạ Dư Huy. Cả hai mẹ con đều được chăm sóc rất tốt.
Chớp mắt đã đến trăm ngày của Hạ Dư Huy, ba Hạ và ba Cao đều tạm hoãn các cuộc hẹn xã giao, trở về tổ chức tiệc đầy ngày cho Hạ Dư Huy. Ba Hạ mời rất nhiều người ở huyện Thanh Phong, lên trên trấn làm một bữa tiệc lớn.
Ở huyện Thanh Phong có không ít kẻ có tiền, sau khi bữa tiệc kết thúc, không ít người vây quanh ba Hạ và ba Cao ngỏ ý muốn liên hôn.
Hạ Dư Huy đã sớm mệt mỏi, được bà nội Cao ôm trở về trong phòng.
Cao Chí Bác thừa dịp người lớn đang mải nói chuyện, cũng trộm trốn đi.
Nhìn bà nội đang ru Hạ Dư Huy ngủ, Cao Chí Bác tiến lên trước, vỗ vỗ vào bả vai bà nội Cao: "Bà nội, bà đi về ngủ trước đi, để cháu dỗ vợ cháu."
Sức khỏe của bà nội Cao không được tốt lắm, hoạt động cả đêm, hiện tại cũng khá mệt mỏi. Thấy cháu trai quan tâm mình, vui vẻ ôm lấy hôn lên khuôn mặt nhỏ: "Bà nội không mệt, Tiểu Bác mệt rồi à? Muốn đi ngủ chưa?"
Cao Chí Bác lắc đầu: "Tiểu Bác không mệt, Tiểu Bác lo bà nội bị mêt."
Bà nội Cao lại thơm liền mấy cái lên mặt Cao Chí Bác, mỉm cười hiền lành.
Đợi bà nội Cao đi rồi, Cao Chí Bác ngồi bên cạnh giường cho em bé, nhìn Hạ Dư Huy đang ngủ say.
Hiện tại mặt mũi Hạ Dư Huy đã dần có đường nét, khuôn mặt bây giờ cùng khuôn mặt Hạ Dư Huy trong trí nhớ của hắn không khác nhau là bao.
Cao Chí Bác vươn tay sờ mặt Hạ Dư Huy, nhiệt độ ấm áp làm sự bất an trong lòng hắn dần tiêu tan.
Hạ Dư Huy có thể là bị đói bụng mà tỉnh dậy, mở mắt oa oa khóc lên.
Cao Chí Bác đem hắn bế lên, tuy rằng Hạ Dư Huy vẫn khóc, nhưng thanh âm lại nhỏ đi nhiều, mềm mại như con mèo nhỏ đang làm nũng.
Vốn dĩ muốn ôm Hạ Dư Huy vào trong ngực, nhưng ngại thân thể này quá nhỏ, sức lực cũng yếu, Cao Chí Bác đành mang Hạ Dư Huy đặt ở trên sô pha, sau đó cầm bình sữa bột đi pha.
Hạ Dư Huy không thấy Cao Chí Bác, lại oa oa khóc rống lên.
Cao Chí Bác cầm bình sữa còn nóng để vào trong cốc nước lạnh, hy vọng sữa nhanh nguội. Nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng kêu khóc, bất đắc dĩ đành phải để lại bình sữa, đi ra ngoài ôm lấy Hạ Dư Huy.
Em bé được Cao Chí Bác ôm, lại nhỏ giọng nức nở. Cao Chí Bác nhìn Hạ Dư Huy đang ủy khuất, cười cúi đầu hôn lên môi bé, quả nhiên nhóc con vốn còn nức nở khóc đã toét miệng cười tươi.
Lau nước miếng từ miệng bé con chảy ra, Cao Chí Bác chọc chọc khuôn mặt nhỏ, cười: "Em nói xem sao em lại thích anh như vậy, hôn một cái liền nín khóc, khó trách lớn lên dính anh như vậy. Thật không biết từ khi nào đã thương nhớ anh rồi. Tiểu sắc lang!"
Hạ Dư Huy bị Cao Chí Bác chọc cười khanh khách không ngừng, toàn bộ nước miếng đều chảy xuống cằm.
Cao Chí Bác nhìn thời gian, ôm cả bé đi lấy bình sữa từ nước lạnh ra, tự mình uống trước một ngụm, cảm thấy độ ấm vừa phải mới cho Hạ Dư Huy uống.
Tay Hạ Dư Huy nhỏ không cầm được bình sữa, bắt lấy tay Cao Chí Bác, vui vẻ hút sữa.
Cao Chí Bác nhìn, cười: "Ăn nhiều một chút, lớn mau."
Hạ Dư Huy mở to mắt nhìn Cao Chí Bác, cười rộ lên, sữa chảy xuống cổ, Cao Chí Bác bất đắc dĩ chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Hạ Dư Huy, cầm giấy lau cho hắn.
Giờ phút này Hạ Dư Huy chỉ cảm thấy người trước mặt cười rất đẹp, nhưng chờ hắn trưởng thành, nhìn thấy Cao Chí Bác cười lúc này, tuyệt đối sẽ mắng hắn bị điên. Đối với một em bé mới sinh ra mà đã xuất hiện dâm ý, thật sự không phải cầm thú thì là cái gì?
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >